Vạn Người Ngại Tối Tăm Thụ Trọng Sinh

Chương 88: 88: Tiểu Thuyết 3





Ta như chim sợ cành cong, bị nước dọa cho sợ đến mất hết lý trí, cánh tay như đuôi rắn quấn chặt lấy cổ người ta, gương mặt cũng vô thức vùi vào hõm vai người nọ.

Thiệu Bố bị ta đối đãi vô lễ như thế nhưng cũng không đẩy ta ra, mà ngược lại còn dùng tay ôm chặt lấy eo ta đưa ta lên bờ.
Dù đã lên bờ rồi nhưng ta vẫn chưa hết hoảng sợ, miếng vải băng mắt đã ướt nhẹp, bọt nước chảy từng giọt trên mặt ta.

Ta vẫn ôm chặt Thiệu Bố, cùng Thiệu Bố da kề da, đồng thời có cảm giác như mình chạm phải cái gì khác.
Vì ta vẫn còn sợ hãi nên cũng không để ý lắm đó là thứ gì mà vẫn dán lên người Thiệu Bố.
Một chiếc áo ngoài được khoác lên người ta nhưng nó không thể che cho ta hoàn toàn, cẳng chân của ta vẫn còn lộ ở bên ngoài, mỗi lần có gió thổi qua là áo lại hơi bị xốc lên.
Ta rúc ở trong lòng ngực Thiệu Bố, khớp hàm run lên cầm cập.

Thiệu Bố vẫn luôn không nói chuyện, chỉ im lặng ôm ta, rõ ràng ta và hắn không thân quen gì nhau, hắn cũng không làm ra động tác gì dư thừa, nhưng ta lại cảm thấy hắn đang trấn an ta.
Dần dần ta cũng đã bình tĩnh lại, lúc này mới phát hiện tư thế hiện giờ của mình và Thiệu Bố trông vô cùng bất nhã.
Ta lập tức định đứng lên, nhưng ta không nhìn thấy gì nên luống cuống tay chân, kết quả là vô ý dẫm lên một chân của Thiệu Bố, ta nghe thấy hắn kêu rên một tiếng, ta cũng vì như thế mà lại liêu xiêu ngã vào trong lòng ngực Thiệu Bố.

(không biết là chân nào:))))))))
"Đừng lộn xộn." Thanh âm của Thiệu Bố không biết từ khi nào đã trở nên hơi khàn khàn, hắn ấn ta xuống, "Ngươi không nhìn thấy thì để ta giúp ngươi mặc quần áo."
Đã nhiều ngày nay vẫn luôn là Thiệu Bố giúp ta mặc quần áo, nhưng hôm nay ta không muốn hắn giúp cho lắm.

Ta lấy tay đẩy hắn ra, bị mù tạm thời thật bất tiện, ta đẩy hắn nhưng cũng không biết là mình đã chạm vào đâu.
"Để ta tự mặc."
Thiệu Bố nghe vậy chậm rãi buông ta ra, ta lần mò đứng lên, rồi lại lò dò đi tìm bộ quần áo đã được gấp sẵn để trên ghế.
Nhưng ta không phân biệt được phương hướng, sờ soạng một hồi lâu vẫn chưa thấy bộ quần áo đâu, cuối cùng vẫn là Thiệu Bố cầm quần áo đưa cho ta.
"Cảm ơn." Ta lí nhí nói rồi bắt đầu mặc quần áo.

Ta cũng không biết cuối cùng ta mặc thành cái dạng gì, nhưng ta có cảm giác hẳn trông xộc xệch lắm, quần áo bên trong đã nhăn thành một khối, ta còn không phân biệt được đâu là giày vớ.

Rơi vào đường cùng, ta đành xin giúp đỡ từ Thiệu Bố, "Thiệu Bố, ngươi......" Bởi vì ngượng ngùng nên câu sau ta nói nhỏ như muỗi kêu "Ngươi giúp ta mặc được không? Ta mặc không được."
Thiệu Bố không nói gì mà đi tới giúp ta mặc quần áo, bởi vì ta mặc bừa nên giờ hắn phải cởi từng cái ra mặc lại cho ta.
Trong lúc đợi hắn cởi áo, chóp mũi ta lại ngửi được mùi dược liệu nhàn nhạt kia
Thì ra trên đời này thật sự sẽ có chuyện người giống người như vậy, nếu không phải ta đã nhìn thấy mặt thật của Thiệu Bố thì thật sự ta sẽ nghĩ đây là Lâm Trọng Đàn mất.
Ta ghen ghét Lâm Trọng Đàn, cho nên có đôi khi ta sẽ cố ý khi dễ hắn, bắt hắn giúp ta làm một số việc, mặc quần áo cũng là một trong những việc đó.

