*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vậy để tôi đưa em đến hầm để xe nhé, em đang bị thương, tôi không thể để mặc em đi một mình được, dù sao thì em vì tôi nên mới biến thành như vậy.” Bộ dạng anh ta hiện tại dường như đang rất hối tiếc, tôi lại từ chối thêm vài lần nữa nhưng anh ta vẫn rất kiên quyết nên cuối cùng tôi đành đồng ý
Túi xách của tôi đặt trên bàn làm việc, tôi vẫn chưa lấy gì trong đó ra nên tôi liền xách nó lên, tiếp tục để anh ta bế tôi ra khỏi văn phòng, mọi người bên ngoài đều làm bộ như không nhìn thấy nhưng thực ra bọn họ đều đang lén lút nhìn theo tôi.
Tô Thường Thụy bể tôi đi vào thang máy chuyên dụng, xuống hầm để xe, sau khi đặt tôi vào xe3an toàn rồi mới nhìn tôi tỏ vẻ áy náy, nói: “Hôm nay em về nghỉ ngơi đi, mọi chuyện trong công ty tôi sẽ phân phó xuống dưới, không đến cho mọi người bàn tán lung tung, thật xin lỗi, ngày đầu tiên đi làm đã để em gặp phải loại chuyện này.
Tôi rất thấu hiểu lòng người lắc đầu nói, “Không trách anh được, anh là người tốt, đều trách em, tại em không tốt.”
Tô Thường Thụy nhìn tôi cười, ánh mắt rõ ràng không giống như trước, nói: “Được rồi, về nghỉ ngơi trước đi cho khỏe, bộ quần áo này của em, ngày khác tôi sẽ đền lại em một bộ, có thời gian rảnh, tôi mời em ăn cơm để an ủi em một chút, không cần em phải mời tôi nữa.”
“Không cần đầu Tô Tổng.” Tôi cắn răng, lắc đầu0nói, “Trường tiểu thư đã hiểu lầm thành ra như vậy rồi, em làm sao dám nhận quần áo của anh nữa chứ, cũng không dám nhận lời mời ăn cơm của anh.” “Hiểu Hiểu vẫn đang trách tôi sao.” Anh ta nói, “Nếu thật sự em không trách tôi thì hãy chấp nhận sự bồi thường của tôi nhé.”
Tôi đấu tranh tư tưởng một lúc sau đó cũng gật đầu nói với anh ta, “Đợi khi nào có cơ hội vậy, tạm biệt Tô Tổng.” Tôi kéo cửa kính xe lên, lái xe ra khỏi hầm đỗ xe của công ty, nhìn vào kính chiếu hậu, Tô Thường Thụy vẫn đứng đó nhìn theo tôi, khóe miệng tôi nhếch lên thành một nụ cười
Trận đầu thắng lợi hoàn hảo, tôi quyết định tự thưởng cho bản thân mình một chút.
Đầu tiên tôi phải đi mua5một đôi giày xịn.
Tôi tháo đôi giày đã bị gãy gót ra, đợi đến khi lái xe qua thùng rác bên đường thì kéo cửa kính xe xuống, ném đôi giày đó vào trong thùng rác
Đôi giày này tôi mua được trên trang Taobao, là loại vài chục tệ một đôi, chính là để chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Tuy nhiên, trước khi đi mua giày, tôi nghĩ mình nên quay về nhà tắm rửa sửa soạn lại một chút, phải thay bộ quần áo dính đầy thức ăn với nước canh này xuống đã.
Tôi vừa mới tắm rửa sạch sẽ xong thì điện thoại của Hứa Mạch gọi đến, vừa bắt máy đã nghe anh mắng tôi một trận: “Em đúng là có thiên phú gây họa, em nói xem, em mới đi làm được mấy tiếng vậy mà mấy tiếng này cả Giang Hải4bị em làm cho loạn hết cả lên, em là Tôn Ngộ Không, Tề Thiên Đại Thánh tái thế đấy hả.”
Tôi cười ngốc nghếch vài tiếng nói: “Em đây vô tội mà, em còn chưa làm cái gì đâu đấy, là phu nhân tương lai của Tổng giám đốc bọn họ không thích em thôi!”
“Ha!” Hứa Mạch bị tôi chọc cười, nói: “Em đi cướp chồng chưa cưới nhà người ta mà còn mong người ta thích em chắc?” “Em còn chưa bắt đầu mà.” Tôi cảm thấy vô cùng oan ức nói.
“Được rồi, nghe nói em bị thương hả? Bị thương thể nào, đừng quên đến bệnh viện tiêm một mũi để tránh nhiễm trùng, mùa hè này vết thương dễ bị nhiễm trùng lắm đấy.” Hứa Mạch nghĩ nghĩ một chút lại hỏi tôi, “Em định thu xếp thế nào đây?”
