Văn Phòng Thám Tử Nhị Lam Thần

Chương 26






Hàn Châu và A Sinh tới ‘tòa nhà cũ’.
Gọi là ‘tòa nhà cũ’ vì nghe nói tòa nhà này là cứ điểm sáng lập ban đầu của ‘công ty’.

Họp hành, hàng tồn, nơi ở, v.v đều ở đây.

Sau khi phát triển, thế lực phân tán, mới từ từ chia địa bàn ra.
Tòa nhà cũ trở thành nơi chỉ các thành viên nòng cốt mới biết, mới có thể tới được.
Hàn Châu vẫn cảm thấy khoác lác, hoặc có thể nói là hoang đường lôi kéo nhân tâm.

Để những người bọn họ gọi tới đây cảm thấy mình rất quan trọng, thỏa mãn lòng hư vinh của bọn họ, tăng thêm cảm giác vinh dự, khiến bọn họ càng thêm trung thành.
Hàn Châu tới tòa nhà cũ này bốn lần, hai lần tới chịu giáo huấn, hai lần tới ăn tiệc lấy tiền.

Từ trước tới nay anh chưa từng gặp lão đại.

Cho nên cái gì mà thành viên nòng cốt chó má, mấy thứ này đều là lời ngon ngọt của loại người như chú Bồi, chú Xương.
Bây giờ chú Xương đã vào tù rồi, chú Bồi độc chiếm, nhưng ông ta cũng bị truy nã.

Theo Hàn Châu thấy, công ty tiêu đời rồi.

Nhưng chú Bồi giống như người không có việc gì.

Hàn Châu cảm thấy bảy tám phần là cái đám ngây thơ tên lót chữ ‘A’ đã thấy không ổn rồi, lòng người tán loạn, tất cả đều lặng lẽ quan sát.
Thời điểm như vậy cần nhất là ổn định lòng người, khích lệ ý chí của mọi người, nói chuyện nghĩa khí tiền đồ, vỗ về lòng tin.

Trong truyền thuyết những tướng lĩnh xuất chúng dũng mãnh anh minh là người cổ vũ nhân tâm tốt nhất, hắn phải bảo đảm với mọi người chú Xương không còn, chú Bồi bị nguy hiểm nhưng hắn vẫn còn, hắn sẽ không để chú Bồi xảy ra chuyện, cũng sẽ trông nom mọi người, sẽ lãnh đạo mọi người tạo tiền đồ mới.
Nhưng hắn chưa từng, hắn vẫn không xuất hiện.
Nhất định có kế hoạch gì, bí mật, tàn nhẫn, coi bọn họ là vật hi sinh… Hàn Châu phỏng đoán các khả năng.

Anh rất tò mò, lão đại và chú Bồi rốt cuộc đang muốn làm gì trong tình cảnh này?
A Sinh lái xe tới sân trước tòa nhà.

Đây là một khu nội thành cũ, đường hẹp, có một ít nhà xây theo kiến trúc cũ, tòa nhà này là một trong số đó.

Nhà hai tầng, sân trước sau, đừng xem thường vẻ ngoài cũ nát, nghe nói giá thị trường rất cao.
A Sinh thò người ra vẫy vẫy tay với camera giám sát ở cửa sân.
Một lát sau cánh cửa tự động ở sân nhỏ từ từ mở ra, A Sinh lái xe vào trong.
Một chàng trai đầu đinh ngồi trên ban công lầu hai, đó là một trạm gác.


Anh ta nhìn Hàn Châu và A Sinh xuống xe, báo cáo một tiếng qua bộ đàm.
Hàn Châu xuống xe quan sát một chút theo thói quen, trước khi bọn họ đến, trong sân đã có bốn chiếc xe đậu.

Anh đều nhận ra bốn chiếc này, là của chú Bồi và mấy anh em khác.
Hàn Châu bước về phía nhà, vẫy vẫy tay với anh em đang báo cáo ở lầu hai.

Đã gặp qua, không quen, tùy tiện chào hỏi một chút.
A Sinh cũng quan sát một phen sau khi xuống xe, đi theo Hàn Châu vào.
A Bình ngồi trong phòng khách, A Lượng cũng ở đó.

A Lượng nhìn thấy bọn họ đi vào liền đứng dậy ra sau phòng.

A Bình chào hỏi bọn họ, nhỏ giọng nói: “Cứ chờ một chút, chú Bồi đang mắng người.

