Vạn Người Ngại Tối Tăm Thụ Trọng Sinh

Chương 93: 93: Chương 92





Trên đường trở về kinh thành, Tống Nam nói cho ta biết một số chuyện đã xảy ra khi ta không ở đây.
Đã từ lâu hắn nhận ra có điểm khác thường, bởi vì ta không triệu kiến hắn, cho dù hắn chủ động đến gặp cũng toàn bị cung nhân chặn ở ngoài nói là do thân thể ta không khoẻ.

Hôm qua là ngày nghỉ tắm gội, đang lúc hắn luyện võ thì có một mũi tên mang theo phong thư xuất hiện bắn trúng cọc luyện võ của hắn.
Hắn gỡ thư xuống, trên thư nói ta đã không còn ở trong cung nữa, vị ở trong cung kia thật ra là giả.
Tống Nam nửa tin nửa ngờ, mang cả thân tín theo đến chỗ hẹn, đến khi nhìn thấy ta rồi mới hoàn toàn tin tưởng những gì viết ở trên thư.
Hiện giờ Hoàng Thượng đã nằm trên giường không dậy nổi, mọi việc lớn nhỏ trong triều đều do Thái Tử tạm thời xử trí, từ trong đến ngoài cung đều rất hỗn loạn.
Ngày hôm trước còn phát sinh một sự kiện, có một vị quan đang đi kiệu trên đường thì bị nạn dân đụng phải xe dẫn tới xe ngựa bị đổ.

Hắn lửa giận khôn nguôi nên liền giơ roi quất dân chạy nạn đó mấy cái.
Dân chạy nạn đó vốn đã nhiều ngày chịu cảnh thiếu ăn thiếu mặc, bị quất mấy roi như vậy liền trụ không nổi mà ra đi.

Nghe nói dân chạy nạn đó là một cậu thiếu niên mới chỉ mười ba mười bốn tuổi, những nạn dân khác đứng xung quanh tận mắt chứng kiến cảnh tượng kia, nhịn không nổi mà sục sôi lao lên, xúm vào đánh vị quan nọ chết ngay tại chỗ.
Triều đình ngày đó đã tróc nã hơn ba mươi nạn dân tống vào ngục giam, đồng thời lệnh cho đội vệ binh kinh thành một khi phát hiện nạn dân thì hoặc là bắt giam hoặc là trục xuất ra khỏi kinh thành.
Ngoài ra kinh thành đã không cho phép bất kì ai với bộ dạng quần áo tả tơi tiến vào thành nữa, người nào muốn vào thành đều phải cung cấp thông tin nhân thân, địa chỉ nhà rồi mới được cho vào.
Cuối cùng Tống Nam nhắc tới Trang quý phi.

"Nàng bị ốm sao? Bị từ lúc nào? Bệnh có nghiêm trọng không?" Ta thiếu chút nữa định túm cổ áo Tống Nam để truy vấn.
Sắc mặt Tống Nam trở nên lo lắng nói: "Thuộc hạ cũng không rõ lắm tình huống cụ thể là như nào vì không được vào cung Hoa Dương, nhưng nghe nói......!ngày nào ngài ấy cũng phải uống thuốc để duy trì."
Ta nhắm mắt lại hít sâu vài hơi, sau đó mới nói với Tống Nam: "Lấy một bộ quần áo của thuộc hạ cho ta mặc đi, ta muốn vào cung."
Hiện tại chỉ sợ tất cả mọi người đều cho rằng người ở trong cung Hoa Dương kia chính là ta, nếu không cải trang mà cứ thế xuất hiện ở cung thì sẽ khiến Thái Tử chú ý mất.
Ta thay xong quần áo của thị vệ liền nhanh chóng lên xe ngựa viết một phong thư, sau đó đưa cho tay sai mang đến phủ của Tứ hoàng tử.

