Vạn Người Ngại Tối Tăm Thụ Trọng Sinh

Chương 46: 46: Hạ Chí 4






Lâm Trọng Đàn nhìn thấy ta viết như thế thì cũng không trả lời ngay, có vẻ như hắn đang do dự xem có nên ở lại hay không.

Ta thấy hắn im liền giựt tờ giấy Tuyên Thành trở về, động tay vài cái tờ giấy đã bị ta xé nát tươm, ta không thèm để ý tới hắn nữa.

Bàn tay hắn đang để trên đùi đột nhiên duỗi lại đây, hắn lợi dụng ống tay áo to rộng và cái bàn cao mà nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của ta, hình như có ý muốn dỗ dành.

Ta lạnh mặt đem tay rút ra, sợ hắn không biết xấu hổ lại nắm tiếp nên dứt khoát đặt cả hai tay lên bàn luôn.

Chờ Thượng Quan đại nhân lên lớp xong ta liền bảo Nữu Hỉ đưa bọn họ đi ra ngoài, vốn Lâm Trọng Đàn cũng phải rời đi nhưng đi được nửa đường hắn lại vòng vèo trở về, hành lễ với ta nói: "Cửu hoàng tử, ta vừa mới vô ý đánh rơi một miếng ngọc bội mà trưởng bối tặng ta, không biết ta có thể vào trong điện tìm một chút được không?"
Ta lạnh mặt nhìn hắn vài lần mới nói: "Ngươi tìm đi." Sau đó lại nói với cung nhân hầu hạ bên cạnh: "Các ngươi đi xuống trước đi, tạm thời ta không cần người hầu hạ nữa, ta muốn ở một mình đọc sách."
Cung nhân đồng thanh đáp "Vâng ạ" rồi rời đi.

Ta vẫn tiếp tục ngồi ở trước bàn như lúc nãy, ta đọc không được mấy câu thì kẻ nào đó vừa lấy cớ đến tìm đồ lại ngồi xuống bên cạnh ta.

"Tiểu Địch." Hắn thấp giọng gọi ta, "Không phải là ta không muốn ở lại, mà là vì hiện giờ ta có chút bận rộn."
Ta quay đầu nhìn về phía hắn, "Bảo bận thì sao còn không đi đi? Có phải ta trói chặt chân ngươi không cho đi đâu."
Ta phát hỏa với Lâm Trọng Đàn, nhưng hắn không chỉ không tức giận, mà ngược lại khóe môi hắn còn không nhịn được kéo cong lên, hắn tiếp tục mặt dày duỗi tay tới nắm tay ta.

Lần này phần hắn nắm không phải cổ tay ta nữa mà là hắn dùng tay mình bao lại toàn bộ bàn tay của ta.

"Là ta sai, ngươi đừng nóng giận." Lâm Trọng Đàn dỗ dành ta, rồi lại hỏi ta vừa rồi nghe Thượng Quan đại nhân giảng có chỗ nào không hiểu không.

Ta trầm mặc một lát rồi hỏi hắn một vài chỗ mà ta không hiểu thật.

Ta vốn là nghiêm túc nghe hắn giảng bài, nhưng đột nhiên ngón tay hắn lại chạm chạm vào gương mặt ta.

Vì bị quấy rầy nên ta nhíu mày nhìn về phía Lâm Trọng Đàn, liền phát hiện ánh mắt hắn lúc này cực kỳ phức tạp, phảng phất như vừa có nét hoài niệm, vừa có nét kinh hỉ vì tìm được thứ mình đã đánh mất.

Hắn yên lặng nhìn ta, thấy ta nhìn lại thì ngữ khí càng thêm nhu hòa ôn nhã.

Ta không khỏi ngẩn ra, nhưng rất nhanh ta liền cho rằng Lâm Trọng Đàn chỉ đang diễn kịch mà thôi.

Chờ hắn giảng giải xong, ta bất chợt chủ động nhắc tới lễ cập quan hôm qua, "Nghe nói lễ cập quan của ngươi là do Khố Tố đại sư chủ trì, tên tự của ngươi cũng là do ông ấy đặt sao?"