Tầm chiều tối nay tâm tình ổng cực kỳ không tốt.”
“Xảy ra chuyện gì?” A Sinh hỏi.
“Cũng không rõ lắm.” A Bình nhún nhún vai, “Nhưng buổi trưa dẫn tụi tao đi ăn trưa với mấy người bên Hắc Hổ, tao ở ngoài trông chừng, A Lượng đi theo ổng, nghe nói không được vui lắm.

Thái độ bên Hắc Hổ rất tệ.

Sau khi trở về chú Bồi liền nhốt mình trong phòng không ra ngoài.

Rồi sau đó kêu tao kêu tụi mày về.”
Hàn Châu và A Sinh liếc nhìn nhau: “Bao nhiêu người quay lại?”
“Trừ bọn mày ra còn bốn đứa khác.”
“Để làm gì?”
A Bình thấp giọng nói: “Nghe nói đi thu dọn dấu vết chú Xương bên Kim Dương cho sạch sẽ.” A Bình nhìn xung quanh một lúc lại nói: “Còn nữa, tin tức mới, cảnh sát đi phá kho lương rồi, điều này nghĩa là chú Xương đã khai rồi.

Tuy kho lương gì gì đó không còn, nhưng chú Bồi vẫn rất giận.”
“Vậy ở đây không phải cũng nguy hiểm sao?”
“Có khả năng, chú Bồi kêu chúng ta thu dọn đồ đạc.

Hôm nay gọi mọi người trở lại, thẩm tra từng bước.

Nếu làm việc không sạch sẽ thì phiền phức rồi.” A Bình thần thần bí bí, “Có người nói chỗ này là chỗ của chú Bồi, chú Xương có thể không biết.”
“Chú Bồi kêu dọn đồ đi đâu?”
“Không nói.

Chỉ kêu mọi người chuẩn bị trước đi.”
Hàn Châu và A Sinh lại liếc mắt nhìn nhau.
Lúc này A Lượng đi ra, A Bình hỏi anh ta: “Thế nào?”
“Có vẻ vẫn ổn.” A Lượng vừa nói xong, phía sau phòng vang lên tiếng nện đồ.
A Bình: “…”
Một tên đầu đinh mặt mày hằm hằm đi tới cuối phòng, cũng không thèm nhìn bọn họ, đi lên lầu.
A Lượng vẫy tay với Hàn Châu và A Sinh, “Tụi bây đi đi, chửi sớm xong sớm.”
Hàn Châu đi cùng A Sinh, vừa gõ cửa đã nghe giọng chú Bồi vang lên: “Vào đây!”
Hàn Châu vặn nắm tay cửa, A Sinh theo sau lưng anh.
Trên sàn nhà gian phòng có mảnh vỡ bình hoa gốm sứ, Hàn Châu làm như không thấy, đạp lên đi qua, ngồi lên ghế sofa đối diện chú Bồi.

A Sinh cũng đi qua ngồi cạnh anh.
Chú Bồi vẫn không có biểu cảm gì, bỏ qua mấy mảnh vụn trên đất ra thì theo A Lượng nói, quả thực vẫn có thể gọi là ‘vẫn ổn.’
Ánh mắt chú Bồi sắc bén nhìn chằm chằm hai người, nhìn một hồi lâu hỏi: “Mấy ngày nay hai cậu làm gì?”
Hàn Châu đáp: “Điều tra chỗ ở của Dương Hiểu Phương và chỗ cô ta có thể đi, lắp camera giám sát, chuẩn bị ra tay.” Anh lấy di động ra, mở app giám sát, đưa hình ảnh cho chú Bồi xem: “Đây là nhà cô ta, cô ta vẫn chưa về.”
Chú Bồi nhìn lướt qua rồi thôi.
Hàn Châu lấy điện thoại lại, bình tĩnh ngồi xuống.
Chú Bồi lại lạnh lùng hỏi: “Còn gì nữa?”
“Chúng tôi dọn khỏi nhà trọ, sợ sau khi ra tay xảy ra chuyện gì bất ngờ bại lộ lai lịch, cho nên không tính về nhà trọ nữa.” Thời điểm chuyển đi đã báo cáo qua với chú Bồi, bởi vì làm trái yêu cầu của ông là quay về nhà trọ công ty.

Hàn Châu tiếp tục nói: “Chúng tôi chuẩn bị trước cho việc rút lui.

