Có một buổi họp lớp của bạn học hồi cấp hai, nói là lớp trưởng du học ở nước ngoài về, mời mọi người tụ tập một bữa. An Lộc trước giờ vẫn luôn là cô nàng khiếm tốn, sau khi tốt nghiệp gần như chẳng còn tin tức gì nữa, lần này lại có tên trong danh sách mời.
Cô vốn không muốn đi, nhưng sau đó lại nghĩ, miễn phí ăn một bữa cũng chẳng làm sao, ở trong nhà buồn bực sắp mốc lên rồi. Cho nên cô mượn lý do này xin giáo sư An cho ra ngoài một ngày.
Giáo sư An đồng ý, nhưng bắt buộc phải do chú Lưu đưa đón, lúc ăn uống còn phải gửi ảnh cho ông nữa.
An Lộc một bên đáp ứng, trong lòng lại lầm bầm: Lúc này đã học được cách bắt kịp thời đại rồi, chậc.
Hôm đi họp lớp cô mặc một bộ quần áo thoái mái, áo T shirrt màu trắng và quần ống suông, bôi kem chống nắng, vẽ thêm lông mày rồi ra ngoài. Vì đều là bạn học cấp hai, năm đó đều để mặt mộc, cô không muốn làm quá long trọng.
Nhưng không ngờ tới chính là, tới khách sạn đã hẹn trước, mấy bạn nam còn đại khái có thể nhận ra là ai, nhưng khuôn mặt của các bạn nữ đúng là khiến cô nghệt mặt.
Bọn họ…..đã gặp bao giờ chưa nhỉ?
Chỗ này là hotgirl mạng mời ở đâu tới vậy?
“An Lộc, dáng vẻ của cậu vẫn như cũ nhỉ.” Một cô gái mặc lễ phục lộ vai đi tới trước mặt cô, lông mi giả rung rung, bờ môi đỏ rực cực kì giống nữ chính hắc hóa trong phim truyền hình.
An Lộc đột nhiên bị khí chất của cô gái kia đè bẹp, cười khan một tiếng: “Xin chào….Xin hỏi cậu là?”
“Cậu xem cái trí nhớ này của cậu, tớ là Ôn Tiểu đây.” Cô gái kia cười nói, “Cậu luôn trực nhật sau tớ một ngày đấy.”
“Ồ, Ôn Tiểu.” An Lộc thảng thột gật đầu, “Bây giờ cậu học ở đâu thế?”
“Đi học?” Ôn Tiểu giống như nghe thấy chuyện cười vậy, “Lên lớp mười tớ đã nghỉ học rồi đi làm, bây giờ ở….quán bar giúp người ta làm việc vặt gì đó.”
Cô gái kia nói không quá rõ ràng, nhưng An Lộc lại cảm thấy lòng mình nặng nề.
Trong ấn tượng tuy cô gái này học tập không quá tốt, nhưng quả thực rất thành thật, năm đó có thể vào trường học của bọn họ, gia cảnh đều không tệ. Không biết đã xảy ra chuyện gì, lại có thể khiến cô gái chọn con đường này.
“Ôi chao đúng rồi, bạn học cùng bàn của cậu cũng tới đó.” Ôn Tiểu vẫy tay với người đằng sau, “Tiêu Vân, Uyển Uyển.”
An Lộc liền nhìn theo, một đôi nam nữ nắm tay nhau đi tới, người đàn ông tên là Tiêu Vân, làm bạn cùng bàn với cô hai năm, tới khi phân ban lớp mười hai mới tách ra. Mà cô gái khoác tay Tiêu Vân bên cạnh, An Lộc nghĩ ngợi một hồi mới nghĩ ra, là Lâm Uyển Uyển.
Năm đó Lâm Uyển Uyển thích dính lấy Tiêu Vân, chê An Lộc trở ngại, luôn không thân thiện với cô. Giữa tiết học An Lộc đi vệ sinh khi quay lại đã bị người ta chiếm mất chỗ ngồi, đợi tới khi chuông vào lớp vang lên, Lâm Uyển Uyển mới không tình nguyện về chỗ của mình, sau đó dùng ánh mắt như rắn độc của cô ta ở đằng sau lăng trì.
Lâm Uyển Uyển năm đó là một cô gái chẳng tốt lành gì, chẳng ít lần gọi chị em lưu manh của cô ta kéo An Lộc tới một góc cảnh cáo, kêu cô cách xa Tiêu Vân một chút.
