Văn Phòng Ẩn Hôn

Chương 99




Sau khi ăn xong Triệu Phương Cương thật sự đi đặt một phòng Karaoke gần đó, lần đầu tiên bộ phận cùng nhau hát, mọi người rất phấn khởi.

Nhóm nam và nhóm nữ vẫn ngồi riêng, Triệu Phương Cương lại gọi rất nhiều bia, nhóm nữ mở bài hát, nhóm nam chơi oẳn tù xì uống bia.

Nhiêu Tĩnh ngồi một lát đã cảm thấy đầu choáng váng, nên nói với Đồ Tiểu Ninh là mình đi trước.

“Chị đi trước, em chơi một lát nữa rồi chuồn ra, nếu hai chúng ta đồng thời biến mất sẽ gây chú ý quá lớn.” Nhiêu Tĩnh dặn dò cô.

“Dạ.”

Sau đó cô ấy giả vờ đi vệ sinh rồi bỏ đi luôn.

Đồ Tiểu Ninh lại cô đơn, nhìn trộm về phía đám đàn ông một cái, Kỷ Dục Hằng đang ngồi ở chính giữa, tay cầm bia cùng với các đồng nghiệp nam cụng chai.

Triệu Phương Cương nói sẽ hát nhưng giờ lại đang bận rộn mở nắp chai, còn không cả chọn bài.

Mấy cô nhân viên giao dịch cũng chơi rất thoải mái, liên tục hát, bài hát thịnh hành gần đây đều hát qua một lượt, có cô còn vừa hát bài Học tiếng mèo kêu, vừa làm động tác vừa nhảy, các đồng nghiệp nam thấy thế liên tục khen đáng yêu.

Đồ Tiểu Ninh cảm thấy các cô gái bây giờ cởi mở hơn so với cô lúc mới vừa vào xã hội rất nhiều, cô lúc đó làm gì có can đảm ở trước mặt lãnh đạo vừa hát vừa nhảy như này?

“Đồ Tiểu Ninh!”

Đột nhiên âm thanh của micro vang lên, Đồ Tiểu Ninh bị dọa đến bay cả hồn, ôm ngực nhìn thấy Triệu Phương Cương cầm micro đang gọi tên cô.

“Sao vậy anh tiểu Triệu?”

Cô ngồi phía chỗ trên đầu xa nhất, cách bọn họ bên đó tương đối xa, nói chuyện cần phải nói rất to.

Triệu Phương Cương lại dùng micro hỏi, “Sư phụ của em đâu?”

“Trong nhà vệ sinh!”

Mọi người che miệng cười.

Triệu Phương Cương: “Không phải lúc mới đến chị ấy đã đi vệ sinh rồi sao?”

Đồ Tiểu Ninh nào biết anh ấy lại nhớ, thuận miệng nói, “Lúc nãy đi nhẹ, giờ đi nặng.”

Triệu Phương Cương vẫn giơ micro nói, âm thanh to chấn động đến điếc cả tai, “Trời ạ, con giá các em chính là phiền phức! Đi vệ sinh rồi còn phải tách ra hai lần, đi ướt với đi khô à?”

“……”

Cả phòng im bật, vài giây sau lại cười phá lên.

Đồ Tiểu Ninh lau mồ hôi, chị Nhiêu, em xin lỗi chị.

Triệu Phương Cương tiếp tục cầm micro nói, “Vậy được rồi, tiểu Đồ, em thay sư phụ em hát đi, với tư cách là đại diện nữ của bộ phận phát triển thị trường chúng ta lên hát một bài!”

Đồ Tiểu Ninh ngẩn người.

Mọi người bắt đầu huýt sáo loạn cả lên, “Tiểu Ninh lên đi! Tiểu Ninh lên đi! Tiểu Ninh lên đi!”

Mà Kỷ Dục Hằng cũng ngồi ở đó im lặng không lên tiếng.