Nhưng Dương Hiểu Phương còn chưa về nhà, chúng tôi chưa xác định được thời gian động thủ, cho nên lui thế nào cũng chưa nghĩ ra, đến lúc đó định rồi sẽ báo cáo.”
Chú Bồi nhìn bọn họ chằm chằm, không nói chuyện.
Hàn Châu lại nói: “Chúng tôi nhận được tiền rồi.

Tối hôm qua đi Kim Khổng Tước chơi một chuyến, xem như tạm biệt anh em.

Có lẽ rất nhanh sẽ ra tay, gặp lại cũng không biết lúc nào.”
A Sinh rất phối hợp hỏi một câu: “Chú Bồi, công ty còn sắp xếp gì sau đó không? Chúng tôi hoàn thành xong nhiệm vụ thì đi luôn sao?”
Chú Bồi im lặng một hồi rồi nói: “Nhiệm vụ Dương Hiểu Phương tạm thời hủy bỏ đi.”
Hàn Châu: “…” Khóe mắt anh liếc sang thấy A Sinh đang nhìn mình, hai mắt nhìn nhau.

A Sinh hỏi chú Bồi: “Tại sao?”
“Việc này bị lộ một ít rồi.” Chú Bồi nói.
A Sinh có phần khẩn trương lấy tay sờ cổ.
Hàn Châu nói: “Lúc chúng tôi tìm hiểu rất cẩn thận, không hề kinh động bất kỳ ai.


Camera cũng không ai phát hiện, phòng Dương Hiểu Phương cũng không ai vào.”
Chú Bồi không nói chuyện.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, hình như có người tới canh giữ ở cửa.
A Sinh cố gắng im lặng nhưng khẩn trương tới mức nắm chặt tay trên đầu gối.

Anh ta thoáng nhìn Hàn Châu, Hàn Châu không có biểu hiện gì.
Lúc này điện thoại của hai người bỗng nhiên kêu ‘ting’ một tiếng, có tin nhắn tới.
A Sinh suýt chút nữa bị âm thanh này dọa nhảy dựng lên.
——————
Một khu trong Dương Quang Bắc.
Nghê Lam ôm máy tính gõ, Lý Mộc hạ giọng lên án cô: “Rốt cuộc cô đang làm gì? Có phải cảnh sát đang có hoạt động gì cô lại tham gia náo nhiệt rồi không? Nhanh chóng dừng lại, đừng gây thêm phiền phức cho người khác.”
“Người khác là ai?” Nghê Lam hỏi.
Lý Mộc: “…”
Từ Hồi giúp anh trả lời: “Cảnh sát Trâu Úy.”
“Làm sao anh biết người ta có hành động?” Nghê Lam hỏi lại.
“Người ta đường đường là đặc công lại chạy tới đây làm nội ứng giả dạng dân văn phòng, chắc chắn là có hành động.” Lý Mộc tức giận.
“Làm sao anh biết người ta là nội ứng chứ không phải ở chỗ này?”
“Cô ấy không ở đây.”
“Cái này anh cũng biết à.” Nghê Lam nhìn chằm chằm màn hình gõ bàn phím, “Vậy có khi nhà bạn trai người ta ở đây thì sao?”
“Bạn trai cô ấy không ở chỗ nghèo nàn như vậy?”
Nghê Lam ngước mắt nhìn Lý Mộc: “Cũng không phải bạn trai anh, anh ghét cái gì?”
“Không phải, cô đừng gây rối nữa.”
“Tôi không có nha.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, sao anh biết người ta giả làm nhân viên văn phòng.”
Giọng điệu Lý Mộc càng ghét bỏ: “Kịch bản của cô ấy kém, trước giờ toàn lừa người ta là dân văn phòng.”
“Cô ấy lừa người nào rồi?” Nghê Lam hỏi.
“Thôi cô im miệng nhanh đi.” Lý Mộc không muốn quan tâm đến cô nữa.
Nghê Lam im miệng thật, một lát sau Lý Mộc lại nhịn không được: “Rốt cuộc cô đang làm gì?”
“Đang tìm kẻ thù.”
“Có liên quan tới Trâu Úy?”
“Chắc là liên quan gián tiếp.

Tôi cũng không hỏi qua.” Nghê Lam nhìn màn hình, thông qua mạng giám sát camera trong phòng truy ra được hai số điện thoại, cô đã định vị được vị trí tín hiệu của hai số điện thoại này.

