Văn Phòng Ẩn Hôn

Chương 40




Một đêm này, Đồ Tiểu Ninh đã biết cái gì gọi là cơ thể bị đào rỗng, kiệt sức.

Kỷ Dục Hằng rất biết dày vò người, Đồ Tiểu Ninh cơ bản không phải là đối thủ của anh khi ở trên giường.

Bị anh giam trong cánh tay, tóc của Đồ Tiểu Ninh hơi ướt, cô cố ý cọ lên trên người anh, ai bảo anh vừa rồi không chuyên tâm tắm rửa cho cô.

Anh giữ eo của cô, “Muốn một lần nữa à?”

Đồ Tiểu Ninh lập tức sợ hãi, an phận nằm ngoan ngoãn.

Hai người nằm nghiêng ôm nhau, hơi thở của anh phả vào gáy của cô hơi ngứa, đột nhiên cô nghĩ tới cái gì, lấy khuỷu tay đẩy anh.

Anh hơi cử động, tay lại vòng lên.

“Vừa rồi có phải anh không làm biện pháp không?” Đồ Tiểu Ninh hỏi.

Anh không nói chuyện, cô không nhịn được nhìn qua anh, chỉ thấy hai mắt anh nhắm chặt như đang ngủ.

“Này.”

Cuối cùng anh cũng lên tiếng, nhắc cô, “Anh không phải ‘này’.”

“Kỷ Dục Hằng.”

Anh trợn mắt, nhìn chằm chằm cô, “Tốt nhất là em đổi xưng hô với anh đi.” Cơ thể lại kề sát lại, “Bà Kỷ.”

Đồ Tiểu Ninh muốn trốn cũng không trốn được, lại bị anh chiếm chút tiện nghi, thật vất vả mới thở được một hơi.

“Em đng hỏi anh cơ mà, Kỷ…” Nhìn ánh mắt của anh lại quét tới, cô dừng một lát, sau đó ấp úng, “Dục Hằng.”

Tay của anh vẫn còn đang ‘du lịch’ ở bên eo cô, làm cô vừa ngứa vừa sợ, chỉ đành cầu xin tha thứ mà gọi to, “Dục Hằng.”

Lúc này anh mới buông ra, cảm giác cô muốn nói lại thôi, lại kéo cô vào lòng, trả lời cô, “Anh không có ra ở bên trong.”

Đồ Tiểu Ninh hơi ngẩn ra, mặt lại bắt đầu nóng lên.

Với quan hệ về mặt công việc của bọn họ, nếu bây giờ mà có con thì sẽ rất khó xử, hơn nữa cô còn chưa chuyển lên chính thức nên cũng chưa muốn có con sớm như vậy, đấy là chuyện lớn, không nên vội vã giống như hôn nhân của bọn họ.

Suy nghĩ miên man, từ từ cơn buồn ngủ ập đến, ngay lúc chuẩn bị ngủ cô dường như nghe thấy giọng nói của anh, anh gọi cô “Ninh Ninh.”

“Ừm?” Trong lúc mơ hồ không rõ cô lờ mờ mà đáp lại, không phân biệt rõ rốt cuộc là mơ hay là thật.

Hình như lồng ngực rắn chắc của anh kề sát vào cái lưng trần trụi của mình, anh chôn đầu ở cần cổ của cô.

“Về sau không được tuỳ tiện nói ly hôn.”

Không muốn tìm tòi nghiên cứu nữa, cô chỉ cảm thấy mình thật sự rất mệt mỏi rất buồn ngủ, chỉ nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng bằng giọng mũi, sau đó hoàn toàn tiến vào mộng đẹp.

Một giấc ngủ này cô ngủ rất sâu, lúc Đồ Tiểu Ninh bị chuông báo thứ đánh thức, cô cảm thấy đầu như bị đá đè, cơ thể cũng mất sức.

Cô giãy dụa muốn từ trên giường đứng lên, anh đã không ở bên cạnh, cô vươn tay sờ chỗ anh nằm, đã không còn độ ấm từ lâu, anh chẳng lẽ vẫn còn có thể đi chạy bộ buổi sáng? Anh có còn là người không vậy?

Lại nằm ở trên giường một lát cô mới đi rửa mặt, đi lại vẫn còn hơi đau.

