Chương 55
Thư phòng lầu một vốn không có một bóng người, lúc này đang sáng đèn, cửa thư phòng khép hờ.
Nhan lão đang đứng trong thư phòng, bình sứ Thanh Hoa đặt ở góc thư phòng rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy.
May mà Nhan lão đứng, cũng không có ngã sấp xuống, chỉ là bình hoa vỡ nát đầy đất, chung quanh lão nhân gia tất cả đều là mảnh gốm sứ, nhất thời đi cũng không được, không đi cũng không được.
Lão nhân thấy hai người bọn họ đẩy cửa mà vào, ánh mắt dừng lại trên người Mạc Nhân Tuyết, đáy mắt hoảng hốt chợt lóe qua, nhịn không được liếc sang bàn học bên cạnh, tay vịn mép bàn gỗ hoàng lê, không để ý tuổi tác của mình, run rẩy bước ra: "Các con đừng vào, không có việc gì, ta không cẩn thận làm đổ bình hoa mà thôi, đợi lát nữa ta thu dọn một chút là được."
"Chờ một chút --" Lão nhân gia lớn tuổi, kia một bước lớn khiến tâm Lộc Dư An quả thực đều muốn nhấc lên cổ họng. Nhan lão ở tuổi này, nếu bị ngã thì thật là quá nguy hiểm.
Cũng may Mạc Nhân Tuyết ba bước thành hai bước, đá văng mảnh vỡ bên chân Nhan lão ra. Lộc Dư An cũng đồng thời cầm tay Nhan lão, vững vàng đỡ ông lão đến sô pha gỗ lim bên trái bàn học.
Hai người liếc nhau, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
May mà bọn họ tới kịp thời, lão nhân gia không có việc gì.
"Ta không sao. "Nhan lão bị đặt trên sô pha khoát tay, nhìn bộ dáng ngạc nhiên của bọn họ, thậm chí lập tức muốn đuổi bọn họ ra khỏi thư phòng," Các con không cần lo cho ta, ta chỉ không cẩn thận làm vỡ bình hoa kia, đợi lát nữa ngày mai cho người đến thu dọn là được."
Lộc Dư An lại nhạy bén phát hiện ánh mắt Nhan lão luôn quanh quẩn trên giấy Tuyên Thành Mạc Nhân Tuyết trải ra trên bàn gỗ hoàng lê, cậu nhìn theo ánh mắt Nhan lão.
Nhan lão không muốn Mạc Nhân Tuyết nhìn thấy đồ trên bàn sao?
Lộc Dư An suy nghĩ một chút, đi qua.
Nhan lão nhìn thấy, vội vàng hô: "Dư An - -"
Lộc Dư An lại từ bên cạnh rút ra một tờ giấy Tuyên Thành trắng xóa che lại đồ đạc trên mặt bàn.
Nhan lão lúc này mới thở phào nhẹ nhõm thu hồi nửa câu sau trong bụng, cũng không thúc giục bọn họ nhanh chóng rời đi.
Thiếu niên trong mắt nghi hoặc chợt lóe lên, cậu vừa mới nhìn thấy trên bàn sách đặt chính là tranh vẽ một nửa 《 Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ 》 vật này vì sao không thể để cho Mạc Nhân Tuyết nhìn thấy đây?
Lộc Dư An quay đầu nhìn mảnh sứ vỡ đầy đất, không nghĩ nhiều cúi người muốn nhặt mảnh sứ vỡ trên mặt đất lên.
Chỉ là tay cậu còn chưa đụng tới, một đôi tay khác lại nắm chặt cổ tay cậu, ngăn lại động tác của cậu.
Lộc Dư An ngẩng đầu khó hiểu nhìn Mạc Nhân Tuyết.
Mạc Nhân Tuyết lại nhẹ nhàng đá một cước vào ghế gỗ bên cạnh anh, đá ghế gỗ ra sau Lộc Dư An, tay phải ném mảnh sứ vỡ vào thùng rác, tay trái ấn thiếu niên vào trong ghế nói: "Dư An nghe lời, ngoan ngoãn ngồi yên."