Ta cố ý dặn dò người truyền tin, "Nhất định phải đưa tận tay Thường vương nhé."
Hai năm trước Tứ hoàng tử đã được phong làm Thường vương.
"Tống Nam, Nữu Hỉ đâu? Hắn còn ở trong cung Hoa Dương không?" Ta hỏi Tống Nam.
Tống Nam trả lời: "Nữu Hỉ không còn ở đó nữa, hắn phạm sai lầm, hại ngài......!Không, phải nói là hại tên hàng giả kia rơi xuống nước, bị biếm đến cung phòng rồi ạ."
Cung phòng?
Đấy không phải là nơi cung nhân phải làm việc nặng nhọc như quét sân rửa bô cả ngày sao?
Ta cắn chặt răng không hề mở miệng.
Tống Nam làm thân vệ của ta, khi vào cung sẽ không gặp quá nhiều ngăn trở, ta xen lẫn trong đám người đi theo hắn, lập tức hướng về phía cung Hoa Dương.

Tất cả thủ vệ bên ngoài cung Hoa Dương đã bị thay đổi, nhìn thấy chúng ta liền lập tức ngăn lại.

"Từ từ, không có thông báo triệu thì không được tùy tiện vào."
Tống Nam chắp tay, "Làm phiền vào báo hộ ta một tiếng, ta tới cấp Cửu hoàng tử thỉnh an."
Có một thủ vệ trong đám người đó xoay người đi vào trong cung Hoa Dương, không bao lâu sau hắn đi ra nói: "Cửu hoàng tử đang dưỡng bệnh, không tiện gặp ngươi."
"Bắt lấy bọn họ, một tên cũng không được thả ra." Ta lạnh giọng hạ lệnh.
Đội tư binh trong tay ta đều là những người tinh nhuệ do đích thân Hoàng Thượng ban cho, trong đó hơn phân nửa đều đã từng tham chiến trên sa trường, luận về võ công thì tuyệt đối hơn đám người Ngự lâm quân chỉ ở trong cung.
Trước khi vào cung ta đã cố ý bảo tư binh mang theo dây thừng.
Thủ vệ nghe được giọng của ta, trong đó có người còn thấy rõ cả mặt ta, biểu tình hắn biến đổi lớn, nhanh chóng xoay người chạy ra bên ngoài, tựa hồ muốn đi thông báo cho ai đó, nhưng rất nhanh đã bị Tống Nam dùng một chân đá ngã văng trước cửa cung Hoa Dương.
Tư binh của ta một bên động thủ bắt người, một bên vây cửa cung lại.

Động tĩnh này gây nên sự chú ý của những cung nhân khác, nhưng tất cả bọn họ cũng nhanh chóng bị tư binh bắt lại.
Ta bước nhanh trên hành lang, một đường đi về hướng tẩm điện của Trang quý phi.

Bên ngoài tẩm điện cũng có người canh giữ, những người đó nhìn thấy chúng ta liền lập tức cau mặt muốn dạy bảo, nhưng khi đối diện với ánh mắt của ta lại lập tức hốt hoảng, sau đó lập tức quỳ trên mặt đất.
Ta không để ý tới bọn họ, dùng tay đẩy cửa tẩm điện ra.
Trong nội điện có người nghe được động tĩnh liền đi ra nói "Ai đấy? Sao lại không hiểu quy củ như vậy? Nương nương đang nghỉ ngơi, không có mệnh lệnh không được tùy tiện......"
Lời nói của người nọ còn chưa dứt đã đột nhiên im bặt khi nhìn thấy ta.

Người đó là một người lạ ta chưa từng thấy qua, hắn hoảng loạn trong nháy mắt sau đó lập tức muốn mở miệng gọi người, chỉ tiếc âm thanh chưa kịp phát ra đã bị Tống Nam che miệng.
Ta đi vào nội điện, có một người đang mặc quần áo của ta, ngồi ở mép giường nhẹ thổi chén thuốc trong tay, hắn thổi cho thuốc nguội rồi dùng cái muỗng đó đút cho người trên giường uống.

Vì hắn đang mải bón thuốc nên cũng chưa nhận ra chúng ta đi vào, cho đến khi ta đi đến trước mặt hắn rồi dùng chân gạt hắn ngã trên mặt đất hắn mới nhận ra.
Đối phương bị ngã chổng vó ra sau, cả chén thuốc đổ tràn lên ngực áo hắn, ngay sau đó hắn nhìn thấy mặt ta.
"Cửu......!Cửu......" Hắn nói lắp bắp không ra hơi, ngữ khí hoảng loạn.
Ta không quan tâm đến hắn nữa mà là nhìn về phía người đang nằm trên giường.
Trang quý phi nằm ở trên giường với vẻ mặt tái nhợt, một khuôn mặt đã từng vô cùng mỹ lệ mà giờ lại trông tiều tụy đến vậy.

