Vạn Phần Mê Luyến

Chương 40: Vợ của tôi, đừng có cướp




Ánh nắng mai mong manh chiếu qua tấm rèm cửa sổ vào bên trong phòng, khiến căn phòng được phủ lên một tầng ấm áp.

Mí mắt An Lộc run lên, chậm rãi mở mắt ra, ý thức dần quay trở lại.

Khẽ động cơ thể, đau đớn nhức mỏi muốn chết.

“Tỉnh rồi?” Trán bỗng ấm lên, là giọng nói trầm thấp và cái hôn nhẹ nhàng của người đàn ông.

Cô nửa híp nửa mở mắt, như có như không ưm một tiếng, dường như muốn kéo chăn đắp lại, kéo kéo nhưng không còn sức. Cho nên chăn vẫn đắp hờ trên eo.

Cảm giác có gì đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra, trong đầu hiện giờ nhão như một nồi cháo.

“Ngủ thêm một lát nữa nhé.” Anh ôm chặt lấy người cô, khẽ vỗ lên, “Đêm qua đã mệt lắm rồi.”

Đợi đã, đêm qua? Đêm….qua…..

Trong đầu cô bỗng nổ tung một trận, dường như có thứ gì đó bên dưới nổ tung, những kí ức được vùi trong hỗn độn từng chút từng chút rõ ràng lên.

Cơ thể càng có kí ức khắc sâu hơn, xương cốt như bị tháo ra rồi ghép lại, còn có những cảm giác không thể miêu tả được.

Đúng vậy.

Đêm qua bọn họ, làm rồi.

Thực sự làm rồi.

Từ đầu đến cuối, từ buổi tối tới đêm khuya, giày vò không nghỉ.

An Lộc cứ thế bị anh ôm lấy, cả người mỗi một tấc da đều giống như bị phỏng. Cô lập tức túm lấy chăn quấn chặt lấy người mình, đôi mắt long lanh ánh nước đáng thương hề hề lườm anh một cái, vội kinh hoảng rũ xuống.

Trình Dập lại ôm cô gái quấn chặt chăn vào lòng, làn da mềm mại nõn nà khiến anh yêu thích không buông tay, hận không thể để cô mọc trên người mình.

Anh cúi đầu đụng lên mũi cô, “Đang nghĩ gì đó? Mặt đỏ như này?”

“….Không có.” An Lộc há miệng, giọng nói có chút ồm ồm.

Trình Dập nhìn cô, ánh mắt gần trong gang tấc rơi vào đáy mắt cô, giống như đại dương dưới trời đêm, muốn nuốt chửng cô vào trong bóng tối vô tận. Nhưng đáy mắt anh có ánh sáng, ánh sáng hòa tan yêu thương vô tận.

”Anh vui lắm.” Anh vùi đầu vào cần cổ của cô, hơi thở nóng rực, “Cuối cùng Lộc Lộc cũng là của anh rồi.” Anh ngửi ngửi, vui mừng  cười khẽ, “Trên người Lộc Lộc có mùi của anh.”

An Lộc bị anh cọ hơi ngứa, lại vừa xấu hổ, lầm bầm đẩy đầu anh ra ngoài, “Anh buông lỏng một chút, đừng như vậy.”

“Sao vậy?” Anh mổ lên tai cô một cái, “Muốn trinh tiết của anh trai xong, thì lật mặt không nhận người?”

“….” An Lộc cắn môi, cả gương mặt muốn bốc hơi.

Người đàn ông này sao có luôn bình tĩnh nói ra những lời như vậy được chứ?

Da mặt của anh là giả hay sao?

  -

Video của buổi lễ chúc mừng lại khiến An Lộc nổi tiếng một chặp, bên dưới weibo của nền tảng gần như toàn bộ đều là bình luận khen cô.

____AWSL chị gái nhỏ này đáng yêu quá!

____Trách không được không lộ mặt, ngốc tự nhiên này, trực tiếp chọc vào điểm G rồi được không!

____Giọng nói hay quá! Mềm mại, ôi chao muốn nhéo một cái ~ nhìn có vẻ còn rất trẻ con đó

____Fan mẹ tới báo cáo, ôm con gái tui đi ~

____Fan mẹ 1

____Con gái làm cơm ngon hơn mẹ……

____Ha ha ha ha mấy người mẹ như các bà không đỏ mặt sao?

____Các mẹ vợ lầu trên khỏe không?

____Cút đi, không được nhận vơ vợ tui!

Fan hâm mộ ở weibo của An Lộc một lúc tăng lên hơn 200 ngàn, dưới bài ghim toàn là fan mới chạy tới nịnh hót, đương nhiên cũng không thiếu những lời ác ý của những tên đàn ông dung tục.

