*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cứ vậy ở trước mặt tất cả mọi người, không chịu bất kỳ trở ngại nào, động tác nắm tay cậu của Tần Thư vừa tự nhiên vừa lưu loát.
Anh không lên tiếng, nhưng dường như đã nói lên tất cả.
Hành động thực tế có tính công kích hơn so với lời nói.
Những người khác có chút không dám nhìn vẻ mặt Tống Vân Dương.
Sắc mặt Tống Vân Dương nháy mắt trầm xuống.
Tần Thư ngước mắt nhìn thẳng vào hắn, mặt mày vẫn trầm ổn như cũ.
Tống Vân Hồi bên cạnh đã bắt đầu 'ra rìa'.
Bàn tay Tần Thư rộng lớn, nhiệt độ cũng cao, nắm lấy cứ như đang bọc tay trong túi sưởi ấm vậy.
Nó hơi khác so với cái nắm tay lúc tản bộ bên ngoài dạo trước, thế này dường như có thể cảm nhận được lực đạo và nhiệt độ nóng bỏng của lòng bàn tay anh.
Cậu thư giãn mặt mày, chậm rãi ngáp một cái.
Quả nhiên con người là giống loài luôn muốn ngủ khi tiết trời mùa đông dần ấm lên.
Tống Vân Dương thậm chí còn không giữ nổi nụ cười khách sáo trên môi nữa, mặt mày âm trầm nhìn Tần Thư, cất giọng như rít từ trong kẽ răng ra:
"Cậu đây là đang làm gì?"
Đám người đằng sau không dám thở mạnh.
Tần Thư lời ít ý nhiều: "Đừng xem phỏng đoán là hiện thực."
Lời này tương đối không khách sáo.
Anh không đi dò la tình hình nội bộ nhà họ Tống, cũng không để tâm nhà họ Tống nghĩ thế nào, nhưng muốn cưỡng ép đưa Tống Vân Hồi về chắc chắn không thể được.
Nhà họ Tống cho đến bây giờ vẫn chưa thanh lý sạch sẽ chuyện trong nhà, anh cảm thấy nếu bây giờ Tống Vân Hồi trở về ngôi nhà đó có thể sẽ không còn trải qua những ngày tháng thư thái tự do như hiện tại nữa.
Anh chỉ nghe theo suy nghĩ của Tống Vân Hồi, những người này nghĩ gì thế nào đều không nằm trong phạm vi cân nhắc của anh.
Chỉ cần Tống Vân Hồi muốn tiếp tục ở lại đây mỗi ngày dán tới dán lui cùng Cam Tử, vậy anh nhất định có thể giữ cậu lại.
Bàn tay rũ xuống bên người bất giác siết chặt thành nắm đấm, Tống Vân Dương nhìn Tần Thư: "Bọn tôi đang xử lý việc nhà, cậu là ai mà xía vào?"
Ý là người không danh không phận bớt lo chuyện bao đồng đi.
Tống Vân Hồi vẫn luôn lắc lư ngoài cuộc cuối cùng cũng vào cuộc, bàn tay được Tần Thư nắm chặt khẽ nhúc nhích.
Cậu không buông lỏng, chỉ điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn, sau đó nói:
"Anh ấy là cha của con trai tôi."
Còn là chính thức kết bái nữa.
Làm tròn lên chính là người một nhà, có danh có phận đàng hoàng.
Đám người có mặt tại đây trông thì nghiêm túc rắn rỏi nhưng thực tế lại chịu khó hóng hớt hơn ai hết đều biết "con trai" mà cậu nói là một bé mèo.
Bởi vì quan hệ với một bé mèo có vẻ hơi buồn cười nhưng chính miệng Tống Vân Hồi thừa nhận thì trọng lượng lại hoàn toàn khác.
Sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi là một trận đối đầu rất lâu, Tống Vân Dương nhìn chằm chằm Tần Thư vẫn còn tiếp tục nắm chặt tay Tống Vân Hồi, thời gian trôi qua từng chút một.
Tiếp đó hắn lại lần nữa dời mắt sang Tống Vân Hồi, hạ giọng nói:
"Anh đảm bảo sẽ cho em một môi trường thoải mái, lần này em theo anh về trước đi."