Bây giờ bọn họ đang ở cùng một nơi, cách cô không quá xa.
Là đang ở cùng chỗ hay đang làm gì? Nghê Lam tự hỏi kế tiếp phải làm gì, cô lẩm bẩm: “Được rồi, để tôi xem trước dáng dấp các người ra sao.”
Lý Mộc: “…”
Từ Hồi: “…”
Hai người nhìn về phía Nghê Lam, Nghê Lam không ngẩng đầu lên, hiển nhiên là không phải nói bọn họ.
Nhưng một giây sau Nghê Lam ngẩng đầu: “Hai anh, trong điện thoại có đoạn clip nào kích thích không?”
Lý Mộc: “…”
Từ Hồi: “…”
“Không có.” Lý Mộc dữ dằn.

Thật sự chỉ cần ở cùng Nghê Lam thì chắc có ngại ngần nam nữ, chỉ có bực mình.
“Vẫn ra vẻ đạo mạo.” Nghê Lam bình luận.
Lý Mộc: “…”
Nghê Lam bắt đầu gọi điện thoại: “Lam Diệu Dương, anh mở cái laptop trong phòng đọc sách giúp em.

Ừm, em cần chút clip kích thích làm mồi dụ, để trong ổ cứng của em.

Anh mở máy em ra là được, tự em tìm.”
Lý Mộc chống trán, vò mặt, so ra bọn họ còn may mắn, Lam Diệu Dương hẳn là đáng thương hơn một chút.
“Clip kích thích nhất trong điện thoại tôi là đoạn cô khiêu vũ thôi.” Lý Mộc không nhịn được nói.
“Ha ha.” Nghê Lam mỉm cười, “Kẻ thù tìm kiếm hôm nay là kẻ khiêu khích tôi.”
Lý Mộc: “…Tôi rút lại lời vừa rồi.”
Nghê Lam không để ý tới anh, cô đang tạo virus, tạo tới tạo lui lại hỏi: “Anh yêu, anh nói nếu muốn xem, tiếp đó có video, họ có bấm vào không?”
“Anh yêu cái gì mà yêu, phục vụ khách hàng đào bảo vật sao?” Lý Mộc chửi thầm.
“Viết cục cưng đi.” Từ Hồi đề nghị.
Nghê Lam: “…Cục cưng?”
Lý Mộc nói: “Giờ trên mạng ba không phải ba, con không phải con, cục cưng cũng không phải nghĩa cục cưng kia.”
Từ Hồi: “Vịt cũng không phải vịt kia.”
Nghê Lam: “Tôi hiểu mạng.”
“Cho nên viết cục cưng, cho anh xem vịt, đằng sau để một biểu cảm đáng yêu.” Từ Hồi đáp.
Nghê Lam do dự một hồi: “Tôi gửi cho phần tử xã hội đen, tội phạm giết người.”
Lý Mộc: “…”
Từ Hồi: “… Lời vừa nãy tôi thu hồi.

Tuyệt đối đừng nghe tôi.”
“Ok.” Nghê Lam bắt đầu nhắn tin: ‘Cục cưng, anh muốn xem vịt, cho anh xem vịt…’
Từ Hồi thở dài, vuốt mặt.
Anh và Lý Mộc mỗi người tựa mặt vào cửa xe, không còn muốn sống.
Nghê Lam nhấn nút enter: “Xong.”

Lý Mộc và Từ Hồi hoàn toàn không có phản ứng.
Nghê Lam vỗ vỗ thành ghế Từ Hồi: “Anh Từ Hồi, phiền anh lái xe đến đường Vi Dân.”
Lý Mộc cảnh giác: “Làm gì, còn kẻ thù thứ hai nữa?”
“Không phải, cùng một tên.”
Từ Hồi kinh ngạc hỏi: “Tội phạm xã hội đen giết người?”
“Yên tâm, tín hiệu điện thoại chỉ đưa ra phạm vi, sẽ không đối mặt với bọn họ.”
Lý Mộc càng hoảng: “Lại còn ‘bọn’ nữa?”
——————
Đường Vi Dân, tòa nhà cũ.
Chú Bồi nhìn chằm chằm A Sinh và Hàn Châu, điện thoại hai người đều đồng thanh kêu, nhưng không ai xem.
Chú Bồi đưa tay về phía bọn họ.
Hàn Châu thò tay móc điện thoại trong túi quần, A Sinh cũng lấy điện thoại ra.

