Vạn Người Ngại Tối Tăm Thụ Trọng Sinh

Chương 22: 22: Xuân Phân 2






Ta nhìn thân ảnh của Lâm Trọng Đàn, chậm rãi gục đầu xuống.

Hiện tại ta là gì mà dám cự tuyệt Lâm Trọng Đàn chứ? Liệu hắn có tức giận không? Nếu hắn giận thật thì liệu sau này có chịu giúp ta nữa không?
Chỉ là quá đau.

Do dự mãi, ta lại nghĩ tới lá thư trong nhà gửi đến, ánh mắt thất vọng của phụ thân đang ẩn hiện trước mắt ta.

Cuối cùng, ta vẫn là cắn chặt răng đứng dậy đi về phía Lâm Trọng Đàn.

Ánh mắt của Lâm Trọng Đàn vẫn luôn dừng ở trên cảnh vật ở ngoài hồ, hồ nước dưới ánh trăng nhẹ gợn sóng.

Chờ ta đến gần, hắn mới nhận ra ta đi đến.

Gần như vừa thấy ta đến gần thì mày hắn lại nhăn chặt, hắn nhanh chóng lấy áo ngoài của mình bao lấy ta.

Ta thuận theo động tác đó ngồi vào trong lồng ngực hắn.

"Ngươi giận ta sao?" Ta vừa hỏi vừa cẩn thận xem xét vẻ mặt của Lâm Trọng Đàn.

Lâm Trọng Đàn đem cửa sổ đóng lại, ngữ khí vậy mà rất ôn hòa, "Không có."
Ta có chút không tin, kéo tay hắn qua đặt lên eo của chính mình.

Lâm Trọng Đàn quả nhiên giận mà, hắn vừa chạm eo ta một cái liền nhanh chóng lùi tay về.

.


Đam Mỹ Hay
Trong lòng ta càng thêm bất an, ta càng rúc sâu vào trong lồng ngực hắn hơn.

Lâm Trọng Đàn vẫn như cũ không có phản ứng gì, ta suy nghĩ một lát, chịu đựng sự xấu hổ cùng sợ hãi mà kề sát vào bên tai hắn nói một câu.

Lâm Trọng Đàn giống như không để ý đến câu nói của ta, ngược lại bắt đầu giúp ta mặc quần áo.

Lòng ta càng thêm khẩn trương, trong mơ hồ ta đã làm một chuyện mà đến ta cũng kinh ngạc vô cùng.

Ta giữ chặt tay hắn, đưa xuống phần phía dưới của ta.

Lâm Trọng Đàn rõ ràng ngẩn ra.

Ta ghé vào bên bờ vai của hắn, ta không dám nhìn hắn nữa rồi.

Tay của Lâm Trọng Đàn trời sinh thon dài lại linh hoạt, hắn cũng không để móng tay, cắt tỉa đến gọn gàng sạch sẽ, lúc để gần có thể ngửi được một mùi dược liệu nhàn nhạt cùng mùi thơm đặc trưng của hắn.

Đôi tay kia vốn là dùng để viết những áng văn chương tuyệt đẹp, lưu lại những câu thơ bay bổng.

"Tiểu Địch."
Ta nghe được tiếng Lâm Trọng Đàn gọi ta, lại càng thêm đem mặt chôn sâu vào hõm vai hắn, không muốn hắn nhìn thấy vẻ mặt của ta lúc này.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, tay của ta không dám đưa xuống dưới nữa, Lâm Trọng Đàn cũng không.

Tiếng sóng nước đạp vào mạn thuyền nhẹ vang lên rào rạt bên ngoài thuyền.

Ta vốn đang nhắm hai mắt, không biết vì sao, ta đột nhiên mở mắt ra.

Vừa mở thì trùng hợp ta gặp được ánh mắt của Lâm Trọng Đàn.

Hắn chính là đang nhìn chằm chằm ta, cũng không biết đã nhìn bao lâu rồi.

Khuôn mặt ta ẩn hiện nơi đáy mắt hắn, đôi mắt hắn được phủ bởi một hàng mi dài rủ xuống, mắt hắn sáng như sao, nương theo ánh trăng như chứa đựng cả dải ngân hà trong mắt.

Ta cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà liền động lòng tiến lên chủ động hôn môi với Lâm Trọng Đàn.

Môi ta vừa chạm cánh môi hắn, ta liền ý thức được mình quá mức càn rỡ nên định lui về, nhưng đã chậm.

Thuyền nhỏ bỗng lắc lư, ta nghiêng người ra bên ngoài cửa sổ, bên tai ta vẫn luôn vang vọng tiếng nước va vào mạn thuyền.

Ta sợ rơi xuống nước nên khẩn trương đến căng cứng cả người.

Lông mày của Lâm Trọng Đàn nhíu lại, giữ người ta lại, thanh âm trầm thấp hơn thường ngày rất nhiều của hắn kề sát vào bên tai ta, "Tiểu Địch, thả lỏng chút đi."
Mắt ta rơm rớm nước mắt, ta lắc đầu, "Không, không được, ta sợ......"
Đại khái là ta nhìn lầm rồi, ta vừa nói câu này thì thấy Lâm Trọng Đàn dường như khẽ nhếch môi dưới.


