Văn Phòng Ẩn Hôn

Chương 152-153: Triệu Phương Cương ngoại truyện 5-6




Khi ngân hàng Y tổ chức tiệc nướng cho cả ngân hàng còn có thể mang theo người nhà, Triệu Phương đưa Nhậm Đình Đình đi cùng.

Những người trong bộ phận của anh gọi cô là chị dâu một cách ngọt ngào, họ rõ ràng là lớn hơn cô rất nhiều, Nhậm Đình Đình nghe cũng thấy xấu hổ.

Cô đỏ mặt đi đến chỗ của Đồ Tiểu Ninh nướng cùng cô ấy.

Bé Kỷ Lạc Du cũng đi đến, Đồ Tiểu Ninh bảo bé chào hỏi.

Bé reo lên gọi Nhậm Đình Đình, “Chị Đình Đình.” Lại nhìn Triệu Phương Cương “Chú Phương Phương.”

Đồ Tiểu Ninh xuýt chút nữa đã phun ra ngụm nước khoáng mà cô đang uống, con gái cô thật có tài mà.

Triệu Phương Cương lại không vui, anh ngồi xổm xuống sửa lại cho Kỷ Lạc Du “Trước đây có thể gọi là chú Phương Phương, nhưng bây giờ không thể, phải gọi là anh.” Sau đó anh kéo Nhậm Đình Đình lại, “Bởi vì chị Đình Đình bây giờ là bạn gái của anh rồi. Nếu em gọi là chú, là khác cả một thế hệ đó.”

Kỷ Lạc Du chớp chớp mắt, ngẩng đầu hỏi Đồ Tiểu Ninh, “Mẹ, bạn gái là gì ạ?”

Đồ Tiểu Ninh suy nghĩ một chút rồi nói với bé: “Tương lai sẽ kết hôn và sinh em bé với nhau đó.”

Khuôn mặt của Nhậm Đình Đình càng đỏ hơn.

Bạn nhỏ Kỷ Lạc Du ồ lên.

Triệu Phương Cương hỏi bé, “Có phải bây giờ nên đổi cách gọi chú rồi không?”

Ai mà ngờ được lời nói của Kỷ Lạc Du lại khiến mọi người ngạc nhiên: “Nhưng hai người vẫn chưa kết hôn sinh em bé mà.”

Triệu Phương Cương lại hỏi: “Con biết hôn nhân là cái gì không?”

Bạn nhỏ Kỷ Lạc Du nghiêng đầu nói: “Dạ, kết hôn có nghĩa là bụng chị Đình Đình sẽ to ra.”

Đồ Tiểu Ninh bị con gái Kỷ Lạc Du chọc cho bật cười, bóp khuôn mặt như thạch của con gái, “Ai dạy con những cái này vậy?”

Nhóc con Kỷ Lạc Du thành thật nói với mẹ rằng: “Cô đã dạy con đó.”

Hứa Ý Nồng, người đang ở Nhật Bản xa xôi đột nhiên hắt xì.

Ai đang nghĩ đến cô vậy? Có phải là Vương Kiêu Kỳ nhà cô không?

Quả nhiên là con gái ruột của Kỷ Dục Hằng, từ nhỏ tâm tư đã không tầm thường, Triệu Phương Cương xoa xoa cái đầu nhỏ của bé mà thừa nhận.

Nhân tiện, giơ ngón tay cái lên về phía Đồ Tiểu Ninh, “Con gái em tuyệt thật.”

Đồ Tiểu Ninh vốn đã cười đau bụng, cho nên mới nói, muốn lợi dụng con gái cô đừng nói đến cửa chính, cửa sổ cũng không có cửa.

Triệu Phương Cương muốn ở lại với Nhậm Đình Đình cùng cô nướng một lúc, nhưng bị cô chê là vướng chân vướng tay, cuối cùng cũng bị đuổi đi.

Anh quay đầu đi đến chỗ của mấy người đàn ông, có người đưa cho anh một điếu thuốc.

“Triệu tổng, cuối cùng cũng chịu đưa bạn gái đến đây rồi? Con gái quý giá của Cục trưởng Nhậm cơ đấy.” Cũng không biết là ai hỏi câu này.

Triệu Phương Cương châm thuốc, mơ hồ ậm ừ một tiếng.

“Được đó Triệu tổng, một nửa Cục Tài chính sau này sẽ là của anh rồi, các dự án của chính phủ cũng là tùy thuộc vào anh.”

Triệu Phương Cương cười không nói lời nào.

“Vì vậy, dù ở đâu đi chăng nữa, vẫn phải lấy một người vợ tốt, người cha vợ tốt, mới có thể làm ít công to được.”

Triệu Phương Cương phả ra một hơi khói, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất.

Lúc này Kỷ Dục Hằng đi tới, mọi người vây quanh.

“Kỷ tổng.”

“Lão đại.”

Chỉ có Triệu Phương Cương đứng đó không nhúc nhích, hút liên tiếp hai điếu thuốc, một lúc sau, Nhậm Đình Đình đến đưa anh một vài xiên thịt cừu.

“Thịt nướng đến đây, anh nếm thử đi.”

Triệu Phương Cương ngửi chỉ cảm thấy tanh, nói: “Em ăn trước đi, anh chờ một lát.”

Nhậm Đình Đình đưa xiên tới miệng anh, “Em mang qua đây hết rồi, anh ăn một miếng đi.”

Triệu Phương Cương trốn tránh, “Bây giờ anh không muốn ăn.”

Nhậm Đình Đình khăng khăng bắt anh ăn, “Nhưng vừa nãy anh bảo muốn ăn mà.”

Anh kéo tay cô, “Bây giờ anh không muốn ăn có được không?”

Nhậm Đình Đình sửng sốt.

Anh không nhìn cô, “Em qua bên kia với Đồ Tiểu Ninh đi, anh vẫn phải nói chuyện với đồng nghiệp một lát.”

