Vạn Người Ngại Tối Tăm Thụ Trọng Sinh

Chương 83: 83: Lập Đông 4





Tránh cũng không thể tránh được, cho dù ta muốn chạy trốn thì tiếng sầm rền vang bên tai và sự mệt mỏi sợ hãi cũng đã khiến chân ta như nhũn cả ra, ta siết chặt áo khoác trên người, nước mưa lạnh căm căm tát xối xả lên người ta.
Một tia chớp chợt lóe sáng trên bầu trời, trong phút chốc ánh sáng trắng chiếu rõ hoàn toàn khuôn mặt của Thái Tử, hai tròng mắt hắn đen kịt không có cảm xúc, nhìn chằm chằm ta như thợ săn đang nhìn con mồi của mình giãy dụa trong vô vọng.
Ta muốn chống người dậy bỏ trốn nhưng không được.

Mắt thấy Thái Tử sắp tiến sát đến gần, biết chắc thời khắc của mình đã đến nên ta đành nhắm chặt mắt lại.
Lúc này trong đầu ta hỗn loạn với vô số hình ảnh, ta nhớ tới rất nhiều người, có Trang quý phi, Hoàng Thượng, Nữu Hỉ, Tống Nam, Tứ hoàng tử......
Còn có......
Quốc sư đã từng nói với ta, có sinh tất có tử, ở đời đôi khi sống còn sợ hơn chết, cái chết đến tột cùng có thể coi như một sự giải thoát.

Ta không nên sợ hãi cái chết, chỉ là ta có chút sợ những người ở lại biết ta không còn nữa sẽ khổ sở.
Trước đây vốn không ai để ý chuyện sống chết của ta, nhưng giờ thì có rồi.
Một bàn tay lạnh lẽo nhẹ xoa mặt của ta, mạnh mẽ cắt đứt suy nghĩ còn đang dang dở.

Ta không kìm được mà hít sâu, thậm chí ta có thể nghe được tiếng thở dốc của chính mình.
Cái tay kia tựa hồ dừng một chút, sau đó lại chuyển sang che môi của ta.
Cái chết không đến như ta dự đoán nên ta không khỏi mở mắt ra nhìn.

Đập vào mắt ta chính là thanh kiếm của Thái Tử, hắn đã nhấc kiếm lên, nhưng không hiểu vì sao nó lại dừng ở giữa không trung chứ không vung xuống.
Chúng ta chạm mắt nhau, trong đôi mắt đối diện kia có sát ý nồng đậm.
Lại một tia sấm sét xẹt xuống, thân thể ta bỗng nhiên phát run, bàn tay mà Thái Tử đang che lại môi ta càng thêm dùng sức vài phần, sau đó hắn ném kiếm trong tay xuống, nhưng ta còn chưa hiểu vì sao hắn làm thế thì hắn đã đánh ta hôn mê.
Trước khi ta ngất xỉu, ta cảm nhận được Thái Tử bế ta lên.
Trong lúc mơ màng bị bế đi ta có tỉnh một lần, ta nghe được tiếng thét chói tai của một nữ tử.

"Triều nhi!"
"Sao mẫu hậu lại lớn tiếng như thế? Người muốn cho càng nhiều người nghe được sao?"
"Vì sao ngươi không giết hắn? Hắn đã nghe được bí mật của chúng ta đó."
"Nhi thần đã từng nói qua với mẫu hậu rồi, nhi thần lưu hắn lại vì hắn vẫn còn hữu dụng."
"Hữu dụng? Ngươi bị làm sao thế?! Mẹ hắn là một con hồ ly tinh, giờ đến con nàng ta cũng là loại này sao? Nàng đã câu dẫn phu quân của bổn cung rồi mà giờ đến cả nhi tử của nàng còn câu dẫn luôn cả con của bổn cung! Triều nhi, ngươi đừng tưởng rằng mẫu hậu không biết ngươi nghĩ cái gì trong đầu, còn không phải là ngươi định chờ sau khi đăng cơ sẽ nuôi con tiểu hồ ly tinh này bên người sao? Rốt cuộc nó đã cho ngươi ăn bù mê thuốc lú gì mà giờ ngươi lại ngu xuẩn như vậy, ngươi phải biết rằng chỉ cần nó còn sống một ngày thì ngôi vị hoàng đế của ngươi sẽ càng chịu thêm nhiều nguy hiểm đấy."
"Mẫu hậu, nhi thần đã lớn, sớm đã qua tuổi cái gì cũng phải nghe theo mẫu hậu rồi."
"Chát ——"
Có vẻ như là tiếng tát.
"A, mẫu hậu đánh có đau tay không? Nếu đau thì người có muốn đổi tay không?"
"Ngươi!"

