Khi An Lộc về đến phòng trái tim vẫn đang đập thình thịch.
Ban nãy anh cách cô quá gần, ngay cả lông mi trên mặt cũng có thể đếm rõ từng sợi một, tất cả ánh sáng trong mắt anh đều rơi vào đáy mắt cô, phảng phất như khiến từng góc nhỏ trong trái tim cô đều không còn nơi nào để trốn.
–
kỳ nghỉ lễ Nguyên đán giống như bữa tối cuối cùng, sau cuộc vui, ngay tiếp đó phải chào đón cuộc thi cuối kỳ.
Không khí còn sót lại sau kì nghỉ mau chóng tan biến trong vườn trường, vấn đề xoay quanh hàng ngày đều biến thành khoanh trọng điểm, chiếm chỗ, ôn tập.
An Lộc thuộc thể chất kì lạ bất luận ở nhà ở ký túc ay những nơi chẳng liên quan đến học hành thì cô cũng chẳng ôn tập nổi.
Ngay cả bữa sáng cũng nuốt vào bụng trong khi xếp hàng quẹt thẻ, trước tiên cướp được chỗ ngồi ngủ bù cái đã.
Có trời mới biết cô hâm mộ Thẩm Tư Tư nhường nào, mở máy sưởi trong chung cư của chính mình, mỗi ngày ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, còn có dì giúp việc hầu hạ một ngày ba bữa.
“Đừng xếp hàng nữa, máy hỏng rồi.” Chú bảo vệ của phòng tự học đứng ở cửa xưa tay với đội ngũ đang xếp hàng.
“Chậc, lại học rồi.”
“Cái thể loại máy móc từ năm 90 tới khi nào mới có thể thay được? Mỗi năm cuối kỳ đều tới một màn này.”
“Đi thôi, đi thôi.”
Đàn anh đàn chị phía sau mồm năm miệng mười oán giận, khuôn mặt An Lộc bối rối, nhìn đông nhìn tây.
Chú bảo vệ mở hết các máy soát thẻ lên, lớn giọng nói: “Đừng chen lấn, từng người từng người một.”
“Chú ơi, khi nào mới sửa xong ạ?”
“Buổi trưa có cần quét thẻ lần nữa không ạ?”
Chú bảo vệ lắc đầu: “Không cần đâu. Chú ý trật tự, sau khi vào không được gây ồn ào.”
An Lộc theo đội ngũ bước lên phía trước, đi vào phòng tự học, bắt đầu tìm kiếm chỗ ngồi.
Vì hệ thống đã hỏng không thể phân phố, chỉ cần tìm thấy chỗ trống thì có thể tùy ý ngồi.
Nhưng cô tìm từ tầng một tới tầng bốn, ngay cả lối an toàn cũng ngồi chật kín rồi.
Đang buồn bực định quay về, lúc đứng ở cửa thang máy, bỗng có người vỗ vai cô một cái.
An Lộc quay đầu lại, nhìn thấy nam sinh xa lạ trước mặt thì ngây người: “Bạn học, có chuyện gì không?”
Dáng người đàn ông không cao, khoảng một mét bảy, nhưng bề ngoài lại rất thanh tú, đeo cặp kính gọng đen trông dịu dàng văn nhã, vẻ mặt ôn hòa nhìn cô nói: “An Lộc, tớ là Lưu Nhất Minh, trước kia ở lớp 1.”
An Lộc ngây người: “Cái gì?”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Tớ là bạn học cùng trường cấp ba với cậu, tớ cũng ở trường trung học số 15.” Lưu Nhất Minh cười đôi mắt cong cong, lộ ra hai hàm răng chỉnh tề, “Tớ vẫn luốn biết bạn, nhưng mà có lẽ cậu không biết tớ.”
An Lộc cong môi cười cười: “Là vậy à. Xin chào, Lưu…”
“Lưu Nhất Minh.” chàng trai nhắc nhở nói.
An Lộc cười lặp lại một lần: “Tớ nhớ rồi, Lưu Nhất Minh.”
“Cậu đến đây ôn tập sao?” Lưu Nhất Minh hỏi.
“Ừ, nhưng chuẩn bị về rồi.” An Lộc gật đầu, “Không có chỗ.”
Lưu Nhất Minh sờ gáy mình, “Hay là, cậu ngồi cùng tớ đi? Nếu cậu không để ý….Bạn cùng phòng tớ hôm nay có việc đột xuất, không tới được, trống cũng trống thế thôi.”