Cô nhìn anh một lúc lâu mới nhìn đi chỗ khác, cầm thịt cừu xiên quay lại.

Đồ Tiểu Ninh nhìn thấy cô vui vẻ đi qua đó, lại thấy cô ôm mặt ỉu xìu trở lại thì hỏi: “Làm sao vậy?”

Nhậm Đình Đình bỏ xiên thịt cừu vào vỉ nướng, “Không có gì ạ.”

“Cãi nhau à?”

“Không có.”

Đồ Tiểu Ninh cảm thấy sự trầm mặc của cô, không hỏi thêm, cô ôm cô con gái đang ngái ngủ vỗ về dỗ dành con ngủ.

Nhậm Đình Đình ngồi một lúc, đột nhiên hỏi Đồ Tiểu Ninh, “Chị Đồ, có lúc nào mà Kỷ Tổng không vui khiến chị khó có thể nhìn thấu không?”

“Anh ấy là kiểu người bướng bỉnh. Khi không vui anh ấy đều trở nên hờn dỗi. Có chuyện gì vậy? Anh tiểu Triệu cũng là kiểu hay không vui sao?” Đồ Tiểu Ninh nghĩ rằng cái này không giống với tính cách con người của Triệu Phương Cương cho lắm, anh hài hước và vui tính. Anh chịu trách nhiệm về bầu không khí của bộ phận, hay là sau khi lên làm giám đốc anh nóng tính hơn rồi?

Nhậm Đình Đình nhìn đống lửa than cháy trong lò, cô khẽ thở dài, “Em không biết nữa. Đôi khi ở bên anh ấy em cũng cảm thấy mệt mỏi.”

Khi Đồ Tiểu Ninh nghe thấy từ “mệt mỏi”, cô tự hỏi hai người mới ở bên nhau bao lâu đã mệt mỏi rồi?

Hơn nữa, không phải gia đình hai bên đã gặp mặt, chuyện kết hôn cũng đã định rồi sao.

Nhậm Đình Đình lại nói, “Chị nói xem, có phải vì tuổi tác của hai người chênh lệch tận sáu tuổi không? Có phải do khoảng cách thế hệ không?”

Đồ Tiểu Ninh nói: “Mặc dù Triệu Phương Cương lớn hơn em về mặt tuổi tác, nhưng về tâm lý thì anh ấy lại rất trẻ hơn, em đừng nghĩ nhiều quá, khi hai người ở bên nhau, luôn phải có một quá trình chạy theo lẫn nhau, nói chuyện với nhau nhiều hơn nữa thì sẽ tốt lên thôi.”

Nhậm Đình Đình nghĩ: Nói chuyện với nhau sao? Anh bận đến nỗi cả ngày hai người không nói được mấy câu, không dễ dàng gì mơi nói chuyện này nọ cùng nhau anh lại nổi giận nói lúc khác nói sau.

Cô ngẩng đầu nhìn xem anh đang ở đâu, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này cách cô rất xa.

Khi sự kiện kết thúc, Nhậm Đình Đình đang ngồi trong xe im lặng không nói gì, Triệu Phương Cương cảm thấy sự chán nản của cô, chờ đèn đỏ mới rảnh rỗi đưa tay phải lên gãi cái cằm nhỏ của cô.

Nhậm Đình Đình trốn, Triệu Phương Cương kéo tay cô qua, cô rút lại không cho anh chạm vào, anh mặt dạn mày dày hơn vài lần lên mu bàn tay cô.

“Ai lại làm vợ anh giận vậy?”

Nhậm Đình Đình chống cự đến cùng, tiếp tục hờn dỗi với anh.

Triệu Phương Cương nghiêng người ôm lấy cô, “Được rồi được rồi, không phải chỉ là anh không ăn xiên cừu nướng của em thôi sao? Lúc đó anh đang nói chuyện với đồng nghiệp mà.”

Nhậm Đình Đình thoát khỏi vòng tay của anh, nhìn anh với vẻ mặt rất nghiêm túc, “Triệu Phương Cương, anh, anh có phải là vẫn coi em như một đứa nhóc không?”

Triệu Phương Cương không ngờ cô lại hỏi đột ngột như vậy, một lúc sau anh mới nói: “Em là cô gái nhỏ của anh.”

Nhậm Đình Đình nhìn anh chằm chằm, như thể muốn nhìn thấu anh.

Đột nhiên phía sau có một chiếc xe bóp còi, Triệu Phương Cương thấy đèn xanh nên vội vàng đạp ga.

Trong lúc lái xe, anh thoáng thấy Nhậm Đình Đình trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khẽ nói: “Bà xã, em đừng nghĩ nữa, sau này em đưa cho anh ăn gì anh đều sẽ ăn hết, được không?”

Nhậm Đình Đình quay đầu lại nhìn anh, “Em cho anh ăn gì anh đều sẽ ăn sao?”

Triệu Phương Cương gật đầu, “Ăn!”

“Cho anh ăn c*t anh cũng ăn à?”

Triệu Phương Cương cười, tay phải nắm lấy tay của cô, “Đồ vợ đưa cho đều thật thơm! Anh sẽ ăn nếu vợ đưa cho anh!”

Nhậm Đình Đình đưa tay ra và véo nhẹ anh, “Mồm mép láu lỉnh.”

Anh biết cô không còn tức giận nữa, anh lại nắm lấy tay cô nở nụ cười trên môi, hôn cô lần nữa.

“Tối nay em muốn ăn gì?” Anh hỏi.

“Sao cũng được.”

“Vậy ăn c*t đi?”

“Hết cái để đùa rồi phải không?” Nhậm Đình Đình lại giơ tay lên đánh anh, anh nheo mắt mỉm cười, anh rất thích nhìn dáng vẻ xù lông của cô khi bị mình bắt nạt.

