Vạn Nhân Mê Trói Định Cùng Hệ Thống Vả Mặt

Chương 11: Anh Là Người Tốt






Ngày hôm sau.
Bởi vì đã ký hợp đồng với Mục thị, nhận được thông báo, Hà Tư Nguyên phải dọn đến nơi công ty sắp xếp.
Vừa hay đoàn phim quay cũng gần xong, rất nhiều bộ phận cũng nhàn hẳn.

Bàng Phi Phàm nghỉ việc ở tổ đạo cụ, chuẩn bị đi theo Hà Tư Nguyên làm trợ lý cho anh.

Sau khi hai người tạm biệt Vương đạo diễn, họ cùng nhau thu dọn hành lý vào cốp xe, bật định vị địa điểm cần đến.
Ngồi trên ghế phụ, trong đầu Hà Tư Nguyên truyền đến âm thanh hệ thống “Đinh”: 【 chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ "Cánh tay phải đắc lực" đã hoàn thành, khen thưởng 300 điểm giá trị sinh mệnh, đạt được một tiểu đệ trung thành! 】
Bàng Phi Phàm ngồi ở ghế lái, lúc cột dây an toàn thấy tâm trạng Hà Tư Nguyên rất tốt bèn hỏi: “Hà thiếu, anh cười cái gì thế?”
Hà Tư Nguyên sờ khóe miệng, khẽ nói: “Không có gì, lái xe cho tốt đi.”
Mặc dù Bàng Phi Phàm ngày thường hơi ngốc, nhưng cũng có thể nói là “bạn bè” tốt nhất từ khi anh xuyên đến thế giới này, tuy anh cũng không sợ hãi đơn thương độc mã, nhưng bên mình xuất hiện thêm một người thiệt lòng thiệt dạ trợ giúp mình vậy cớ sao không nhận?
Hà Tư Nguyên nghĩ như vậy.
Dứt lời, Bàng Phi Phàm tập trung tinh thần nắm chắc tay lái, từ từ đạp ga, cậu mới có bằng lái cách đây 2 tháng, hiếm khi Hà thiếu tín nhiệm cậu, mặc dù Hà Tư Nguyên vẫn chưa biết chuyện này.

Cậu cảm thấy đối phương giao tính mạng vào trong tay mình, vô cùng cảm động, trong lòng niệm nhất định phải làm việc thật tốt.
Ai ngờ xe mới đi được 100 mét thì Bàng Phi Phàm phanh gấp lại.
“Mẹ nó!” Bàng Phi Phàm dựa người vào ghế, trừng mắt thấy phía trước bỗng nhiên vụt ra một bóng người, cậu nói: “Ban ngày ban mặt gặp quỷ!”
Hà Tư Nguyên giảm bớt tác động của quán tính, ổn định cơ thể rồi giương mắt lên nhìn, anh thấy một cô gái lao ra từ ven đường đang giữ đầu xe, sắc mặt tái nhợt đến mức giống như một con quỷ.
Bàng Phi Phàm cả giận nói: “Chúng ta bị ăn vạ?”
“Không giống lắm.” Hà Tư Nguyên đẩy kính râm trên mũi.


Cô gái trẻ tuổi kia biểu cảm kích động giữ đầu xe, trong miệng kêu gì đó, nhưng cửa sổ xe cách âm quá tốt nên không nghe rõ lắm.
Bàng Phi Phàm kiến nghị: "Không thì chúng ta đi xuống nhìn xem sao.” Cho dù có nguy cơ bị ăn vạ, nhưng nhìn qua người ta chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm, đàn ông đều có lòng thương hoa tiếc ngọc.
Hà Tư Nguyên lại lắc đầu, lấy điện thoại ra, lạnh nhạt mà nói: “Đừng đi xuống.

Trực tiếp báo cảnh sát đi.” Mặc kệ là bọn họ có chuyện, hay là cô gái kia có chuyện, thì sách giáo khoa đã dạy gặp chuyện cứ tìm chú cảnh sát.
Không ngờ, Hà Tư Nguyên đang định nhập số thì âm thanh nhắc nhở của hệ thống vả mặt vang lên.
【 leng keng —— nhân vật mấu chốt nhiệm vụ “Bổn cung ban ngươi nhất trượng hồng” xuất hiện! Ký chủ có hai lựa chọn, thứ nhất là mặc kệ không hỏi han, để cô ấy phơi thây ngoài trời, nhiệm vụ sẽ càng gặp khó khăn, thứ hai là cứu giúp cô ấy, giúp cô ấy giải quyết vấn đề, đạt được độ cảm kích của nhân vật, có thể gia tăng giá trị sinh mệnh nha.