Người chăm sóc tại nhà đã đến rồi, nhìn thấy cô thì cười chào hỏi với cô, sau đó yên lặng nói với bà Kỷ, “Cô Ngô, con dâu của cô xinh đẹp như bông hoa sen mới nở, gương mặt kia tôi nhìn cũng thấy vượng phu.”

Bà Kỷ nhìn Đồ Tiểu Ninh đang đi qua đi lại ở phòng khách, cười mà không nói.

Bữa sáng hôm nay là bánh quẩy và sữa đậu nành, Đồ Tiểu Ninh còn đang buồn bực đã thấy bà Kỷ được cô nhân viên chăm sóc dìu ra khỏi phòng.

“Mẹ, sao mẹ lại xuống giường rồi?” Đồ Tiểu Ninh muốn đi đỡ bà, bà lại lắc đầu.

“Mẹ nằm chán ở trên giường rồi, muốn xuống giường đi lại một chút.” Bà nói xong ánh mắt nhìn xuống bàn ăn sáng, “Đây là Dục Hằng đã mua ở cửa hàng gần cổng trường học vào lúc chạy bộ buổi sáng, sữa đậu nành và bánh quẩy của nhà này rất nổi tiếng, lúc thằng bé đi học thích ăn nhất, ngày trước mẹ đều phải dậy sớm xếp hàng mua giúp nó, không biết mùi vị mấy năm nay có thay đổi hay không, con nếm thử xem.”

Đồ Tiểu Ninh nhìn thấy bữa sáng ở trên bàn, chẳng lẽ cũng là anh xếp hàng đi mua sao? Tối hôm qua hai người lăn qua lăn lại đến rạng sáng, chẳng phải là anh mới ngủ mấy tiếng đồng hồ thôi sao?

Dưới cái nhìn chăm chú của bà Kỷ, cô nếm thử một miếng, bánh quẩy rất giòn rất thơm.

“Ngon lắm ạ.” Cô nhìn sang mẹ chồng hỏi, “Dục Hằng anh ấy đã ăn chưa ạ?”

“Nó đi vội lắm, có mang theo rồi, nói là ăn trên đường, trước kia giám sát ngân hàng cũng có kiểm tra, nhưng cũng không thấy nó vội như vậy, bây giờ đi sớm về muộn, còn có rất nhiều tiệc xã giao.” Bà Kỷ lại nói thêm.

Đồ Tiểu Ninh không nói tiếp, cũng không biết chuyện anh vào ngân hàng làm còn định giấu mẹ chồng tới bao giờ.

… “Quan tâm chồng con một chút đi, thằng bé một mình, cũng không dễ dàng gì chống đỡ được đến hiện tại.”

Nhìn sữa đậu nành còn đang bốc hơi nóng, bên tai lại vang lên lời nói của bà Kỷ, đột nhiên cô cảm thấy bản thân mình vẫn chưa làm tròn trách nhiệm của một người vợ.

Bên này Đồ Tiểu Ninh kéo tiền gửi còn chưa xong, sáng nay Đường Vũ Huỷ đã để Nhiêu Tĩnh chứng thực cho mình khoản tiền gửi mười triệu đô la mỹ.

Gần như tất cả mọi người đều dừng việc trên tay lại nhìn cô, Đường Vũ Huỷ lại thản nhiên nói, “Là một doanh nghiệp tư làm xuất nhập khẩu tôi đã từng hợp tác trước đó, mỗi ngày đều ra vào một số lượng tiền lớn, nên tôi liên hệ giám đốc tài vụ mời mở tài khoản ở DR, chuyển một phần thanh toán đến đây.”

Đồ Tiểu Ninh kiểm tra tỷ số hối đoái bây giờ, không hiểu lắm, nhưng chỉ cảm thấy cô ta rất lợi hại.

Hứa Phùng Sinh không nhin được hỏi, “Là cái doanh nghiệp xuất nhập khẩu nào vậy?”

Đường Vũ Huỷ báo tên lên, văn phòng im lặng, một lát sau Nhiêu Tĩnh nói, “Vậy cô gửi tài khoản và mã số công khai của doanh nghiệp cho tôi.”

Đột nhiên di động của Đồ Tiểu Ninh sáng lên, mở ra thì phát hiện mình bị kéo vào một cái nhóm nhỏ, chỉ có ba người là Triệu Phương Cương, Nhiêu Tĩnh và cô, chủ nhóm là Triệu Phương Cương.