Hai người đều đặt điện thoại lên bàn trà trước mặt chú Bồi.
Chú Bồi lấy điện thoại A Sinh trước, dùng vân tay mình để mở khóa, tìm xem một lượt lịch sử trò chuyện và nội dung ghi chép gần đây trước rồi mới xem tin nhắn vừa nhận được.
Ông cẩn thận đọc một lần, không ấn vào đường link có hình ảnh đằng sau đó, lại xem điện thoại Hàn Châu.

Nội dung Hàn Châu và A Sinh nhận được giống nhau, chỉ là hình ảnh và đường link không giống.
Chú Bồi đặt điện thoại của bọn họ xuống.
Hàn Châu thấy không có việc gì liền hỏi: “Chú Bồi, vừa rồi chú nói bị lộ phong phanh, đã xảy ra chuyện gì?”
Nghê Lam ngồi trên xe xuất phát tới đường Vi Dân, cô nhìn chằm chằm máy tính chờ đợi: “Nhấn đi, sao còn chưa nhấn?”
Lý Mộc và Từ Hồi coi như không thấy.
Trong phòng làm việc tòa nhà cũ, chú Bồi nói: “Hôm nay bên cảnh sát chuẩn bị thả Dương Hiểu Phương ra, sau đó lại đổi ý.

Chỉ sợ bên đó có chuẩn bị, đề phòng lỡ như có gì, tạm dừng việc này lại.”
A Sinh và Hàn Châu liếc nhìn nhau.
Hàn Châu nói: “Nguồn tin đáng tin?”
Chú Bồi nói: “Đáng tin.”
Hàn Châu lại hỏi: “Tin tức của cảnh sát?”
Chú Bồi lắc đầu: “Không phải.”
Hàn Châu lùi dựa ra sau: “Chú Bồi, chú có thể tin tưởng chúng tôi.”
Chú Bồi nói: “Thực sự không phải.”
Hàn Châu cười cười: “Được thôi.

Dù sao đều nghe lệnh công ty.

Tạm thời không đụng tới Dương Hiểu Phương, bước kế tiếp làm gì?”
Chú Bồi không nói gì, lại tựa như nhớ ra gì đó, cầm lấy điện thoại của A Sinh xem lại tin nhắn kia.

Lần này, ông nhấn vào đường link.
Clip mở ra rất nhanh, điện thoại A Sinh lập tức phát ra tiếng rên rỉ và hơi thở dốc…
A Sinh: “…”
Hàn Châu nhìn về phía A Sinh, vẻ mặt A Sinh không hiểu và lúng túng.
“Yes!” Máy tính bên Nghê Lam thể hiện kết nối thành công, camera của đối phương mở ra, chụp mặt người đang xem video.
Nghê Lam: “…Ơ, là một ông già.”
Lý Mộc mặc niệm trong lòng: Được rồi, chữ bọn kia là một ông già, biết rồi.
Chú Bồi tắt video đi, ném điện thoại A Sinh lên bàn.

Ông cũng không thèm nhìn điện thoại Hàn Châu, chỉ trách mắng: “Hai người các cậu, bảo các cậu làm việc đúng đắn, các cậu làm loạn cả lên.

Làm cho tốt, muốn chơi sao mà không được.”
A Sinh không dám nói lời nào.
“Chú Bồi.” Hàn Châu còn muốn hỏi lại, nhưng lúc này truyền tới tiếng gõ cửa bên ngoài.
“Vào đây.” Chú Bồi hô lên.
A Lượng đẩy cửa vào, ghé vào tai chú Bồi nói vài câu.

Chú Bồi nghe xong liền nói với A Sinh và Hàn Châu: “Hai cậu ra ngoài đi, đêm nay ở đây, tôi làm xong thì lại tìm các cậu.”
A Sinh ra bên ngoài, vội vàng mở điện thoại của mình ra xem: “Vừa rồi là thứ gì vậy? Mấy cô nàng bên Kim Khổng Tước gửi à?”
Hàn Châu nhìn điện thoại của mình, nhìn lại một chút, nhíu mày rồi xóa thẳng.
Nghê Lam nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi trên màn ảnh: “A, đây mới là anh.”
Cô gõ bàn phím, bắt đầu sao chép nội dung trên điện thoại, truyền đến server mã hóa của văn phòng.
Từ Hồi lái xe chở Nghê Lam và Lý Mộc, khoảng cách tới đường Vi Dân càng lúc càng gần.