Anh lúc này nếu ra mặt cứu trận thì quá lộ liễu, Đồ Tiểu Ninh biết mình là trốn không thoát, chỉ có thể hít sâu một hơi rồi thoải mái đứng dậy, không phải chỉ là hát thôi sao? Lại không mất miếng thịt nào, hát thì hát, ai sợ ai.

Cô cầm lấy mic, nói với cô gái trên màn hình, “Phiền chọn bài Nổi gió lên giúp tôi, cảm ơn.”

“Ồ.”

Lần này đến lượt Triệu Phương Cương ngẩn người, “Trời ạ, bài này rất cao, tiểu Đồ, em hát được không?”

Đồ Tiểu Ninh cưới với anh ấy, “Cần hát thì phải hát thôi, không phải anh bảo em hát vang một bài sao, anh tiểu Triệu?” Cô còn nhấn mạnh hai chữ “hát vang”.

Triệu Phương Cương dựng thẳng ngón tay cái, “Em gái tôi quả nhiên rất biết chơi chữ.”

Tiếng vỗ tay vang lên, nhạc dạo đã bắt đầu vang lên, Đồ Tiểu Ninh cầm mic, lòng bàn tay có hơi đổ mồ hôi.

Thời gian tính ngược trên màn hình lớn đã bắt đầu, cô nhắm mắt hít một hơi, sau đó mở mắt ra vừa đúng lúc vào nhạc.

Bước đi trên con đường,

Theo dấu chân tuổi trẻ phiêu du,

…….

…..

Nay tôi đã đi khắp thế gian,

Lòng vẫn lưu luyến bao điều,

Trải qua bao thăng trầm năm tháng,

Không hề hay biết ngã vào nụ cười của anh.

Lúc hát đến đây ánh mắt cô lướt qua chỗ của anh, bốn mắt nhất thời nhìn nhau, tiếp theo là một câu cao trào, cô như chiếm được sự cổ vũ trực tiếp hát lên âm cao.

Căn phòng nãy giờ ồn ào náo nhiệt ấy vậy mà giờ đây đều đã im lặng, giống như chỉ còn có giọng hát của cô, cô đứng rất thẳng, tay trái che dưới bụng để có lực, tay phải nghiêm túc đưa lên nhìn chăm chú chữ trên màn hình, đèn lần lượt thay đổi màu sắc đa dạng chiếu trên người cô, cả người như được đắm chìm bao phủ trong vầng sáng, lọt vào đôi mắt to long lanh của cô, ánh sáng lóa cả mắt.

Bài phát kết thúc, âm thanh vẫn còn vang vọng không dứt bên tai, mọi người đều ngồi sững lại, qua vài giây không biết ai kêu lên một tiếng trước. “Hay quá!”

Sau đó tiếng vỗ tay và tiếng reo hò vang lên bốn phía, đặc biệt là Triệu Phương Cương phấn khởi không thôi, “Tiểu Đồ! Em thật sự là một kho báu nha, hát hay như vậy, em rốt cuộc đã giấu bao nhiêu tài năng thế hả? Mau mau mang ra đây cho anh xem! Để anh mở mang tầm mắt.”

“Em thật sự không hay hát, bài hát này cũng là dạo gần đây hay nghe, cảm thấy lời hài hát rất có cảm xúc, hôm nay là lần đầu tiên hát.” Đồ Tiểu Ninh nói xong lại nhìn về phía các đồng nghiệp khác, “Vừa rồi đã bên xấu rồi, nếu như kỹ năng hát không tốt, mọi người cứ coi như nghe tai trái qua tai phải đi ra ngoài, đừng chấp nhất ha.”

Đồ Tiểu Ninh nói xong cầm lấy chai nước trên bàn ở trước mặt, tuy không nhìn hướng đó, nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt anh dừng lại trên người mình rất lâu.

Hứa Phùng Sinh còn đang vỗ tay: “Tiểu Đồ khiêm tốn quá, em hát bài hát này còn nói không hay thì ai mới hát hay đây”

“Đúng thế đúng thế!” Những đồng nghiệp khác cũng hùa theo.