Hà Tư Nguyên dừng động tác, không khỏi lâm vào trầm tư.
Lúc này, cô gái bên ngoài bỗng nhiên trợn mắt ngã xuống.
Động tĩnh này làm Bàng Phi Phàm khiếp sợ: “Mẹ nó! Thiệt hay giả thế? Ăn vạ chắc là không diễn xuất đỉnh thế chứ?”
Việc đã đến nước này, tính mạng con người là trên hết, quan trọng nhất chính là nơi này không có camera, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì khó một lời nói hết.
“Đi xem đi.” Hà Tư Nguyên nhét điện thoại vào túi tiền, mở cửa xe, đi ra xem xét tình huống.
Sắc mặt cô gái kia tái nhợt nằm trên mặt đất, nhìn qua hơi thở thoi thóp.

Hà Tư Nguyên bảo Bàng Phi Phàm gọi điện thoại cho cấp cứu, đang nói địa chỉ cùng tình huống cụ thể thì tay phải anh bỗng nhiên bị nắm lấy.
Cô gái với hơi thở mong manh, nhưng ánh mắt rất kiên định.

Cô dùng tay che bụng, nghẹn ngào nói: “Em mang thai…” Lời còn chưa dứt lời liền hôn mê.
Hà Tư Nguyên: “……”
Bàng Phi Phàm vừa nói chuyện điện thoại xong: “……”
Hà Tư Nguyên:??! Đừng nói với anh đây là sản phẩm của nguyên chủ chứ?!
Xe cứu thương rất nhanh đã đến, nhân viên y tế nâng cô gái lên, họ nói phải có một người đi cùng.

Bởi vì Hà Tư Nguyên gọi xe cứu thương, cho nên anh và Bàng Phi Phàm đành đi cùng.
Bàng Phi Phàm sợ chậm trễ thời gian của Hà Tư Nguyên nên nói: “Hà thiếu, hay là một mình em đi là được, anh hãy đến công ty trước đi.”
Trong lúc Bàng Phi Phàm lên tiếng, Hà Tư Nguyên cũng đã nhắn cho người đại diện Mục thị một tin nói mình có việc đột xuất nên sẽ đến muộn một chút.

Sau đó anh ngẩng đầu, xua tay nói: “Anh không yên tâm lắm, vẫn nên cùng nhau đi.

Chú cảnh sát đã dạy chúng ta rằng giúp người là một phẩm chất đạo đức tốt đẹp của mỗi một công dân.”
Bàng Phi Phàm: “……”
Hà Tư Nguyên thầm nghĩ, thứ nhất cô gái này là nhân vật mấu chốt vả mặt, anh không thể ngồi im mặc kệ, thứ hai là vừa rồi trước khi cô gái này ngất xỉu đã nói câu làm người ta khiếp sợ, anh nhất định phải làm rõ chuyện này rốt cuộc như thế nào.
Vừa ngoảnh mặt lại thì phát hiện trên mặt Bàng Phi Phàm đầy cảm động nhìn anh.
Hà Tư Nguyên giật giật khóe miệng: “…… Làm sao chú nhìn anh như thế?”
Bàng Phi Phàm mắt lấp lánh nói: “Hà thiếu, em biết ngay anh là người tốt!”.

ngôn tình hay
Hà Tư Nguyên: “……” Mỗi ngày bị phát thẻ người tốt, anh tỏ vẻ đã thành thói quen.
Xe cứu thương một đường chạy thẳng đến bệnh viện, cô gái được đưa vào phòng cấp cứu, nhân viên y tế tìm được chứng minh thư trong cái túi mà cô mang theo, thì ra cô gái này tên Hà Nhụy.


Sau đó họ dùng vân tay cô để mở khóa điện thoại, tìm kiếm thông tin danh bạ, nhưng không tìm ra người thân nào có thể liên hệ.
Vì thế Hà Tư Nguyên và Bàng Phi Phàm vừa mới xuống xe đã bị gọi đến ký tên.
“Bạn trai à?”
Cũng không biết cô gái kia lúc tỉnh lại đã nói gì đó với nhân viên y tế, một y tá thầm đánh giá hai người, ánh mắt dừng lại ở trên mặt Hà Tư Nguyên: “Bây giờ người trẻ tuổi thật là không biết chú ý.

Còn đang học đại học phải không?"
Hà Tư Nguyên ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác: “Người thế nào rồi?”
Y tá lại cẩn thận đánh giá anh vài lần nói: “Sảy thai rồi.

