Văn Phòng Ẩn Hôn

Chương 106




Đồ Tiểu Ninh nhìn đi nhìn lại chiếc đồng hồ kia không biết bao nhiêu lần, nâng niu như báu vật.

“Đây là mặt đồng hồ 31mm, anh nghĩ dáng người em cao, mặt đồng hồ to hơn chút khi đeo sẽ hợp hơn.” Kỷ Dục Hằng giúp cô mở chốt đồng hồ rồi đeo lên giúp cô, đồng hồ đeo tay không to không nhỏ cũng vừa hợp.

Mặt đồng hồ màu xanh ngọc dưới ánh đèn cực kì chói mắt, theo như lời anh nói, thật sự rất thích hợp với cô.

Cô không nỡ dùng tay lau, sợ lưu lại dấu vân tay, “Nhưng chiếc đồng hồ này hơi đắt quá rồi, bình thường em cũng không đeo được.”

“Chắc chắn sẽ có dịp cần dùng tới mà.”

Đồ Tiểu Ninh nhìn chiếc đồng hồ màu xanh ngọc tương tự trên cổ tay anh, lòng cảm thấy thật ấm áp, cô đưa tay của mình đưa so với tay anh, thật sự giống như đồng hồ cặp vậy.

“Vẫn là anh đeo càng thể hiện rõ khí chất.” Cô nói.

Anh kéo cô qua, để cô ngồi lên chân mình, cô ôm lấy cổ anh.

“Cảm ơn chồng, món quà đắt như vậy…

Anh vuốt cằm cô, “Em cũng là vợ của giám đốc ngân hàng cơ mà.”

Trong lòng Đồ Tiểu Ninh khẽ rung rinh, tiến đến hôn anh, anh không chần chừ ôm lấy cô tiến về phía phòng ngủ.

Lúc anh mở ngăn kéo hộc tủ đầu giường ra, Đồ Tiểu Ninh phát hiện bên trong chỉ còn vài cái nữa.

Tần suất của bọn họ có vẻ nhiều lên rồi, Đồ Tiểu Ninh bám lấy lưng anh, “Chồng à, có phải mỗi ngày anh đều rất mệt không?”

“Mệt cái gì?” Anh đang xé bao, ngón tay trơn làm anh xé mãi không được.

Đồ Tiểu Ninh vòng hai tay từ sau gáy anh ra phía trước giúp anh xé, “Chính là ban ngày đi làm đã mệt rồi, tan làm lại còn phải đi xã giao, đã thế tối lại còn phải ‘trả bài’, như hôm nay thì đây là lần thứ 3 rồi, em sợ cơ thể anh chịu không nổi.”

Cơ thể mềm mại nhẵn nhụi của cô dính chặt lấy anh, mái tóc dài xõa trên vai anh trượt xuống cổ, hai tay cô vẫn chú tâm xế bao, hơi thở anh dần trở nên trầm xuống, nhìn cô xé mãi không xong, anh không nhịn được có chút gấp gáp,

“Không chịu nổi sao? Vậy thì xem xem ngày mai em có xuống nổi giường không nhé.” Anh giơ tay muốn lấy lại thì bị cô né tránh, anh hơi nghiêng người, cô lại bò lên người anh, khuôn mặt dần hồng lên.

“Chồng à, anh, anh có muốn…”

“Hử?”

Ánh đèn ngủ lờ mờ chiếu lên người cô, đáy mắt rung rinh trong veo, cô cắn môi dưới, trông quyến rũ đến mê người.

“Chính là…” Cô ấp úng nói xong sau đó ngại ngùng ghé sát tai anh thì thầm, “…Dùng miệng.”

Đôi mắt Kỷ Dục Hằng đột nhiên quay đầu nhìn cô.

Cô không dám nhìn anh, vì câu nói to gan vừa rồi của mình mà cúi đầu, tim đập loạn xạ, nhưng lại nghĩ bản thân bình thường chưa làm được gì cho anh, trong chuyện này nếu cô chủ động một chút, có khi nào anh sẽ vì thế mà vui vẻ hơn không?