Ánh mắt của anh dừng ở mắt cá chân Lộc Dư An, đang là mùa hè, vừa mới vội vàng, Dư An đi chân trần mang dép lê trong phòng chạy xuống, hơn phân nửa mu bàn chân trắng nõn lộ ra bên ngoài dép lê, nếu như vô duyên vô cớ bị mảnh sứ sắc bén cắt bị thương, vậy anh đau lòng vô cùng.
Nhan lão cũng gọi cháu ngoại qua, không chút đau lòng nói: "Dư An, con đừng cử động, để Nhân Tuyết dọn dẹp.
Mạc Nhân Tuyết cũng không phải thiếu gia mười ngón tay không dính nước dương xuân, lúc anh du học ở nước ngoài, phần lớn thời gian là một mình chăm sóc sinh hoạt thường ngày của mình, việc nhà của anh làm tốt không chỉ so với thiếu niên hơn một chút xíu.
Vì thế thiếu niên vốn không giỏi việc nhà ngoan ngoãn ngồi trên ghế gỗ, tùy ý để Mạc Nhân Tuyết bận trong bận ngoài.
Rốt cục thừa dịp Mạc Nhân Tuyết rời khỏi thư phòng để đi lấy thùng rác, Nhan lão vội vàng cất mấy tờ giấy Tuyên Thành trên bàn.
Cậu nhìn về phía Nhan lão, Nhan lão lại lắc đầu với cậu.
Bên ngoài thư phòng đã truyền đến bước chân của Mạc Nhân Tuyết, Nhan lão nhanh chóng đặt tờ giấy Tuyên Thành cuộn lên bỏ vào trong vại.
Cuối cùng dọn dẹp xong, Mạc Nhân Tuyết lấy lại tinh thần nghi hoặc hỏi: "Ông ngoại, ông đến thư phòng muộn thế này làm gì?"
"Không có gì" Nhan lão ho nhẹ một tiếng, ấp úng không biết trả lời thế nào, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng Hạ Dịch Khiêm gõ cửa: "Xảy ra chuyện gì?"
Rắc một tiếng, Nhan lão mở cửa sắt.
Hạ Dịch Khiêm mặc áo ngủ mèo còn ngái ngủ đi vào, mắt hạnh thật to nhìn mọi người nghi ngờ nói: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh cậu nghe được bên này có động tĩnh.
"A. "Nhan lão rốt cục nhận ra có điểm không đúng, nghi hoặc quan sát Nhân Tuyết và Dư An:" Nhân Tuyết, sao con lại từ phòng Dư An trên lầu tới. Ta nhớ là ta đã đóng cửa rồi mà?"
Ông rõ ràng là đóng cửa lớn mới vào thư phòng.
Sân của bọn họ được cải tạo trên cơ sở hai nhà nhỏ vốn có, bởi vì vội vã vào ở, kết cấu phòng ở cũng không có thay đổi, Mạc Nhân Tuyết muốn đến bên bọn họ cần phải đi qua cửa sắt lớn lầu một.
Nhan lão rõ ràng nhớ rõ ông đã đóng kỹ cửa chính.
Vậy cháu ngoại vào bằng cách nào?
Lão nhân nghi hoặc nhìn thiếu niên chột dạ dời đi tầm mắt, vành tai đột nhiên nóng lên.
Cậu không khỏi nhớ tới chậu hoa dành dành trên ban công đã sớm vì vướng víu mà bị dời đi.
Cậu, cậu cũng không thể nói Mạc Nhân Tuyết - - Mạc Nhân Tuyết là từ ban công tới a.
Lộc Dư An nhịn không được nắm chặt lưng ghế sô pha gỗ lim, cố gắng trấn định nhìn về phía Mạc Nhân Tuyết, kiên trì cố gắng tìm ra một lý do coi như có thể chấp nhận được trong đầu.