Ngày ta và hắn còn cùng ở Thái Học, sau khi tắm chung xong đều là hắn giúp ta mặc quần áo, như vậy sẽ khiến ta có cảm giác hắn giống hạ nhân của ta.
Chỉ là đến khi lớn hơn một chút thì ta không còn thích khi dễ Lâm Trọng Đàn nữa, bởi vì mỗi lần hắn đang mặc quần áo dở cho ta là lại muốn hôn ta, còn không phải kiểu hôn môi thân mật mà hôn cả những chỗ khác nữa.

Ta chịu không nổi, rõ ràng là ta khi dễ hắn nhưng cuối cùng người xin tha lại thành ta.
"Chân." Thiệu Bố muốn ta nâng chân lên, ta nghe lời làm theo, đồng thời ta cũng thật cẩn thận đưa ra một thỉnh cầu.
"Nếu đi tiếp có đi vào thị trấn, ngươi có thể mua cho ta vài quyển kinh Phật không? Chờ về đến hoàng cung ta sẽ trả lại tiền cho ngươi."
Thanh âm của Thiệu Bố vẫn khàn khàn, "Muốn mua kinh Phật làm cái gì?"
Ngón tay ta nhẹ nhàng cuộn tròn, thanh âm rất mất tự nhiên mà càng thấp, "Sắp tới......!Hẳn là sắp tới tết Trung Nguyên đi, ta nghĩ có kinh Phật thì quỷ hồn sẽ không tới tìm ta nữa."
Ta vừa nói ra, sức lực trên tay Thiệu Bố đột nhiên tăng lên, hắn thít lưng quần ta lại rất chặt, ta không khỏi kêu á một tiếng.
"Xin lỗi, ta có hơi mạnh tay." Thiệu Bố giải thích với ta.
Hiện giờ ta đang là con tin nên cũng không dám ra vẻ gì với Thiệu Bố, vạn nhất làm mình làm mẩy xong hắn mặc kệ ta thì ta cũng không biết làm cách nào mà về được kinh thành.
"Không có việc gì." Ta vội nói.
Thiệu Bố như là tùy ý mở miệng, "Ngươi sợ quỷ sao?"
Ta lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Sợ sao? Ta cũng không rõ nữa, nếu quỷ hồn của Lâm Trọng Đàn trở về tìm ta báo thù lấy mạng thì ta nên làm gì bây giờ?
Hẳn là hắn rất hận ta, rốt cuộc ta đã làm hắn thân bại danh liệt, từ một người có tiền đồ vô lượng trở thành một nắm tro nơi bãi tha ma.
Ta muốn mua sách kinh Phật không chỉ vì sợ quỷ hồn Lâm Trọng Đàn về tìm mà còn vì muốn sao chép kinh cho tịnh tâm lại.

Dạo gần đây ta luôn nhớ tới Lâm Trọng Đàn, trong mộng cũng mơ thấy hắn.


Quốc sư đã nói ta không thể gián đoạn việc viết kinh Phật, nhưng từ khi ta bị Thái Tử bắt đến giờ thì cả giấy bút ta còn chưa được chạm qua.
Hiện tại mắt ta nhìn không được nên cũng chỉ mong có quyển kinh Phật bên người, không chép thì sờ chữ trên mặt cho an tâm cũng được.
Thiệu Bố vừa mặc quần áo cho ta vừa nói: "Nếu ngươi sợ thì lần sau vào thành ta mua cho ngươi một quyển."
Ta nói cảm ơn với hắn, mà ngay khi nghe hắn nói tiếp thì lại sợ cứng người.
"Chân ngươi bị bẩn rồi, phải đi rửa đi.

" Hắn nói.
Ta mới vùng vẫy từ trong nước ra, hiện giờ cho ta núi vàng ta cũng không dám xuống nước, nghe thấy vậy ta rụt ngay chân lại, chần chờ nói: "Nếu không rửa có sao không? Lấy khăn lụa lau nhé?"
Thiệu Bố lạnh lùng nói: "Ngày nào ngươi cũng ngủ trong xe ngựa của ta đó."
Thanh âm của hắn không biết từ khi nào đã trở nên lạnh lùng đến cực điểm, ta hiểu hắn nhất quyết muốn ta rửa chân, nhưng ta không nhìn được nên vốn đã sợ nước nay còn sợ hơn.
Ta do dự không thôi, Thiệu Bố mở miệng lần thứ hai, "Được rồi, tiễn Phật tiễn đến tận Tây Thiên, để ta giúp ngươi rửa, đợi lát nữa đừng có lộn xộn."
Hắn duỗi tay tới nắm lấy tay ta, giờ ta không còn cách nào nên đành để kệ cho hắn dắt đi.