An Lộc kinh ngạc đến đôi mắt sáng lên: “Có thể không?”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Không vấn đề gì, đều là bạn học mà.” Lưu Nhất Minh cười rất chân thành và tốt bụng.
An Lộc cười với cậu ra: “Cảm ơn cậu nha.”
“Không khách sáo. Sau này cần gì giúp đỡ, cũng có thể trực tiếp tới tìm tớ.”
Vốn An Lộc chỉ muốn kiếm lấy chỗ ngồi thôi, sau đó mới phát hiện, chỗ ngồi này thật đáng giá.
Lớp một với lợp hai đều là lớp khoa học tự nhiên của trường trung học số 15, thực hành chế độ đào thải, sau kì kiểm tra hàng tháng số người đều bị điều chỉnh, yêu cầu không phải nghiêm khắc bình thường. Lưu Nhất Minh không hổ là học sinh của lớp một, tuy An Lộc không quen thuộc với cái tên của cậu ta, trong lớp thực nghiệm đại khái thành tích cũng thuốc top đầu, cũng đã khiến cô nhìn vậy là đủ rồi.
Không biết tại sao ở trường này khoa tiếng trung lại còn phải học toán cao cấp, nhưng mà toán của An Lộc thực sự không tốt, có Lưu Nhất Minh làm quân sư, ôn tập trở lên dễ dàng hơn rất nhiều.
*Min: anh bạn bằng tuổi hé hé.
Liên tiếp vài ngày, An Lộc đều cùng Lưu Nhất Minh ôn tập.
-
Thầy hướng dẫn của Trình Dập không quá coi trọng cuộc thi cuối kì, nhưng so với những đàn em đang vắt chân lên cổ lo lắng cho cuộc thi cuối kì mà nói anh cũng chẳng nhẹ nhàng hơn là bao.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Những sinh viên làm hạng mục cùng đợt trước đều bận thi, bây giờ áp lực công việc đều đè lên người anh, mà trong lòng anh rõ ràng, cái gọi là kì nghỉ đông căn bản không tồn tại.
Buổi trưa khi Bạch Cảnh Nghiêu tới phòng làm việc tìm anh, anh đang bận phân tích vụ án mới, trên bảng phân tích chi chít chữ cùng với giấy nhớ.
“Ăn cơm đã, ăn xong lại làm.” Bạch Cảnh Nghiêu để hộp cơm nóng hổi lên mặt bàn, “Lão Đoàn lại không ở đây à?”
Trình Dập ném bút phấn sang bên, đi tới bồn rửa tay: “Đỗ Thấm Như mới sáng đã tới văn phòng luật rồi, cậu ta có thể ngồi yên sao?”
“Chậc, sức mạnh của tình yêu thật đáng sợ.” Bạch Cảnh Nghiêu đặt mông lên mặt bàn, “Khiến mấy người đàn ông các cậu, đều can tâm tình nguyện làm chó theo đuôi.”
“Đừng quên cậu cũng là đàn ông.” Trình Dập mở hộp cơm ra, “Còn nữa đừng có đem tôi trộn chung một chỗ với cậu ta, chúng tôi không giống nhau.”
“Thôi đi ông ạ, tám lạng nửa cân. Còn học người ta chơi trò chơi anh trai em gái cái gì, có mất mặt không? Xấu hổ không hả? Sống hơn hai mươi năm trời còn giống như động vật thời tiền sử.”
Trình Dập lấy một cục từ hộp phấn bên cạnh ra, cực kỳ vô tình mà ném lên người anh ta, “Câm miệng đi, đồ đàn ông dung tục.”
“Tôi dung tục thế nào? Nam nữ không phải chỉ có chút chuyện kia thôi sao? Tình yêu gì hooc môn gì chứ, tới cuối cùng chẳng phải cũng chỉ vì dục vọng nguyên thủy____” Không kịp đề phòng ăn phải đầu cục phấn, cả người Bạch Cảnh Nghiêu điên lên: “Vãi, cậu con mẹ nó ném chuẩn đấy!”
“Bảo cậu câm mồm.” Trình Dập cúi đầu, điềm tĩnh ăn cơm.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
”Vãi.” Bạch Cảnh Nghiêu nhỏ đầu cục phấn ra, “Cậu đối xử với tôi như vậy thì đừng hối hận nghen, tôi chẳng nói cho cậu biết, bạn gái cũ em gái mưa của cậu gần đây quan hệ thân thiết với một đàn em lắm đấy, mỗi ngày đều ăn cơm cùng nhau học tập cùng nhau, buổi tối còn đưa cô ấy về tận ký túc xá.”