Cuối cùng hai người đi ăn lẩu, về đến nhà đã rất muộn, Triệu Phương Cương vội vàng ôm cô vào phòng tắm làm một lần, sau đó quay lại giường lại quấn quýt thêm một lần nữa, Nhậm Đình Đình mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Cô đã có một giấc mơ mà cô được là chính mình ba năm trước.

Mơ về lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ở sân bay.

Hôm đó, anh mặc quần jean xanh, áo thun supreme màu đen và đeo kính râm. Thấy cô đẩy vali ra khỏi cổng hải quan, anh đứng thẳng người lên, tháo kính râm ra và vẫy tay với cô, “Nhậm Đình Đình!”

Cô nhìn sự uy nghiêm của anh trong quá khứ, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ, tỏa nắng của anh.

Sau đó, anh đưa cô đến bất cứ nơi nào cô muốn đến, kể cả thành phố trò chơi điện tử mà cha cô chưa bao giờ cho cô vào, anh cũng đưa cô đến đó, anh đứng nhìn khi cô chơi, kiên nhẫn giúp cô đặt tiền xu.

Cô luôn bắn trượt khi chơi bắn súng, vì vậy anh đã dạy cô bắn.

Anh dựa vào cô từ phía sau, hai tay cầm lấy tay cô và dạy cô cách giữ quả bóng, “Đừng dùng lực nhiều quá, hãy dùng lực ở cổ tay của em, như thế này.” Khi anh nói, hai tai cô đều nóng bừng lên, khắp cơ thể đều tràn ngập hơi thở nam tính thuần thục của anh, lúc đó cô đứng im không dám nhúc nhích, tim đập loạn xạ.

Sau đó cô gắp hoài gắp mãi không được con búp bê, anh nhìn không chịu được nữa, liền nói: “Nào, để anh trai giúp em gắp một cái.”

Anh bước tới, đặt đồng tiền trò chơi trên tay xuống và bắt đầu giúp cô vận hành, anh gắp một lần đã gắp giúp cô chú gấu bông lớn nhất.

Khi anh đưa gấu bông vào tay cô, ngoài những ánh nhìn ghen tị từ các cô gái xung quanh, cô còn nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng của mình.

Vốn dĩ cô rất chán ghét việc đi thực tập, nhưng cô đã đồng ý với sự sắp xếp của cha mình khi trở về nhà vào ngày hôm đó.

Cô trở thành đệ tử của anh ta với khuôn mặt mất hồn, cô có thể nhìn thấy dáng vẻ hàng ngày của anh, vẻ ngoài chỉn chu, cách anh nói chuyện hài hước với đồng nghiệp trong văn phòng, cách anh nhìn chằm chằm vào màn hình khi làm việc, cách anh đàm phán nghiêm túc với khách hàng khi trả lời điện thoại, đôi lúc anh hút thuốc trông như tên lưu manh.

Từng cử chỉ của anh đều chạm đến trái tim cô, khiến cô không còn tâm trí, không còn nhìn thấy những người đàn ông khác.

Cho đến một ngày, cô tới giúp Đồ Tiểu Ninh đóng dấu, vì quên điện thoại di động nên quay lại phòng làm việc, lại nghe thấy anh đang nói chuyện với một đồng nghiệp.

—————–

“Nhỏ quá, tôi không phải cầm thú, không thể yêu đương với đệ tử của mình được.”

“Xin lỗi ha, tôi thực sự không thể xuống tay được, với lại cô ấy hoàn toàn không phải là gu của tôi.”

Lúc đó, cô đang đứng ngoài cửa văn phòng, cuối cùng vẻ mặt buồn bã bỏ chạy.

Nhưng thích chính là thích, đây là lần đầu tiên cô thích một ai đó, cô không muốn từ bỏ như vậy.

Vì vậy, khi thời gian thực tập của mình sắp kết thúc, cô thu hết can đảm để tỏ tình với anh.

Hôm đó cô mặc chiếc váy mà cô cho là đẹp nhất, thoa chút son môi, cô đã đợi ở bãi đậu xe DR cho đến khi anh tan sở, đang đứng cạnh xe của anh.

Chờ một lúc lâu, cuối cùng anh cũng bước xuống, một tay đút vào túi quần, tay kia cầm điện thoại, chậm rãi bước tới.

“Buổi tối tới chỗ cũ chứ? Này, tên của cô nàng mới là gì nhỉ? kk? gg?”

Anh đi đến gần mới nhìn thấy cô, dừng bước chân lại, cô luôn có dáng vẻ thoải mái, giờ lại rụt rè gọi anh một tiếng “Sư phụ.”

Triệu Phương Cương gật đầu, nói với người bên kia điện thoại vài câu rồi cúp máy, sau đó hỏi cô: “Sao em còn chưa về nhà?”

Cô nói, “Em đợi người.”

“Ồ, em đang đợi ai vậy?”

Cô có chút căng thẳng chắp tay sau lưng, “Anh.”

Triệu Phương Cương nhìn cô, “Anh?”

Cô gật đầu.

Triệu Phương Cương bỏ điện thoại di động vào trong túi quần, “Chờ anh làm gì?”

Nhậm Đình Đình cảm thấy cô có thể nghe thấy tiếng trái tim đang đập thình thịch trong cơ thể mình, cô lấy hết can đảm nhìn vào mắt anh và nói: “Sư phụ, em, em thích anh.”

Triệu Phương Cương lúc đó cũng không kinh ngạc, ngay cả vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, không chút nghĩ ngợi đã buột miệng nói: “Đình Đình, em còn quá nhỏ, chúng ta không phù hợp.”

Lời nói của anh cái tát trời giáng vào mặt cô, cô đau lòng nhưng vẫn chưa muốn từ bỏ, cô hỏi: “Chỗ nào không phù hợp? Có phải vì em còn nhỏ không? Em sắp tốt nghiệp rồi, và em sẽ trưởng thành trong tương lai!” Cô rất cố gắng để chứng tỏ bản thân.

Triệu Phương Cương cười hỏi: “Vậy em thích anh ở điểm nào?”

