Vạn Niên Bất Biến Nguyệt

Chương 12: Hại người, hại mình










Để tránh bức dây động rừng, Bảo Ngọc sắp xếp cho mọi việc diễn ra bình thường. Bọn họ nhận lấy hai căn phòng trọ ở kế nhau sát vách. Sau đó cùng dùng chung cơm tại phòng của Nguyệt Lãnh, rồi ai nấy trở về phòng ngủ. Khi nến trong phòng hắn bị thổi tắt, đó chính là tín hiệu cho tài nhân tiến vào phục vụ.



Việc hạ dược, đối với nàng còn dễ hơn ăn cơm. Có rất nhiều cách: đổ vào thức ăn của hắn, đốt hương xông hắn, dùng kim phóng vào người hắn ... Nhưng Bảo Ngọc dùng cách trực tiếp hơn, bỏ vào thuốc mà hắn uống. Mỗi ngày ba mươi hai thang, một trăm vị thuốc, dù hắn có tài thánh cũng không thể ngờ nàng bỏ thêm ‘cường hãn mãnh lực trợ dương công’. Vị thuốc chí cương chí dương, dù là lão tổ tông hấp hối cũng có thể khoẻ như sư tử đực. Hắc hắc ... Hắn có yếu tới mức nào thì cũng không thể không đứng dậy mà phát pháo khởi binh được.



Ngọn đèn phòng bên đã thổi tắt. Làm nàng cứ ngồi im trong bóng đêm nãy giờ, không biết đến bao giờ hắn mới chịu đi ngủ đây. Một lát sau có một bóng đen rón rén đi vào phòng Nguyệt Lãnh, thực hiện công việc mà Bảo Ngọc đã đặt hàng. Cánh cửa phòng chầm chậm khép lại khiến trái tim nàng tăng nhịp, hớn hở chờ đợi thành quả cuộc nghiên cứu của mình.




Chỉ một lát sau trong phòng vang lên tiếng động lớn. Có thứ gì đó đập mạnh vào cánh cửa. Và tiếp theo chỉ có một mảng im lặng đáng sợ. Bảo Ngọc kiên nhẫn ngồi chờ, càng lúc càng như bị kiến đốt. “Rồi sao nữa, tại sao tất cả đều im lặng?” Căn phòng im lặng đối với nàng đáng sợ chẳng khác nào nấm mồ hoang.



‘Sự tò mò hại chết con vịt’. Bảo Ngọc rón rén đi ra khỏi phòng mình, trên khoảng hành lang lặng ngắt. Để phục vụ cho nghiên cứu, nàng đã chọn bao nguyên cả dãy này, tránh cho thuốc quá mạnh, gây ồn ào ảnh hưởng hàng xóm. Chỉ đâu ngờ là lại im lặng đến ghê rợn cỡ này.



Cánh của phòng Nguyệt Lãnh bị thứ gì đó cản trở, chỉ mở ra được một khoảng rồi vướng luôn. Linh tính mách bảo không hay, nàng dùng sức xô mạnh vào trong. Tài nhân vừa mới lén lút đi vào lúc nãy nằm ngay đơ trên sàn, chân gã chèn làm cánh cửa không mở ra được. Bảo Ngọc kiểm tra người này, thấy ngoài một cục u trên gáy gã hoàn toàn không bị thương nào hết, có lẽ chỉ bất tỉnh tạm thời thôi. Vấn đề là tại sao hắn lại nằm ở đây. Không lẽ bị Nguyệt Lãnh đánh văng ra?



Ánh trăng treo nghiêng nghiêng ngoài khung cửa sổ, đưa chút ánh sáng mờ nhạt qua cánh cửa khép hờ. Nguyệt Lãnh nằm co rút trên giường, tóc tai rũ rượi, khuôn mặt nhăn nhó đầy đau đớn, máu chảy tràn qua thất khiếu, triệu chứng giống như bị nội thương, nguy cấp vô cùng. Bảo Ngọc hoảng sợ chạy tới. Người hắn nóng như lò lửa, mồ hôi tuôn ra dầm dề, mạch nhảy toán loạn. Nàng than thầm trong lòng, hắn bị nội thương vẫn chưa hồi phục hết, thuốc kích lại quá mạnh khiến nhiệt bốc công tâm, làm hắn bị tẩu hoả nhập ma rồi. Nếu cứ để yên như thế này, chắc chắn một hai canh giờ nữa hắn sẽ chết.