Tống Vân Hồi không lên tiếng, cứ thế nhìn hắn.
Ý cậu đã rất rõ ràng.
Tống Vân Dương biết cậu làm việc xưa nay rất kiên trì, cậu có thể không ngừng học tập, có thể không ngừng chờ đợi, có thể thích một người rất lâu mà không thay đổi.
Nhưng hắn trước giờ chưa từng nghĩ qua phần kiên trì của đối phương vậy mà sẽ dùng tại nơi này, kiên trì không theo hắn về nhà.
Sau một hồi im lặng dài đằng đẵng, Tống Vân Dương nhìn Tần Thư, bảo có việc muốn nói riêng với anh.
Cuối cùng tràng diện hai bên đứng song song đối đầu nhau biến thành hai người đơn độc rời đi.
Lòng bàn tay trở nên trống không, vì thế Tống Vân Hồi nhét tay vào trong túi.
Bác Trần thấy cậu bị lạnh đến độ mũi đã hơi ửng đỏ, bảo rằng đứng đây lạnh, trong xe đã mở điều hòa, khuyên cậu vào xe ngồi đợi.
Tống Vân Hồi không nhúc nhích, cứ vậy đứng yên tại chỗ.
Bác Trần mấp máy môi vài lần, cuối cùng vẫn không thể đánh vỡ sự yên tĩnh này.
Người trước đây vốn dĩ có thể tán gẫu dăm ba câu hiện tại cứ vậy đứng cách xa một đoạn, chẳng khác nào người dưng nước lã.
Hai người rời khỏi tầm mắt bọn họ đi lâu hơn dự đoán, trợ lý và vệ sĩ đã đứng ở cổng trường rất lâu rồi, Tống Vân Hồi vốn muốn ngồi xổm xuống tiện tay nặn hai người tuyết nhỏ, lại cảm thấy thời cơ bây giờ không thích hợp lắm, vì thế từ bỏ ý định, lại lần nữa chuyển tầm mắt vào trong trường học.
Trong cổng trường thi thoảng có học sinh và giáo viên đi ngang qua, nhìn thấy một đám người ngoài cổng trường thì khó tránh khỏi kinh ngạc, bất giác nhìn nhiều hơn vài cái.
Tống Vân Hồi không muốn lẫn lộn thành một đám với những người này, vì thế dịch dịch vài bước, cách xa bọn họ thêm chút.
Hai người cùng rời đi cuối cùng cũng trở lại.
Khăn quàng cổ của Tần Thư vẫn hoàn hảo gọn gàng trên cổ, âu phục của Tống Vân Dương vẫn vậy, hai người trông không có thay đổi gì.
Lúc Tần Thư quay lại thì không tiếp tục nắm tay Tống Vân Hồi nữa, Tống Vân Dương cuối cùng nhìn Tống Vân Hồi một cái, dưới sự chú ý của những người khác, nói:
"Anh không ép em quay về."
Đôi đồng tử nhạt màu của Tống Vân Hồi dời khỏi người Tần Thư, nhìn thẳng vào hắn.
"Hiện tại chuyện trong nhà vẫn chưa xử lý ổn thỏa, nếu em thích ở bên ngoài hơn có thể ở lâu thêm chút, đợi chuyện trong nhà xử lý xong rồi về sau."
Nội dung trong lời nói trông có vẻ đã thỏa hiệp, nhưng giọng nói như rít qua kẽ răng và biểu cảm trên gương mặt lại không như thế.
Nhưng đúng thật đã có nhượng bộ.
Mấy người trợ lý và vệ sĩ không ngờ tới hắn sẽ nhượng bộ, nhất thời không giấu nổi vẻ kinh ngạc trên mặt.
Tống Vân Dương vẫn tiếp tục dặn dò, "Chung Hứa không phải người tốt lành gì, nếu cậu ta tới tìm em, nói gì thì em cũng đừng tin, cũng đừng đi theo cậu ta."
Tống Vân Hồi không gật đầu cũng không lắc đầu, lễ phép nghe hắn nói xong.
Mãi đến khi đối phương dứt lời, cậu lúc này mới khẽ vẫy tay, nói một câu "tạm biệt".
Thái độ của cậu rất thản nhiên, thản nhiên đến mức khiến lòng người không ngừng chìm xuống.