Triệu Phương Cương phấn khích, lại giơ mic lên, “Nào, DJ bên trái! Xin cho tôi bài Thần thoại, tôi phải cùng với em gái tiểu Đồ của tôi hát đối đáp âm cao, nào, người xem bên phải vỗ tay đâu?”

Đồ Tiểu Ninh xém chút nữa vặn hỏng chai nước khoáng luôn, liên tục từ chối, “Bài này em không biết hát đâu anh tiểu Triệu.”

Triệu Phương Cương hăng hái, “Không sao, anh kéo em, vả lại trên màn hình đều có lời bài hát, hát theo anh là được.”

Đồ Tiểu Ninh thật sự không biết bài này, còn đang nghĩ phải từ chối kiểu gì, ca khúc tiếp theo vốn đã được chọn trước đó đã vang lên.

“Xin lỗi, hiện tại bài hát này cũng là vừa nãy có người bấm trước rồi, muốn trực tiếp cắt bỏ đi sao? Hay là chúng ta đợi hết bài này đã?” Cô gái phụ trách chọn bài hát nói.

Triệu Phương Cương thấy không có ai ra hát, lại cầm mic hỏi, “Bây giờ là bài hát của ai vậy? Không ai nhận là bài hát của mình hả?”

Ánh mắt lại nhìn vào chỗ thời gian đếm ngược, đều không ai lên tiếng, Triệu Phương Cương đang định gọi cô gái kia đổi bài, đột nhiên Đường Vũ Hủy đứng dậy, cô cầm mic đi thẳng lên khán đài, đứng ngay đối diện Kỷ Dục Hằng.

Tối nay cô ấy mặc một bộ váy hở lưng, dáng người đẹp tựa như một nữ minh tinh, gương mặt trang điểm lộng lẫy hơn so với ngày thường, ánh đèn chiếu xuống đẹp đẽ vô cùng, cũng không thua kém gì Nhiêu Tĩnh.

Nhạc dạo đầu 3 2 1 đã bắt đầu, giọng của cô ấy cũng vang lên.

—Thế giới của em trở nên kỳ diệu,

Khó có lời để diễn tả.

…….

…….

Mọi người trong chốc lát ngay người ra, Đường Vũ Hủy làm như không có ai bên cạnh, ánh mắt dán chặt trên người Kỷ Dục Hằng.

Tên ca khúc là Nói yêu anh vẫn luôn hiện trên màn hình lớn, giống với các chữ số lướt qua ánh mắt của mỗi người, giống như sợ bọn họ không nhìn thấy, luôn lướt qua sự tồn tại của họ.

Rất nhiều người nam ngồi bên cạnh Kỷ Dục Hằng đều liếc nhìn, sau đó biết điều tự động tránh ra, nhất thời trong phòng, ngoài giọng hát ngọt ngào của cô ấy, còn có sự mờ ám không nói nên lời trong mắt các đồng nghiệp và sự gượng gạo, ngại ngùng trên mặt.

Đồ Tiểu Ninh lại uống hai ngụm nước khoáng, nói với đồng nghiệp nữ bên cạnh, “Phiền nhường đường một chút, tôi muốn đi vệ sinh.”

Đồng nghiệp tránh ra, cô đi ra ngoài, đóng cửa thì âm thanh chói tai kia cũng bị ngăn cách, cô thở phào một cái, sợ bản thân còn nghe thêm nữa thì sẽ không khống chế được mất.

Cô có giỏi diễn kịch như thế nào cũng không thể chịu được khi thấy một cô gái quyến rũ chồng mình ở ngay trước mắt mình, hơn nữa cô gái đó lại còn ngang nhiên làm trò trước mặt người của cả bộ phận, còn là người yêu tin đồn của anh.

Càng nghĩ càng khó chịu, cô chuẩn bị gọi điện thoại cho anh, nhưng cô sờ sờ túi, điện thoại đã để quên trong phòng rồi, cô càng tức giận, cũng không biết là tức giận bản thân hay là tức giận Đường Vũ Hủy, hoặc là tức giận anh, cách cửa vẫn còn có giọng hát mơ hồ truyền ra, cô chán ghét nên luống cuống, một khắc cũng không muốn tiếp tục ở lại nữa, không vui đi tìm nhà vệ sinh.