Lâm Trọng Đàn nghe thấy ta hỏi vậy thì trên mặt cũng không lộ ra vẻ đắc ý gì, chỉ nhẹ ừ một tiếng, một lát sau mới nói với ta: "Lễ phục ta đưa tới hôm qua có vừa người không?"
Trong đầu ta lại hiện lên cảnh ta cắt tả tơi bộ lễ phục rồi ném bẹp chiếc mũ quan trên đất, "Vừa người."
"Vừa người là được, ta tự đánh giá số đo cho ngươi rồi nhờ người làm, có chút sợ sẽ không chuẩn." Hắn nắm lấy tay của ta, ngữ khí trầm thấp đi rất nhiều, "Tiểu Địch, sau này ta sẽ làm bù cho ngươi một lễ cập quan thật sự."
Ta nghe xong lời này chỉ cảm thấy ghê tởm và buồn cười, ghê tởm Lâm Trọng Đàn giả vờ duy trì bộ dạng thâm tình yêu thương ta, lại buồn cười vì hắn vẫn tưởng ta vẫn là đứa dễ bị lừa như ngày xưa.

Hắn định lừa gạt ta sao? Tốt thôi, vừa lúc ta có thể lợi dụng lý do này để làm nhục hắn.

Ta quay đầu đi, làm ra vẻ mặt trông có vẻ giận dỗi vô cùng.

Quả nhiên Lâm Trọng Đàn hỏi ta làm sao vậy, lại thấp giọng dỗ ta đừng vì thế mà không vui.

Chờ hắn dỗ dành hồi lâu ta mới nói: "Hôm qua ngươi thì vui vẻ như vậy, còn ta đến cả một người chúc sinh nhật cũng không có, dù có làm bù cho ta một lễ cập quan thì nó cũng không phải sinh nhật thực sự của ta, cả phụ thân và mẫu thân đều cho rằng ta đã chết, thậm chí ở Cô Tô ta chỉ có một ngôi mộ cô đơn không tên không tuổi kia kìa."
"Tiểu Địch......"
Ta không chờ Lâm Trọng Đàn nói xong đã thô bạo ngắt lời hắn, "Ta đã nói rồi, ta sẽ không tha thứ cho ngươi dễ dàng như vậy.

Lâm Trọng Đàn, quỳ xuống đi."
Ta chính là đang lợi dụng thân phận Cửu hoàng tử này để bắt Lâm Trọng Đàn quỳ, hắn tất nhiên phải nghe theo, nhưng ta lại phát hiện cảm giác đàn áp người khác này cũng chẳng vui sướng gì, bởi vì Lâm Trọng Đàn không biết người bắt hắn quỳ thật ra là Lâm Xuân Địch, là người mà lúc nào cũng bị so sánh với hắn, một Lâm Xuân Địch mà đến tận khi chết vẫn phải mang ô danh.

Ta chính là muốn cho Lâm Trọng Đàn biết người bắt ép hắn là ta, dù hắn không muốn cũng phải quỳ gối trước Lâm Xuân Địch này.

Lâm Trọng Đàn nghe thấy ta nói như vậy thì ngẩn ra một lát rồi mới đứng dậy quỳ xuống trên đất.

Ta lạnh mắt đánh giá hắn mấy phen, "Ngồi hẳn xuống."
Hắn nghe lời làm theo, ta thấy hắn ngồi xong liền duỗi chân dẫm lên một nơi nào đó.

Trên mặt hắn tức khắc khẽ biến đổi, môi nhấp nhấp, thanh âm hắn gọi ta ẩn giấu ý tứ xin tha "Tiểu Địch à."
Ta cũng không thèm để ý tới hắn, chỉ tiếp tục động tác của ta.

Không bao lâu sau trên mặt Lâm Trọng Đàn nổi lên một màu hồng nhạt, bàn tay hắn đang đặt trên đùi siết lại thật chặt.

Ta thấy dáng vẻ này của hắn thì trong lòng không khỏi cảm thấy vui sướng.