Lần này không còn ai ngăn cản bọn họ nữa.
Tần Thư giơ tay quấn khăn quàng cổ của mình chặt lại chút, hai người cùng nhau rời đi.
Tống Vân Dương đứng một bên nhìn hai người rời đi.
Những người khác đứng một bên trầm mặc không nói.
Không ai biết hai người này rốt cuộc đã nói đã làm ra quyết định gì, cũng không biết vì sao hắn lại chọn từ bỏ vào lúc này.
Mãi đến khi bóng lưng Tống Vân Hồi và Tần Thư biến mất tại ngã rẽ, Tống Vân Dương lúc này mới về xe.
Lần này có tài xế chuyên trách ở đây nên bác Trần không cần lái xe, trợ lý ngồi ở ghế phó lái, vì thế ông ta ngồi bên cạnh Tống Vân Dương.
Ông ta thử hỏi hắn đã nói gì với Tần Thư, đã xảy ra chuyện gì.
Tống Vân Dương có vẻ không muốn nhiều lời, chỉ đáp một câu không nói gì cũng không làm gì.
Bác Trần thấy đối phương cởi áo bành tô xuống, sau đó kéo ống tay áo lên.
Vết trầy xước lớn trên cánh tay lộ ra rành rành.
Như chỉ để xác nhận xem có gì đáng ngại không, Tống Vân Dương liếc nhìn một cái rồi lại lần nữa thả ống tay áo xuống.
Bác Trần: "......"
Là không xảy ra chuyện gì dữ chưa!
***
Vào xe lần nữa, Tống Vân Hồi tự giác ngồi lên ghế phó lái thắt dây an toàn, đuôi mắt cậu liếc sang bên cạnh một cái, tiếp đó dừng động tác tay, quay đầu nhìn Tần Thư, nói:
"Đưa tay tôi xem."
Vẫn là bị phát hiện rồi.
Khựng lại 1,5 giây, Tần Thư bèn chìa tay ra.
Chỗ gốc ngón tay gần lòng bàn tay có thêm một vết thương, giống như vết trầy xước, đã rách da rồi.
Dây an toàn thiếu chút nữa được buộc lên lại lần nữa quay về chỗ cũ, Tống Vân Hồi hỏi trên xe có hộp y tế thông dụng không.
Trên xe đương nhiên có thứ này, là người đại diện luôn suy xét đến mọi chuyện đặt vào.
Tống Vân Hồi rất thành thạo xử lý loại vết thương này.
Vết thương không cần xử lý cũng có thể khép lại nhưng cậu lại xử lý rất tỉ mỉ cẩn thận.
Dùng iodophor xử lý xong vết thương, cậu đuổi Tần Thư xuống khỏi ghế lái.
Cậu vung vung tay, đôi đồng tử nhạt nhìn Tần Thư, cậu ngồi vào ghế lái móc bằng lái xe trong túi ra, nói:
"Mau ngồi vào ghế phó lái của tôi đi!"
Vì thế Tần Thư ngồi vào ghế phó lái của cậu.
Vẫn là lần đầu tiên lái loại xe kiểu này, Tống Vân Hồi còn đang làm quen với vị trí của đủ loại nút bấm, cậu vừa làm quen vừa hỏi:
"Đi đâu?"
Tần Thư nói đến sân bay.
Tống Vân Hồi không muốn nán lại đây lâu, lúc mua vé tới đã mua luôn cả vé về, mua xong liền chụp màn hình gửi cho anh, anh nhớ thời gian, cách hiện tại không lâu lắm, từ đây chậm rãi lái xe đến sân bay có lẽ vừa kịp.
Vì thế Tống Vân Hồi vừa mày mò thiết bị dẫn đường vừa hỏi:
"Hôm nay anh đã nói gì với Tống Vân Dương thế, đây là động tay động chân với anh ta à?"
Tần Thư vẫn là Tần Tiểu Thư chín chắn kia, mặt mày vẫn bình tĩnh như cũ, đáp: "Không nói gì cả, anh ta nhờ tôi chăm sóc cậu, không có động thủ, chỉ là vết thương bị va quẹt trên đường thôi."
Rất hợp tình hợp lý nhưng luôn cảm thấy là lạ thế nào ấy.