Cô giật mình, anh lại nói: “Thấy chưa, em còn không thể biết được em thích anh ở điểm gì mà.” Anh đưa tay lên vỗ vai cô, “Đình Đình à, em chưa bước vào xã hội, em cũng ít tiếp xúc với đàn ông. Đợi em tốt nghiệp rồi, em sẽ tiếp xúc với nhiều đàn ông hơn, và rồi em biết rằng anh không phải là người mà em thực sự thích.”

Cô cắn môi, không biết phải nói gì để đáp lại anh.

“Anh đưa em về nhà nhé?” Anh hỏi lại.

Cô lắc đầu, anh không nài nỉ nữa, bỏ qua cô và mở cửa xe của mình, anh nói giống như giọng điệu quan tâm của người thầy dành cho học trò của mình, “Vậy thì em về nhà cẩn thận nhé.”

Lúc anh lên xe, cô lại ngăn anh lại, “Sư phụ.”

Anh dừng lại và nhìn lại, “Hả?”

“Tuần sau em không đến nữa.” Cô nói với anh.

Tuần sau em sẽ không đến DR nữa, anh không buồn một chút nào sao? Dù chỉ một chút.

Anh vẫn nhàn nhạt cười với cô rồi khẽ gật đầu, “Học hành chăm chỉ, làm việc ở ngân hàng rất vất vả, không phải ai cũng có thể chịu được, sau này nếu được thì cũng đừng vào cái ngành này.”

Cuối cùng thì chiếc xe của anh cũng bỏ đi trước mặt cô, những giọt nước mắt cô cố kìm lại cuối cùng cũng rơi xuống, lần tỏ tình đầu tiên của cô thất bại rồi, thất bại trọn vẹn, anh thậm chí còn không để tâm chuyện của cô.

Lúc đó gió thổi qua khiến cô đau cả mặt, cô ngồi xổm xuống từ từ ôm mình, khóc nức nở.

Nhưng, nhưng anh là người đầu tiên cô thích…

Sau đó, cô quay trở lại Úc để tiếp tục đi học, cô có WeChat của anh, mỗi ngày đều vào xem trang cá nhân của anh, nhưng anh rất hiếm khi đăng những trạng thái khác ngoại trừ quảng cáo của DR.

Khi cô nhìn thấy một bức ảnh nhóm về chuyến đi bộ của họ trên trang cá nhân của Đồ Tiểu Ninh, cô ngay lập tức lưu nó lại, cắt bỏ những người khác và chỉ để lại anh. Mỗi lần nhớ anh, cô lại lấy ra và xem, mỗi lần xem là rất lâu.

Cô đã đặt bức ảnh đó làm hình nền của giao diện trò chuyện với anh trên WeChat. Mặc dù cô biết rằng cơ hội để cô liên lạc với anh là 0, nhưng cô không thể buông bỏ được.

Trong trường có rất nhiều nam sinh theo đuổi cô, không phải không có ai tốt, nhưng trong thâm tâm cô không thể chấp nhận ai khác, ngoại trừ anh, cô thậm chí không muốn cố gắng đón nhận ai, như thể tự đẩy mình vào ngõ cụt vậy.

Mỗi ngày trước khi đi ngủ, cô đều lướt qua trang cá nhân của anh, thậm chí cả trang cá nhân của Đồ Tiểu Ninh, như là sợ không thể nhận được một chút tin tức từ anh.

Nhưng cô lại sợ hãi, vì sợ một ngày nào đó có thể nghe được tin anh kết hôn.

Nhìn trang cá nhân yên bình của mọi người, cô sẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhẹ giọng nói với ảnh đại diện của anh: “Sư phụ, chờ em, em sẽ sớm trưởng thành thôi.”

Cuối cùng, sau khi tốt nghiệp và trở về Trung Quốc, cô nhất quyết chọn vào DR, cô đã tham gia vào đợt tuyển dụng của trường năm đó, cũng có chút thái độ giận dỗi.

Anh không cho cô vào ngân hàng, cô càng muốn vào, cô vẫn muốn ở bên anh.

Sau đó, cô biết rằng anh đã theo Kỷ Dục Hằng đến ngân hàng Y, cứ tưởng là ý trời, sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại nữa, không ngờ vì nhiệm vụ thẻ tín dụng mà cô được Đồ Tiểu Ninh đưa đến ngân hàng Y, hai người lại gặp nhau một cách kỳ lạ như vậy.

Đã ba năm không gặp, anh đã trưởng thành hơn, cô vẫn còn rung động, anh vẫn làm cho cô mất hồn mất vía như trước, nhưng lần này cô đã rút ra được bài học cho lần trước, cô không muốn bản thân phải đầu hàng nữa, cô vẫn đang nghĩ cách liên lạc lại với anh, nhưng anh đã đến tìm cô trước.

Lần này đổi thành anh càn quấy, cô vừa mừng vừa sợ, cô không biết là anh chỉ cảm thấy hứng thú muốn vui đùa, hay thực sự thích cô.

Nhưng cô lại thích anh, thích anh đến chết đi sống lại, cùng với kỹ năng tán gái điêu luyện của anh, chẳng được mấy hiệp cô đã bị anh đánh bại, hoàn toàn gục ngã.

Hạnh phúc quả thực rất ngọt ngào, nhưng, nhưng cô luôn đi kèm với cảm giác bất an, cảm giác này càng sâu đậm khi hai người càng ngày càng gần nhau.

Những lời anh nói với đồng nghiệp ba năm trước và thái độ dửng dưng khi từ chối cô giống như một cái gai cắm sâu trong tim cô, đau, rất đau.

“Đình Đình, Đình Đình.”

Bên tai cô nghe thấy giọng nói của anh, cô mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt anh, khuôn mặt cô vẫn còn đang mơ màng.

“Sư phụ…” Cô vừa tỉnh giấc, ý thức còn chưa tỉnh hẳn nên trong tiềm thức cô đã gọi anh như vậy.