Quán này rất lớn, cô chỉ mải lo tức giận, quên nhìn bảng chỉ dẫn, lẩn quẩn thế nào lại không tìm thấy nhà vệ sinh, hoảng loạn làm tâm trạng và bước chân cô càng hỗn loạn, giống như một con ruồi không đầu loạng choạng.

Còn đang đi thì tay đột nhiên bị nắm chặt, cô chưa kịp phản ứng thì bị túm vào phòng bên cạnh trong không gian không có người, cửa đóng lại, tối đen như mực, cô bị dọa đến hoảng sợ.

“Là anh.” Miệng bị che lại nhẹ nhàng, cô nhờ ánh sáng yếu ớt bên ngoài nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú như bức điêu khắc kia.

Cô vỗ ngực mang theo tiếng khóc nức nở đuổi anh đi, “Anh dọa chết em rồi.”

Kỷ Dục Hằng thấp đầu nhìn cô, Đồ Tiểu Ninh mới phát hiện tư thế “dựa tường” của hai người lúc này là tư thế mà trước kia rất hot trên mạng.

Cô cố ý quay mặt né tránh ánh mắt anh, “Anh ra đây làm gì, người ta đang tỏ tình với anh mà.”

Kỷ Dục Hằng nâng cằm cô, “Anh không ra, có người sẽ ‘ăn dấm chua’ đến ngày mai cũng chưa hết chua cho mà xem.”

Cô cãi bướng, “Ai thèm, tin đồn của hai người cũng không phải một hai ngày, cô ấy còn rầm rộ như sợ mọi người không hiểu, người ta chuyển chỗ làm cũng chính là vì anh, dù sao cô ấy có người cha tốt, cũng không sợ bị đuổi khỏi DR.”

Anh cười, “Không ghen thật sao?”

“Ai thèm.”

“Vậy anh đi vào nha?” Anh thu tay vào thật sự nâng chân định bước đi.

Đồ Tiểu Ninh đưa tay ôm lấy thắt lưng của anh, lại giở trò kéo anh lại không cho đi, “Anh dám.” Cô giống như băng dính, dán chặt vào người anh.

Kỷ Dục Hằng cũng ôm cô thật chặt vào trong ngực, Đồ Tiểu Ninh buồn bực ở trong ngực anh nói thầm, “Chính là chịu không được người khác cũng thích anh, còn có cô ấy nhìn anh bằng ánh mắt đó, em cứ sợ….”

“Sợ cái gì?”

Giọng cô nhỏ như hạt bụi, “Gia cảnh và thân phận của cô ấy, sẽ là giúp đỡ rất lớn đối với sự nghiệp của anh.”

Anh đập tan suy nghĩ của cô, giọng nói có chút nghiêm túc, “Buổi chiều anh nói gì với em, em đều đã quên rồi sao?”

Đồ Tiểu Ninh lập tức giống như con mèo nhỏ ở trong lòng anh, giọng nói có chút oan ức, “Chồng, anh đừng hung dữ với em, em chỉ là, chỉ là trách bản thân không giúp được gì cho anh.”

Anh lại ngừng một lát, “Anh từ nhỏ đến lớn, mỗi bước đi đều dựa vào chính mình, bởi vì anh biết nhờ vả người khác không bằng tự mình giành lấy, dựa vào người khác để đi thì cuối cùng cũng không thể đi lâu dài, loại suy nghĩ đó lúc trước anh không có, hiện tại, sau này càng không có.”

Cô gật đầu, “Em biết rồi, em chỉ là có chút không tin tưởng bản thân.”

Anh nâng mặt cô lên để cô nhìn thẳng mình, “Em không phải nói anh tốt, anh ưu tú, anh hoàn mỹ sao?”

“Đúng, anh tốt như vậy, ưu tú như vậy, hoàn mỹ như vậy.” Cô lặp lại.

