Văn Phòng Chủ Tịch Phi Nhân Loại

Quyển 2 - Chương 15




Gần cuối tháng, văn phòng chủ tịch cũng bắt đầu sáng đèn tăng ca.Thước Cần vò đầu bứt tai sửa lại bảng biểu và công thức thống kê trong báo cáo, những người khác cũng tập trung xử lý công việc của mình, trong văn phòng chỉ còn lại âm thanh gõ bàn phím lách cách.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, tất cả mọi người đồng loạt ngẩng đầu.

“Đều ở đây cả sao? Các cậu tăng ca hăng hái thế này nhất định phải đòi Khuynh Tri trả thêm nhiều lương vào.” Yến Tây Như đùa giỡn nói.

Ninh Cửu Nguyệt đứng dậy: “Sao hôm nay giáo sư lại rảnh rỗi đến đây thế?”

“Tôi tìm Khuynh Tri có chút việc, cậu ta có đang bận gì không?”

La Vũ chặc chặc lưỡi, “Boss không muốn bận thì sẽ không bao giờ bận.”

Yến Tây Như gật đầu với mọi người, cửa cũng chưa gõ đã đi thẳng vào văn phòng Thiều Khuynh Tri.

Thấy những người khác tiếp tục cúi đầu tập trung làm việc, Thước Cần rút điện thoại di động ra, rón ra rón rén nhích đến cửa phòng Thiều chủ tịch.

“Lần đầu tiên thấy cậu có vẻ mặt này, thật đúng là khiến người khác tò mò về nguyên nhân đấy.” Thiều Khuynh Tri bắt chéo chân ngồi trên ghế.

Yến Tây Như ngồi xuống ghế đối diện, cười khổ: “Tôi cũng là lần đầu tiên gặp phải người đuổi cũng không đi như anh ta.”

“Không phải cậu giỏi nhất là khiến người ta biết khó mà lui sao? Lần này cũng gặp phải móng tay nhọn rồi?”

“Móng tay nhọn? Được thế thì đã tốt rồi, đằng này lại y như keo da trâu, vừa dính lại vừa dày.” Yến Tây Như bất đắc dĩ lắc đầu.

“Là anh hai của gạo kê? Chúc mừng cậu, người nhà Thước gia ý chí bất khuất vô cùng.” Thiều Khuynh Tri híp mắt, trong giọng nói tràn đầy vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Thước Cần cố gắng dựng thẳng lỗ tai cũng chỉ nghe thấy tiếng người ong ong đứt quãng, còn nội dung cụ thể thì một chữ cũng nghe không được.

Hắn từ bỏ công cuộc nghe lén, vào gian uống nước lấy điện thoại ra: “Anh hai, anh xong đời rồi, Yến Tây Như lại chạy đến phòng boss rồi. Anh đúng là quá kém, người đến tay rồi mà còn không bắt nổi.”

“Em thì biết cái gì! Mới qua một hai tuần đã bắt được thì làm sao xứng đáng làm chị dâu em! ” Thước Thừa Dụ đúng lý hợp tình giảng giải, cuối cùng còn dặn dò em trai mình phải giám thị chặt chẽ, canh phòng nghiêm ngặt, lúc cần thiết phải chủ động phá đám đôi gian phu kia để đòi lại chị dâu!

Thước Cần yên lặng thở dài. Lúc trước hắn hỏi anh hai vì sao lại đột nhiên theo đuổi Yến Tây Như, Thước Thừa Dụ khinh bỉ nhìn hắn, nói thằng nhóc em không hiểu được đâu, lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy anh đã có cảm giác như bị sét đánh trúng tim rồi. Thước Cần đúng là không hiểu được, hắn chỉ cảm thấy sét đánh trúng tim gì gì đấy vừa nghe đã thấy sặc mùi lừa đảo, cực kỳ thối nát!

Nhưng mà có thối nát hơn nữa thì cũng là anh hai mình. Anh hai bình thường lúc nào cũng đầy mặt tươi cười, nhưng lại là người tâm tư thâm trầm khó dò nhất trong nhà, lại được Yến Tây Như một bụng ý xấu, theo như lời cậu hắn thì là hai thằng nhóc bụng dạ đen tối gặp nhau. Nhưng mà Yến Tây Như thân thiết với một thành phần có khả năng không phải là người đến 99% như boss… Anh hai à, trước khi rước người về nhớ kiểm hàng đó, chẳng may chị dâu mọc ra một cái đuôi hay hai cái móng vuốt, em cũng không cứu nổi anh đâu…

***

Yến Tây Như lấy trong túi ra một cái hộp gỗ tinh xảo, đặt trước mặt Thiều Khuynh Tri.