Thiệu Bố để cho ta ngồi lên ghế, ta vừa mới ngồi xuống xong đã bị nâng chân lên.

Lòng ta có chút xấu hổ, nhưng ngượng ngùng không dám nói gì.
Thiệu Bố rửa rất tỉ mỉ, lòng bàn tay hắn mềm nhẹ mà lau gót chân cho ta, ngón chân ta không tự giác cuộn tròn lại, nhưng rất nhanh đã phải duỗi ra theo động tác lau của Thiệu Bố, hắn còn dùng đậu tắm rửa cho ta.
Ngón tay hắn nóng rực, phần da ta tiếp xúc trực tiếp với da hắn cũng có cảm giác nóng lên, khi hắn lau đến phần mắt cá chân còn với hẳn tay vào trong ống quần ta, ta thật sự không nhịn được nói, "Nhột...Xong...!xong chưa?"
Giọng ta còn run lên.
Thật mất mặt!
Ta nói xong liền mím chặt môi, làm bộ như người vừa nói không phải ta.

Cũng may Thiệu Bố không cười nhạo gì, nhưng hắn cũng không dừng lại động tác.
Rốt cuộc mãi cũng rửa xong, ta ầm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi khi hắn đi giày vớ cho ta.

Ta trở lại trên xe ngựa, Thiệu Bố vậy nhưng không có đi theo, hắn nói nãy hắn tắm chưa sạch nên muốn tắm lại một lần nữa, bảo ta ở trên xe chờ hắn, đừng chạy loạn.
Ta ừ một tiếng, vải che mắt của ta đã được thay thành cái khác, là Thiệu Bố giúp ta đổi.

Ta dùng tay lần mò trên xe ngựa, khi sờ đến ấm trà nhỏ trên bàn liền tự rót cho mình một chén nước.
Ta thấy hơi khô miệng.
Uống xong thì ta ngồi thần ra chả biết làm gì nữa.
Rốt cuộc còn bao nhiêu lâu nữa mới đến kinh thành đây? Cũng không biết tình hình trong cung hiện tại như thế nào.

Trước mắt còn chưa nhập thu, Trang quý phi hẳn là chưa đến đất phong, ta cần phải về kinh thành trước nhập thu mới được.
Ban đêm đi ngủ, không chỉ có chúng ta ngủ mà ngựa bên ngoài cũng dừng xe để nghỉ ngơi.

Ta nằm co ở một góc xe, còn Thiệu Bố lại dựa vào ngay lối cửa vào để chợp mắt.

Như vậy thì dù bên ngoài có hơi chút gió thổi cỏ lay hắn cũng có thể phát hiện ra.
Có đôi khi ta hoài nghi liệu hắn có ngủ thật không, bởi vì mỗi lần ta tỉnh lại lúc nửa đêm, mới vừa ngồi dậy là hắn đã hỏi ta có chuyện gì.
Tối nay cũng như thế.
"Ta định đi uống nước." Ta nói, sau đó vươn tay đi tìm ấm trà nhỏ trên bàn.
Thiệu Bố hỏi ta, "Muốn ta giúp ngươi không?"
Ta vội vàng lắc đầu, "Không cần, ta có thể tự mình uống, lúc chạng vạng ta cũng đã tự uống một lần."
Thiệu Bố không nói nữa, ta đi tìm ấm trà tiếp, loay hoay một hồi mới sờ được đến ấm trà thì không biết do còn chưa tỉnh ngủ hay gì mà run tay làm rơi luôn chén trà xuống đất vỡ toang.

Lòng ta hoảng hốt, đang định nhặt lên thì Thiệu Bố đã ngăn ta lại.
"Ngươi đừng đụng vào." Thiệu Bố tựa hồ đá văng mấy mảnh vỡ của ấm trà ra.

Một lát sau, ta có cảm giác một chén trà được đưa tới trước miệng ta, "Uống đi."
Hắn tựa hồ chuẩn bị giúp ta uống, ta sửng sốt một chút mới mở miệng, trong lúc uống ta còn cảm nhận được có một ngón tay đang nhẹ sờ phần da sau tai ta.
Ta không dám động, chỉ có thể tiếp tục uống nước.