Người khổng lồ kiên cường: [Đường Vũ Huỷ này thật sự lợi hai ha, loại công ty đã niêm yết như “Thuấn quyết”, mà cô ta chỉ cần một cuộc điện thoại, cứ như đi chợ là bên đó đã chuyển mười triệu đô la Mỹ qua, ôi mẹ ơi! Trước đó ông đây với Giang tổng, Chu Khải tốn mấy tháng mà ngay cả cửa người ta cũng không cho chúng tôi vào]

Mời bạn Tĩnh Tĩnh: [Không phải cậu bảo về nhờ ông già nhà cậu đi hỏi thăm bối cảnh của người ta à, rồi là có nghe ngóng được gì không?]

Người khổng lồ kiên cường: [Chỉ biết là quan hàm của cha cô ta tuyệt đối không thua cấp bậc quận trưởng của thành phố C]

Mời bạn Tĩnh Tĩnh: […]

Người khổng lồ kiên cường: [@Quả chanh nhiều C]

Quả chanh nhiều C: [Anh Tiểu Triệu?]

Người khổng lồ kiên cường: [Em còn gọi kéo tiền gửi cái gì, em có gọi điện kéo được toàn bộ cũng không bằng một tài khoản này của người ta]

Qua một lúc sau.

Quả chanh nhiều C: [Bây giờ chúng ta tính làm một nhóm nhỏ sao?]

Gần như là cùng lúc, hai người đều trả lời.

Người khổng lồ kiên cường: [Không tính]

Mời bạn Tĩnh Tĩnh: [Không tính]

Quả chanh nhiều C: [Ồ]

Người khổng lồ kiên cường: [Chúng ta đây là nguyên lão bình thường trao đổi tình cảm]

Quả chanh nhiều C: [Ồ.]

Trong nhóm yên lặng, Đồ Tiểu Ninh bỏ di động xuống tiếp tục làm việc, chỉ một lát sau Wechat có tiếng nhắc nhở –Người khổng lồ kiên cường đã đổi tên nhóm thành “DR gánh team”.

Cô không nhịn được bật cười, đúng lúc Kỷ Dục Hằng tiến vào bộ phận, cô chột dạ cất di động đi lại bị anh gõ xuống bàn làm việc.

“Cô vào đây một chút.”

Bây giờ thành vợ chồng thật sự, cô cũng phải đeo mặt nạ lên, đóng vai cấp trên cấp dưới bình thường với anh.

Anh vẫn nghiêm túc trước sau như một, trên công việc không có chút nào thay đổi vì chuyện tối ngày hôm qua với cô.

“Đã có chứng nhận tín dụng nhập khẩu chưa?” Anh ngồi xuống hỏi.

Cô lắc đầu: “Vẫn chưa.”

Anh đẩy một tập tài liệu trên bàn cho cô, “Đây là một doanh nghiệp sản xuất tư chỉ nhập khẩu, gần nhất có nhu cầu chứng nhận tín dụng mở toàn bộ hạn ngạch nhập khẩu, chưa có người quản lý dịch vụ khách hàng nào liên lạc, em làm đi, bây giờ còn không có tiền gửi trên danh nghĩa của em, đến lúc đó tiền gửi của mục hoạt động kinh doanh này sẽ xác nhận ở danh nghĩa của em, đúng lúc em cũng học một chút về hoạt động kinh doanh quốc tế.”

Đồ Tiểu Ninh cảm động một hồi, cho nên chuyện hôm qua thật ra cũng có ý nghĩa đấy chứ.

Cô tiến lên nhận tài liệu, “Cảm ơn Kỷ tổng.”

Ánh mắt anh trở lại trên máy tính, “Bây giờ em mới vừa bắt đầu bước đi, marketing và nghiệp vụ dù sao cũng phải có một cái ổn chứ, nếu marketing chưa được thì hãy làm thuần thục nghiệp vụ trước đã.”

Đồ Tiểu Ninh biết anh là đang ám chỉ chuyện chủ doanh nghiệp có tiền án và chuyện kéo tiền gửi thất bại kia, trong lòng không khỏi suy sụp.

“Em đã biết.” Cô nói xong ôm tài liệu lui ra ngoài.