"Lúc con đi vào, cửa khép hờ. "Mạc Nhân Tuyết sửng sốt, sau đó mặt không đỏ tim không đập nói.
Nhan lão nửa tin nửa ngờ, ông rõ ràng xác định mình đã đóng cửa cẩn thận, nhưng ông thấy giọng điệu chắc chắn của cháu ngoại, lại có chút không xác định.
Hạ Dịch Khiêm ngáp một cái, còn ngái ngủ nói: "Không có việc gì là tốt rồi." Nói xong cậu nhịn không được lại ngáp một cái.
Nhan lão len lén gạt bức tranh bị thu hồi, muốn mau chóng tách bọn họ ra, vội vàng nói:
"Các con đi ngủ đi, không còn sớm nữa." Ông ngoài miệng nói mau đi nghỉ ngơi, nhưng chân của mình lại không nhúc nhích.
"Đúng vậy, về nghỉ ngơi sớm một chút đi. "Lộc Dư An vội vàng phụ họa, nhưng ánh mắt cậu lại không nhịn được nhìn Mạc Nhân Tuyết, nhất thời lại có chút chột dạ.
Mạc Nhân Tuyết thuận miệng phụ họa một câu, cũng không có ý đi.
Anh còn có chuyện chưa nói xong với Dư An.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người nói nghỉ ngơi, nhưng lại không có bước chân đi.
Chỉ có Hạ Dịch Khiêm gật gật đầu, thiếu niên nửa tỉnh nửa mê xoay người đi tới cửa, khi cậu sắp bước ra thì đột ngột bước chân cũng dừng lại, nghi hoặc quay đầu nhìn về phía mấy người còn đứng bất động hỏi: "Tất cả mọi người không trở về sao?"
Mọi người không buồn ngủ sao?
Không trở về còn đứng ở chỗ này làm cái gì đây?
Hạ Dịch Khiêm không biết vì sao, vấn đề này vừa hỏi ra, mọi người xấu hổ im lặng vài giây.
Mạc Nhân Tuyết còn chưa kịp mở miệng, Lộc Dư An lấy lại tinh thần, vành tai đỏ bừng đẩy Mạc Nhân Tuyết ra ngoài cửa hoảng hốt nói: "Trở về, trở về, đương nhiên trở về."
Chờ đến khi tất cả bọn họ trở về.
Nhan lão thở phào nhẹ nhõm, mở bản mô phỏngtrong vại ra.
Bức tranh miêu tả một nửa cũng không có lên màu, chỉ là đơn thuần đem núi non sông ngòi phác họa ra mà thôi.
Nhưng Lộc Dư An nhìn ra được, mỗi một nét bút Nhan lão đều đang dốc hết toàn lực khôi phục lại diện mạo vốn có của bức tranh "Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ".
Ngoài ra, bên cạnh có một bức tranh nhỏ là bức tranh gốc của "Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ", bức tranh ố vàng, bên trên còn có màu sắc tróc ra còn có dấu vết bị sâu mọt tổn hại, đây là bức ảnh "Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ" mà Lộc Dư An lần trước nhìn thấy tồn tại ở viện bảo tàng.
Điểm khác biệt duy nhất chính là, trên ảnh chụp mỗi một chỗ bức tranh có khuyết điểm tổn hại đều được khoanh tròn, bên cạnh đánh dấu ra con số dày đặc.
Lộc Dư An lúc này mới chú ý tới, trên bàn sách còn đặt một quyển hồ sơ thật dày, hồ sơ trên trang ghi lại mỗi một chỗ đánh dấu con số tổn hại nên dùng phương pháp gì đến tiến hành sửa chữa.
Cho nên, Nhan lão đây là đang nghiên cứu làm sao sửa chữa Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ?
Lộc Dư An khó hiểu nói: "Tại sao phải giấu anh Nhân Tuyết chứ."