Lời chưa nói hết, anh lạnh lùng ngẩng đầu lên: “Cậu nói cái gì?”
Bạch Cảnh Nghiêu mở tay ra: “Tôi nói xong rồi.”
“Lặp lại lần nữa.”
”Nói xong rồi.” Bạch Cảnh nghiêu một mặt vui khi thấy người gặp nạn, cầm lấy một điểu thuốc chưa châm lửa đặt bên miệng.
Trình Dập chậm chạp đứng lên, áp suất trong văn phòng đột nhiên trở nên rất thấp.
Bạch Cảnh Nghiêu rụt cổ, đầu hàng: “Được rồi, chính là cái kia, đại khái cậu sắp có em rể rồi. Nhưng tôi phải nói một câu công đạo, tên nhóc kia không xứng với cô ấy, không nói đến gia thế nhé, bề ngoài tạm được, nhưng chỉ cao một mét bảy, chậc, nha đầu kia đeo giày cao gót còn cao hơn cậu ta, hôn môi ngược lại thì rất tienj, nói không chừng còn phải hơi cúi đầu ….”
“Này, cậu đi đâu vậy? Không ăn cơm nữa à? Vãi! Ông đây mất công đem từ xa đến đấy.”
Trình Dập nào còn lo đến ăn cơm nữa.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
An Lộc bây giờ là một bông hoa hồng nhỏ anh dốc lòng chăm sóc bảo vệ, mỗi ngày tưới nước, bón phân, nhẫn nại đợi đến khi cô nở rộ, ngày thường còn không nỡ dùng sức đụng một cái.
Không ngờ lại có người dám ngắt trộm dưới mí mắt anh, gợi đòn sao?
-
An Lộc đang ở khu tự chọn đồ ăn ở căng tin tầng hai.
Hôm nay thi xong một môn, cảm thấy không tồi, cô chuẩn bị tự thưởng cho chính mình.
Đồ ăn tự chọn ở đây có chút đắt, cô vốn dĩ định một mình đến ăn là được, kết quả bạn học Lưu Nhất Minh cứ nhất quyết đòi đi theo cô.
An Lộc chẳng còn cách nào khác đành đồng ý.
Lúc An Lộc chọn hải sản, Lưu Nhất Minh đang xoay quanh khu rau xanh, cô nghĩ nghĩ, lấy một cái đĩa mới, đựng đầy một đĩa tôm hùm đất, sau đó đi tới khu đồ nướng lấy sò điệp.
Vừa giơ kẹp gắp đồ ra, con sò điệp cô ngắm kỳ đột nhiên bị người khác cướp mất.
An Lộc không vui ngẩng đầu lên, ngây người tại chỗ.
“Sao anh lại tới đây?” Cô vô cùng ngạc nhiên nhìn người đàn ông bên cạnh, sau đó cúi đầu nhìn đĩa thức ăn trong tay anh: “Sao lại cướp sò điệp của em?”
Trình Dập cúi đầu, ánh mắt lười biếng rơi vào cô, giọng nói trầm thấp mang nụ cười: “Con này không béo, anh trai giúp em chọn con khác.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Trái tim An Lộc run lên không giải thích được.
Trình Dập hơi cúi người, nghiêng về phía cô, ơ thể hai người dính sát vào nhau. Hơi thở ấm áp của anh từ đỉnh đầu anh bao trùm xuống dưới, lại thêm câu nói dịu dàng của anh bên tai, cảm giác giống như đang….ve vãn.
An Lộc bị suy nghĩ của chính mình dọa một trận, chiếc đĩa trên tay suýt chút nữa thì rơi xuống.
Cô ổn định lại tinh thần của mình, thở dài một hơi, nhỏ giọng lầm bầm: “….Thôi đi vậy, em không cần nữa.”
Trình Dập chẳng ừ hử gì, lại thực sự chọn cho cô, từ trong đám sò điệp mới nướng chọn ra ba con để vào đĩa của cô.
Tiếng dầu trên sò điệp nướng vẫn phát ra tiếng xèo xèo, mùi thơm của tỏi lan ra bốn phía.
An Lộc mờ mịt nhìn đĩa của mình, lại nhìn lên giá đồ nướng.