Triệu Phương Cương sững sờ, ôm cô vào trong lòng, “Gặp ác mộng sao?”

Nhậm Đình Đình tỉnh táo trở lại, bây giờ là ba năm sau, anh là vị hôn phu của cô.

Cô lắc đầu và nói không.

Anh đưa tay lên vuốt ve má cô, “Em khóc thành thế này, còn nói không?”

Nhậm Đình Đình giờ mới nhận ra mặt mình đã ướt, một bên gối cũng ướt theo.

“Em mơ thấy gì vậy?” Anh nhẹ nhàng hỏi cô.

Nhậm Đình Đình vùi đầu vào vòng tay anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh, điều này chắc chắn là thật.

“Nằm mơ thấy anh bắt nạt em.” Một lúc sau cô mới nói.

Triệu Phương Cương cúi đầu hôn lên trán cô, “Sao anh có thể bắt nạt em chứ?”

Nhậm Đình Đình ngẩng đầu lên, “Tại sao anh không thể? Anh luôn bắt nạt em mà.”

Nói đến đây lòng cô lại chua xót.

Triệu Phương Cương chỉ nghĩ rằng cô còn vướng bận chuyện ban ngày nên anh ôm chặt lấy cô.

“Vợ ngoan, anh sai rồi.”

“Sai ở đâu.”

“Em thấy sai ở đâu chính là anh sai ở đó.”

Cô đánh anh, “Đáng ghét chết đi được.”

Anh mỉm cười cúi người hôn cô, hai người hôn nhau được một lúc thì cô ôm cổ anh rồi bất ngờ gọi tên anh.

“Triệu Phương Cương.”

“Hả?” Anh chơi đùa với những ngón tay mỏng manh của cô.

“Anh phải đối tốt với em.”

Triệu Phương Cương cảm thấy gần đây cô có chút ủy mị, ôm cô vào lòng, “Anh không đối tốt với em thì đối tốt với ai? Em là vợ của anh mà.”

Nhưng cô miễn cưỡng, “Anh hứa với em đi.”

Anh hứa với cô, “Tôi, Triệu Phương Cương, sẽ đối tốt với Nhậm Đình Đình.”

“Bao lâu.”

“Cả đời.”

Nhậm Đình Đình nhìn anh như thể có những vì sao lấp lánh trong mắt, rồi mỉm cười ngọt ngào.

Chương 153: Triệu Phương Cương ngoại truyện 6

Việc trang trí cho ngôi nhà mới đã xong một bước, đứng trong ngôi nhà mới Nhậm Đình Đình nhìn căn nhà thô sơ như thể cô có thể thấy trong tương lai cô sẽ bận rộn như thế nào, đây là nhà của hai người họ.

Tất cả mọi đồ đạc đều hỏi ý kiến của anh và cô đi lựa chọn.

Cô chụp vài tấm ảnh làm kỷ niệm, vài ngày nữa đồ đạc sẽ được đem đến, ngôi nhà lúc đó càng trông thú vị hơn. Trong lòng cô nghĩ vậy, vui vẻ cười.

Kỷ Dục Hằng vẫn luôn nâng đỡ Triệu Phương Cương, vì vậy anh cũng ngày càng bận rộn, xã giao ngày càng nhiều hơn.

Hôm nay, anh đang ăn với người của bên chính phủ để bàn về việc vay vốn phát triển một dự án mới, một số vị lãnh đạo đến, khi anh bước vào, người ta đều giới thiệu: “Đây là con rể của Cục trưởng cục quản lí tài chính, Triệu Phương Cương, giám đốc bộ phận kinh doanh của ngân hàng Y.”

Ngay sau đó, nhóm người vốn là đang nhìn lập tức đứng lên, nhiệt tình bắt tay với anh, “Triệu tổng, xin chào, xin chào.”

Triệu Phương Cương cũng tươi cười chào họ và bắt tay.

Anh không biết từ khi nào anh có thêm danh xưng “con rể Cục trưởng” vào chức danh của mình, thậm chí còn được đặt trước giám đốc kinh doanh.

Điều này khiến anh cảm thấy rất khó chịu, vì anh là người luôn kiêu ngạo và không chịu cúi đầu.

Hôm nay dạ dày anh không được tốt lắm, giữa chừng anh đi vào nhà vệ sinh, bên ngoài buồng là một cái bồn rửa tay nhỏ dành cho nam, chẳng mấy chốc đã có người bước vào vừa nói chuyện phiếm vừa bàn luận.

“Triệu Phương Cương kia nhìn tuổi còn trẻ mà đã là giám đốc rồi.”

“Đúng vậy, cậu ta cánh tay phải của Kỷ Dục Hằng, theo Kỷ Dục Hằng từ DR đến ngân hàng Y, trợ thủ đắc lực đấy, cũng sẽ là tổng giám đốc ngân hàng trong tương lai thôi.”

“Tuyệt thật, phía truowcsc có người che chắn cho, phía sau còn có cha vợ. Đây không phải là con đường êm đềm phía trước sao?”

“Tôi nghe nói vợ anh ta bị anh ta nhắm tới khi còn đi học, người ta nghĩ sâu xa, cưa đổ con gái của Cục trưởng Nhậm,  đồng nghĩa với việc có được toàn bộ Cục Tài chính, mà Cục trưởng Nhậm sau này vẫn còn có thể lên cao hơn nữa cơ. Trong tương lai, những nghiệp vụ liên quan tới chính phủ ở thành phố C, chẳng phải nằm gọn trong tay anh ta sao? Chỉ cần cha vợ anh ta nói một câu là xong chuyện.”

“Vậy thì Triệu Phương Cương là Kỷ Dục Hằng thứ hai rồi?”