Thời thế bây giờ, phụ nữ không thể nào tránh được phải chịu những thứ này. An Lộc nghĩ rất thoáng, cũng chẳng để bụng.

Mãi đến buổi chiều ngày nào đó, đang nghịch điện thoại trong phòng học, đột nhiên nhận được tin nhắn riêng của một bạn.

Chính là cô gái ngồi bên trái cô trong buổi lễ chúc mừng ngày hôm đó, là một chủ đăng giải trí, tên là Viên Viên.

Viên Viên: [Tiểu Lộc, Trình Dập kia thực sự là chồng cậu à?]

An Lộc: […..Hả?]

Viên Viên: [Cậu mau đi xem bình luận dưới weibo đi.]

An Lộc mê mang mở bình luận ở bài ghim weibo ra xem, chỉ thấy phía trên nhất biến thành một dòng bình luận mới nhất, buổi trưa mới gửi lên.

Trình Dập: [Vợ của tôi, đừng có cướp. Ngoài ra, những acc dùng ngôn từ bẩn thỉu quấy rối vợ tôi, mời chủ động xin lỗi, nếu không thì đợi nhận thư mời của luật sư đi.]

Trả lời dòng bình luận này đã có hơn trăm người.

____???? Ông chồng chính chủ?

____Cái gì cũng không nói nữa, tiễn anh lên.

____Không cần biết thật hay giả, lên rồi nói ~

____Luật sư Trình oai phong ha ha ha! Làm chết bọn họ!

…..

____Chậc, chậc, ông chồng luật sư, chọc không nổi chọc không nổi.

____Ngài có bệnh?

Anh chỉ trả lời một bình luận này:

[Không tin anh thử xem.]

Cưc như vậy bị đẩy lên top bình luận hot.

An Lộc khóc không được cười không xong xoa xoa ấn đường, thoát ra ngoài, Viên Viên đã gửi cho cô mấy tin nhắn.

[Không ngờ nam thần cũng là fan của cậu.]

[Lại còn là fan cuồng nữa!]

[Cậu nói xem anh ấy thực sự sẽ gửi thư mời của luật sư cho những người kia à?]

[a a a a awsl không được quá ngầu rồi! Hay là cậu thu nhận anh ấy đi!]

[Như vậy nói không chừng tớ có thể nhìn nam thần ở cự li gần rồi!]

[Cầu xin các cậu lập tức kết hôn!!!]

An Lộc: [Nhưng mà tớ có bạn trai rồi nha.]

Viên Viên: [A a a a không cần!!!]

[Hu hu khóc to.jpg]

[Đá đi! Một bức thư máu giúp nam thần của tớ lên chức!]

An Lộc: [Vốn chính là người đàn ông của tớ.]

[Ảnh]

[Hi hi!]

Cô gửi một tấm ảnh hai người chụp chung, Viên Viên ở đầu bên kia lâu sau cũng không thấy phản ứng.

Có lẽ có khả năng là….ngất đi rồi chăng?

  -

An Lộc và giáo sư An đạt thành nhất chí, trường học bên này phải thuận lợi tốt nghiệp, sau này tùy cô đi làm chuyện mình thích.

Cho nên cô trừ nghiên cứu nấu ăn, viết văn án để ghi hình, thời gian còn lại thi thoảng hẹn người đi dạo phố, càng nhiều thời gian hơn là cùng với Trình Dập làm loạn.

Hôm nay ông chủ ra ngoài gặp khách hàng rồi, An Lộc ngủ trưa trong phòng nghỉ của anh. Lúc hơn hai giờ, có người gọi vào máy bàn trong văn phòng.

An Lộc ra ngoài nhận máy, là lễ tân Amy: “Tổng giám đốc An, ở ngoài cửa có một vị khách cứ khăng khăng muốn gặp luật sư Trình, không có hẹn trước, nói không gặp được người sẽ không đi.”

Người trong văn phòng đều gọi cô là tổng giám đốc An. Ban đầu là gọi đùa cho vui, sau đó gọi thành thói quen rồi.