Một mặt dùng châm để an định lại, một mặt Bảo Ngọc tiếp sức đổ nước cho hắn hạ nhiệt. Thế nhưng nước dù có đổ thêm bao nhiêu, người hắn cũng giống như bị bốc khói. Chẳng mấy chốc khiến căn phòng ngột ngạt vô cùng. Những triệu chứng của hắn vẫn không thể thuyên giảm, co rút đau đớn vô cùng.



Chỉ còn một phương pháp cuối, đó chính là lấy âm chế dương, dùng nội công hàn băng của nàng truyền vào cơ thể hắn. Tuy có tác dụng cứu chữa trong tạm thời, nhưng ai biết bản chất hắn đang luyện là thứ tâm pháp gì. Nếu hai loại nội công tương khắc sinh biến dị, kết quả của hắn cũng chỉ là một con đường chết thôi.



Cứu người như cứu hoả, Bảo Ngọc kéo áo hắn ra, áp bàn tay trần của mình chạm vào da thịt hắn. Nàng vận công, bắt đầu đưa nguồn nội lực lành lạnh tan vào trong cơ thể hắn. Cứ liên tục một canh giờ truyền công, thân thể hắn không còn co giật nữa, hơi thở bắt đầu điều hoà. Nàng mệt mỏi thu hồi lại khí tức, cảm thấy cả người nhũn nhão cả ra. Truyền công trị thương rất nguy hiểm và mệt mỏi. Nếu sơ xuất có thể dẫn đến cả hai cùng bị thương. Nhẹ thì mất hết võ công, nặng thì táng mạng.



Bảo Ngọc ngồi xuống bên đầu giường, đưa tay sờ thử trán hắn xem còn nóng không. Vẫn còn hơi hầm hầm, nhưng không đến nổi phỏng tay như lúc trước. Nguyệt Lãnh đột nhiên mở mắt, bắt lấy tay nàng. Bảo Ngọc giật mình tính rút tay lại. Nhưng nàng nhìn lại kỹ, đôi mắt hắn không hề có chút ánh tinh quang nào. Nam nhân này thì ra vẫn còn trong cơn hôn mê.



Hắn đột nhiên vòng tay trái qua eo nàng, tay phải kéo người Bảo Ngọc xuống. Hai môi chạm nhau mang theo chút mềm mại và ấm áp. Nàng mê mang ngây ngất. Nụ hôn đầu tiên của đời thiếu nữ không ngờ lại mặn tanh mùi máu như thế này. Lúc nãy hắn bị nội thương cũng nôn ra quá nhiều máu đi.




Chút lý trí còn lại khiến nàng đẩy hắn ra, nhưng vòng tay như gọng kềm đó không cho nàng thoát ra được. Chỉ với một cái xoay người, Nguyệt Lãnh đã đem cả người Bảo Ngọc cuốn lên giường, còn là thế nam thượng nữ hạ. Đến lúc tiếng chuông lý trí của nàng vang vọng trong đầu, thì Bảo Ngọc đã như dê non dâng lên miệng lão hổ. Không cách nào phản kháng được.



Hắn vì có thuốc trợ công nên cuồng bạo như dã thú. Còn nàng sau khi vắt kiệt sức truyền nội công cho hắn, thì không còn nhúc nhích nổi thân người. Dã thú vẫn mân mê đôi môi của nàng, khiến nàng gần như nghẹn thở vì ngọn lửa tình cuồng nhiệt. Chỉ với một tay , hắn không thể kiên nhẫn đi theo những bước cơ bản nhất. Y phục của hai người đều bị hắn xé nát thành mảnh vụn, hung hăng không kém gì một con mèo hoang.



Trời đêm tối nên nàng đã thay đồ ngủ, cùng với việc tháo hết thấu cốt trâm ra. Bây giờ cơ thể nàng toàn bộ đều là nữ nhân hàng thật giá thật. Bàn tay nóng như lửa đốt di chuyển đến đâu đều khiến thân thể nàng quằn quại lên rên xiết. Nàng muốn hét to ‘dừng lại’ đi, nhưng tận trong thâm tâm đều không muốn hắn dừng lại.