Dường như có người nhận ra ta tỉnh, bọn họ đột nhiên dừng lại không nói chuyện nữa.

Không bao lâu sau ta lại dần mất đi ý thức.
Chờ đến khi ta hoàn toàn tỉnh lại thì ta đã không còn biết mình đang ở đâu.

Quần áo trên người ta đã bị đổi hết, chỗ ta nằm là trên một chiếc giường với đệm vô cùng mềm, dựa vào cảm giác trên lòng bàn tay khi tiếp xúc với đệm là ta có thể biết nó được làm từ vật liệu vô cùng trân quý.
Ta nhìn chung quanh, nơi này không thắp sáng bằng ánh nến mà dường như dựa hoàn toàn vào sự chiếu sáng của dạ minh châu.

Chỗ này cũng không có cửa sổ, nhưng ta vẫn cảm nhận được gió thoang thoảng.
Ta định xuống giường để đi soi xét chung quanh cho cẩn thận, nhưng vừa ngồi dậy ta đã cảm thấy thân thể mình có gì đó không đúng lắm, không hiểu sao ta thấy uể oải vô cùng.
Bị ốm sao?
Giống như không phải.
Trước đến nay ta cũng ốm nhiều rồi, nhưng thân thể chưa bao giờ có cảm giác rệu rã như bây giờ.
Ta cố gắng chống thân thể chậm rãi ngồi dậy để bước xuống giường, nhưng chân mới đụng tới gạch là người đã mềm nhũn ngã xuống đất.

Ta vẫn cố đứng dậy, nhưng dù thử mấy lần vẫn thấy mệt như cũ, chẳng những đứng không nổi mà còn mệt đến toát cả mồ hôi.
Tuy phòng này không có cửa sổ nhưng không khí cũng không bị nóng, bốn phía để rất nhiều khối băng giải nhiệt.
Không biết thời gian trôi qua được bao lâu, ta bỗng nghe được tiếng động như có cơ quan nào đó đang được mở ra, ta nghe theo tiếng nhìn lại, bức tường trước mắt ta đột nhiên tách ra làm hai rồi mở ra.

Có người cầm đèn tiến vào, ta ngẩn ra một lúc mới nhận ra người nọ là Thái Tử.
Hắn mặc thường phục, nhìn thấy ta tỉnh lại nhưng trên mặt hắn cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc gì.