Trình Dập nhịn không được khẽ cười một tiếng: “Vẫn muốn nữa?”
An Lộc hoàn hồn, vội lắc đầu.
Cô cũng đâu phải heo.
Một cánh tay Trình Dập cầm lấy đĩa, một cái tay khác nâng lên, cổ tay lười biếng đặt lên vai cô, đẩy cô lên phía trước: “Đi thôi, đi tính tiền.”
Lúc hai người xếp hàng, Trình Dập đi tới cũng đẩy đĩa của mình ra, đồng tời lấy thẻ cơm ra: “Quẹt của anh.”
An Lộc quay đầu nhìn anh một cái, không từ chối.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Người đàn ông này trước giờ nói cái gì là cái đó, cô đã không biết từ chối là gì nữa rồi.
Bọn họ tìm được một chỗ sạch sẽ yên tĩnh, không lâu sau, Lưu Nhất Minh cũng tìm tới. Nhìn thấy Trình Dập, bất thình lình bị dọa một cái.
Lưu Nhất Minh còn không nhận ra anh.
Dù sao sinh vật hot boy của trường này, nữ sinh vẫn quan tâm nhiều hơn.
Nhưng cậu ta ít nhiều cũng nghe được tin tức liên quan đến An Lộc, trong lòng có một dự cảm, cau mày, “Vị này là?”
An Lộc đang không biết trả lời sao, người đàn ông bên cạnh khẽ xoa đầu cô, tự mình mở miệng nói: “”Anh trai cô ấy.”
“Ồ, chào đàn anh.” Khuôn mặt Lưu Nhất Minh lập tức nặn ra một nụ cười, bộ dạng có chút khẩn trương, tay không biết nên đặt chỗ nào.
Trình Dập gật đầu, biểu cảm điềm tĩnh, “Ngồi xuống ăn đi, đừng câu nệ.”
“Vâng.” Lưu Nhất Minh ngồi xuống.
Bên này trong đĩa của hai người đắp đầy sơn hào hải vị, đối diện lại chỉ có canh suông độc nước.
Đĩa tôm này vốn An Lộc định chia cho Lưu Nhất Sơn cùng ăn, biết cậu ta nhất định không nỡ lấy, nhưng tình huống hiện tại có chút không khống chế nổi.
Kỹ thuật bóc tôm của người nào đó thực sự quá tốt, mới có bao lâu, bát cô đã đắp đầy thịt tôm rồi.
“Anh Dập, em không ăn được nhiều thế.” An Lộc nhỏ giọng nói, “Đừng bóc cho em nữa.”
“Ồ, được.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Số còn lại, anh để toàn bộ vào bát mình để bóc.
An Lộc nhìn bạn học Lưu đối diện, tấm lòng lương thiện cảm thấy cực kỳ bất lực.
Dù sao cũng là Trình Dập trả tiền, cô cũng ngại nêu ý kiến, bao gồm lúc trước muốn lấy cho Lưu Nhất Minh hai con sò điệp, bây giờ cũng ngại không dám đưa cho cậu ta nữa.
Trình Dập bình tĩnh bóc nốt con tôm cuối cùng cho vào bát mình, đĩa không đưa cho dì dọn vệ sinh bên cạnh.
Nâng mắt lên, nhìn thấy bạn học lưu chuyên tâm ăn rau xanh trong bát mình, biểu tình buồn bã, anh không thể không cau mày.
Thực tế thì anh cũng không phải là người không thân thiện như vậy, nếu bạn học lưu không có suy nghĩ muốn tranh đoạt An Lộc, anh sẽ rất yêu quý bảo vệ đàn em.
Nhưng lúc này rõ ràng không phải lúc thể hiện lòng tốt của mình, anh quay đầu nói với An Lộc: “Đưa anh khăn giấy.”
“Ồ.” An Lộc ngoan ngoãn lấy một tờ khăn ướt từ trong túi ra, vô cùng thân thiết giúp anh xé mở túi ra.
Đưa qua, nhưng anh không cầm lấy.
An Lộc ngẩng đầu, ánh mắt va vào đôi mắt có đồng tử màu nâu nhạt, bị biểu cảm nhàn nhạt của anh làm cho lóa mắt.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Một giấy sau, bờ môi người đàn ôn hơi nhếch lên, giơ tay ra, thấp giọng nói: “Giúp anh trai lau một chút.”