Uống được hơn nửa chén thì ta dừng lại quay mặt đi, "Được rồi, cảm ơn ngươi."
Thiệu Bố cất chén trà đi, sau đó ta cũng nghe thấy tiếng hắn uống nước.


Trên bàn nhỏ có tổng cộng hai chén trà, giờ ta làm vỡ một cái rồi thì chỉ còn một cái.

Hắn giống như không có đổ chén trà ta vừa uống dở đi.
Ta làm như mình không nghe thấy gì, một lần nữa nằm xuống.
Ta không muốn để Thiệu Bố phát hiện ra ta có điểm khác thường, nhưng đại để là hành động trốn tránh hắn của ta quá rõ ràng, rất nhanh hắn đã phát hiện ra, ép ta vào góc xe ngựa hỏi ta: "Sao gần đây ngươi luôn cự tuyệt sự hỗ trợ của ta vậy, đến cả thay thuốc cũng đòi tự mình làm, vì sao?"
Người Bắc Quốc rất thích dùng hương liệu, chỉ là trên người Thiệu Bố mùi hương liệu không hề nồng, nhưng cho dù như thế thì mùi hương của hắn vẫn lập tức bao trọn không gian xung quanh ta.

Ta cảm thấy sượng vô cùng, nhưng trên mặt không dám biểu lộ, "Ta cảm thấy như thế phiền ngươi quá, việc gì ta tự làm được thì ta vẫn muốn làm."
"Ngươi muốn tự mình làm hay là vì phát hiện ra cái gì rồi?" Khi Thiệu Bố hỏi câu này còn vừa nói vừa dùng ngón tay đùa bỡn vành tai của ta.
Ta bức chính mình không cần hoảng, "Ta phát hiện cái gì? Ta chỉ là muốn tự làm những việc trong khả năng bản thân cho phép, ngươi ngày nào cũng đánh xe rồi còn đi kiếm đồ ăn cũng đủ mệt rồi."
Thiệu Bố tựa hồ cười một tiếng, bởi vì thanh âm quá nhẹ nên ta nghe không rõ ràng, bởi vậy không dám xác định liệu hắn cười thật không.
"Thì ra là thế sao, ta còn tưởng rằng ngươi đã phát hiện ta có ý đồ khác với ngươi, nói thật, cả đời này ta còn chưa từng được chạm qua hoàng tử, nếu ngươi đồng ý ngủ với ta thì ta sẽ không bắt ngươi đến đổi ba tòa thành trì với phụ hoàng ngươi nữa, ngươi cảm thấy thế nào?"
Hắn nói làm thân thể ta cứng đờ ngay lập tức, bây giờ ta đang ở trong thế vô cùng bất lợi, đã mù thì thôi đi, mà kể cả có nhìn thấy thì chưa chắc ta đã thoát được khỏi Thiệu Bố.
Ta không rõ vì sao hắn lại đột nhiên nổi lên hứng thú với nam tử như vậy, chẳng lẽ là bởi vì thân phận của ta sao?
"Nói chuyện." Thiệu Bố nhéo vành tai của ta.
Lưng ta càng thêm dán chặt vào vách xe hơn, giọng không khỏi lắp bắp, "Không...!không được đâu."
"Vì sao lại không được? Ngủ với ta là nhà ngươi lãi được ba tòa thành rồi, chuyện tốt như vậy mà ngươi không làm?" Hắn giống như đang kề sát vào ta, thanh âm cách ta rất gần, "Vẫn là ngươi chê ta xấu, cảm thấy vết sẹo trên mặt ta khó coi đúng không"
"Không phải, ta......!Không chê ngươi xấu, là ta...!là ta không thích nam nhân thôi." Ta hoảng loạn nói.
Thiệu Bố giống như có ý khác mà À một tiếng dài, tiện đà nói: "Ngươi thích nữ nhân?"
Ta nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu.
Thiệu Bố nói: "Vừa không thích nam nhân lại vừa không thích nữ nhân, chẳng lẽ ngươi thích động vật?"
"Không có, ta không thích gì hết, ta đã sớm một lòng hướng Phật, đời này quyết định sẽ ở một mình cả đời."
Lời ta nói có vẻ làm Thiệu Bố tức giận, tuy rằng ta cũng không biết vì sao hắn lại thế.

Hắn nắm lấy tay của ta, kề sát vào tai ta nói một câu.
Ta lập tức muốn rút tay về, nhưng hắn lại gắt gao nắm chặt.
"Không được, ta không làm được!" Ta hốt hoảng lắc đầu..