Hắn đặt đèn cung đình cùng một hộp đồ ăn lên bàn ngọc thạch, sau đó lại đi về phía ta.
Ta cố giãy giụa với suy nghĩ muốn trốn đi, tuy vậy thì với thân thể vô lực hiện giờ của ta có muốn cũng không được, ta dùng hết sức nhưng mới lết được hai bước đã bị hắn ấn bả vai xuống.
"Đệ đệ." Thái Tử nhẹ giọng gọi ta.
Trong đầu ta lại hiện lên khung cảnh lúc Thái Tử giết người, hắn lúc đó trông như một con ác quỷ giết người không ghê tay, những người bị hắn giết không chỉ có tùy hầu của ta mà còn có cả cung nhân của chính hắn.
Hắn chưa bao giờ coi mạng sống người khác ra gì hết.
Thái Tử không giết ta ngay mà lại nhốt ta ở chỗ này, hắn muốn làm gì?
Ta đã phát hiện ra bí mật thân thế của hắn, kể cả hắn không giết ta thì với lòng dạ của hắn hắn cũng sẽ không bao giờ thả cho ta đi.
Ta ép buộc chính mình phải bình tĩnh lại, bây giờ ta không thể hành động bừa bãi được mà cần phải mưu tính kĩ những bước hành đi theo.
Bàn tay đang nắm lấy bả vai của ta dùng thêm sức lực một chút, Thái Tử xoay người ta về phía hắn, ánh sáng trắng từ dạ minh châu hắt lên người Thái Tử khiến khuôn mặt hắn càng thêm mỹ lệ âm nhu, "Đệ đệ ngủ lâu như vậy rồi thì hẳn là đói bụng đi, cô bế ngươi đi ăn một chút gì đó nhé."
Bế?
Hắn cũng biết ta không có sức lực.
Xem ra ta bị hạ dược rồi.

Ta chống tay đẩy tỏ ý không muốn, nhưng sức lực của ta chỉ như châu chấu đá xe nên vẫn là bị Thái Tử bế lên.

Hắn ôm ta đến bên cạnh bàn ngọc thạch rồi vừa ôm ta vừa mở hộp đồ ăn ra.

Đồ ăn bên trong đều là những món trước đây ta thích ăn, thậm chí còn có một chén trà sữa ướp lạnh.
Thái Tử gắp một miếng đồ ăn lên chuẩn bị đút cho ta ăn, ta thấy vậy liền vội vàng quay mặt đi, cắn răng rồi lại buông ra, "Ta...!ta còn chưa rửa mặt."
Một tiếng cười nhẹ truyền vào tai ta.
"Đệ đệ thật đúng là ưa sạch sẽ quá, lúc ngươi ngủ ta đã rửa qua mặt cho ngươi, miệng cũng súc rồi.

Thôi, nếu ngươi muốn rửa thì lại rửa lần nữa cũng được."
Trong phòng này từ đồ trang trí đến đồ dùng cá nhân đều có hết, đến cả đồ dùng tắm gội cũng có.

Ta định tự mình rửa mặt nhưng tay lại không có sức, nên khăn ta còn chưa kịp cầm đã bị Thái Tử đoạt lấy.

Hắn chăm sóc cho ta như là đang chăm một đứa trẻ, ánh mắt có thể coi như ôn nhu, dẫu vậy nhưng ta chỉ cảm thấy lông tơ của mình dựng đứng hết cả lên.
Rửa mặt xong hắn lại ôm ta đến bên cạnh bàn ăn, ta bị hắn giữ trong lòng ngực, lòng ta như đang ngồi trên đống lửa nhưng không thể không ăn đồ hắn mang đến.
Không biết ta đã mất tích được mấy ngày rồi, Thái Tử giấu một người còn sống sờ sờ như ta đi không phải chuyện dễ, nhưng nhìn biểu hiện không chút hoang mang của hắn cứ như thể không có ai tìm ta vậy.
"Sao không ăn đi mà còn ngồi ngây ngốc ra vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?" Thái Tử đột nhiên hỏi ta.
Ta nhấp môi dưới, "Không phải, là do ta không muốn ăn thôi."
Thái Tử trầm mắt, không biết suy tư gì mà sau một lúc lâu mới quay ra với lấy chén trà sữa ở trên bàn, "Dù sao cũng phải ăn cái gì đó chứ, uống hết cái này đi."
Nói xong hắn đưa chén trà sữa đến trước mặt ta.
Ta không muốn uống, đã rất lâu rồi ta không uống trà sữa.

Nhưng lúc này đây Thái Tử cũng không có cho ta lựa chọn, hắn một tay bóp mặt ta, tay kia mạnh mẽ rót trà sữa vào trong cổ họng.