“Gỗ tử đàn đỏ, chạm khắc từ thời nhà Đường, đồ tốt đấy.” Thiều Khuynh Tri cầm hộp lên, “Vị này cũng chịu chi không ít đâu, nếu không cậu cứ theo người ta luôn đi.”

Yến Tây Như nhướn mày: “Tôi chỉ đáng giá một cái hộp?”

“Đương nhiên không phải, vị nhị thiếu gia kia sẽ không làm loại chuyện như lấy gùi bỏ ngọc, có lẽ thứ bên trong mới là cái khiến chúng ta ngạc nhiên.” Thiều Khuynh Tri mở hộp ra.

Mọi người bên ngoài vẫn đang làm việc, đột nhiên nghe thấy tiếng Thiều Khuynh Tri gọi vọng ra: “Tất cả mọi người vào đây.”

Thước Cần vừa mới từ gian uống nước trở lại chỗ ngồi, chột dạ theo sát sau lưng Đỗ Khâm, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân.

Ninh Cửu Nguyệt đi sau cùng, vừa đóng cửa lại đã nghe Thiều Khuynh Tri nói “Tắt đèn.”

Trong phòng đột nhiên chìm vào bóng tối, miễn cưỡng lắm mới nhìn ra được bóng người. Thiều Khuynh Tri mở hộp gỗ ra, một luồng sáng trắng rực rỡ hoa lệ từ bên trong tản ra, ánh sáng tràn ngập cả căn phòng.

“Mẹ ơi! Dạ minh châu!” Thước Cần kích động nhích đến gần, ánh mắt dán chặt vào cái hộp trong tay Thiều Khuynh Tri. Một hạt châu to cỡ quả trứng chim yên lặng nằm trên lớp vải nhung tím, nhẹ nhàng tỏa ra quầng sáng nhu hòa.

Thiều Khuynh Tri cười cười: “Đây là tác phẩm của anh hai cậu.”

“Hả? Anh hai tôi?!”

“Hôm qua anh cậu tặng tôi.” Yến Tây Như nhàn nhạt nói.

Mọi người: “……”

Thước Cần: “……” Đây là cái gì, show ân ái à!

Thiều Khuynh Tri cầm hạt châu lên: “Đây là thứ không nên xuất hiện ở nhân gian.”

Khóe miệng Thước Cần méo xệch: “Anh hai tôi 100% là người.”

“Loại minh châu này là do Châu Biệt (1) nhả ra. Châu Biệt chỉ nhả châu vào lúc thiên địa cực âm, ánh trăng mạnh nhất, vài chục năm mới có một lần, mỗi lần một con chỉ nhả một viên. Số lượng Châu Biệt còn tồn tại đến bây giờ rất ít, ở chỗ chúng ta cũng chỉ có năm sáu con mà thôi, hơn nữa đã bốn, năm mươi năm chưa nhả châu.” Sườn mặt Thiều Khuynh Tri dưới ánh sáng minh châu nhu hòa đổ xuống một tầng bóng đen, “Dám đem thứ làm ảnh hưởng đến nguyên khí thiên địa truyền vào nhân gian, đây là vì tôi nhàn rỗi lâu quá rồi, bắt đầu bị bọn chúng coi thường sao?”

Thước Cần yên lặng đảo mắt, ngài quả nhiên là đại nhân vật trong giới yêu quái mà……

“Thước nhị thiếu sao lại có thứ này?” Ninh Cửu Nguyệt hỏi.

“Thước tổng nói với Tây Như là mua được từ trong tay Vương Thuật.”

“Sao lại là ông ta nữa!”

***

“Anh đang làm gì thế?” Người phụ nữ bước nhanh đến ven hồ.

Vương Thuật đứng lên, vẩy vẩy nước dính trên tay: “Thấy em nuôi mấy thứ này cũng vui nên chơi với chúng nó một chút thôi.”

Trong hồ, hai con Châu Biệt chậm rì rì lặn xuống đáy nước.