“Lát nữa là anh ấy về rồi đúng không, muốn gặp thì đợi đi.” An Lộc lười biếng ngáp một cái, ngồi xuống ghế, nghịch bút máy của anh.

“Không phải đầu, tổng giám đốc An.” Amy đè thấp giọng nói, “Là một khách hàng nữ, nhìn xinh lắm.”

An Lộc: “….”

Amy: “Tôi cảm thấy tổng giám đốc nên đánh bay người phụ nữ này mới phải, nhìn có vẻ không phải hạng người lương thiện.”

An Lộc xoa xoa ấn đường, “Tên là gì vậy? Đã hỏi người ta chưa?”

Amy: “Hỏi rồi, cô ta không nói, chỉ nói họ Bạch.”

“Ồ.” An Lộc lạnh lùng nhếch môi lên, “Để cho cô ta vào.”

Trên bàn làm việc của Trình Dập bày quả địa cầu cô tặng anh vào sinh nhật năm ngoái, xoay tới vòng thứ mười tám, cửa văn phòng bị gõ vang lên.

An Lộc ấn nút, cửa gỗ màu trắng tự động lùi về bên trong tường, cô chống hai má nhìn người phụ nữ sau cánh cửa.

Ngũ quan vẫn đẹp đẽ như thế, nhuhwng gầy hơn so với lần trước gặp, trên người gần như chẳng có mấy thịt, gầy đến nỗi gió có thể thổi bay được. Cho dù tô son điểm phấn vẫn không thể nào che lấp được sự tiều tụy trên gương mặt.

Mí mắt Bạch Phiên Nhiên run lên, “Tại sao lại là cô?”

“Sao không thể là tôi?” An Lộc cười tươi nhìn cô ta, “Ngồi đi, có chuyện gì, nói với tôi cũng giống nhau.”

“Tôi vẫn nên đợi anh ấy quay về.” Bạch Phiên Nhiên xoay người định đi.

“Cô xác định muốn đợi anh ấy quay về?” An Lộc híp mắt.

Bạch Phiên Nhiên quay đầu nhìn ánh mắt không rõ ý tứ của cô, đột nhiên cứng ngắc tại chỗ, không biết nên làm thế nào.

An Lộc để quả địa cầu về vị trí cũ, đứng lên đi về phía máy lọc nước, “Bạch tiểu thư làm ổn tới giấc ngủ trưa của tôi, chi bằng nói hai câu đi.”

Cô rót đầy cốc nước, cũng rót cho Bạch Phiên Nhiên một cốc, ngồi ở ghế sô pha đơn nhìn người phụ nữ yếu đuối gầy gò trước mặt.

Tướng mạo Bạch Phiên Nhiên vô cũng tốt, cho dù tiều tụy thành như thế này, nhìn có vẻ khiến người ta thương tiếc. Sức mê hoặc của cô ta tất cả mọi người không ai bàn cãi, đáng tiếc chính mình đem đống bài tốt này đánh nát bét.

Trình Dập không thích cô ta, rất nhiều người đàn ông khác thích cô ta, nhưng cô ta cứ khăng khăng đâm đầu chọc vào kẻ ma quỷ không bao giờ thật lòng Trầm Ngôn Huân kia, chỉ vì một phần vạn khả năng, muốn từ phượng hoàng gặp nạn bay lại đầu cành.

“Cô và anh Trầm vẫn tốt chứ?” An lộc thổ nước nóng trong cốc, chậm rãi hỏi một câu.

Bạch Phiên Nhiên đang định bưng cốc lên, tay run một cái, suýt nữa làm rơi cả cốc nước.

An Lộc cong môi lên, “Xem ra không được tốt cho lắm.”

“Tôi nghe nói năm ngoái cậu ấm của Tiết Thị có ý muốn liên hôn với Bạch tiểu thư, bác trai bác gái đều đã đồng ý rồi, là Bạch tiểu thư thà chết cũng không chịu, chê nhà người ta thấp kém.” An Lộc thổn thức thở dài một tiếng, “Nhà họ Bạch hiển hách, nhưng thứ nhất cô cũng không phải người ông cụ chiều nhất, thứ hai cũng không phải con gái của người thừa kế, có thể gả tới nhà họ Tiết đã rất không tồi rồi.”

“Lẽ nào, Bạch tiểu thư còn thích anh Dập sao?” Cô cười nhạo một tiếng.