Tống Vân Hồi 'ừm' một tiếng, không bày tỏ ý kiến gì về chuyện này, chuyên chú lái xe.
Cách cậu lái xe không thể nói là giống với Tần Thư, chỉ có thể nói là hoàn toàn không liên quan.
Lúc trước lái xe buổi đêm cậu không nhìn rõ đường, lần này lái xe lúc trời sáng, tầm nhìn rõ ràng, tốc độ của cậu vẫn luôn bám sát tốc độ cho phép nhiều khi còn vượt qua.
Mặt mày đương sự vẫn bình tĩnh không khác biệt mấy so với bình thường, đôi đồng tử nhạt màu phản chiếu con đường phía trước, trông rất ổn áp.
Cậu cứ vậy thuận lợi vượt qua nửa chặng đường, thời gian có vẻ vẫn kịp chán.
- -Kế đó cậu liền bị kẹt lại ở nửa chặng đường sau, ngay lúc không phải giờ cao điểm.
Dòng xe cộ xung quanh dừng lại, toàn bộ đều trở nên bất động.
Buông vô lăng ra, Tống Vân Hồi rũ mắt nhìn bản đồ dẫn đường.
Con đường từ đằng sau cậu đến 600 mét về phía trước đã hiện lên màu đỏ, cả đoạn đường đều là một mảnh đo đỏ.
Đây là dấu hiệu của tình trạng ùn tắc giao thông nghiêm trọng, không một ai lúc lái xe mong muốn nhìn thấy thứ này cả.
Tài xế Tống trầm mặc một lúc.
Tần Thư cũng liếc nhìn bản đồ dẫn đường một cái, nói: "......Bây giờ cũng không phải giờ cao điểm, có lẽ kẹt không lâu lắm đâu."
Câu an ủi này quả thật chỉ có thể xem như một câu an ủi.
Dòng xe cộ bất di bất dịch, Tống Vân Hồi chậm rãi chờ đợi, sau đó đợi được thông báo phía trước đã xảy ra tai nạn giao thông, cảnh sát và cứu thương đang khẩn cấp xử lý hiện trường.
Cậu xoay đầu nhìn kính chiếu hậu, sau khi nhìn thấy dòng xe cộ vô tận phía sau liền thu hồi tầm mắt.
Phía sau cũng kẹt, không còn cơ hội rút lui nữa rồi.
Kéo phanh tay và nhả phanh, Tống Vân Hồi cứ thế trực tiếp nằm bò trên vô lăng.
Cậu quay đầu ngắm bó hoa khủng long nhỏ ở ghế sau, liên tưởng đến gì đó, bèn nói:
"Cũng không biết Cam Tử bây giờ thế nào nữa."
Có ăn no, có vệ sinh kỹ càng hay chưa.
Tần Thư nhìn cậu, nói về sau có thể lắp một chiếc camera trong nhà.
Trên xe buồn chán, vì thế Tống Vân Hồi tiếp đề tài, hai người cùng xem chung một cái điện thoại, bắt đầu tìm kiếm hãng camera đáng tin cậy.
Không tìm thấy hãng camera đáng tin cậy, ngược lại khiến đầu có hơi choáng, Tống Vân Hồi ngáp một cái, lại lần nữa nằm bò lên vô lăng.
Khoảng thời gian kẹt xe này hai người đã làm đủ loại chuyện giết thời gian một lần, thậm chí còn chơi cả trò oẳn tù tì mộc mạc nhất.
Hôm nay ngoại trừ gặp phải kẹt xe, vận may của cậu cũng không tồi, quá nửa là chiến thắng.
Chơi oẳn tù tì xong cậu liền liếc nhìn thời gian, nghĩ đến thời gian của chuyến bay tiếp theo, tiếp đó mượn điện thoại Tần Thư đăng nhập tài khoản của mình chọn trả vé.
May mà trước đây đã từng đăng nhập trên điện thoại anh một lần, lần này có thể dễ dàng đăng nhập mà không cần xác minh.
Hồi lâu sau đường xá dần khai thông, dòng xe cộ bắt đầu chậm rãi tiến về phía trước.
Tin tức tốt, đường xá khai thông.
Tin tức xấu, đụng phải dòng xe cộ giờ cao điểm.
