Vạn Pháp Đế Tôn

Chương 34: Khế Ước Bản Mệnh






“Thôi kệ! À mà tiểu Phụng này có tu vi gì vậy?”
“Hiện tại Phượng Hoàng này mới sinh ra nên có tu vi nhị giai trung kì! Nếu như chăm sóc tốt và có Niết Bàn Thiên Hoả thì sau này có thể tiến giai thành cửu giai yêu thú!”
“Ngon vậy! Mà giờ cho nó ăn cái gì đây?” Vương thắc mắc, là linh thú nên chắc chắn việc nuôi tiểu Phụng này cũng khó hơn nuôi yêu thú bình thường.
“Linh thảo hoả hệ!”
“Linh thảo hoả hệ sao? Hình như ta có vài gốc!” Lấy ra vài gốc nhất giai linh thảo hoả hệ từ trữ vật giới chỉ, Vương nhẹ nhàng lấy một gốc linh thảo đưa lại gần tiểu Phụng.
Tiểu Phụng thấy đồ ăn, ngay lập tức tóm lấy gốc linh thảo bỏ vô miệng nhai ngon lành, ăn xong gốc linh thảo đó, tiểu Phụng ủe oải ngáp một tiếng sau đó nhắm mắt ngủ trong người Vương.
“Ủa mà sao vẫn chưa có thông báo hoàn thành nhiệm vụ vậy?” Vương hỏi, thời gian cũng trôi qua tương đối rồi mà vẫn chưa thấy thông báo của hệ thống.
“Ngươi đã ký khế ước với tiểu Phụng đâu mà đòi hoàn thành nhiệm vụ!”

Võ giả muốn muốn yêu thú hỗ trợ chỉ có thông qua hai cách, một là nói chuyện hợp tác với chúng.
Cách này thì gần như là khó, bởi yêu thú cấp thấp linh trí chưa đủ, chúng sinh tồn là hoàn toàn dựa vào bản năng.
Yêu thú bậc cao hơn muốn hợp tác rất khó, chúng vốn dĩ không tin tu giả, rất hiếm trường hợp như vậy.

Do đó hữu hiệu nhất chỉ còn lựa chọn cách thứ hai, chính là ký kết khế ước.
Khế ước lại chia thành nhiều loại, ví như khế ước bản mệnh, khế ước nô lệ.
Mỗi loại sẽ có một tác dụng cũng như yếu nhược điểm riêng, tùy vào mục đích sử dụng của võ giả.
Ví như khế ước nô lệ, lúc này võ giả sẽ trở thành chủ và yêu thú làm nô, khác biệt chính là chủ chết thì nô cũng sẽ chết theo.
Ngược lại yêu thú chết, võ giả sẽ không việc gì, tuy vậy nhược điểm là yêu thú sẽ bị giảm linh trí và chiến lực của mình tùy vào cường độ khế ước nhưng nếu yêu thú tự nguyện thì những nhược điểm kia coi như không có.
Nhưng khế ước bản mệnh lại khác, khế ước bản mệnh là một loại khế ước vô cùng nghiêm nghị, trừ khi là do yêu thú tự nguyện, nếu không thì không thể cưỡng ép mà khế ước được, hơn nữa một khi khế ước yêu thú bản mệnh, như vậy hai bên sẽ cộng hưởng tính mệnh, đặc biệt nếu một người tử vong bên kia sẽ cùng tử vong nhưng nếu một bên có lợi bên kia cũng sẽ lợi.