Cần phải phẫu thuật, người nhà ra ký tên trước.” Hình như cô y tá này khẳng định anh chính là bạn trai cô gái kia, y tá dùng một loại ánh mắt như gặp phải tra nam mà nhìn anh.
Hà Tư Nguyên đẩy kính râm, anh không biết nguyên chủ có quan hệ quỷ gì với Hà Nhụy, chỉ có thể làm bạn trai pha ke của cô, kí tên lên tờ giấy y tá đưa.
Để đến khu phòng bệnh cao cấp cần phải đi qua bàn y tá.

Do phí khám bệnh viện tư nhân cao ngất ngưởng nên người bệnh không nhiều lắm, giờ phút này đã gần giữa trưa, chỉ còn hai y tá trực ban đang khẽ bàn chuyện bát quái.
Buổi sáng có một tiểu minh tinh diện mạo xuất chúng tới đây nghiễm nhiên trở thành một đề tài bàn tán sôi nổi.
“Ai da, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Bạn gái bị sảy thai, lại còn muốn phủi sạch quan hệ.

Thật là đáng tiếc gương mặt đẹp kia, cô gái kia cũng thật tội nghiệp, đứa bé trong bụng thật đáng thương.”
“Không phải là bạo lực gia đình đó chứ? Chàng trai kia nhìn quen lắm, hình như là mới hot gần đây, tên là Hà Tư Nguyên thì phải.”
“Đúng đúng đúng, cô nói tôi mới nhớ đó.

Hai ngày trước trên Weibo có rất nhiều scandal về cậu ta, vậy mà ngày hôm qua vừa chớp mắt đã biến mất toàn bộ.

Quá kỳ quái.”
Có thể tới bệnh viện này khám bệnh không quý thì phú, hoặc là có hậu đài, các y tá cũng không bất ngờ khi thấy các minh tinh và lão đại.

Bệnh viện cũng có biện pháp bảo mật tốt, chuyện liên quan về người bệnh họ không dám ra ngoài nói bậy, chỉ có thể ở bệnh viện buôn dưa lê bán dưa chuột.
Trong giới giải trí không ít những bí mật kinh thiên động địa, cặp vợ chồng vẻ ngoài ân ân ái ái nhưng cũng có khả năng đã ly hôn từ lâu, quý ông nho nhã lễ độ có thể là tên thích hút thuốc rượu chè cuồng bạo lực, diễn viên mới hot làm bạn gái mang thai rồi không chịu trách nhiệm, loại chuyện này các cô đã nghe quá nhiều.
Hai y tá nói chuyện trên trời dưới đất, cười hì hì tổng kết vị này là tiểu minh tinh Hà Tư Nguyên, là một người lớn lên rất đẹp, nhưng lại là tra nam bội tình bạc nghĩa, sau đó chuyển sang buôn đề tài khác.
Nhưng các cô không hề hay biết vài phút trước, cách đó không xa có một người mặc tây trang giày da bóng loáng đi ra từ thang máy.

Khi hắn nghe được một cái tên thì bước chân bỗng dừng lại, thu hết những câu buôn dưa của các cô vào trong tai.
Mục Dĩ Thâm đứng im, một tay cắm vào túi quần, ánh đèn sắc sảo hắt vào khiến bóng chân hắn trải dài thẳng tắp.
Vương đặc trợ đi ra từ phía sau hắn, sờ cái mũi.

Lời vừa rồi hắn nghe không thiếu chữ nào, nội tâm chấn động vô cùng, này này này…… Đây đều là chuyện gì thế? Hà Tư Nguyên này không phải bị điên rồi ư? Dám cho tổng tài đội nón xanh??!
Vương đặc trợ thật cẩn thận hỏi: “Mục tổng, hay là tôi đi hỏi thăm một chút?”
Mục Dĩ Thâm hơi nheo mắt, trong ánh sáng nhàn nhạt hiện lên tia kiên định.