Nàng nhìn thấy ta, đôi tay đang buông thõng liền lập tức động đậy nhấc lên như muốn chạm vào ta, nhưng dường như nàng không có sức lực, ngón tay chỉ động vài cái lại thôi, ta vội duỗi tay nắm lấy tay nàng, "Mẫu phi!"
"Tòng......! Hi......" Nàng gần như là thều thào từng chữ một từ trong cổ họng, lời nói còn chưa dứt là nước mắt đã lăn xuống như trân châu.
Ta biết tình trạng hiện giờ của Trang quý phi, đặc biệt là sau khi Hoàng Thượng sinh bệnh là ngày nào Thái Y Viện cũng đến bắt mạch cho nàng, mỗi lần đều nói thân thể Trang quý phi an khang, cho nên không có khả năng mới có mấy ngày ngắn ngủi mà nàng đã bệnh đến không xuống được giường như vậy.
Ta nắm chặt tay của Trang quý phi, chuyển mắt nhìn về phía người đang ngã ở trên mặt đất kia.
Người nọ nhìn giống ta như đúc, chỉ là hiện giờ hắn trông hoảng sợ vô cùng, trên trán không ngừng toát ra mồ hôi.
Hắn hẳn là người Thái Tử dùng để giả trang ta - Tiểu Khê, ta gần như không khống chế nổi cơn giận dữ của mình, lập tức muốn cho người giết hắn, nhưng ta cũng biết rõ người trước mắt này chẳng qua chỉ là một con rối.
Ta muốn giữ lại mạng của Tiểu Khê.
"Tống Nam, gọi người đến canh chừng hắn đừng để hắn tự sát, còn có bảo người đến tra ở phòng bếp xem còn sót lại chút thuốc nào không." Ta nhìn đến chiếc eo bài trên hông của Tiểu Khê, nó là eo bài của ta.
Ta bảo Tống Nam gỡ eo bài kia xuống, lấy danh nghĩa của ta lén đi thỉnh thái y lại đây.


Tuy ta đã lệnh cho tư binh chặn hết các cửa của cung Hoa Dương lại, một người cũng không được thả ra, nhưng trong lúc ta canh bên người Trang quý phi thì tin tức vẫn bị truyền ra ngoài.
"Đệ đệ."
Người nọ đi từ ngoại điện đi vào, một thân mãng bào huyền sắc áp đi vài phần nhan sắc âm nhu, tăng thêm vài phần uy nghiêm.
Là Thái Tử.
Ta nhìn Thái Tử từng bước đi đến, người của ta ngay lập tức dàn hàng chắn trước mặt ta.

Bước chân của hắn hơi ngừng lại một chút, nụ cười nơi khóe môi hắn cũng chậm rãi biến mất, "Cút ngay."
Sát ý trong mắt Thái Tử hiện lên rõ ràng.
"Lui ra đi, nơi này là cung Hoa Dương, ta sẽ không có mệnh hệ gì đâu." Ta nói.
Nghe xong như vậy thì cả đám cung nhân đều tránh ra.

Mà người vừa tản là Thái Tử liền khom lưng ôm lấy ta.
"Sao đệ đệ lớn rồi mà tính tình giận dỗi như trẻ con thế? Nào để ta ôm một cái, đừng tức giận, ngoan." Thái Tử cười nói với ta, nhưng câu tiếp theo của hắn lại là ——
"Trong khoảng thời gian này ngươi đã đi đâu thế? Cô đã mất rất nhiều thời gian đi tìm đó, sao lại không nghe lời vậy, đến cả việc mẫu phi ngươi bị bệnh cũng mặc kệ sao?"
Hắn nói những lời này với thanh âm rất nhỏ, gần như là chỉ có ta mới có thể nghe được.

Ta thậm chí phát hiện ngay trong khoảnh khắc Thái Tử ôm ta, hắn đã phát ra một tiếng than thở cực nhỏ, như là thỏa mãn, cũng vừa như là bày tỏ nỗi sung sướng khi bắt được con mồi mà mình đã để vuột mất..