Ở góc nhìn của cô có thể nhìn thấy rõ yết hầu quyến rũ của anh đang động đậy, anh giơ tay kéo cô qua.

“Em học ở đâu ra đó?” Trong vài giây ngắn ngủi, giọng anh khàn đục giống như vừa hút thuốc vậy.

Hai má cô ửng hồng, “Sắc giới em còn xem nữa là, anh xem em như là thiếu nữ vô tri vậy ý.”

“Trong Sắc giới còn có đoạn này à?” Anh dường như đang nghĩ kĩ lại.

Cô né tránh, mặt ngày càng đỏ hơn, giống như bị nhúng vào nước nóng vậy, “Vậy, vậy anh có muốn không?”

Anh nhìn cô nghi hoặc, sau đó ôm cô vào lòng, “Không cần.”

Đồ Tiểu Ninh bị từ chối, trong lòng có chút không vui, lại bị anh ôm chặt giống như muốn ăn tươi nuốt sống, anh nói, “Anh không nỡ.”

Lại một dòng ấm áp chảy vào cơ thể cô, cô ngẩng đầu vuốt cằm anh, “Em can tâm tình nguyện.”

Anh hôn lên tay cô, “Vậy cũng không được.”

Đồ Tiểu Ninh bị sự dịu dàng của anh làm cho ấm áp, “Chồng à, anh lúc nào cũng chiều em như vậy, sẽ chiều hư em đấy.”

Anh cúi đầu tìm vị trí môi cô, “Vậy thì cứ chiều hư thôi.”

Đồ Tiểu Ninh bò lên người anh, tay vẫn xé cái kia, cuối cùng cũng xé ra, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, “Vậy để em đeo giúp anh nhé.”

“Được.”

“Dục Hằng.” Cô gọi tên anh.

“Ừ.”

Đồ Tiểu Ninh ngại ngùng hôn lên môi anh, từ hôn nhẹ đến hôn sâu.

Anh ôm chặt cô vào lòng.

Đêm nay thật dài và nồng nàn, nhưng cũng chú định là một đêm mất ngủ.

Kỷ Dục Hằng bắt đầu đeo nhẫn đi làm, từ lúc nhận giấy đăng ký kết hôn anh chưa hề đeo, cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh đen tối, chỉ là nhẫn cưới lại biến thành nhẫn đính hôn.

Đối với chuyện Kỷ Dục Hằng công bố có bạn gái, khiến Triệu Phương Cương cả ngày ca thán, “Lão đại, anh cứ thế mà vứt tôi lại à, anh giấu người cũng kĩ quá rồi đấy.”

“Chả trách Đường Vũ Hủy từ chức, đây chính là K.O rồi nhỉ?” Hứa Phùng Sinh giác ngộ có chút muộn.

“Người có thể đánh bại công chúa, tôi cũng rất tò mò muốn xem mặt chị dâu.” Nhiêu Tĩnh cũng háo hức.

Chỉ có Đồ Tiểu Ninh vẫn yên lặng gõ báo cáo.

“Tiểu Đồ!” Triệu Phương Cương đột nhiên gọi cô.

“Dạ?”

“Nam thần đã có chủ rồi sao em từ đầu đến cuối không có bất kỳ phản ứng nào thế?”

Ngón tay Đồ Tiểu Ninh đang đặt trên bàn phím dừng lại, “Haizz, năm đó lúc thần tượng của em kết hôn em còn không để ý nữa là.”

“Có thể giống nhau sao? Một người là minh tinh còn một người là người ngày ngày bên cạnh, em không hề tò mò sao? Cái người phụ nữ trong truyền thuyết của lão đại.”

Lần này Đồ Tiểu Ninh rất phối hợp, “Rất hiếu kì.”

Triệu Phương Cương gõ lên bàn, bắt đầu thực hiện một ý tưởng xấu xa, “Vì thế! Hôm nào đi xã giao với lão đại, tôi phải nhân lúc lão đại uống say rồi lấy cớ đưa anh ấy về nhà, thế là có thể nhìn thấy chị dâu rồi.” Nói xong còn nhìn về phía Đồ Tiểu Ninh.