Mới hôm qua hắn còn ngập trong lời tán dương, nhưng không phải hôm nay vẫn phải quỳ ở trước mặt ta rồi vẫy đuôi lấy lòng đấy sao?

Nhưng bỗng nhiên hắn lại nắm lấy mắt cá chân của ta.

Vì ta đang ở trong cung điện của chính mình nên trên chân chỉ đi một đôi giày cổ thấp mỏng*, bị hắn nắm như vậy khiến cho ta cảm nhận rõ được nhiệt độ nóng bỏng từ bàn tay hắn đang tiếp xúc trực tiếp với da mắt cá chân.

* Từ gốc là ti lí nhưng mình search ko ra cái gì nên để tạm
"Ngươi......" Ta hoảng hốt trố mắt, lúc cất lời không khỏi nói lắp, "Ngươi buông tay ra!"
Lâm Trọng Đàn ngước mắt nhìn ta, ánh mắt hắn cực kỳ giống với lúc hắn nhìn ta ở trên giường, ta thấy vậy liền càng cảm thấy hoảng loạn hơn, trong khoảng thời gian ngắn dường như quên mất mình đang định làm gì, chỉ nhanh nhanh chóng chóng muốn rút chân ra luôn.

Giãy giụa một lát thì giày ta cũng rớt mất.

Lâm Trọng Đàn đang từ nắm lấy mắt cá chân ta chuyển thành nắm toàn bộ bàn chân.

Lòng bàn tay hắn dường như còn nhẹ nhàng vuốt ve gót chân ta, ta vừa tức lại vừa sợ, giãy giụa mạnh hơn để cho hắn buông tay ra.

"Lâm Trọng Đàn, nếu ngươi còn không chịu buông tay thì ta sẽ gọi người vào phạt ngươi, từ nay về sau đừng hòng bước một chân vào điện của ta nữa."
Cuối cùng thì uy hiếp của ta cũng có tác dụng, hắn nhặt một bên giày lên giúp ta đi vào.

Giày mới vừa xỏ vào chân ta liền nhanh chóng rút chân ra, đang định răn dạy hắn thêm vài câu thì ta lại kinh ngạc phát hiện nơi nào đó của Lâm Trọng Đàn rõ ràng đang gồ lên.

Cái tên ngụy quân tử giả vờ đạo mạo này!
Lửa giận nhanh chóng bốc lên đầu, đại não ta lập tức suy nghĩ xem nên trả thù hắn thế nào, mấy giây sau ta liền chịu đựng sự tức giận trong lòng mà duỗi chân ra dẫm lại vào nơi đó.

- -
Qua hồi lâu cuối cùng cũng xong, ta rút chân về nói "Ta mệt mỏi rồi, ngươi đi đi.

Đúng rồi, quần áo của ta không vừa cho ngươi mặc đâu, nếu ngươi muốn thay quần áo thì chỉ có thể mặc quần áo thái giám thôi."
Lâm Trọng Đàn cúi đầu nhìn kỹ chính mình một phen, sau đó mới thấp giọng nói: "Không sao, ta có thể để như vậy mà về."
Ta không nghĩ tới hắn lại không biết xấu hổ như thế, chỉ có thể nghẹn lời nhìn hắn rời đi.

Mãi cho đến buổi tối ta vẫn không nghĩ ra vì sao Lâm Trọng Đàn có thể trắng trợn mặc cái quần bẩn đó về.

Chẳng qua hôm nay cũng không phải ta không thu hoạch được gì, ta đã nắm được sơ hở của Lâm Trọng Đàn trong lúc hắn nhất thời ý loạn tình mê.


Lần trước ta vốn định đưa thư của Lâm Trọng Đàn đến chỗ Mã Sơn Bỉnh, nhưng về sau lại phát hiện ra như thế không ổn.

Giả tạo thư từ là một chuyện, nhưng tuy ta có thể di hoa tiếp mộc*, lại không có cách nào bắt chước được con dấu của hắn.

* Di hoa tiếp mộc: Dời hoa ghép cây, chỉ việc làm xảo trá, đổi trắng thay đen.