Hơn nữa mỗi một võ giả trong suốt cuộc đời chỉ có thể ký kết khế ước bản mệnh với một yêu thú.
Bởi thế có thể thấy được muốn ký kết với khác loài là vô cùng khó khăn, tự nhiên luôn cân bằng giữa được và mất.
Chẳng có loài nào sinh ra chỉ để phục vụ lợi ích cho nhân loại cả, con người tự cho là mình xứng đáng mà thôi.
“Ngươi nên ký khế ước bản mệnh, dù gì tiểu Phụng cũng là linh thú, nếu như để tộc Phượng Hoàng biết được ngươi ký khế ước nô lệ với tộc nhân của nó, chắc chắn sẽ không để cho ngươi yên ổn! Tất nhiên, sau khi ký khế ước bản mệnh thì sau này ngươi sẽ không thể ký khế ước bản mệnh với bất kì yêu thú khác nữa!” Hồn Tháp nói thêm.
“Rồi giờ làm thế nào để ký khế ước bản mệnh?”
“Khế ước bản mệnh lại là một loại khế ước vô cùng nghiêm nghị, trừ khi là do yêu thú tự nguyện, nếu không thì không thể cưỡng ép mà khế ước được! Ngươi nên đợi thêm vài ngày để tiểu Phụng dần dần có linh trí, trong thời gian này đừng làm việc gì để tiểu Phụng cảm thấy nguy hiểm, tự khắc nó sẽ muốn ký khế ước bản mệnh với ngươi! Ngươi còn năm ngày để hoàn thành nhiệm vụ!”


Bốn ngày sau.
“Thật tốn tiền a!” Vương than thở, mới qua bốn ngày mà tiểu Phụng đã ăn gần hết số linh thảo hoả hệ mà hắn đang có.
Lấy ra thêm một gốc linh thảo định cho tiểu Phụng ăn, nhưng đột nhiên tiểu Phụng lại cắn rách ngón giữa của hắn rồi dùng đầu đón lấy giọt máu.
Thoáng ngạc nhiên, nhưng Vương nhanh chóng nhận ra tiểu Phụng đang muốn ký khế ước bản mệnh với hắn.
Quả nhiên, khi giọt máu tươi từ ngón tay Vương nhỏ xuống đầu tiểu Phụng, trong đầu hắn liện hiện ra bóng dáng tiểu Phụng.
Mà từ mi tâm của tiểu Phụng cũng trôi ra một giọt tinh huyết.

Hai giọt máu từ hai hướng từ từ bay đến, chúng va vào nhau cùng hòa quyện rồi lại vỡ ra thành nhiều hạt nhỏ….
Vương đột nhiên cảm thấy một cảm giác kì lạ, mình và tiểu Phụng hình như là có một loại liên kết vô hình, giống như là anh em song sinh, như là chung một dòng máu, trong lúc này cảm giác đó huyền diệu khó giải thích, cũng khó mà hình dung.
- Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ thú sủng đầu tiên!
- Ban thưởng: 1000 điểm hệ thống.

1 vật phẩm bất kì dành cho thú sủng.

Diệt Lôi Châu (x1).
- Điểm hệ thống đang có: 2125.
-Kí chủ có muốn sử dụng 1 vật phẩm bất kì dành cho thú sủng
“Xác nhận!”

- Đếm ngược thời gian triệu hoán: 48h00p00s…47h59p59s…
“Cái quỷ gì triệu hoán tận 2 ngày?”
“Triệu hoán càng lâu thì vật phẩm càng xịn!” Hồn Tháp đáp.
“Thật ư?”
Nhìn tiểu Phụng đang co mình nằm ngủ trong lồng ngực bộ dạng vô cùng đáng yêu khiến Vương nhịn không được cảm thán:
“Vận khí của ngươi thật may mắn a!”
Trong thời gian chờ đợi thì Vương tiếp tục tu luyện.

Hắn nhớ là còn một viên đan dược có tác dụng chữa trị đang điền mà hắn chưa dùng đến.

Ý niệm vừa động Vương liền vào trong không gian tầng 1 của Cửu Tầng Vạn Thư Tháp, trên tay hắn đang cầm một bình ngọc.

Dốc ngược bình ngọc đổ ra một viên đan dược màu lam nhạt, trên đan có những đường vân huyền ảo, đây là Thất phẩm cao cấp đan dược - Phục Điền Đan.
Nói đoạn hắn bỏ đan dược vào miệng và cảm nhận chuyển biến từ cơ thể của mình, vùng đan điền nơi có vết rạn nứt đang được dược lực của Phục Điền Đan từ từ bao phủ chữa lành, tốc độ diễn ra cực chậm có thể thấy được quá trình bằng mắt thường..