Cửa sổ không biết từ khi nào bị mở rộng, ta sợ tới mức cả người muốn giật bắn lên, nhưng người lại như cái thớt gỗ, không thể động đậy.

Tiếng nước trong hồ ngày càng gần, con thuyền lắc lư không ngừng, dường như còn dồn dập hơn lúc nãy.

Tiếng chuông của Thiên Phật Tự ngoài thành theo gió truyền tới, ta không rảnh đi phân biệt tiếng chuông, chỉ là vì khi tiếng chuông vang lên, Lâm Trọng Đàn liền cùng ta nói một câu "Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Địch".

Cùng lúc đó, hắn còn nói muốn đưa cho ta một phần lễ vật.

Ta sửng sốt nửa ngày, mới nhận ra lễ vật trong lời nói của hắn là cái gì, lập tức cảm thấy thẹn mà khóc.

Ai muốn loại lễ vật hạ lưu vô sỉ như vậy chứ!
Ta vừa khóc thì con thuyền lại bắt đầu lắc lư hơn.

Ta không rảnh lo tức giận với hắn nữa, sợ chính mình sẽ rơi xuống nước nên chỉ có thể ôm chặt Lâm Trọng Đàn.

Đang trong lúc ta còn hoảng hốt thì Lâm Trọng Đàn kêu ta hé miệng, còn muốn ta đưa đầu lưỡi ra, ta không chịu để ý đến hắn, hắn liền hôn lên gương mặt ta từng cái một, còn sờ nắn chân của ta, thật sự phiền vô cùng.

Ta không còn cách nào, chỉ có thể mơ mơ màng màng làm theo, hắn liền câu lấy môi ta mà hôn sâu.

Lâm Trọng Đàn ôm ta đến thuyền lớn, trong thuyền đã chuẩn bị sẵn nước nóng và bếp lò, tuy rằng không đủ tắm gội, nhưng lau sạch thân thể vẫn là đủ.

Thân thể ta lúc này đã thấm mệt, hận không thể lập tức đi gặp Chu Công, nhưng không hiểu sao Lâm Trọng Đàn lại nổi hứng hâm dở, lau người cho ta xong còn đem ta ôm vào trong lòng ngực hắn ngồi, tay còn nhẹ nhàng mà sờ đầu tóc của ta.

Tóc ta lúc này đã sớm xõa hết ra, lần cuối ta thấy dây buộc tóc của mình là ở trên cổ tay của Lâm Trọng Đàn, giờ thì chẳng biết nó rơi đâu rồi.

Khi ta đã thiếp đi ở trong lồng ngực Lâm Trọng Đàn, bên ngoài đột nhiên có tiếng vang.

Lâm Trọng Đàn nhanh chóng cầm lấy một cái áo ngoài sạch sẽ trên giường bọc ta lại, đến một sợi tóc của ta cũng không ló ra.

Ngay lúc đó liền có người vào.

"Quả nhiên là ở đây."
Thanh âm này có chút quen tai, giống như ta đã nghe qua ở đâu rồi.


Ta bị tiếng của mấy người đó dọa sợ, gần như không dám động đậy chút nào.

Bộ dạng hiện giờ của ta tuyệt đối không thể gặp ai được.

Trong lúc ta đang thấp thỏm lo âu, thanh âm lười biếng của Lâm Trọng Đàn vang lên.

"Tam gia sao lại tới đây thế?"
Tam gia?
Là Thái Tử!
Ta càng thêm sợ hãi, ngón tay không khỏi nắm chặt quần áo của Lâm Trọng Đàn.

"Ta vốn đi tìm ngươi để chúc mừng một chút, nhưng không thấy ngươi ở học túc, liền ra bên ngoài tìm xem sao, không nghĩ gặp phải một màn hương diễm như vậy." Thái Tử phát ra một tiếng cười nhẹ ý vị không rõ, "Bảo sao mà ta thấy ngươi đối với mấy nữ tử đó lãnh đạm như thế, thì ra là vì nguyên do này a."
Lâm Trọng Đàn không phủ nhận, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về lưng ta, "Khiến tam gia chê cười rồi."
Thái Tử nghe vậy lại cười một tiếng, "Chê cười thì cũng không đến mức, thấy một màn này của ngươi, ta mới cảm thấy ngươi giống người sống một chút.

Chỉ là ta có chút tò mò, tư vị của nam nhân này tốt vậy sao?"
Lâm Trọng Đàn cũng nhẹ nhàng cười một tiếng, "Ta thắc mắc tại sao tam gia cứ đứng ở chỗ này mãi vậy, đến cả cơ hội để ta sửa sang lại y quan cũng không cho.

Tam gia nếu tò mò, có thể tự mình tới nếm thử?"
Hắn vừa dứt lời, tấm áo ngoài đang bao lại ta liền bị xốc lên một góc.

Ta không kịp tự hỏi, như chim sợ cành cong mà ôm sát lấy cổ Lâm Trọng Đàn, chỉ muốn đem chính mình giấu đi, hiện tại trên người ta nửa mảnh vải cũng không có, chỉ có tấm áo ngoài kia miễn cưỡng che đi thân thể.

Vậy mà Lâm Trọng Đàn còn kéo tay của ta xuống, cùng Thái Tử nói: "Tam gia có muốn tới thử không? Chỉ là hắn chưa tắm gội tử tế đâu".