Ta bị bắt uống không kịp, vị ngọt lợ tràn ngập khoang miệng.
"Khụ khụ khụ." Ta sặc rồi.
Rốt cuộc Thái Tử cũng buông cốc trà sữa xuống, hắn lấy khăn lụa lau nhẹ vết sữa còn đọng trên môi ta, "Trước đây ngươi vốn thích uống cái này nhất mà, ở trong yến hội ngươi uống ít cũng phải hai cốc, giờ đến cả nửa cốc cũng uống không được sao." Hắn bĩu môi, "Dù sao cũng không phải vấn đề gì lớn, về sau ngày nào cũng uống thì thói quen sẽ trở lại như cũ thôi, cũng có thể loại bỏ được những thói hư tật xấu học ở chỗ quốc sư đi."
Ta nhẹ vỗ ngực lấy hơi nói, "Việc này không liên quan đến quốc sư, là do ta lớn rồi nên sở thích cũng thay đổi thôi."
Thái Tử hừ một tiếng, hắn không trả lời ta mà bưng lên chén trà sữa uống dở vừa nãy, một hơi uống cạn nửa chén trà còn lại.

Kỳ thật hắn vốn không thích uống trà sữa, mỗi lần uống đều sẽ nhíu mày, lần này cũng không ngoại lệ.

Ta nhìn động tác của hắn mà tay trong tay áo không khỏi nắm chặt.
Ta nhớ rõ trong lúc ta tỉnh khỏi cơn hôn mê trên đường có nghe được tiếng Thái Tử và Hoàng Hậu nói chuyện với nhau, thái dộ của Hoàng Hậu khi đó toàn là khinh miệt, chỉ trích ta là đồ hồ li tinh, câu dẫn nhi tử của nàng.

Thái Tử nghe vậy cũng không có phản bác.
Nếu là trước đây thì có thể nghĩ Thái Tử đối tốt với ta vì phần nào ta vẫn là đệ đệ của hắn, nhưng trên thực tế chúng ta lại không phải là huynh đệ.
Tuy ta không biết cha ruột của hắn là ai, nhưng khẳng định không phải là Hoàng Thượng.
Bản thân Thái Tử cũng đã sớm biết thân thế của hắn, ta biết chuyện động trời như vậy mà hắn không giết ta diệt khẩu, ngược lại còn giam ta vào đây......
Đang lúc ta suy nghĩ rối ren thì tầm mắt của Thái Tử lại dừng ở trên mặt ta, hắn nhìn chằm chằm ta nhưng không nói lời nào.

Ta bị hắn nhìn đến mức không thoải mái, vừa định quay mặt đi liền nghe được hắn a nhẹ một tiếng.
"Không được nhúc nhích."
Ta cứng đờ.
Hắn cười nhẹ một tiếng rồi nói, "Ngươi biết chuyện cũng tốt, cô và ngươi vốn không phải huynh đệ ruột thịt, ngươi cố gắng ở đây một thời gian, chờ sau này cô đăng cơ sẽ đưa ngươi ra khỏi đây, hẳn là không còn bao lâu nữa đâu.

Đến lúc đó ngươi sẽ là Vương gia tôn quý nhất Bội triều." Câu nói kế tiếp hắn thì thầm bên tai ta, "Ngươi sẽ là thị nam vương bên người Hoàng Đế, hàng đêm túc trực ở trong cung."
Thị nam vương?
Vương gia phụng dưỡng quân chủ sao? Còn hàng đêm túc trực ở trong cung.
Lòng ta phát lạnh, cũng nhịn không được mở miệng nói: "Tuy rằng ngươi nhốt ta ở đây nhưng sẽ có người tìm ta.