Nhích một đoạn lại dừng một lúc, Tống Vân Hồi trơ mắt nhìn sắc trời tối dần.
Sắc trời mùa đông rất ít khi sáng sủa, quá nửa tối tăm xám xịt.
Đèn đuốc hai bên đường đã sáng lên.
Lúc dừng xe một lần nữa, Tống Vân Hồi cầm điện thoại mở app mua vé nào đó ra.
Các chuyến bay vẫn còn trước đó đã chuyển sang màu xám, bảo rằng chịu ảnh hưởng của môi trường đích đến, liên tiếp vài chuyến bay đã bị hủy bỏ.
Thành phố A vào mùa đông thường xuyên có tuyết rơi thì không thấy tuyết đâu, nơi trước đây vẫn luôn không có tuyết năm nay ngược lại cách dăm ba hôm lại có tuyết rơi, còn là tuyết lớn nữa, cản trở các hãng hàng không hoạt động.
"......"
Tống Vân Hồi trầm mặc, bắt đầu thay đổi đích đến trên bản đồ dẫn đường, hỏi Tần Thư bên cạnh, "Anh muốn đi đâu?"
Tần Thư báo tên một khách sạn, sau đó hỏi: "Hôm nay cậu định thế nào?"
"Tìm một khách sạn trước."
Bố trí đích đến xong xuôi, Tống Vân Hồi cầm điện thoại bắt đầu đặt phòng một khách sạn gần đây, xuất phát từ nguyên nhân công việc, cậu rất rành mấy cái nhà hàng khách sạn ở thành phố A, biết đặt cái nào tốt, có thể trực tiếp đặt phòng mà không cần đi hỏi dò.
Khách sạn cậu đặt phòng cách khách sạn Tần Thư ở một xíu.
Khách sạn Tần Thư ở còn có các diễn viên khác, không ít paparazzi chầu trực ngồi xổm ở đó, cậu không muốn dâng tặng bản thân lên đâu.
Mật khẩu thanh toán mà Tần Thư nói với cậu trước đây vậy mà vẫn còn phát huy tác dụng.
Nhập xong mật khẩu thanh toán đặt phòng, Tống Vân Hồi đưa điện thoại cho đối phương, nói: "Nhớ trước nha, lúc nào đó sẽ gửi một bao lì xì lớn cho anh."
Tần Thư lấp lửng đáp một tiếng sao cũng được.
Lái xe một đường, đoạn cuối cùng đành phải để Tần Thư tự lái, Tống Vân Hồi nửa đường xuống xe, lúc đi còn không quên chiếc điện thoại đã hết pin và khủng long nhỏ của mình.
Tài xế 'mất việc' đứng bên đường vẫy vẫy tay với Tần Thư trong xe.
Hồi đó cậu tới đây không ít lần, cảnh vật xung quanh cậu đều quen thuộc, trong gió lạnh cậu thoáng ôm chặt bó hoa trong tay hơn chút, xoay người đi về phía khách sạn.
Đã đặt phòng trước nên chỉ cần một tấm chứng minh nhân dân là vào ở được ngay.
Khách sạn sáng sủa, người qua lại không ít, ánh mắt của họ hầu như đều dừng lại trên đám khủng long cậu ôm trong tay, sau đó liền dời mắt.
Sau khi Tống Vân Hồi vào phòng việc đầu tiên cậu làm là sạc pin điện thoại.
Điện thoại hết pin đã tắt máy quá lâu, nhất thời chưa thể mở lên được, cậu rửa mặt một trận rồi mới quay về mở máy lên.
Ngồi xếp bằng trên giường cùng với đám khủng long nhỏ bên cạnh, đợi điện thoại sáng lên thứ đầu tiên cậu nhận được chính là tin nhắn của Tần Thư.
Anh hỏi cậu đã đến khách sạn chưa.
Tiện tay chụp một bức ảnh căn phòng, cậu gửi ảnh qua cho Tần Thư.
Gửi ảnh xong cậu liền bắt đầu tra xem từng tin nhắn một.
Khoảng thời gian điện thoại tắt cậu nhận được không ít tin nhắn và điện thoại gọi tới.
Liên hệ với cậu nhiều nhất vẫn là Trần Thần, cách một lúc anh ta lại gửi hai tin nhắn tới, tin nhắn về sau càng lúc càng nhiều, còn gọi cho cậu hai cuộc điện thoại nữa.