Lộc Dư An nhìn thấy quyển sổ tay dày cộp kia mới biết được, thì ra Nhan lão cho tới bây giờ cũng chưa từng buông tha.
Nhưng điều này có cái gì không thể nói đây?
Nhan lão hai mắt lâm vào trong hồi ức, hồi lâu mới cười khổ nói: "Dư An, con có biết quyển thứ nhất Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ tìm về như thế nào không?"
Lộc Dư An lắc đầu, cậu chỉ nhớ rõ quyển thứ hailà Mạc Nhân Tuyết từ phòng đấu giá nước ngoài tìm về không lâu trước đây.
Nhan lão lại nhắm hai mắt lại, thống khổ nói: "Năm đó sau khi sư đệ đi, ta vẫn buồn bực không vui, mẹ Nhân Tuyết nhìn thấy, biết Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ là tâm bệnh cả đời ta, bởi vậy nó đại giang nam bắc đi tìm tung tích của Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ, trong quá trình tìm kiếm, nó gặp được ba của Nhân Tuyết."
Lộc Dư An đột nhiên có một loại cảm giác, sẽ không...
Lời nói của Nhan lão đã chứng thực suy đoán của cậu.
"Sau đó hai vợ chồng bọn nó tìm được quyển đầu tiên của Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ. "Nhan lão thần sắc lại càng thêm thống khổ.
Trong lòng Lộc Dư An dâng lên một dự cảm không tốt, cậu chưa từng gặp qua thậm chí nghe Mạc Nhân Tuyết nhắc tới cha mẹ anh, thậm chí cậu từng nghe cha con Lộc gia nhắc tới, Nhan lão chỉ có một đứa cháu ngoại như Mạc Nhân Tuyết, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhắc tới con gái của Nhan lão.
"Nhưng mà, trên đường đưa Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ tới thì xảy ra tai nạn xe cộ. Cha của Nhân Tuyết bảo vệ Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ trong két sắt, chết vì xuất huyết, còn mẹ của Nhân Tuyết..."
Nhan lão dừng một chút, bi thống nói: "Lúc ấy tuy rằng không ở trên xe, nhưng vài năm sau cũng đi theo ba Nhân Tuyết."
Lộc Dư An tâm không nhịn được buồn bực, cha mẹ Mạc Nhân Tuyết - -
Lập tức cậu ý thức được Nhan lão cũng mất đi nữ nhi cùng con rể của ông, cậu không đành lòng muốn ngăn cản Nhan lão tiếp tục nói tiếp.
Trong mắt Nhan lão tuy rằng bi thống, nhưng lại khoát tay nói: "Sinh lão bệnh tử, ai cũng không có cách nào tránh khỏi, ta đã nhìn thoáng, chỉ có điều bởi vì Nhân Tuyết luôn cảm thấy ta khó có thể tiếp nhận, không muốn ta tiếp xúc với Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ."
Nhưng tìm về, để cho quốc bảo ngày xưa một lần nữa thấy lại ánh mặt trời, cũng là tâm nguyện duy nhất của nữ nhi cùng con rể.
Cháu ngoại không nỡ để cho lão nhân này tức cảnh thương tình, nhưng bản thận lại chưa bao giờ dừng bước tìm kiếm.
Ông thân là ông ngoại sao có thể tùy hứng chứ?
"Ta già rồi, sống không được mấy năm. "Nhan lão sâu kín thở dài," Chuyện này nếu không có lời giải thích, ta thật sự không có mặt mũi đi gặp những người bên dưới."
xem như bị hủy ở trên tay ông, là khúc mắc nửa đời buồn bực không vui của ông, vì thế người chí thân của ông đều tiếc nuối cả đời, điều này làm sao để cho ông có thể buông xuống được.
Cách đây không lâu, trải qua suy nghĩ thận trọng, ông vẫn muốn Cục Văn vật Quốc gia xin khởi động kế hoạch sửa chữa "Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ".