Chỉ cần tìm không thấy là bọn họ sẽ nghi ngờ ngươi, bởi vì nơi cuối cùng ta xuất hiện là ở Đông Cung." Ta dừng một chút, đổi thành xưng hô cũ, "Thái Tử ca ca, ta không hề có hứng thú với bí mật của ngươi, cũng sẽ không bao giờ nói chuyện này với ai, ta chỉ muốn cùng mẫu phi yên ổn đến đất phong thôi."
Mặc kệ hắn tin ta hay không, chung quy ta vẫn muốn thử một lần.
Thái Tử nghe ta nói vậy lại cười, "Sẽ không có ai tìm ngươi đâu, đệ đệ, ngươi còn nhớ Tiểu Khê ở gánh hát tuồng không? Hắn còn có một biệt tài là bắt chước người khác.

Hẳn là lúc này hắn đang làm nũng với mẫu phi của ngươi đấy, hắn cũng sẽ thay ngươi đến đất phong."
Ta hoàn toàn ngơ ngẩn.
Thì ra hắn nuôi Tiểu Khê còn là vì mục đích này sao? Là từ khi nào mà Thái Tử đã chuẩn bị tất cả những thứ này vậy? Có phải hắn đã sớm định thủ tiêu ta rồi dùng Tiểu Khê thay thế?
Khó trách hắn chẳng hoảng loạn chút nào, cũng không giết ta, bởi vì hắn đã sớm nghĩ kỹ đối sách rồi.
Nếu có một "Cửu hoàng tử" sống sờ sờ ở đó thì còn ai biết ta mất tích nữa?
Thái Tử trực tiếp nói với ta về Tiểu Khê thì chỉ sợ là hắn đã chắc chắn ta trốn không nổi.
Thái Tử cũng không rảnh rang gì, hắn ở với ta không được bao lâu liền rời đi.

Tuy ta đã cố quan sát cách hắn ấn cơ quan đi ra ngoài, nhưng khi ta đến bên tường để cố sức vặn cái tượng hình đầu rồng thì cửa đá vẫn trước sau không chút sứt mẻ.
Mỗi ngày sau khi cơm nước xong là ta sẽ buồn ngủ vô cùng, chờ đến khi ta tỉnh lại thì phòng đã được người khác dọn dẹp sạch sẽ, đồ ăn mới cũng được để sẵn ở trên bàn.

Ở chỗ này ta không biết thời gian trôi qua ra sao, cả ngày chỉ hết ăn lại ngủ, thật sự chán không chịu được.

Ta không muốn biến thành kẻ điên nên chỉ có thể đợi một lần Thái Tử đến mà chủ động đề xuất với hắn.
"Ngươi có thể mang cho ta mấy quyển sách được không? Ta thấy ở đây quá nhàm chán, nếu sách không được thì mang cho ta một bộ cờ hay giấy bút gì cũng được."
Thái Tử nghe vậy nhưng không đáp ứng ngay mà là hỏi ngược lại: "Thường ngày ngươi ở Thiên Cực Cung hay làm những gì?"

Ta kể những chuyện ta làm hàng ngày cho hắn nghe, hắn tựa hồ có chút hứng thú với một việc, "Ngày nào ngươi cũng chép kinh Phật sao?"
"Ừ."
Đây là việc quốc sư yêu cầu ta làm, nó cũng đã sớm thành thói quen của ta, nhưng từ khi bị Thái Tử nhốt lại ta vẫn chưa từng được chạm qua giấy bút, tất nhiên không thể duy trì thói quen đó nữa.

Ta tự cảm nhận được tính tình mình nóng nảy hơn trước rất nhiều.
"Cô đã biết, ngày mai cô sẽ mang cho ngươi." Thái Tử cười nói.
Mà hôm sau, ta nhìn thấy thứ hắn đưa tới mà ta không khống chế nổi tâm tình.