“Không phải chỉ là Kỷ Dục Hằng thứ hai đâu. Sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua Kỷ Dục Hằng, Kỷ Dục Hằng cũng không có một người cha vợ có cơ như Cục trưởng Nhậm, mà tôi nói chứ, Kỷ Dục Hằng này cũng thật ngốc, để cho người bên dưới lợi dụng sơ hở mà cưới được tiểu công chúa này, nếu lúc đó anh ta có suy nghĩ này, còn đến lượt Triệu Phương Cương sao? Cái gọi là một bước lên trời, như diều gặp gió chính là đang nói về kiểu đàn ông như anh ta.”

Lúc đó, Triệu Phương Cương đang kéo thắt lưng trong ngăn sát vách, anh rất muốn đạp cửa xông ra để những người đó nói những điều đó trước mặt mình, nhưng anh vừa đưa chân lên rồi lại đặt xuống.

Bên ngoài là người của chính phủ, anh không thể làm gì được, nếu khoản vay dự án bị hỏng vì sự nông nổi của anh, không chỉ Kỷ Dục Hằng phải dọn dẹp chuyện này, có lẽ cha vợ tương lai của anh cũng phải đứng ra giải quyết cho anh, điều đó càng chứng minh những gì họ nói là đúng, Triệu Phương Cương anh là người đã trèo lên cha vợ mà đi lên.

Cuối cùng thì anh vẫn đợi họ rời đi mới bước ra, nhìn mình trong gương anh càng thấy khó chịu hơn.

Ha ha, bây giờ dù có nỗ lực đến mấy cũng không thể cởi được cái mác con rể Cục trưởng Nhậm rồi.

Nhậm Đình Đình đợi Triệu Phương Cương đến khuya, một mình cô ngồi trong phòng khách xem TV, thời gian trôi qua, đã hơn mười hai giờ rồi, trước đây, nếu không về trước mười hai giờ, anh sẽ gửi tin nhắn WeChat để nói với cô, nhưng hôm nay lại không.

Cô gọi điện cho anh, nhưng bị anh cúp máy, sau đó gọi rồi lại cúp máy, đây là điều chưa từng xảy ra trước đây.

Cô rất khó chịu nhưng cũng bất lực, chỉ có thể cuộn mình trên sô pha chờ anh về.

Anh về lúc 3h30 sáng, say mèm.

Nhậm Đình Đình đã ngủ say, nghe thấy tiếng động thì bật dậy ngay lập tức, tìm một lúc cũng không tìm được dép nên đi chân trần ra gặp anh.

“Sao hôm nay anh về muộn thế?” Cô hỏi.

Triệu Phương Cương ném chiếc áo vest lên trên ghế sô pha, vẻ mặt trông mệt mỏi nói, “Tăng một kết thúc rồi đi tăng 2, tăng 2 kết thúc lại đi tăng 3.”

“Anh không phải đi ăn với người của chính phủ sao, cũng không phải là đi với mấy sếp của bên doanh nghiệp, sao lại đi tăng 2 với tăng 3?” Nhậm Đình Đình xếp gọn gàng áo vest của anh, đặt nó nằm phẳng phiu trên ghế sofa.

Triệu Phương Cương không trả lời cô, ngồi xuống sô pha, “Anh khát quá.”

Nhậm Đình Đình vào bếp rót nước cho anh, sau đó đưa đến tận miệng anh.

Mặc dù cô chỉ bật một chiếc đèn chiếu nhỏ trong phòng khách, nhưng vết son trên áo sơ mi trắng của anh vẫn hiện rõ, tay cô lúc đó cũng run lên.

“Triệu Phương Cương, anh đã đi đâu vậy!?” Cô cao giọng hỏi.

Triệu Phương Cương chưa kịp đưa tay cầm lấy chiếc cốc thì cô đã hét lên, anh đã ngẩng đầu nhìn cô, “Tăng 2 là đi hát, tăng 3 là quán bar, sao vậy?”

“Là khách hàng muốn đi hay là anh muốn đi?”

Anh nhìn cô chằm chằm, “Ý em là gì?”

Cảm xúc của Nhậm Đình Đình đã dâng trào, cô vươn tay kéo áo anh, “Đây là cái gì? Đừng nói là đồng nghiệp nữ vô tình cọ vào anh!”

Triệu Phương Cương nhìn, trên áo sơ mi có một vết son.

Anh thầm mắng một câu mình, chết tiệt.

Ngay lập tức giải thích, “Quán bar là sau khi cùng một số ông chủ hợp tác đi hát, sau đó bị họ kéo đến quán bar, họ gọi một vài cô gái đến uống rượu.”

Nhậm Đình Đình chế nhạo, “Là kk hay gg?”

Triệu Phương Cương ngạc nhiên, làm sao cô biết được?

Nhậm Đình Đình đặt mạnh chiếc cốc trên tay xuống bàn trà, “Triệu Phương Cương, anh có chết cũng không thay đổi.” Cô quay đầu bỏ đi.

Triệu Phương Cương vươn tay kéo cô lại, “Cái gì mà anh có chết cũng không thay đổi, em nói rõ ràng xem nào.”

“Lúc trước anh không phải là hoàng tử của hộp đêm ở DR sao? Cái tên này của anh đến nay vẫn còn lưu truyền trên giang hồ kia kìa!” Nhậm Đình Đình muốn gỡ tay anh ra nhưng không được.

Triệu Phương Cương thấy vậy thật nực cười, “Đúng vậy, trước đây anh ăn chơi trác táng, thường xuyên đến hộp đêm để chơi, nhưng là chơi đùa, đều là góp vui lấy lệ.”

“Lần này cũng vậy sao?” Nhậm Đình Đình hỏi.

“Dù em có tin hay không thì vết son này thực sự là do người ta vô ý cọ trúng.”

“Vậy thì tại sao anh lại đi? Anh có biết là anh sắp kết hôn không?” Nhậm Đình Đình lại hỏi.

“Chuyện này thì liên quan gì đến hôn nhân?”

“Anh nghĩ là không liên quan sao?”

Triệu Phương Cương đứng lên, nói: “Đình Đình, em cũng là người trong giới kinh doanh này, anh đến đó chỉ để tiếp khách, anh luôn nghĩ rằng em sẽ hiểu cho anh.”