Trên thư phải có con dấu thì mức độ đáng tin mới có thể cao.

Hôm sau là Tết Trung Thu nên ta không cần nghe Thượng Quan đại nhân giảng bài.

Vì Thái Tử vẫn còn bị cấm túc nên hắn không thể tham dự Yến hội cho Tết Trung Thu nữa.

Vị trí bên cạnh Hoàng Thượng năm nay vốn là của Thái Tử biến thành của Nhị hoàng tử.

Không biết là do ta ảo giác hay là vì gì nhưng nhìn Nhị hoàng tử so với lúc trước có cảm giác khang khác, kiểu nhìn ngày trước nhìn hắn trông có chút khiếp nhược, nói chuyện nhỏ nhẹ lại còn thích còng lưng, nhưng hôm nay ngược lại trông hắn khí phách và hăng hái hơn rất nhiều.

Lúc ta đến kính rượu hắn, hắn còn không gọi ta là Tòng Hi mà lại vỗ bả vai ta nói: "Tiểu Cửu, mấy ngày gần đây ngươi học theo Thượng Quan đại nhân có thấy việc học tiến bộ chút nào chưa?"
Ta trả lời: "Thượng Quan đại nhân có học thức uyên bác nên việc ta học ông ấy cũng cho ta không ít lợi."
Nhị hoàng tử cười nói: "Vậy là tốt rồi, nếu về sau ngươi có gì không hiểu thì có thể tới hỏi ta.

Tiểu Cửu, sau này ngươi nên qua lại với cung của Nhị hoàng huynh nhiều hơn."
Ta gật gật đầu, trùng hợp lúc này lại có một đại thần tới kính rượu nên ta vội bưng chén rượu rời đi.

Lòng ta thật ra cảm thấy kỳ quái, biểu hiện của Nhị hoàng tử đến nay quá rõ ràng, Hoàng Thượng giờ vẫn còn chính trực tráng niên, hắn làm sao dám mạo muội liên hệ với ngoại binh để ý đồ bức vua thoái vị đây?
Nếu hắn thất bại thì đừng nói là tiếp tục làm hoàng tử, chỉ sợ đến cả cái đầu trên cổ cũng giữ không nổi.

Khi ta đang suy nghĩ thì bên cạnh bỗng có một người đi tới.

"Tòng Hi."
Là Tứ hoàng tử.

Trong tay hắn cầm một chiếc đèn cung đình làm bằng lưu li cao đến nửa người, đèn ở trong bóng đêm càng thêm rực rỡ lung linh, lấp lánh sắc màu.

Bên trong đèn còn có hình ảnh Thường Nga bôn nguyệt, nương theo ánh sáng nhẹ nhàng chuyển động.

"Tòng Hi, ngươi thích không?" Tứ hoàng tử đưa đèn cung đình tới trước mặt ta, "Tặng cho ngươi."
Ta sửng sốt, sau đó xua xua tay "Cái này quá quý giá rồi, ta không thể nhận."
"Không quý giá gì đâu, chỉ là lúc làm có hơi phức tạp thôi, ta tự tay làm đó."

Lời này của Tứ hoàng tử càng làm ta thêm sửng sốt, loại đèn cung đình rườm rà tinh xảo như vậy chỉ có những nghệ nhân làm đồ thủ công có tay nghề cao làm ra, hắn là một hoàng tử sống trong nhung lụa sao lại biết làm cái này?
Tứ hoàng tử thấy ta ngơ ngác nhìn hắn thì liền giơ tay gãi gãi bả vai của chính mình, có chút ngượng ngùng mà nói: "Ngày thường ta không có việc gì làm nên mới thích làm mấy thứ lặt vặt này." Hắn đem đèn cung đình đưa cho ta, "Tòng Hi, ngươi cầm đi."
Nói xong hắn liền đi mất, đến cả câu cảm ơn ta cũng chưa kịp nói.

Trở lại cung Hoa Dương, ta liền bảo cung nhân treo đèn cung đình kia lên tránh cho nó bị va chạm.