Ta cầm sách lên định hung hăng ném đi, nhưng đồ ăn hằng ngày của ta vẫn luôn bị bỏ thuốc nên chả có sức mà ném, chân tay lúc nào cũng mềm oặt vô lực.
Sách rơi xuống bên chân ta.
Thái Tử khom lưng nhặt sách lên, "Sao thế? Không phải ngươi thích sao chép kinh Phật sao?"
"Thứ ta nói không phải cái loại sách này." Ta vừa mới biện giải xong thì hắn bỗng dí sát quyển sách vào mặt ta.
"Phật Hoan Hỉ* cũng là Phật, đệ đệ tin phật thì cũng nên tin chư Phật chứ? Về sau ngày nào đệ đệ cũng phải chăm chỉ sao chép nó cho cô, sách này từng chữ quý như châu như ngọc, đệ đệ cần phải viết cho tốt đấy, cô sẽ đến đây mỗi ngày để kiểm tra công khóa của đệ đệ."
*Phật Hoan Hỉ: Ý chỉ Buddha Shakti (Vô thượng du già) Hình tượng này còn được xem như là một biểu hiện của sự kết hợp giữa Trí tuệ (người nam) và Từ bi (người nữ).

Phật tử của Ấn Độ, Nepal và Tây Tạng có thờ tượng như thế từ ít nhất là 1.200 năm nay.

Theo tự điển Wikipedia thì "yab-yum" (vô thượng du già) là biểu tượng khá phổ biến trong nghệ thuật Phật giáo tại Ấn Độ, Bhutan, Nepal và Tây Tạng.

Đối với người Việt, tượng Phật mang biểu tượng sắc – dục gây sốc, nhưng với phái Mật Tông ở vùng Hymalaya thì quá bình thường.

Một trong những ý nghĩa của biểu tượng shakti qua kiến thức đầy đủ của Mật Tông, là phải có sự đối chiếu và hoà hợp của hai thái cực trên thế giới – nam/nữ, tốt/xấu, sáng/tối, luân hồi/niết bàn.

Tư tưởng Mật Tông xâm nhập vào Phật giáo Tây Tạng không phải do từ chính thống giáo, nên biểu tượng sắc – dục là sự sáng tạo...!Cre: Wikipedia, - Mình tìm nát google nhưng mà đọc qua không hiểu lắm nên paste tạm một đoạn giải thích mình tìm được, ai hiểu về cái này có thể góp ý thêm cho mình nha, không hiểu sao mình không paste được hình minh họa, bạn nào tò mò tư thế về tượng phật thì có thể lên gg search Buddha Shakti xem hình minh họa nhé, đại loại là có 2 người ngồi chồng lên nhau.
Lời nói của hắn nghe thực sự rất nghiêm túc, không giống như là đang nói giỡn.
Ta cảm thấy nhục nhã vô cùng, nhưng cũng chỉ có thể mở miệng nói: "Ta......!Tay ta không có sức, viết không nổi."
"Vậy thì đọc." Thái Tử dùng tay nâng cằm ta lên, "Đọc chính xác, không được đọc sai một chữ.

Sai một chữ sẽ bị phạt."
Hôm sau hắn tới, quả nhiên hắn bắt ta đọc kinh Phật Hoan Hỉ, miệng ta mở nhưng lời không sao ra nổi, như này thà viết còn hơn.

Thấy ta cắn răng không chịu nói, thần sắc của Thái Tử dần dần trở nên khó lường.

Không khí bốn phía như ngưng đọng lại, đang lúc ta chần chờ có nên cầu xin hắn không thì hắn bỗng nhiên bế ta đặt lên giường.
Khi ta ý thức được mình đang bị bày ra theo tư thế như trong sách, gương mặt nhịn không được nóng đến đỏ bừng, ta vừa thấy bất lực và buồn nôn, hơn nữa cũng rất sợ hãi.
Ta sợ Thái Tử sẽ làm ra chuyện còn quá mức hơn, chỉ có thể ngoan ngoãn đọc nội dung trên sách ra, nhưng loại cảm giác này thật khó chịu, ta đọc lắp bắp vô cùng, nước mắt cũng khống chế không được.
"......!Quan ngoại giao giả, nhan sắc......!Đoan chính thanh nhã, tâm ý tương thông, thân cụ......!Hic......!Hương khí, nhan sắc đào hoa, Eo......!Eo......!Hic hic......".