Lúc này cô gái khoác tay Tiêu Vân, cắt mắt hai mí, độn mũi cao lên, vẫn là gương mặt trái xoan nhỏ nhắn động lòng người và đôi môi anh đào ngày trước, là một người đẹp chính cống.
Khí chất mềm mại chim nhỏ nép người hiện giờ, nhất thời An Lộc không thể nào liên tưởng cô ta và em gái lưu manh là cùng một người.
Hốt hoảng một trận, Lâm Uyển Uyển ở trước mắt cô tạch ngón tay một tiếng: “Ôi, ai đây nha?”
An Lộc bửng tỉnh lại, nhìn hai người kia cong môi lên.
Lâm Uyển Uyển kéo cánh tay của người đàn ông bên cạnh: “Đây không phải bạn tốt của anh sao, anh yêu?”
“Đừng nói linh tinh.” Tiêu Vân lườm cô ta một cái, cười xin lỗi với An Lộc, “Lâu rồi không gặp, cậu vẫn khỏe chứ?”
An Lộc gật đầu: “Rất khỏe.”
“Bây giờ cậu ở đâu?” Lâm Uyển Uyển dựa nửa người vào Tiêu Vân, “Tôi và Tiêu Vân đều học đại học ở nước M, tháng chín phải quay về để đính hôn rồi.”
“Ồ, chúc mừng.” Trên mặt An Lộc chẳng có biểu cảm gì.
Lâm Uyển Uyển còn cho rằng cô không vui, liền thêm mắm dặm muối: “Tiệc đính hôn mời mấy người bạn cũ, vốn nghĩ rằng, quan hệ giữa cậu và Tiêu Vân tốt như vậy, cũng nên mời cậu tới. Chẳng qua là tôi lại nhớ tới, ngộ nhỡ gợi lên chuyện đau lòng của bạn học…..thì phải làm sao?”
An Lộc cười cười: “Tháng chín tôi cũng khai giảng rồi, chắc sẽ không đi được. Nhưng vẫn cảm ơn cậu đã nhớ tới tôi.”
“Xem cậu nói kìa, quên ai chứ làm sao mà quên được cậu.” Lâm Uyển Uyển nặn ra nụ cười giả dối, “Nói rõ là hôm nay mang theo người nhà tới, sao vậy, cậu vẫn một mình à?”
An Lộc đang định nói không phải, Lâm Uyển Uyển làm đáng thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Chung tình là chuyện tốt, nhưng cũng không thể treo cổ mãi trên một cái cây được, cậu nói đúng không? Nếu không tôi và Tiêu Vân kết hôn, còn phải lo lắng tới cõi đi về của bạn học An Lộc nữa, nửa đêm cũng không ngủ ngon đó.”
“Cảm ơn.” An Lộc lịch sự không nổi cáu, “Nhưng mà tôi có bạn trai rồi, không khiến cậu lo lắng đâu.”
“Vậy sao anh ta không tới?” Lâm Uyển Uyển nhếch mày lên, rõ ràng là không tin.
“Không may, hôm nay anh ấy có việc.” Nói xong cũng chẳng thèm để ý cô ta tin hay không, liền đi tới phía bàn ăn.
Ôn Tiểu ấn cô ngồi xuống, bĩu môi: “Lâm Uyển Uyển này, đã bao nhiêu năm qua rồi, vẫn còn cắn chặt cậu không buông nữa. Thật sự cho rằng cả thế giới này đều mong nhớ Tiêu Vân nhà cậu ta sao.”
“Người tình trong mắt hóa Tây Thi mà.” An Lộc tỏ ra thấu hiểu, “Cậu ta tất nhiên cảm thấy Tiêu Vân là bạn trai tốt nhất trên đời này.”
Giống như trong mắt cô, Trình Dập cũng là bạn trai tốt nhất trên đời, đáng được bất cứ người con gái nào mong nhớ.
Trước kia cô không hiểu, hiện giờ ít nhiều đã cảm nhận được tâm trạng của Lâm Uyển Uyển. Chẳng qua, cô không hề cực đoan như Lâm Uyển Uyển mà thôi.
“Vậy còn cậu?” Ôn Tiểu lặng lẽ hỏi cô.
An Lộc cau mày: “Tớ?”
Ôn Tiểu hỏi: “Năm đó Tiêu Vân nổi tiếng như vậy, lại ngồi cùng bàn với cậu hai năm, bọn tớ hâm mộ muốn chết. Cậu không hề có chút động lòng nào à?”