Khi ta đang chỉ đạo cách treo thì Trang quý phi và Hoàng Thượng cùng nhau tiến vào điện.

"Đèn này nhìn không tồi." Hoàng Thượng khen nói, "Phủ Nội Vụ có tay nghề tiến bộ không ít nhỉ."
Ta quay đầu, trước hành lễ với Hoàng Thượng rồi mới nói: "Này không phải do phủ Nội Vụ làm đâu ạ, là Tứ hoàng huynh làm đấy ạ."
"Ô?" Hoàng Thượng nghe nói là Tứ hoàng tử làm thì lại nhìn thêm nhiều một chút, nhưng cũng không nói gì nữa mà chỉ theo Trang quý phi bước vào nội điện.

Trang quý phi vẫy tay bảo ta cùng đi vào, "Mẫu phi làm bánh trung thu đó, con cùng phụ hoàng nếm thử đi."
Ta gật đầu rồi đi theo vào trong nội điện.

Trên bàn tiệc, Hoàng Thượng và Trang quý phi cùng nói việc nhà, ta không muốn nói chen vào nên chỉ cúi đầu ăn bánh trung thu, ăn được một nửa thì Hoàng Thượng đột nhiên nói với ta: "Vết thương trên đầu Tòng Hi khá lên chưa? Còn đau không?"
Ta sờ soạng thái dương của mình, băng gạc đã sớm tháo từ lâu, hiện tại chỉ còn vài vệt đỏ nhàn nhạt.

Ngự y nói chờ qua vài ngày nữa là mấy vệt đó cũng sẽ biến mất.

"Hồi bẩm phụ hoàng, thương thế của nhi thần đã khỏi rồi ạ." Ta nói.

Hoàng Thượng trầm ngâm nói: "Vậy là tốt rồi, trẫm chỉ sợ ngươi bị thương nặng hơn."
Ta lắc đầu, "Nhi thần nào có yếu đuối như vậy đâu ạ." --- "Đúng rồi, phụ hoàng, nếu vết thương của nhi thần đã ổn thì không bằng giải trừ cấm túc của Thái Tử ca ca sớm một chút đi ạ? Hôm nay là trung thu, là ngày toàn gia đoàn viên, vậy mà Thái Tử ca ca lại bị cấm ở Đông Cung chỗ nào cũng không thể đi."
Hoàng Thượng nghe ta nhắc tới Thái Tử thì giữa mày khẽ nhíu, tiện đà nói: "Nhốt hắn lâu một chút cũng tốt, để hắn điều chỉnh lại tính tình cho tốt."
Hôm nay tuy Hoàng Hậu xuất hiện trong yến hội trung thu, nhưng không biết có phải vì chuyện của Thái Tử không mà nhìn khí sắc không được tốt lắm.

Cả một đêm Hoàng Thượng cũng không chủ động nói chuyện với Hoàng Hậu, làm ta không khỏi nghĩ chả nhẽ Hoàng Thượng vì ta mà ghét bỏ Thái Tử thật?
Ta cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.

Trang quý phi ở bên cạnh khẽ chuyển ánh mắt, "Thái Tử một mình ở Đông Cung cũng không khỏi cô đơn, Hoàng Thượng đi gặp Thái Tử đi."
Thái độ của Hoàng Thượng rất kiên quyết, "Trẫm không đi." Nhưng ánh mắt ông ấy bỗng dưng chuyển tới trên người ta, "Nếu muốn đi thì để Tòng Hi đi đi."
Ta còn chưa kịp phản ứng lại đã bị bắt cầm theo một hộp bánh trung thu để ngồi lên nhuyễn kiệu đi Đông Cung.

Hôm nay nhìn Đông Cung có vẻ rất quạnh quẽ, đến cả đèn lồng cũng chẳng treo được mấy cái.

Thái Tử cũng không ở trong tẩm điện, ta tìm một vòng mới thấy được hắn đang ngồi ở trong đình hóng gió, lần này hắn vẫn ăn mặc không chỉnh tề như lần trước ta gặp..