Có phải là anh cảm thấy cô rất kém cỏi không? Lại nhìn những người khác trong văn phòng đang bận rộn, ánh mắt cô ảm đạm xuống, rốt cuộc là đến bao giờ bản thân mình có thể thật sự một mình phụ trách một công việc?

Bữa trưa hôm nay Kỷ Dục Hằng ngồi cùng với mấy lãnh đạo cùng cấp, mấy người Triệu Phương Cương rất biết điều không qua đó ngồi, ai biết Đường Vũ Huỷ lại bưng khay cơm ngồi vào bên cạnh anh.

Cái này làm cho căng tin chấn động không nhỏ, tất cả mọi người bắt đầu thì thầm nói nhỏ.

“Nghe nói bông hoa ngân hàng mới vào này là đàn em rất thân của Kỷ tổng, cũng là cao tài sinh của trường đại học A.”

“Thật sao? Thật là trai tài gái sắc.”

“Hơn nữa cơ của Đường Vũ Huỷ cũng hơi bị to đó nha, dù sao cũng là người có nguồn tài nguyên, nghe nói gần nhất đã kéo cho bộ phận phát triển thị trường mười triệu đô la Mỹ tiền gửi đó, thấy lợi hại chưa?”

“Thật lợi hại, vậy nếu Kỷ tổng qua lại với cô ta, có thể bớt mười năm phấn đấu ấy chứ, về sau công trạng muốn tới liền tới, chức vụ ở trong ngân hàng còn không phải là được lên như ngồi tên lửa sao, chỉ là ngân hàng chúng ta không cho phép vợ chồng cùng làm.”

“Cho dù người ta thật sự kết hôn với Kỷ tổng, với bối cảnh của cô ta, dù có rời khỏi DR còn phải lo không có chỗ để đi sao?”

“Cũng đúng.”

Thảo luận ở bàn bên cạnh, rơi vào bàn bên này của bọn họ, Hứa Phùng Sinh xấu hổ cười cười, “Tin tức ở trong ngân hàng, truyền thật là nhanh ha.”

Đồ Tiểu Ninh bới thịt ở trong khay cơm, nhưng phát hiện tất cả đều là thịt mỡ, làm cho người không thịt không vui như cô lập tức không muốn ăn nữa.

Nhiêu Tĩnh cũng chọc chọc khay cơm, “Giám sát ngân hàng vừa đi, đồ ăn lại càng ngày càng dở rồi.”

Triệu Phương Cương vẫn hay nói mấy câu chọc đánh, “Hay là bảo sếp nói chuyện với mấy đồng nghiệp cũ của anh ấy, bảo họ lại đến tra hoạt động kinh doanh của chúng ta?”

Nhiêu Tĩnh đạp anh ta một cái, “Ừ, nói sếp bảo họ điều tra nghiệp vụ của cậu là được rồi.”

Đồ Tiểu Ninh bỏ đũa xuống, “Hay là buổi chiều em mời mọi người uống trà chiều nha.” Cô ở bộ phận này lâu như vậy rồi còn chưa mời mọi người gì cả, có chút xấu hổ.

“Được nha.” Triệu Phương Cương không khách sáo chút nào, đồng ý đầu tiên, tuy rằng chân vẫn còn hơi đau.

Hứa Phùng Sinh lại nói, “Nên để tôi mời đi, ai lại để cho con gái mời chứ.”

Đồ Tiểu Ninh cười cười, “Không có gì, lần sau anh lại mời.” Nhìn anh ấy lịch sự lại không nhịn được hỏi, “Anh Phùng Sinh, có thể mạo muội hỏi nguồn gốc tên của anh được không?”

Đại khái là Hứa Phùng Sinh bị người hỏi nhiều rồi, cũng không hề kinh ngạc, “Thời điểm mẹ tôi sinh tôi có hơi khó sinh, cũng may nhặt về được một cái mạng từ quỷ môn quan, cha của tôi mới quyết định đặt cái tên này, để tôi luôn luôn nhớ kỹ mẹ mình không dễ dàng gì mới sinh được tôi.”

Ba người đều thổn thức, Triệu Phương Cương liền điều hoà không khí một chút, anh ấy đổi đầu đũa gõ gõ khay ăn của Đồ Tiểu Ninh, “Tại sao tôi là anh Tiểu Triệu, anh ta lại là anh Phùng Sinh? Mà không phải là anh Phương Cương, hửm?”