Tôi nói như thể9là điều đương nhiên, “Tất nhiên là nghỉ ngơi một ngày sau đó ngày mai đến làm thủ tục từ chức rồi.” “Hả?” Hứa Mạch bị tôi làm cho kinh ngạc, “Nhưng mà nếu em không ở Giang Hải thì làm sao câu dẫn được Tô Thường Thụy, hơn nữa, anh là nhận ân tình của người ta nên mới đưa em vào đó được, em mới vào một ngày đã để bị đuổi ra rồi.” Tối cười đen tối nói, “Anh cũng quá coi thường em rồi, còn không nghĩ xem tại sao em chỉ mua có mỗi một bộ đồ công sở, em vốn chuẩn bị hai bộ trang phục, một bộ mặc để nhận chức, một bộ mặc hôm từ chức
Hơn nữa, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, Tô Thường Thụy còn mặt mũi nào đòi anh trả cái ân tình này cơ chứ, hiện tại anh ta đang sợ nợ anh ân tình mới đúng.”
“Tình cảm mà em một sớm một chiều liền tính toán hết cả rồi.” Hứa Mạch nhịn không được phá lên cười, “Anh biết ngay mà, trước đó em đã chuẩn bị bao nhiêu thứ, làm sao chỉ có thể mua có hai bộ quần áo không thôi, cho dù hôm nay Trương Diệp không tìm đến em thì em cũng sẽ tìm cơ hội đi trêu chọc cô ta, dù sao thì em cũng sẽ nghĩ cách tạo ra cục diện như ngày hôm nay, mới ngày đầu tiên đi làm đã không thể không từ chức.”
“Thông minh.” Tôi cảm thấy Hứa Mạch rất chi là lợi hại, nói vài câu đã khiến tôi phải nói hết kế hoạch ra, thật ngại quá đi mất, lại nói tiếp: “Được rồi, em không sao, anh cứ yên tâm làm việc đi, một lúc nữa em đi dạo phố, thuận tiện mua một đôi giày mới.”
“Được, vậy muộn một chút anh qua gặp em.” Hứa Mạch nói, không đợi tôi từ chối liền cúp điện thoại
Cái con người thật sự làm tôi không biết làm sao để từ chối
Tôi kiểm tra lại một chút chỗ bị thương ban nãy, sau lưng bị trầy một mảng da, cùi chỏ cũng xước xát, may là vết thương không sâu, chỉ là trước đó bị chảy máu rồi lại bị dính bẩn cho nên nhìn có vẻ hơi nghiêm trọng một chút
Không biết giữa Tô Thường Thụy và Trương Diệp xuất hiện vết nứt có sâu không, hay thật sự chỉ để lại một dấu ấn nhàn nhạt, nhưng tôi vẫn vô cùng hài lòng đối với thành quả đạt được trong ngày đầu tiên này
Con người phải biết đủ thì mới sống vui vẻ được, tôi cảm thấy tôi cũng là một người biết đủ để vui vẻ mà sống.
Cơm trưa còn chưa ăn no, bụng cũng cảm thấy có chút đói, tôi gọi điện thoại cho Hà Vũ Phi, nói với cô ấy muộn một chút tôi sẽ mang đồ ăn cho cô ấy, trời mùa hè nóng nực như này, trong nhà mà không bật điều hòa thì thật sự không thể chịu được, bật điều hòa liên tục thì tiền điện lại tăng vùn vụt.
Tối thoa một lớp kem chống nắng, thay một bộ quần áo, mới vừa định ra ngoài đi mua giày thì điện thoại lại reo lên
Với lấy điện thoại xem thì trên đó hiển thị một dãy số lạ, tôi đang phân vân xem nó là ai, bắt máy thì đầu dây bên kia truyền tới thanh âm ấp úng, “Hiểu Hiểu, vết thương có nghiêm trọng không? Đến bệnh viện kiểm tra xem, tính như là bị thương trong công việc, đến lúc đó mang hóa đơn viện phí đến để công ty thanh toán.” Tôi nhẹ nhàng uể oải nói, “Không sao đâu Tô Tổng, em đang nghỉ ngơi rồi, chúng ta nói chuyện sau nhé.” “Được, vậy em nghỉ ngơi đi nhé, chút nữa tôi gọi lại cho em.” Anh ta nói xong lại đợi tôi cúp điện thoại trước.
Xem ra anh ta cũng rất phong độ, ga lăng đấy chứ, hiểu rằng không được cúp máy trước phụ nữ
Tôi nhét điện thoại vào túi xách, huýt sáo đi xuống lầu
Bây giờ mới thấy quyết định mua xe trước đây của bản thân thật sáng suốt, chứ vào cái mùa hè này mà tự đi bộ ngoài đường thì thật sự không chịu nổi
Tuy rằng chiếc xe này tôi mua tổng cộng chỉ có sáu bảy vạn, nhưng cho dù nó có giá bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì nó cũng là xe bốn bánh.
Tôi không đến Trung tâm thương mại Quốc tế Kim Ưng nữa, mua đồ ở đó quả thật là đốt tiền, trừ khi thật cần thiết, còn nếu không tôi vẫn thích mua đồ ở cửa hàng bách hóa tổng hợp hơn.