Nhậm Đình Đình cau mày, “Em muốn hiểu cho anh, em vẫn luôn hiểu, nhưng còn anh thì sao? Có bao giờ anh nghĩ tới em chưa? Anh có nghĩ cho cảm giác của em chưa? Em cảm thấy anh đối với chuyện hôn nhân này đều là thái độ thờ ơ, không quan tâm!”

Triệu Phương Cương hôm nay đã rất tức giận, việc cô không muốn tha thứ cũng khiến anh phát hỏa, “Anh không quan tâm đến hôn nhân sao? Làm sao anh có thể không quan tâm chứ? Anh đã nói là do một khách hàng kéo qua, nên anh phải đưa họ đi? Không lẽ kết hôn với em rồi anh không có chút tự do nào sao? Anh không thể bước vào những nơi như quán bar sao? Em cũng đã du học nhiều năm ở nước ngoài như vậy rồi, làm sao? Em có thành kiến với quán bar à?”

“Vậy Kỷ tổng có đi bar không? Anh ấy có để vết son môi của phụ nữ dính lên áo của mình không?” Nhậm Đình Đình lại hỏi.

“Em đang nói cái gì vậy? Vậy lúc anh ấy đi xã giao, tiếp khách, Đồ Tiểu Ninh có điên cuồng gọi điện cho anh ấy không, còn em thì sao? Em có phải là người vợ hiểu chuyện không?” Triệu Phương Cương cũng đáp lại cô.

Không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu hai người họ cãi nhau nữa.

Nhậm Đình Đình ngẩng đầu nhìn anh, càng cảm thấy anh xa lạ, hoặc là, cô chưa bao giờ thực sự hiểu anh, “Anh cho rằng em không hiểu chuyện sao?”

“Chỉ cần em hiểu chuyện một chút, anh sẽ không mệt như vậy rồi.” Anh đáp lại.

“Anh mệt rồi sao?”

Triệu Phương Cương xoa xoa lông mày, “Ừ. Em luôn cố tình gây sự không có chừng mực khiến anh cảm thấy rất mệt mỏi.”

Chân của Nhậm Đình Đình vẫn để trần trên sàn, rất lạnh, nhưng vào lúc này lại không cảm thấy lạnh bằng trong tim.

Có lẽ ngay từ đầu đã sai.

Hai người lặng lẽ đứng hồi lâu, trong căn nhà rộng lớn chỉ có thể nghe thấy tiếng bông tuyết rơi trên TV, đột nhiên, Nhậm Đình Đình nói: “Chia tay đi.”

Triệu Phương vừa ngẩng đầu, nhưng bắt gặp vẻ mặt bình tĩnh của cô, cô nghiêm mặt nói: “Chia tay đi.”

“Em nói lại lần nữa?” Anh khóa chặt mắt nhìn cô.

“Chia tay đi, em cũng mệt rồi.”

Anh im lặng thì cô nói tiếp: “Không phải chúng ta không phù hợp với nhau ở nhiều điểm sao? Anh không muốn thay đổi, em cũng không muốn chấp nhận, ba ngày cãi nhau hai ngày, thực sự là không phù hợp.”

Giọng điệu của cô càng bình tĩnh, anh càng tức giận, “Nhậm Đình Đình, em có biết mình đang nói gì không?”

“Em biết chứ, biết rất rõ, mọi người đều mệt mỏi, tiếp tục cũng không có kết quả gì. Cũng chưa có kết hôn, vẫn còn kịp.”

Triệu Phương Cương cười giễu cợt, “Vẫn còn kịp sao? Em sớm đã có suy nghĩ này rồi à?”

Lần này Nhậm Đình Đình im lặng, bộ dạng này của cô khiến anh càng tức giận, anh càng tức giận càng không khống chế được lời nói, “Được, vậy thì chia tay đi.”

Chia thì chia, ai sợ ai chứ.

Anh nói xong, Nhậm Đình Đình nhìn anh, xoay người lên lầu thu dọn đồ đạc.

Triệu Phương Cương ngồi trong phòng khách, cơn buồn ngủ lúc quay về giờ đã hoàn toàn biến mất, nghe thấy động tác của cô, trong lòng anh rất loạn.

Anh châm một điếu thuốc bắt đầu hút, một lúc sau, Nhậm Đình Đình đã thu dọn đồ đạc và xách vali đi xuống.

Lần này, anh từ đầu đến cuối đều dõi theo cô, cô cúi đầu bước ra ngoài, Triệu Phương Cương dụi một điếu thuốc rồi đi theo.

“Muộn lắm rồi, ngày mai hãy đi.” Anh đưa tay ngăn cô lại.

“Không, em sẽ đi ngay bây giờ.” Cô rất bướng bỉnh, đi ra mở cửa.

Triệu Phương Cương nhìn cô mở cửa, “Anh đưa em.”

“Không cần, nếu vậy thì em sẽ còn phải quay lại lấy xe.”

Anh ta nhắc lại: “Muộn lắm rồi, anh đưa em đi.”

“Không cần đâu.” Cô từ chối, cũng không nhìn lại: “Vì đã chia tay rồi cũng nên giữ chút thể diện cho bản thân chứ.” Sau đó, cô lấy hành lý và đi thẳng ra ngoài.

Cánh cửa vừa đóng lại, trong phút chốc căn phòng trở nên yên tĩnh, trên TV vẫn còn đang “ào ào” bông tuyết rơi đầy màn hình.

Triệu Phương Cương nhìn về phía cửa, cổ họng vừa khô vừa chát, hai bên thái dương nhảy loạn xạ, nhưng chân đã đông cứng lại, đứng ở đó thật lâu, thật lâu.

Nhậm Đình Đình kéo hành lý ra xe, khóa cửa lại, nhìn khung cửa xe, ánh trăng yếu ớt sáng mờ ảo vẫn len lỏi vào cửa xe, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.