“Tiểu Đồ, em thấy anh có thông minh không?”

Đồ Tiểu Ninh gật đầu, “Thông minh.”

Có cái rắm ý! Cô lập tức lặng lẽ ghi nhớ trong đầu: Triệu Phương Cương muốn mượn cớ uống rượu say đưa chồng mình về nhà! No way!

Hứa Phùng Sinh hỏi, “Làm sao mà anh biết lão đại và chị dâu ở chung với nhau rồi?”

Triệu Phương Cương tặc lưỡi, “Trước đây tôi đã tìm thấy manh mối ở trên xe lão đại rồi, vì thế chắc chắn hai người họ đã ở chung rồi.”

Nhiêu Tĩnh cười, “Manh mối trên xe? Ở trên xe anh còn có thể tìm ra được manh mối gì?”

Triệu Phương Cương quay bút, “Đương nhiên là được rồi, tôi là ai cơ chứ?”

Nhiêu Tĩnh lại hỏi, “Lẽ nào cậu có kinh nghiệm, nếu không làm sao mà tìm được manh mối?”

Triệu Phương Cương cố ý cười gian tà, “Thiên cơ bất khả lộ, đừng có bẻ cong lời nói của tôi nhé bà chị, dù sao chuyện lão đại và chị dâu ở chung là chắc chắn luôn.”

Bên này vẫn còn tán dóc thì bên kia Đồ Tiểu Ninh đột nhiên có cuộc gọi đến, cô vừa nhìn, thì ra là kế toán Chu mà trước đây từng đổi tiền với cô.

Cô nghe máy, “Xin chào chị Chu, tôi là Tiểu Đồ của DR đây, xin hỏi có chuyện gì ạ?”

“Quản lý Đồ xin chào, chuyện mở tài khoản lần trước thật sự cảm ơn cô.”

“Không cần khách sáo vậy đâu chị Chu, chuyện tôi nên làm thôi mà.”

“Là thế này, sau đó tôi trở về và có nói với lãnh đạo bên tôi về chuyện này, lãnh đạo cũng cũng cảm thấy dịch vụ bên cô rất chu đáo, đúng lúc sếp nhỏ bên tôi đang có nhu cầu tài chính, muốn tìm ngân hàng để thương lượng, dù sao chúng tôi thấy để người khác làm hay cô làm cũng như nhau mà thôi, nếu cô làm thành công sau này chúng ta cũng có thể là đối tác quen.”

Đồ Tiểu Ninh niềm nở ra mặt, “Ôi, vậy thì quả là một chuyện tốt với tôi rồi, cảm ơn chị Chu.”

“Không có gì, không có gì, tôi chỉ là đề xuất giới thiệu mà thôi, cuối cùng vẫn là sếp tự mình quyết định, cô xem lúc nào có thời gian thì đến một chuyến, nói chuyện với sếp nhỏ của chúng tôi?”

“Khi nào thì anh ấy có thời gian ạ?”

“Chiều nay cậu ấy có thời gian.”

“Vậy 2h chiều nay tôi đến, chị xem có thể hẹn trước giúp em được không?”

“Được, lát nữa tôi hỏi xong sẽ báo qua wechat cho cô.”

“Vâng vâng, cảm ơn chị.”

“Không có gì.”

Đồ Tiểu Ninh tắt điện thoại, xuýt nữa thì nhảy cẫng lên vì vui mừng, hôm đó khi cô biết được tên công ty mà chị kế toán Chu này làm việc, cố ý đưa thêm cho cô ấy 80 tệ, vì vừa nhìn kế toán Chu này là biết cô ấy là người thẳng tính, giúp cô ấy giải quyết khúc mắc, còn có thái độ tôn trọng cô ấy như vậy, nhận được chút ân huệ nhỏ nhoi này tất nhiên sẽ quay về công ty kể lể, cô ấy lại còn là kế toán sổ cái, cho dù không trực tiếp nói cho sếp nghe, thì cũng sẽ nói cho giám đốc tài chính nghe, đến lúc đó bộ phận tài vụ không thể không nhớ tên cô, ít nhất có thể lưu lại ấn tượng tốt trong mắt công ty đó, sau này cô có tới chào hỏi có lẽ cũng sẽ không bị từ chối.