An Lộc lạnh mặt: “Không có.”
Lâm Uyển Uyển và Tiêu Vân ngồi một bên khác, nói chuyện với bạn học thân quen, cuối cùng An Lộc cũng có được chút thanh tịnh, thi thoảng lại tám nhảm vài chuyện của mấy năm này với Ôn Tiểu.
Điện thoại đột nhiên vang lên, cô lấy ra xem, là Trình Dập: [Bên này anh kết thúc rồi.]
Ôn Tiểu nhìn thấy mặt cô bỗng trở nên ngọt ngào, hóng hớt ghét mắt tới: “Bạn trai hả?”
“Ừ.” hôm nay anh cũng có xã giao ở khách sạn này, đã tới từ buổi trưa.
An Lộc vừa gật đầu, vừa trả lời tin nhắn của Trình Dập: [Em vẫn chưa bắt đầu ăn QAQ]
Trình Dập: [Vậy anh về trước nhé?]
An Lộc: [Không được.]
Trình Dập: [Em ăn xong còn đi hát gì đó nữa chứ? Muốn anh trai đợi em bao lâu đây?]
An Lộc: [Em ăn xong là về luôn, anh đợi em với *đáng thương.jpg]
Trình Dập: [Cao ngạo.jpg]
An Lộc cẩn thận nhìn bốn phía, phát hiện Ôn Tiểu không nhìn chằm chằm cô nữa, mới cúi thấp đầu xuống gõ chữ: [Nhớ anh trai rồi QAQ]
[Chút nữa anh giả vờ tới đón em nhé*đáng yêu.jpg]
[Em nói với chú Lưu em đi hát rồi, chúng ta trốn ra ngoài đi chơi!]
Trình Dập: [Được, anh đợi em.]
An Lộc: [Lái em Tiểu Lam của anh tới nữa, ra sân khấu phải đẹp giai một chút!]
*Em tiểu Lam chính là con xe thể thao màu xanh ngọc ó bà con.
Trình Dập: [….]
An Lộc: [ Hi Hi]
Đồ ăn liên tục được đưa lên, có người đợi không kịp động đũa.
Nam sinh vẫn chưa đợi đồ ăn lên đủ, đã bắt đầu vừa chém gió vừa uống rượu rồi.
An Lộc đang nghe Lâm Uyển Uyển đắc ý kể những chuyện với Tiêu Vân ở Standford như đồ khai vị, giọng nói oang oang của Lâm Uyển Uyển đột nhiên dừng lại.
Phòng bao đột nhiên yên ắng, nghe được cả tiếng kim rơi.
Tiếp đó liền có tiếng hít kích động của mấy cô gái, và tiếng lầm bầm đè nén.
“Trời ạ, đây là ai vậy?”
“Chưa gặp bao giờ, tổng giám đốc bá đạo đi nhầm phòng bao?”
“A a a a tới thấy hình như anh ấy đang nhìn tớ.”
“Nói bậy, rõ ràng là đang nhìn tớ!”
“Cậu đoán, có phải anh ấy ở sảnh lớn đối với tớ vừa gặp đã yêu không, sau đó còn đặc biệt theo tới…..”
“….Cậu tỉnh lại đi.”
An Lộc quay đầu lại nhìn, cả người đột nhiên cương cứng.
Cô chưa từng thấy anh mặc nghiêm chỉnh thế này bao giờ. Áo sơ mi trắng phối với tây trang màu đen và áo ba lỗ, hiện ra tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, vai rộng eo hẹp, chân dài thẳng tắp ghẹo người, mỗi một bước dường như đang đặt chân lên trái tim cô.
Cà vạt thắt chặt, nhìn có vẻ nhã nhặn cấm dục, nhưng lại khăng khăng có một nhan sắc kiêu ngạo như vậy. Khóe mắt nhếch lên, giống như hoa đào nở rộ, khiến con người ta thần hồn điên đảo.
“Chào các bạn.” Một cánh tay anh lười biếng vắt lên vai cô gái, ý cười nhàn nhạt mà xa cách, “Tôi là bạn trai của Lộc Lộc.”
Trái tim thiếu nữ trong phòng bao nát vụn.
An Lộc vẫn chưa trong trận kinh thiên động địa này tỉnh táo lại, anh đã tự nhiên như ruồi, ấn cô ngồi xuống.