“Vậy em ngay cả anh cũng đã nắm được rồi, còn có gì đáng sợ nữa?”

Đồ Tiểu Ninh ngạc nhiên, logic này của anh hình như, hình như cũng đúng ha?

Trong bóng tối, đôi mắt của anh vẫn trong vắt như cũ, tay anh mạnh mẽ giữ chặt vai cô.

“Vừa rồi lúc hát không phải rất tự tin sao? Lấy ra sự tự tin khi nãy đi, cô ta cùng lắm cũng chỉ là bại tướng dưới tay em thôi, sau này mặc kệ làm việc gì, gặp người nào, em chỉ cần đi nhanh về phía trước, đừng sợ, phía sau có anh rồi, cho dù trời sập xuống cũng có anh chống đỡ cho em.”

Đồ Tiểu Ninh cảm động khóe mắt cay cay, cô sờ sờ mặt anh, “Ông xã, anh cũng biết mấy lời ngọt ngào này sao? Vậy anh nói thêm mấy câu nữa cho em nghe đi.”

Anh giữ đầu cô, cúi xuống hôn một nụ hôn dài, dùng hành động thay thế lời nói.

“Thời gian hút một điếu thuốc sắp đến rồi.” Sau cùng anh nói bên tai cô.

Cô miễn cưỡng nhón chân lên hôn môi anh, hôn rồi lại hôn, “Cũng may là ngày mai đã kết thúc trở về nhà rồi, sau này cũng sẽ không tham gia lễ hội xuân gì nữa, làm chậm trễ giao lưu tình cảm của vợ chồng mình.”

“Nhà mình tất nhiên là quan trọng, nhưng mà mọi người cũng quan trọng, anh ngồi ở vị trí này thì phải chịu trách nhiệm với cả một tập thể.”

Đồ Tiểu Ninh chỉnh lại quần áo cho anh, “Vẫn là anh có tầm nhìn rộng rãi, cho nên anh mới có thể trở thành lãnh đạo, em chỉ có thể làm trợ thủ cho anh.”

Anh vuốt ve tóc cô, “Em hát hay lắm, lúc về hát cho anh nghe nhé.”

Đồ Tiểu Ninh ở trên người anh cười ngọt ngào, “Chính là hát cho anh nghe đó, anh không ở đây thì em cũng còn lâu mới hát.”

Anh lại hôn xuống, “Lần sau chỉ hát cho anh nghe.”

“Vâng.”

Đồ Tiểu Ninh quay trở lại phòng, Đường Vũ Hủy đương nhiên là đã sớm hát xong rồi, có lẽ là tỏ tình thất bại, sắc mặt không được tốt lắm.

“Em gái tiểu Đồ của tôi trở về rồi! Nào nào nào, tiếp tục tình ca hát đối! Triệu Phương Cương vẫn nhắc tới màn hát đối đáp của anh ấy.

Đồ Tiểu Ninh choáng váng đầu óc, xem ra là từ chối không xong rồi, chỉ có thể nhận lấy micro.

Triệu Phương Cương đang đưa micro cho Đồ Tiểu Ninh, Kỷ Dục Hằng đã đẩy cửa đi vào, anh nâng tay lên nhìn đồng hồ, nói một câu, “Không còn sớm nữa, có thể về được rồi.”

Triệu Phương Cương nhìn anh “Hả?” Một tiếng, micro đang đưa ra giữa chừng, đưa cho Đồ Tiểu Ninh cũng không ổn mà không đưa cũng không ổn.

“Lão đại, tôi với tiểu Đồ hát nốt bài này…………?”

“Vậy tôi đi trước, một lát nữa anh nhớ thanh toán.”

Nghe vậy, Triệu Phương Cương lập tức bỏ micro xuống, còn hát cái rắm, “Đi đi đi!” Còn đuổi các đồng nghiệp khác, “Rút thôi rút thôi, về nhà ngủ thôi! Ai không đi là tôi cho ở lại thanh toán đó!”