Tất nhiên những điều đó chỉ là dự đoán của cô, không chắc mười phần, vì thế cô cũng không ôm quá nhiều hi vọng, thật không ngờ vẫn chưa đợi đến lúc cô đi marketing thì bọn họ đã chủ động tìm đến cửa rồi, đây là cơ hội tốt để tạo mối quan hệ, ông trời quả thật vẫn còn thương cô lắm.

“Tiểu Đồ, lại có khách hàng mới à?” Triệu Phương Cương nhìn gương mặt vui vẻ của cô thì hỏi.

“Mới chỉ đồng ý qua bên đó gặp gỡ trao đổi bước đầu thôi ạ.”

“Nhà nào mà khiến cho em cười tươi như hoa vậy?”

“Nhựa Ưu Thắng.”

Mọi người đồng loạt bỏ bút xuống, Hứa Phùng Sinh nói, “Nhà đó có thể coi là một doanh nghiệp khá khó tiếp cận trong số những doanh nghiệp tư nhân đấy.”

“Trước đây chị có tiếp xúc qua, đây là một doanh nghiệp gia đình, bắt đầu lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, đến được quy mô tầm cỡ như ngày hôm nay mà chưa hề cần đến vốn vay ngân hàng, một lão già cứng đầu, nhưng gần đây nghe nói đã để cho cậu quý tử nhà đó vừa đi du học từ nước ngoài về tiếp quản, lẽ nào cậu con trai này lại muốn gạt bỏ truyền thống của cha mình?” Nhiêu Tĩnh hỏi.

Triệu Phương Cương lại nhìn Đồ Tiểu Ninh, “Vậy em là đi đàm phán với ông cha hay là cậu quý tử?”

Đồ Tiểu Ninh trả lời, “Với người con trai ạ.”

Triệu Phương Cương cười trộm, lại bắt đầu trêu chọc, “Cậu con trai lại càng tốt, em cứ thuật thế mà tóm lấy vị trí mợ chủ nhà giàu luôn là được rồi, sau này đừng nói đến nghiệp vụ nho nhỏ, cả cái công ty đều là của em đấy Tiểu Đồ.”

Hứa Phùng Sinh ho nhẹ một tiếng, “Tiểu Đồ có bạn trai rồi Phương Cương.”

“Biết rồi, biết rồi, nói đùa chút thôi.” Một lúc sau lại nói tiếp, “Tiểu Đồ, có cần anh đi cùng không? Loại doanh nghiệp quy mô lớn này, người mới vào chưa có kinh nghiệm nhiều, anh sợ em một mình không gánh vác nổi.”

Đồ Tiểu Ninh đã bắt đầu chuẩn bị tài liệu để đi gặp mặt khách hàng, “Không cần đâu anh tiểu Triệu, anh bận thì cứ làm việc của anh đi, em có liên hệ với bên kế toán bên kia rồi, chị ấy sẽ đi cùng em.”

“Thật sự không cần à?”

“Vâng.”

Lúc ăn cơm ở căng tin Kỷ Dục Hằng ngồi ăn cùng bọn họ, không nhìn thấy Nhiêu Tĩnh và Đồ Tiểu Ninh đâu.

“Hai chị em Nhiêu Tĩnh gần đây bận cái gì à?” Anh vừa rút đũa vừa bâng quơ hỏi.

“Nhiêu Tĩnh gần đây thần bí lắm, buổi trưa đều không ăn cơm ở căng tin, còn Tiểu Đồ ấy à, tâm trí chỉ ở tiếp thị khách hàng, vui đến quên mệt, vừa ăn được vài miếng cơm đã đi rồi.” Triệu Phương Cương nói với anh.

Kỷ Dục Hằng cầm đũa gắp thức ăn.