“….Tôi không có.” Bạch Phiên Nhiên hoảng loạn trốn tránh ánh mắt của cô.

“Ồ, vậy cô tới tìm anh ấy, lẽ nào là vì chuyện trong nhà?”

“….”

“Nếu như vậy, thì cô tìm đúng người rồi.” An Lộc buông cốc nước xuống, trịnh trọng nói, “Nhà các người hiện giờ thiếu vài ngàn vạn tiền nợ, bác trai đang bị điều tra, nói không chừng còn phải vào trong đó (tù) ngồi vài năm, ngay đến ông nội Bạch cũng muốn vạch rõ quan hệ với các người, anh Trầm vốn không thích cô, càng không hi vọng được gì. Tính toán đi tính toán lại, văn phòng luật nhiều khách hàng như vậy, có lẽ chẳng ai thảm hại như cô.”

Bạch Phiên Nhiên đỏ mắt, “Tôi biết cô vẫn luôn ghét tôi, hiện giờ nhất định vui vẻ khi người khác gặp nạn. Nhưng tôi thực sự không nghĩ tới muốn cùng Trình Dập như thế nào, tôi chỉ muốn tới nhờ anh ấy giúp tôi.”

“Tôi đâu có ngăn anh ấy giúp cô, Bạch tiểu thư khóc gì chứ?” Một tay An Lộc chống cằm, khóe miệng hơi nhếch lên, “Chẳng qua trách tôi nói thẳng, cô quả thực rất thảm hại không sai, nhưng cô không hề đáng thương. Cô và ba cô gieo gió gặp bão, dựa vào cái gì mà anh Dập phải mạo hiểm như vậy tới giúp cô? Có phải cô nghĩ đẹp đẽ quá không?”

Bạch Phiên Nhiên nhìn cô, trong mắt đột nhiên chảy ra một hàng nước, chảy dọc theo gò má xuống dưới.

“An Lộc, tôi sớm biết cô không đơn giản.” Bạch Phiên Nhiên mặc kệ nước mắt chảy xuôi, vẫn nghển cổ lên, “Lần đó, cô cố ý kích động tôi đúng không? Cô khiến tôi đứng trước mặt bao nhiêu nhân vật có tiếng tăm làm ra chuyện đó, cô lại dùng cách gì, hủy hoại danh tiếng của tôi?”

An Lộc chậm rãi uống một hớp nước ấm, “ Là Bạch tiểu thư hủy hoại danh tiếng của tôi trước, không phải sao?”

“Bạn cùng phòng kia của cô là bị cô hãm hại có phải không?” Bạch Phiên Nhiên hỏi.

“Không phải.” An Lộc dứt khoát phủ nhận, “Việc cô ta làm đã tự thừa nhận rồi, còn cần tôi hãm hại sao?”

“Đó là do cô cố ý truyền ra ngoài.”

An Lộc nhếch môi: “Tự vệ mà thôi.”

“Cô cứ như vậy mà lừa anh ấy thích cô, dăm dắp nghe lời?” Bạch Phiên Nhiên cười khổ một tiếng, “Thua bởi loại phụ nữ bề ngoài giả vờ đơn thuần vô hại như cô, nhưng bên trong tâm cơ thâm trầm độc ác, tôi đúng là không oan uổng.”

“Bạch tiểu thư, cô sai rồi.” An Lộc cong eo, ngón tay cô khẽ chỉ lên mấy đồ trang trí trên bàn trà, nhìn chằm chằm vào mấy viên bi lăn qua lăn lại, “Tôi trước giờ chưa hề chủ động trêu chọc ai, con người tôi cũng không phải trợn mắt làm càn. Nhưng loại người như Bạch tiểu thư, vừa ra tay đã không để cho người ta nói chuyện, bản thân có lẽ cũng rất khó khăn nhỉ? Tôi cho rằng mấy động tác nhỏ của tôi so với cô chẳng là gì, nếu khiến cô khó chịu rồi, thì tôi xin lỗi.”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nhưng không hề có thành ý, nụ cười trên mặt cũng lạnh lẽo châm chọc, “Còn có, cô tin cũng được không tin cũng xong, tôi chưa hề tính kế anh ấy.”

Anh bảo vệ cô tốt như vậy, gió mưa không thổi tới, đều sắp trở thành một con ngốc mất rồi.