Cô khóc rất đau khổ, vừa nức nở vừa lấy tay lau nước mắt, nhưng nước mắt càng lau càng nhiều rơi xuống vô lăng, cuối cùng cũng không lau nữa, cô khởi động xe, lần này thật sự là không còn luyến tiếc, đạp ga rời đi.

Kết thúc rồi, tất cả đều kết thúc cả rồi.

Triệu Phương Cương đứng trên ban công nhìn xe của cô dần khuất vào bóng đêm, mà câu nói “anh là con rể Cục trưởng Nhậm” lại văng vẳng bên tai.

Nó như một cái gai đâm vào trái tim anh, khiến anh chậm chạp xê dịch chân tiến bước để đuổi theo cô.

Anh đặt tay lên thái dương đang nảy của mình, suy nghĩ.

Xa nhau vài ngày cũng tốt, hai người có thể bình tĩnh lại.

Nhưng anh không ngờ Nhậm Đình Đình làm thế thật, cô để chìa khóa ngôi nhà mới cạnh giường và chặn WeChat cũng như các cuộc điện thoại của anh, mọi thứ của cô đều mang đi sạch hoàn toàn, kể cả chai lọ trong phòng tắm cũng không còn nữa.

Tất cả những cách anh có thể liên lạc với cô đều bị cô cắt đứt.

Vài ngày sau Kỷ Dục Hằng đã gọi anh lại một mình sau cuộc họp, nghiêm túc nói với anh, “Anh đang làm gì vậy hả? Nếu anh không muốn nghiêm túc thì ngay từ lúc bắt đầu đừng trêu chọc cô ấy.”

Anh nói: “Làm sao tôi lại không nghiêm túc cơ chứ, cô ấy là người con gái đầu tiên tôi theo đuổi cơ mà.”

Kỷ Dục Hằng gõ bút, nghiêm túc nói, “Hôn nhân không phải là trò chơi, lần này anh nghĩ xem nên kết thúc như thế nào đi.”

Triệu Phương Cương không biết nên nói gì, còn không phải là do sự kiêu ngạo chết tiệt của anh gây ra sao.

Kỷ Dục Hằng vừa mới dạy bảo câu này, thì mẹ anh đã gọi đến và mắng anh sôi máu trên điện thoại.

“Nếu con thật sự đánh mất đứa bé ngoan Đình Đình này, thì con đừng có về nhà nữa, cha con và mẹ không muốn nhận đứa con trai như con nữa!”

Anh đến DR để tìm Nhậm Đình Đình, anh đợi ở xe của cô, không dễ dàng gì cuối cùng cũng đợi được, nhưng cô thậm chí không thèm nhìn anh.

“Vợ…” Anh lại mặt dày đi tới.

Nhậm Đình Đình rất bình tĩnh, “Em không còn là vợ anh nữa rồi, chính xác hơn là, em vẫn luôn không phải là vợ anh.”

“Là em mà.” Triệu Phương Cương muốn đến gần, nhưng cô đã tránh anh ra.

Cô nói: “Ba năm trước, em cũng đợi anh ở đây, anh còn nhớ không?”

Triệu Phương Cương đứng ở nơi đó, nhớ tới một hồi, gật đầu.

“Khi đó, trong lòng em chỉ có mình anh thôi. Anh vẫn luôn yêu thích chơi bời. Nếu em đoán không lầm, anh đã đi bar sau khi từ chối em.” Cô thở dài, “Khi đó em còn trẻ và thiếu hiểu biết, em đã nghĩ rằng thích là chuyện cả đời, dù bị anh từ chối, em vẫn âm thầm đặt anh trong trái tim mình, vì em thích nên em luôn nghĩ anh là nhất, còn em, có thể ngu ngốc bỏ qua hết các khuyết điểm của anh. Sau này anh đến theo đuổi em và ngỏ lời em làm bạn gái anh, thật sự em đã vui như một đứa ngốc vậy, tưởng là mình sẽ thay đổi được anh, em cũng nỗ lực làm một người bạn gái tiêu chuẩn, nhưng em đã nhầm, anh vẫn là anh, thích chơi bời, tùy hứng, luôn yêu bản thân.”

Triệu Phương Cương nhìn đôi mắt đỏ lừ của cô, trong lòng đau xót, quả thực anh không hề thay đổi, cho dù là ở bên cạnh cô cũng không có gì thay đổi.

“Anh nói rằng anh không còn trẻ và muốn lập gia đình, vì vậy em bắt đầu học cách quản lý gia đình, nhưng em mới 27 tuổi, còn anh đang đã hơn ba mươi tuổi rồi, anh không cảm thấy rằng có những lúc em còn trưởng thành hơn anh sao? Cãi qua cãi lại không biết bao nhiêu lần rồi?”

Nhậm Đình Đình nhìn anh, tự giễu cười một tiếng, “Trong khoảng thời gian này, em đã nghĩ thông rồi, ký ức về anh năm xưa cũng tan biến hết trong khoảng thời gian chung sống này rồi. Triệu Phương Cương, lần này em thực sự từ bỏ anh rồi.”

Triệu Phương Cương không ngờ những lời này lại được Nhậm Đình Đình nói ra, ngay lúc đó, anh biết rằng cô đã thực sự trưởng thành, và cô thật sự muốn chia tay.

“Đình Đình…” Anh muốn nói điều gì đó, nhưng anh không biết phải nói gì.

Nhậm Đình Đình thực sự không muốn nghe anh nói, cô mở cửa, để lại một câu nữa trước khi lên xe, “Làm phiền anh nói với chú dì, xin hãy nói với họ rằng em không thể làm con dâu của họ được rồi, cám ơn sự yêu thương của họ, nhưng, em rất xin lỗi.”

Triệu Phương Cương nhìn xe của cô biến mất trước mắt mình.

Vào lúc đó, anh thực sự nhận ra rằng đau lòng là cảm giác như thế nào.