“Không ngờ, An Lộc thực sự có bạn trai đó nha.” Cô gái trước đó trút giận thay Lâm Uyển Uyển cũng cười khan một tiếng, “Lại còn đẹp trai như vậy.”
Cô gái bên cạnh gật đầu theo: “Đẹp trai hơn Tiêu Vân nhiều.”
“Đúng đó Uyển Uyển, cậu cứ sợ người ta nhớ mong Tiêu Vân. Nếu tớ mà có bạn trai đẹp trai như vậy, làm gì có thời gian mà nhớ tới bạn cùng bàn cũ nữa chứ.”
“Sao vậy, không ăn cơm à?” Trình Dập lên tiếng đúng lúc, giọng nói khiêm tốn lịch sự, “Hình như tôi hơi đói rồi.”
Lớp trưởng nhân cơ hội vội nói: “Ăn cơm ăn cơm.”
Không khí dần dần sôi động hơn.
Không ít người hứng thú với Trình Dập, chỉ là hỏi mấy câu, phát hiện người ta căn bản chẳng có tâm tư để ý, chỉ lo gắp thức ăn cho bạn gái, cũng thức thời không làm phiền nữa.
“Màn ra sân này thế nào?” Trình Dập chấm nõn tôm vào nước tương, đút tới bên miệng cô, thấp giọng hỏi: “Có đủ đẹp giai không?”
“….” Không chỉ có vậy, rõ ràng là dùng sức quá mạnh rồi.
An Lộc nuốt xong tôm, lầu bầu nói: “Không phải bảo anh đợi em à? Anh lên đây làm gì?”
Anh lười biếng ném một hạt lạc vào miệng, “Giải cứu em đó.”
Cô nhóc này cường điệu câu nói kia, anh đoán ngay ra, chắc chắn lại bị bắt nạt rồi.
Anh không đi lên trông chừng, còn không biết phải ăn thêm bao thiệt thòi nữa.
Ăn xong, một bàn người chơi game một lát.
Lâm Uyển Uyển vẫn không tài nào nuốt được cục tức này, luôn tìm cơ hội để làm khó An Lộc, cô ta không tin An Lộc thực sự có thể kết giao được bạn trai xuất sắc như thế này, tám phần là tạm thời kéo tới diễn trò thôi.
Trời cao không phụ người có lòng, cuối cùng cũng đến tay cô ta rồi.
An Lộc nhìn ánh mắt tràn ngập ác ý của Lâm Uyển Uyển, sợ bị hỏi vấn đề ghê tởm nào đó, quyết đoán lựa chọn đại mạo hiểm.
Lâm Uyển Uyển cực không nể tình, vừa lên đã bùng nổ thô bạo: “Hôn sâu với người đàn ông bên cạnh một phút.”
Vừa dứt lời, đừng nói An Lộc ngây người tại chỗ, ngay cả Trình Dập cũng ngây người.
Lâm Uyển Uyển thấy biểu cảm co quắp của hai người, trong lòng vô cùng đắc ý, thêm mắm dặm muối nói: “Hai người chẳng phải bạn trai bạn gái sao? Hôn một cái thì có làm sao? Nể tình cậu là bạn cùng bàn của vị hôn phu nhà tôi, rõ ràng là đang thuận nước đẩy thuyền đó.”
“Hôn một cái cũng chẳng có gì.” Trình Dập ôm lấy vai An Lộc, nâng mắt lên, anh lùng nhìn cô ta một cái, “Nhưng mà Lộc Lộc nhà tôi không thích tôi quá thô lỗ, hay là sửa lại quy tắc một chút, hôn ba phút? Mạnh bạo thì bỏ đi, cô ấy sẽ tức giận.”
An Lộc đỏ mặt, vùi đầu trong ngực anh không dám thò đầu ra.
“Ba phút thì ba phút, không việc gì.”
“Đúng vậy, thích cực như vậy làm gì?”
“Lâm Uyển Uyển cậu nói cậu con người này, ở đây bao nhiêu người còn độc thân đấy, cứ phải nhét cơm chó cho người ta mới chịu hả?”
“Bị trời đánh đó tôi nói cho cậu biết.”
……
Mấy nam sinh uống nhiều rồi thì gào thét.
Trình Dập chẳng bận tâm tới bọn họ, hơi cúi đầu, đầu ngón tay khé lướt qua gò má non mềm của cô, dùng giọng nói trầm nhất dỗ dành cô: “Anh trai dịu dàng một chút, nhé?”