Đồ Tiểu Ninh bị hỏi đến, thật ra cô cũng là xem cái nào thuận miệng thì gọi cái đó thôi, chứ không nghĩ nhiều.

Vào lúc bọn họ nói chuyện phiếm, Kỷ Hằng Dục ăn xong cơm, ở dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người đi qua, Đường Vũ Huỷ cũng theo sát phía sau, hình ảnh của mỹ nhân và tài tử vô cùng hài hoà, làm cho những người xung quanh trong nháy mắt trở thành nền cho họ.

“Người bình thường, phỏng chừng đều sẽ chọn người như Đường Vũ Huỷ.” Triệu Phương Cương nhìn bóng dáng của bọn họ, rất có thâm ý nói.

“Cũng không biết đến cùng thì Kỷ tổng thích kiểu phụ nữ thế nào.” Hứa Phùng Sinh cũng tham gia vào câu chuyện.

Nhiêu Tĩnh lắc lư đũa cũng chen vào, “Dù sao cũng không phải chị.” Lại nhìn Đồ Tiểu Ninh, “Cũng không phải em.” Lại nhìn bóng dáng của Đường Vũ Huỷ, “Cũng không nhất định là cô ta.”

Đám đàn ông đều cười lên, đặc biệt Triệu Phương Cương càng cười to, anh ta nói, “Tất nhiên sẽ không phải Tiểu Đồ rồi, Tiểu Đồ chỉ là bé con thôi.” Lại sợ làm tổn thương Đồ Tiểu Ninh nên anh ta vội vàng giải thích, “Tiểu Đồ, anh tuyệt đối không phải là có ý xem thường em đâu, ý của anh là người đàn ông như sếp chúng ta ấy, phụ nữ bình thường đều không khống chế được, phải là cường cường liên hợp, em căn bản không phải là gu của anh ấy.”

Đồ Tiểu Ninh cố nặn ra nụ cười, thà anh đừng giải thích còn hơn.

Buổi chiều Đồ Tiểu Ninh mời mọi người uống Starbucks, Đường Vũ Huỷ không uống, Triệu Phương Cương cũng không khách sáo mà cầm đi phần của cô ta, sau đó hỏi Đồ Tiểu Ninh, “Tiểu Đồ, em gọi cho sếp cái gì?”

“Flat White.” Thật ra Đồ Tiểu Ninh cũng không biết phải đặt gì, chỉ là trước đó bản thân có uống qua Flat White nên tiện tay cũng giúp anh đặt một ly.

“Anh ấy sẽ không uống đâu.” Giọng của Đường Vũ Huỷ đột nhiên vang lên.

Động tác cầm cà phê của mọi người dừng lại, cô ta đứng lên nói với bọn họ, “Đàn anh của tôi uống chỉ uống Americano, những vị cà phê khác anh ấy cả chạm cũng không thèm chạm.”

Đồ Tiểu Ninh ồ một tiếng, nghĩ thầm cô ta biết cũng thật nhiều, cũng không định đưa cà phê vào văn phòng cho anh nữa, vậy chính cô uống là được rồi.

Lúc này Kỷ Dục Hằng từ bên ngoài tiến vào, Triệu Phương Cương thấy tâm trạng anh không tồi nên gọi, “Sếp, hôm nay Tiểu Đồ mời mọi người uống cà phê, anh có muốn một ly không?”

Kỷ Dục Hằng liếc mắt qua, cũng không có hỏi vị gì, chỉ nói, “Được.”

Triệu Phương Cương liền hất hất cằm với Đồ Tiểu Ninh, cô chỉ đành đưa cốc cà phê trong tay qua.

Kỷ Dục Hằng nhận cà phê trong tay Đồ Tiểu Ninh, đầu ngón tay của hai người nhất thời chạm vào nhau, ngón tay của Đồ Tiểu Ninh bắt đầu nóng lên, cũng không biết là nhiệt độ còn lại của cà phê hay là nhiệt độ của anh truyền tới.

Đường Vũ Huỷ lại đứng lên, nhắc nhở anh, “Cốc đó là Flat White.”

Nhưng là đã muộn rồi, anh đã uống một ngụm, “Vậy sao?” Lại nâng cốc uống một ngụm, sau đó mím môi mỏng nói, “Cũng rất ngon.”