“Anh yêu, chúng không phải động vật bình thường, không đùa lung tung được đâu. Hơn nữa hiện tại linh khí trời đất cũng ít hơn nhiều, Châu Biệt sẽ không nhả châu nữa.”

“Anh cần ba cái hạt châu đấy làm gì? Minh châu có đẹp nữa cũng không bằng em.” Vương Thuật híp mắt thâm tình nhìn người phụ nữ kia.

“Ít hoa ngôn xảo ngữ đi, ai biết cả ngày anh ở ngoài có đi hái hoa ngắt cỏ khắp nơi không?” Người phụ nữ hờn dỗi trừng mắt.

“Đã có hoa hồng quý giá nhất ở đây rồi, mắt mù mới đi hái mấy bông hoa dại rẻ mạt bên ngoài.”

“Ba hoa.”

Vương Thuật ôm người phụ nữ đi ra ngoài, quay đầu lại liếc nhìn mặt nước, trong ánh mắt lộ ra ý cười cổ quái.

***

Yến Tây Như rời khỏi trường học, trên tay cầm nhạc phổ chậm rãi đi bộ dưới ngọn đèn lờ mờ trong ngõ nhỏ.

Gió cuối thu thổi mạnh, lá rụng xuống đất lại bị cuốn tung lên phát ra tiếng sàn sạt chói tai. Yên Tây Như từ từ nhắm hai mắt lại, bình thản hưởng thụ âm thanh của tự nhiên.

“Tôi đi cùng một lúc được không?” Phía sau có tiếng người hỏi.

Yến Tây Như không đáp, nhưng bước chân dần thả chậm lại.

Người phía sau chạy đến bắt kịp, sau đó chậm rãi sóng vai đi bên cạnh.

Yến Tây Như mở mắt, “Thước đổng gia thế lớn sự nghiệp lớn, từng phút cũng đáng giá cả trăm triệu, đừng lãng phí thời gian thế này.”

Vẻ mặt Thước Thừa Dụ cũng rất hưởng thụ: “Có những thứ cho dù dùng cả trăm triệu cũng không mua nổi.”

Yến Tây Như lắc đầu: “Cho dù anh sống cuộc sống giống như tôi, ạnh cũng không thể trở thành tôi.”

Thước Thừa Dụ quay đầu nhìn gò má tinh xảo trên gương mặt người bên cạnh, “Tôi là Thước Thừa Dụ, tôi không cần trở thành bất kỳ ai hết. Tôi làm thế này chỉ là muốn đến gần cậu hơn, hiểu biết rõ cậu. Trở thành cậu? Nói sai rồi, phải là để cậu trở thành người của tôi.”

Yến Tây Như bước vài bước, chậm rãi nói: “Thước đổng, tôi không muốn nói lời vô ích. Anh không hiểu được đâu, đối với tôi mà nói, trên thế gian này không thứ gì có thể tác động đến tôi được. Có rất nhiều người thích anh, quý mến anh nhưng anh lại không để ý, vậy nên đừng phí công vô ích vào một người không thể đáp lại anh.”

“Cậu chưa thử sao dám chắc là bản thân sẽ không bị tác động?” Thước Thừa Dụ hỏi lại.

“Bởi vì,” Ánh mắt Yến Tây Như càng thêm thâm trầm, bước chân vẫn chậm rãi đi tới, “Tôi đã sống quá lâu rồi, lâu đến nỗi bãi bể nương dâu đã biến hóa đến hàng ngàn hàng vạn lần, mà tôi vẫn không thay đổi.”

Thước Thừa Dụ đứng yên tại chỗ nhìn bóng người kia càng lúc càng xa, biến mất ở cuối ngõ nhỏ.

Yến Tây Như đi đến gần tiểu khu nơi mình ở mới khe khẽ thở dài. Những lời kia nghe qua có vẻ hoang đường, nhưng chỉ có loại lý do tưởng như hoang đường này mới có thể khiến Thước Thừa Dụ nghĩ rằng bản thân mình vì muốn thoát khỏi anh ta mà không tiếc nói hươu nói vượn. Lấy tính tình và ngạo khí của Thước nhị thiếu, chắc có lẽ sẽ không tiếp tục đi theo mình nữa.