Hứa Phùng Sinh lại phối hợp thêm, “Lão đại, Tiểu Đồ rất chịu khó đấy, chạy đi gặp từng khách hàng một, bây giờ cô ấy là tới gặp công ty Nhựa Ưu Thắng, doanh nghiệp tư nhân khá có tiếng ở thành phố C, một cô gái mới vào làm quản lý dịch vụ khách hàng chưa đến một năm như cô ấy, tự mình đảm nhận có chút khó khăn.”

Triệu Phương Cương húp một miếng canh, “Doanh nghiệp này trước đây chưa từng vay vốn ngân hàng bao giờ, bây giờ thời đại đổi thay rồi, cha nghỉ hưu giao lại quyền hành cho con trai, chắc cậu con trai này cũng biết nếu không hợp tác với ngân hàng để vay thêm vốn mở rộng kinh doanh thì chỉ có nước chờ đóng cửa, nên bắt đầu chuyển đổi, vận may của Tiểu Đồ cũng khá phết, vừa hay đáp trúng giờ phút quan trọng.”

Kỷ Dục Hằng dùng đũa gắp thức ăn, “Loại doanh nghiệp quy mô lớn như này, người lão luyện như các anh có thời gian thì đi cùng cô ấy, cô ấy dù sao cũng vào ngân hàng sau mọi người, còn non nớt, không dày dặn kinh nghiệm bằng mọi người, lần đầu tiên tự mình đảm nhận, rất khó để đối phương tin phục.”

Triệu Phương Cương bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, “Lão đại, anh hỏi Phùng Sinh là biết, tôi nói là sẽ đi cùng cô ấy, nhưng tiểu Đồ bướng bỉnh lắm, muốn tự mình đi.”

Hứa Phùng Sinh gật đầu.

Kỷ Dục Hằng tiếp tục ăn cơm, cũng không nói thêm gì nhiều.

Lúc anh trở về văn phòng của mình có đi qua phòng của mọi người, ánh mắt anh lướt qua nhưng không thấy bóng dáng cô đâu. Anh đi vào văn phòng của mình, đóng cửa lại gọi điện cho cô, mãi một lúc sau mới thấy cô trả lời.

“Kỷ tổng.”

“Một mình à?”

“Vâng.”

“Đi đâu vậy?”

“Buổi chiều có hẹn với khách hàng, em thấy hơi xa nên lái xe đi trước rồi.”

“Đến doanh nghiệp lớn như vậy sao em không nói với anh?”

“Anh tiểu Triệu nói cho anh à? Cái ông nhiều chuyện này.” Cô lẩm bẩm một câu lại nói, “Em cũng là hôm nay mới nhận được điện thoại của người ta, nên cũng không có kế hoạch gì.”

“Anh biết em rất muốn chứng minh bản thân, nhưng không cần vội vàng đâu, hôm nay em nên để Triệu Phương Cương đi cùng.”

Cô trầm ngâm một lát, “Nhưng em muốn độc lập, không thể cứ để anh ấy chạy theo suốt cả đời được.”

“Em thăng tiến là chuyện tốt, nhưng cần phả lỏng, đừng quá đặt nặng gánh chuyện lời lãi, hiểu chưa?”

“Biết rồi, em cũng không ôm quá nhiều hi vọng, chỉ muốn nếu có cơ hội thì cứ thử sức xem sao thôi.”

“Lần sau những chuyện như vậy phải bảo anh trước, đừng có lỗ mãng như vậy.”

“Em biết rồi.”

“Bên cạnh anh có người không?” Cô đột nhiên hỏi.

“Không có.”

“Ở phòng làm việc à?”

“Ừ.”

“Vậy hôn em một cái.”

“…”

“Nhanh lên, em cần một động lực cổ vũ của tình yêu.”

“…”

“Không hôn thì thôi vậy.” Nhìn dáng vẻ như muốn tắt điện thoại của cô, anh ho nhẹ một tiếng, “Đợi đã.”

“Hả?”

“Muah~~~~.”

Đồ Tiểu Ninh xuýt nữa cười như đóa hoa luôn.