Nói xong không đợi cô trả lời, đã ấn môi xuống.
Có người bấm giờ, tính đủ ba phút.
An Lộc như mất hồn bám vào lồng ngực anh, sau đó hai người không tham gia vào trò chơi nữa.
Chơi hai vòng thì kết thúc.
Một đoàn người đi ra khỏi phòng bao, đi theo nhân viên phục vụ tới phòng bao KTV.
Mấy cô gái không đi, Trình Dập cũng nói muốn đưa An Lộc về trước.
Lớp trưởng hỏi: “Thực sự không đi à? Xe tớ đã gọi trước rồi, muộn chút sẽ đưa các cậu về.”
An Lộc từ chối, nói trong nhà có giờ cấm cửa.
“Được rồi, sau này có cơ hội lại tụ tập nhé.” Lớp trưởng tiếc nuối gật đầu.
“Đúng rồi.” Lâm Uyển Uyển nắm tay Tiêu Vân đi tới, cười hì hì nói với bọn họ, “Cuối tháng chín tôi và Tiêu Vân tổ chức đính hôn ở Los Angeles, cậu và bạn trai cậu có thể cùng tới nha.”
An Lộc chưa mở miệng, người đàn ông bên cạnh đã trầm giọng nói: “Cảm ơn lời mời, nhưng chúng tôi chắc sẽ không đi.”
“Đừng từ chối vội như vậy, anh đẹp trai.” Lâm Uyển Uyển đá lông nheo, “Bạn học cũ một thời, chúng tôi chân thành mời, anh cũng không hỏi An Lộc, có muốn đi thăm bạn học cũ không.”
“Thực ra, ban nãy ngại không nói.” Trình Dập ôm lấy An Lộc, vẻ mặt nhẹ nhàng, còn mang theo chút đắc ý, “Chúng tôi đã kết hôn rồi, gần đây rất nhiều việc, Lộc Lộc chắc không rút được thời gian tới Los Angeles.”
An Lộc: “…..”
Mình kết hôn lúc nào sao mình không biết?
Trình Dập hoàn toàn không để biểu tình rớt cằm xuống đất của đám người xung quanh vào mắt, tiếp tục nói: “Cô ấy mà ra ngoài, trong nhà còn hai đứa trẻ, tôi thực sự không có biện pháp.”
An Lộc:???
Tôi ở đâu?
Sắc mặt của Lâm Uyển Uyển trắng bệch.
“Cái kia, tôi ngắt lời một chút.” Lớp trưởng hoạt động miệng hình chữ O, “Năm nay An Lộc mới….mười chín tuổi? Tiên sinh ngài năm nay bao nhiêu?”
“Còn không phải….đợi không kịp sao?” Trình Dập sâu xa nhìn cô gái trong lòng mình một cái, “Kết hôn ở nước ngoài.”
Người này nói láo đúng là mặt không đổi sắc, An Lộc âm thầm trợn ngược mắt cạn lời.
“Đính hôn phiền lắm.” Trước mặt mọi người, anh hôn lên trán cô, cực kì yêu chiều trân trọng, “Tôi muốn cưới bảo bối nhà tôi, chẳng thể đợi lâu như thế được.”
Lời này nghe có vẻ đang khoe ân ái, thực chất vạn tiễn xuyên tim, sắc mặt Lâm Uyển Uyển còn khó coi hơn.
Người đàn ông đối diện lấy điện thoại ra, giống như người ba đang khoe con mình, tràn đầy tự hào: “Các cậu có muốn xem ảnh con trai con gái tôi không?”
Quần chúng: “…..”
Đám con gái thì hóng hớt hơn chút, giả bộ dè dặt một chút, liền không nhịn được sấn tới xem.
“Đáng yêu quá, trời ạ.”
“Giống hai người thật đó, lớn lên chắc chắn đẹp lắm luôn.”
“An Lộc, sinh long phượng thai vất vả lắm đúng không? Nhưng cậu đúng là có phúc, may mắn quá ấy!”
An Lộc trừ cười khan cũng chỉ có thể cười khan: “Vẫn còn được, khừa khừa….”
“Cậu suy trì vóc dáng thế nào vậy? Chẳng nhìn ra cậu đã sinh em bé chút nào?.”
An Lộc: ….
Cô rốt cuộc đã quen với bạn trai kì quái gì đây?