Ở ven đường ngay trước tiểu khu có một quán nướng, khí trời se se lạnh, bên ngoài có không ít khách đang ăn uống náo nhiệt.

“Yến giáo sư, tan tầm muộn thế, cùng nhau ăn khuya đi!” Trong đám người, Thước Thừa Dụ giơ một xiên thịt dê lên phất phất tay cười vô cùng vui vẻ, lộ ra hàm răng trắng bóng đều chằn chặn.

Yến Tây Như: “……”

Được rồi, Yến giáo sư thừa nhận, trình độ nhận thức của bản thân đối với da mặt dày vẫn còn quá nông cạn…

Cùng lúc đó, ở trà lâu.

Mọi người đã quét dọn vệ sinh xong, lục tục tan tầm rời đi.

Anh Chiêu đứng sau quầy xem sổ sách, có vẻ rất hài lòng với doanh thu hôm nay.

Phú Quý nhẹ nhàng lắc lắc đuôi, nằm trên ghế sô pha ở lầu hai ăn thức ăn cho mèo. Đột nhiên đôi mắt mèo xanh biếc của nó giật giật, lăn xuống khỏi sô pha, đi đến cánh cửa dẫn ra vườn hoa sau trà lâu.

La Phú Quý dùng móng vuốt đẩy đẩy cửa, không nhúc nhích. Kỳ quái, rõ ràng ban nãy có cảm giác rất kỳ lạ, giống như có thứ gì đó ở sau cửa. Phú Quý đem cái đầu đầy lông xù của mình nhích đến khe cửa, nhòm qua cái khe nhỏ xíu, dự định nhìn xem có gì sau cửa không.

Xoạt —— một con mắt màu vàng đồng đột nhiên xuất hiện giữa khe hở, yên lặng nhìn chằm chằm Quý Phú.

“Ngoéo!” Lông mao trên người Phú Quý lập tức dựng đứng, vội vàng nhảy ra xa ba thước.

“Tiểu Phú Quý, ầm ĩ cái gì thế?” Anh Chiêu chậm rãi đi lên lầu.

“Sau, sau, sau cửa có yêu quái!” La Phú Quý kinh hồn khiếp vía giơ móng vuốt chỉ chỉ cánh cửa.

“Sau cửa có yêu quái thì có gì lạ?” Anh Chiêu giễu cợt nó, “Mày lại muốn lén lút đi vớt cá ăn đúng không.”

“Thật thật thật mà, nó ——” Quý Phú còn chưa nói xong, đột nhiên cảm giác kỳ dị ban nãy lại xuất hiện.

Lần này ngay cả Anh Chiêu cũng thu lại nụ cười trên mặt, ra hiệu cho Phú Quý lui ra sau, tự mình đi đến cạnh cửa, đẩy mạnh cửa ra.

Ngoài cửa một mảnh tối đen, trên đỉnh đầu trăng sáng sao thưa, sâu trong rừng có tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc, không khác mấy so với ngày thường. Anh Chiêu cảnh giác nhìn xung quanh một vòng, vẫn không thấy gì, nghi hoặc chậm rãi đóng cửa lại.

“Không có việc gì đâu, đi thôi, dẫn mày đi ăn cá khô.” Anh Chiêu ôm lấy Phú Quý, đi xuống dưới lầu.

Phú Quý ghé vào trên vai Anh Chiêu, vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm cánh cửa, đến tận khi đi khuất tầm mắt mới không nhìn nữa.

Trên lầu hai yên lặng không một tiếng động.

Sau khe hở, một đôi con ngươi màu đồng dựng thẳng đứng chợt lóe lên rồi biến mất.

___________

(1) Châu Biệt (珠鳖): Một loại cá trong truyền thuyết Trung Hoa, thân ba ba, đầu cá trê, đuôi nhọn, có bốn mắt, sáu chân, mỗi chân đều có một viên ngọc trai. Trong Sơn Hải kinh viết “Lại hướng nam 380 dặm là phần đầu Cát Sơn, không có cỏ cây. Sông Lễ Thủy 澧水 đi ra, rồi chảy hướng đông trút vào đầm Dư 余,trong nước nhiều cá châu bi ệ t 珠蟞, dạng nó như thịt khô mà có mắt, sáu chân có ngọc châu, vị nó chua ngọt, ăn vào không ghẻ độc.”