Mặt hắn lạnh băng, vô cảm nói: “Không cần.” Hắn nhấc chân bước về phía khu phòng bệnh.
Mà giờ phút này, ở một phòng bệnh đơn khác, sau khi Hà Nhụy được đẩy ra từ phòng mổ, thuốc tê hết tác dụng, Hà Nhụy mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Y tá cho phép người nhà vào thăm.
Hà Tư Nguyên cùng Bàng Phi Phàm đi vào, thì thấy Hà Nhụy đang từ từ ngồi trên giường, trên mặt trắng bệch không còn giọt máu, khi tầm mắt chạm đến hai người, cô khẽ run một chút.
Hà Tư Nguyên đi đến, ngồi xuống ghế sofa gần giường, nâng mắt nhìn cô hỏi: “Nói đi, sao lại thế này?”
Hà Nhụy sờ bụng mình, cô biết sinh mệnh nhỏ bên trong đã rời đi, nhưng trên mặt cô không có chút bi thương nào mà chỉ có oán hận.
Ánh mắt cô có chút vô hồn, nhìn chằm chằm không trung: “Hà thiếu, cảm ơn anh vì trước đây đã thích em.”
Hà Tư Nguyên ngẩn ra một chút, chẳng lẽ nguyên chủ cũng thò một chân với cô ta?
Lát sau Hà Nhụy lại nói: “Mặc dù lúc ấy em không thích anh, còn từ chối anh nữa.”
“…… Sau đó em còn chân đứng hai thuyền.”
“……” Lượng tin tức thật nhiều, Hà Tư Nguyên thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật muốn châm điếu thuốc lẳng lặng mà nghe cô kể chuyện xưa.
“Em không thể tìm thấy Từ Nhất Phàm.

Hắn cố ý trốn tránh em, cắt đứt mọi phương thức liên hệ, em thật sự không có biện pháp, không phải anh chính là bạn tốt của hắn sao? Nhất định anh có thể giúp được em!” Hà Nhụy vừa nói vừa che mặt khóc không thành tiếng.
Hóa ra hai năm trước, nguyên chủ vẫn là một phú nhị đại không có tiết tháo, chỉ cần lớn lên đẹp, mặc kệ nam hay nữ, nguyên chủ đều thò một chân, hoa tâm thật sự, điều này có thể thấy vì sao nguyên chủ trở thành hắc nguyệt quang của Mục Dĩ Thâm.
Hà Nhụy là một người mẫu nhỏ nỗ lực mở rộng mối quan hệ trong giới, lúc bấy từ chối nguyên chủ là do cô thích Từ Nhất Phàm thời chưa hot, có thể nói là một thiếu nữ có trái tim đơn thuần.

Cô không ngờ rằng lúc hai người bí mật hẹn hò suốt một năm, Từ Nhất Phàm trở nên nổi tiếng sau đó dứt khoát kiên quyết mà rời bỏ cô.
Hà Nhụy tất nhiên không cam lòng, cô vẫn luôn cố gắng xin hắn quay lại, vào hai tháng trước cuối cùng cô cũng gặp được Từ Nhất Phàm, hai người nối lại tình xưa, sau đó cô phát hiện mình mang thai.

Khi nói chuyện này với Từ Nhất Phàm, đối phương không hề che giấu bản chất tra nam, hắn đưa một vạn bắt cô đi phá thai, cũng cắt đứt toàn bộ phương thức liên hệ, tỏ vẻ có chết cũng không nhận.
Ba ngày trước, Hà Nhụy đang đi trên đường, không hiểu kiểu gì bị 3 người xông ra đánh, đối phương giống như biết gì đó, đánh toàn vào bụng cô.

May là Hà Nhụy có phòng bị, vẫn luôn dùng túi che bụng lại, sau khi đám người rời đi, cô đã phải tự mình đến bệnh viện nằm một ngày, đến lúc bình tĩnh lại mới ngẫm ra chuyện gì đang xảy ra.
“Hắn dựa vào cái chó gì mà đối xử với em như vậy! Trên đời này sao lại có loại người như thế cơ chứ!” Hà Nhụy nghiến răng nghiến lợi, có lẽ lúc vẫn còn con, cô còn chút tình cảm với Từ Nhất Phàm, nhưng hiện giờ sinh mệnh nhỏ đã biến mất, tất cả tình yêu năm xưa cũng tan biến theo.
Nghe xong câu chuyện cẩu huyết về một tên tra nam, Hà Tư Nguyên vắt chéo chân, hơi ngửa người ra sau dựa vào sofa, mười ngón tay đan nhau đặt ở trên đùi.
Anh nhàn nhạt nói: “Cho nên mục đích cô tới tìm tôi là?”
Hà Nhụy nhìn về phía anh, rơi lệ dịu dàng nói: “Hà thiếu, em biết anh vẫn luôn là người tốt.”
______________
Tác giả có lời muốn nói:
Hà Tư Nguyên: Tôi không phải! Tôi không có! Đừng nói bừa!
Mục Dĩ Thâm ( cười lạnh): Ha ha, tôi muốn nghe em giải thích một chút..