Bàn tay hắn vuốt ve, mơn trớn cặp đùi non mẫn cảm, nhẹ nhàng tách chúng ra để khám phá nơi thâm kín nhất của nàng. Bảo Ngọc rên xiết khi những ngón tay kêu gợi lên những luồng cảm xúc mới mẻ, cuồng nhiệt trong nàng. Thật là một tên đáng chết, có thật hắn đang mất ý thức không, tại sao lại có những ngón tay điêu luyện đến mức này? Hành hạ nàng muốn chết không được, muốn sống không yên.



Hắn rút tay ra, hang kín giống như một con suối mới khai thông tuôn ra ào ạt. Nàng còn có thể thấy bàn tay hắn lấp lánh những nước dưới ánh sáng trăng. Nàng khó chịu quá, ai đó hãy làm ơn giết chết nàng đi.



Tên mãnh thú ác độc giúp nàng hoàn thành tâm nguyện. Hắn đem thứ cường hẵn, cứng rắn nhất của mình xé rách nàng. Dày vò nàng từ thiên đường cho đến địa ngục. Nàng khóc tức tưởi, cắn vào tay hắn, cào vào lưng hắn. Thế nhưng tên ác ma vẫn không buông tha cho nàng. Hắn quá mạnh mẽ nên không biết nhân từ là gì. Hết lần này đến lần khác cắp nàng bay lên cao, rồi lại mạnh chân đạp nàng rơi xuống đất.



Nàng thề, từ giờ về sau sẽ không dám sử dụng loại thuốc hại người đó nữa. Toàn bộ thuốc đem tiêu huỷ đi, cả bí kiếp bào chế cũng đem đi đốt. Trời ơi, nàng đã thành tâm hối cải rồi, đến bao giờ hắn mới chịu dừng lại, buông tha cho nàng đây.



Cuộc thử nghiệm thành công tốt đẹp. Hắn chẳng những là một nam nhân, còn là một nam nhân cường đại vô cùng. Bảo Ngọc hất tay đẩy hắn ra khỏi người mình, tên dã thú sau đêm cuồng nhiệt mệt mỏi ngủ vùi không biết trời trăng mây nước. Trời bên ngoài đã hơi ửng đỏ. Đã đến lúc thu thập tàn cuộc rồi.




Bảo Ngọc thu nhặt sạch bộ y phục của mình đến không còn một mảnh vụn. Nàng kiểm tra vết lạc hồng trên giường. Trùng hợp hắn đêm qua cũng đã nôn ra rất nhiều máu, dấu vết hỗn độn cũng không thể phân biệt là máu ai với ai. Tiếp đến là tìm kẻ thế thân. Tài nhân tội nghiệp đến bây giờ vẫn còn bất tỉnh, bị nàng xé nát trang phục. Hiện trường như vậy là ổn rồi, kẻ chịu tội cũng đã có. ‘Gắp lửa bỏ tay người’ xong thì chuồn đi chứ còn làm gì nữa. Bảo Ngọc tìm một bộ y phục lành lặn khác mặc vào, sau đó mệt mỏi lao xuống giường ngủ. Nàng đã mất sức cả đêm rồi.



^_^



Tiếng gầm rú của dã thú vang trời khiến Bảo Ngọc giật mình. “Cuối cùng cũng đã thức dậy rồi.” Nàng hành động giống như bất kỳ tên tội phạm nào khác, chạy đến hiện trường đầu tiên đập cửa gọi.



- Đại thúc, có chuyện gì vậy?



- Không được vào. – Tiếng hét kinh hoảng ngăn nàng lại. – Không có việc gì, về phòng đi.



Coi như cũng còn biết khôn, không để mọi chuyện ầm ĩ hơn. Nàng mỉm cười, ngoan ngoãn đi về phòng ngủ tiếp. Ôi cái lưng của nàng, đau quá!



Thư sinh đến phòng nàng đòi thêm tiền, vì hôm qua tài nhân của họ bị thương, bằng chứng là cục u sau đầu của gã. Hai người còn cấp tốc bị đuổi đi, vì công tử nhà ngươi thật ghê quá, chẳng hiểu việc gì đã xảy ra nhưng đã khiến máu me dính đầy chăn nệm. Lại còn biến thái, từ sáng đến giờ đã kêu đổ đầy thùng nước tắm rửa đến tám lần. Bảo Ngọc gật đầu thông hiểu, thưởng thêm cho thư sinh một ít tiền, thông báo nàng cũng cần tắm rửa một chút rồi cả hai sẽ dọn đi ngay.