Thuận tay kéo một cái gối qua, cậu vén chăn lên ngồi bên giường, nhanh chóng hồi âm tin nhắn của Trần Thần, nhân tiện nói rõ tình huống chiều nay.
Đối phương hiện giờ hẳn là đã tan làm, hồi âm trong một giây.
Trần Thần có vẻ hơi gấp gáp, anh ta rep lại rất nhanh, Tống Vân Hồi cũng rep trong tích tắc.
Hai người cùng gấp nửa ngày cuối cùng cũng hòa hoãn lại.
Tần Thư gửi ảnh chụp hôm nay qua, Tống Vân Hồi vừa lưu vào album vừa xem, chăm chú ngắm nhìn bức ảnh bó hoa khủng long thêm vài cái, cậu tiện tay share qua cho Trần Thần luôn.
Trần Thần rep lại rất nhanh, anh ta hỏi ai tặng thế.
Tống Vân Hồi nói là Tần Thư tặng.
Trần Thần lạch tạch gõ chữ.
[Hai người các cậu cuối cùng cũng ở bên nhau rồi?]
[Chúc mừng nhe]
Tống Vân Hồi chậm rãi gõ một [?].
Đối phương rất nhanh đã thu hồi tin nhắn trước.
[Ý tôi là 'bó hoa' đẹp quá trời]
Cứu vãn tình hình không kịp lúc, nhưng tốt xấu gì cũng xem như đã cứu được, h@m muốn sống sót tuy ít nhưng vẫn có à nha.
Tống Vân Hồi chống cằm nghiêng thân thể về phía trước chọc chọc khủng long nhỏ, điện thoại trong tay đổ chuông, cậu liếc nhìn người liên hệ, trước hết nói với Trần Thần một câu [Nhận điện thoại xíu đây] sau đó nhận máy.
Gọi tới là một dãy số xa lạ, là đầu số điện thoại cố định.
Đầu dây bên kia là người của văn phòng tuyên truyền thành phố A.
Nói đơn giản chính là hy vọng cậu viết một bài hát cho thành phố A, chủ đề chính xoay quanh tuyết và nét quyến rũ cổ kính của thành phố.
Đối phương cẩn thận dè dặt báo giá và thời gian, sau đó yên lặng đợi cậu hồi âm.
Sau khi xảy ra sự việc mấy ngày trước, một đống email hẹn trước chất đầy hòm thư, điện thoại cũng thường xuyên đổ chuông. Hầu hết các bên hợp tác này đều có yêu cầu bổ sung, chẳng hạn như thêm một buổi phỏng vấn, những người này rốt cuộc đang nghĩ gì hoặc muốn làm gì cậu đều rõ, cậu từ chối toàn bộ, vì thế gần đây cậu làm nhiều công việc liên quan đến máy tính hơn, rất ít khi nhận hợp tác.
Lần này cũng xem như cân nhắc hợp tác mở bát cho năm mới, loại chủ đề này cậu gần như chưa từng tiếp xúc qua trước đây.
Nhưng Tống Vân Hồi xưa nay luôn dồi dào tinh thần khiêu chiến.
Lại tỉ mỉ thảo luận thêm một số chi tiết, hai bên cơ bản đã đi đến quyết định, nhanh chóng gác máy.
Ghi chú ca khúc này vào danh sách công việc dự tính, cậu trở về giao diện trước, tiếp tục tán gẫu với Trần Thần.
Trần Thần mấy ngày trước cuối cùng cũng tìm thấy một tên tên ngốc nhiều tiền chơi game chung, thu phí thấp lại còn dễ tính, hầu như chưa từng mắng người bao giờ, rất hợp với một người vừa thích chơi game vừa chơi gà như anh ta. Nhưng cảm giác chơi cùng người lạ và chơi với bạn bè chung quy vẫn có khác biệt, Tống Vân Hồi không rảnh nên không còn thường xuyên chơi cùng như trước đây nữa, sau đó anh ta đề xuất ba người có thể chơi chung, như vậy Tống Vân Hồi cũng có thể thể nghiệm cảm giác làm vua.