Khởi động dự án sửa chữa quốc bảo truyền đời ngàn năm như "Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ" cần phải cực kỳ cẩn thận.
Không chỉ phải lo lắng đến kỹ thuật trước mắt có thể thỏa mãn nhu cầu sửa chữa hay không, còn phải lo lắng đến naycòn có một quyển lưu truyền bên ngoài, mà mấu chốt nhất chính là thuốc màu quan trọng nhất củaXa Cừ Huy đến nay vẫn chưa điều phối ra.
Điều này có nghĩ là cho dù là sửa chữa Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ cũng chỉ có thể bổ sung bút, không thể toàn sắc.
Nhưng Nhan lão cũng có suy nghĩ của riêng mình, đợi đến khi ông chết đi, trên đời này không còn tận mắt nhìn thấy họa sĩ nào bị hủy bởi Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ nữa.
Nhan lão cầm quải trượng lo lắng nói: "Nhưng nếu ta chết đi, người hiểu rõ Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ nhất trên thế giới này sẽ không còn nữa." Ông từ nhỏ cùng sư đệ đã mô phỏng bút tích thật của Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ, mà sau đó ông lại nghiên cứu Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ mấy chục năm, cơ hồ có thể cam đoan mỗi một chỗ đều có thể hoàn nguyên như đúc.
Nhưng những người khác có thể không?
Hai năm qua Nhan lão còn có thể cầm được bút vẽ, nhưng ông cũng đã cảm giác được năm tháng không buông tha người, qua vài năm nữa cho dù ông còn sống, có thể cầm bút hay không cũng là một vấn đề.
Nhưng khởi động lại cũng không phải là một chuyện đơn giản, bởi vì là Nhan lão đưa ra đơn xin, cục văn vật quốc gia cũng thận trọng cân nhắc chuyện này, không lâu sau sẽ liên hợp với mấy vị chuyên gia phương diện sửa chữa cùng đi đánh giá tính khả thi phương án của Nhan lão.
Tháng sau là buổi đánh giá.
Một xấp hồ sơ thật dày vừa rồi chính là phương án sửa chữa của Nhan lão. Nhan lão đánh dấu từng chỗ hư hỏng và phương pháp sửa chữa trên tranh.
Chỉ là ông lúc trước cũng không tinh thông sửa họa, trên bức họa vẫn có vài chỗ ông cũng không biết nên xử lý như thế nào mới tốt.
Cũng tỷ như ông vừa rồi thật sự là bởi vì nhìn cục bộ chỗ tổn hại bên trong, tâm thần hoảng hốt mới không cẩn thận đem bình hoa đập nát.
Lộc Dư An nhìn về phía trong chỗ tổn hại bên trong bức tranh kia, bức tranh lan tràn ra một mảnh nhỏ màu nâu đen không rõ vết bẩn, nhạy bén chỉ ra nói: "Là nơi này không biết xử lý như thế nào sao?"
Nhan lão nhìn theo ánh mắt của cậu, thần sắc phức tạp gật đầu.
Lộc Dư An nghiêm túc nhìn một chút, cẩn thận phân biệt ra màu sắc.
Loại màu sắc thấm vào bức tranh này rất khó xử lý, đặc biệt là loại màu nâu đen dày nặng giống như máu khô.
Màu nâu đen như máu. Thậm chí có thể làm cho Nhan lão thần sắc hoảng hốt.
Lộc Dư An trong nháy mắt ý thức được điều gì, cậu nhìn về phía Nhan lão.
Cậu nhạy bén bắt được bi thương trong mắt Nhan lão.
Cậu gần như có thể khẳng định, đây chính là màu sắc của máu.
Đó là máu của cha Mạc Nhân Tuyết.
Lộc Dư An siết chặt lòng bàn tay, cậu nhớ tới Mạc Nhân Tuyết, gần như không do dự, giọng nói cậu khó khăn thốt ra: "Con, con có thể nghĩ biện pháp."