Hai người tán gẫu cũng không lâu lắm, nô lệ tư bản dù có tan làm cũng có việc gấp cần xử lý, Trần Thần rưng rưng nước mắt lên án đồng thời cấp tốc lăn đi làm việc.
*
Nhà họ Tống.
Tống Vân Dương từ công ty về nhà, người đầu tiên nhìn thấy là Từ Vi.
Bà ta ngồi trên sofa tựa như đang xem TV, tình tiết trên TV đã tiến triển đến đoạn cao trào, nhạc nền vẫn đang nhuộm đẫm bầu không khí, nhưng vẻ mặt bà ta lại không mảy may thay đổi, chỉ lúc nghe thấy tiếng cửa lớn mở ra thì ánh mắt mới khẽ dao động.
Tống Vân Dương vắt áo bành tô trên tay, mặc một thân âu phục bước vào.
Có người giúp việc tiến đến nhận lấy áo bành tô trong tay hắn, tiếp đó đưa một cốc nước nóng qua.
Từ Vi ngồi trên sofa chào hỏi hắn, nở nụ cười dịu dàng hỏi:
"Vân Dương hôm nay đã đi gặp Vân Hồi sao?"
Tin tức nhanh nhạy đấy.
Hắn đáp một tiếng.
Như để bảo đảm bầu không khí trong nhà không trở nên lúng túng và ngột ngạt, Từ Vi không tạm dừng TV mà thấp giọng hỏi tiếp:
"Vân Hồi định khi nào trở về thế? Dì sẽ chuẩn bị cẩn thận, chuyện trên mạng con cũng thấy rồi đó, thằng bé và Tử Thư gần đây có chút mâu thuẫn nhỏ, dì sẽ dặn trước với Tử Thư bảo nó chú ý chút đừng chọc anh hai giận."
Một chiêu lùi một bước tiến hai bước.
Tống Vân Dương lần này không để ý đến bà ta mà quay đầu hỏi bác Trần Tống Thành đang ở đâu.
Bác Trần đáp: "Ông chủ và đổng sự Lý đã hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, có lẽ sẽ về muộn một chút."
Tống Vân Dương gật đầu.
Khác hẳn với trước đây, trên mặt hắn đã không còn giữ nụ cười khách sáo nữa, từ lúc vào nhà đến giờ vẻ mặt hắn từ đầu đến cuối đều rất lạnh.
Tác phong lạnh lùng nghiêm túc của hắn bọn họ đều biết, nhưng chỉ khi đối mặt với công việc mà thôi, lúc ở nhà thường sẽ không như vậy.
Từ Vi đã bắt đầu nhận ra có gì đó không đúng.
Nghe bác Trần nói xong, Tống Vân Dương chuẩn bị nhấc chân bước vào thư phòng, kết quả bác Trần bên cạnh như đã đoán được hắn muốn làm gì, lại bổ sung thêm một câu, nói:
"Ông chủ và đổng sự Lý ăn cơm về muộn, có việc gì vẫn là ngày mai nói thì tốt hơn."
Bác Trần không biết hắn muốn nói gì, nhưng đoán được không phải chuyện gì tốt, vì thế nhắc nhở một câu trước.
Tống Vân Dương gật đầu.
Bọn họ chơi giải đố bên này, Từ Vi ngồi trên sofa siết chặt nắm tay, cảm giác bất an bắt đầu dâng lên.
***
Trong khách sạn an tĩnh, gian phòng đang bật điều hòa vô cùng ấm áp, nhưng Tống Vân Hồi nhất định phải đi lối đi khác, cậu mở cửa sổ sát đất dạng trượt ra rồi ra ngoài ban công.
Xung quanh đều là những tòa cao ốc chọc trời.
Vào đêm đông, trong thành thị phồn hoa, đủ loại ánh đèn khiến cả thành phố không thể tiếp tục lặng lẽ được nữa.
Cậu đứng bên ban công chống tay ngắm nhìn xa xa, gió đông lạnh thấu xương thổi lay mái tóc cậu, khiến chúng hất ra sau.
Như vẫn chưa ngắm đủ, đôi đồng tử nhạt màu phản chiếu ánh đèn, Tống Vân Hồi rướn nửa người ra ngoài, ngắm nhìn dòng xe cộ qua lại không dứt trên đường.
- -