Bên ngoài sân nhà Lý lão đầu, Lộc Dư An hít sâu một hơi điều chỉnh biểu tình thật tốt, yên lặng đem lý do thoái thác mà mình đã chuẩn bị tốt lặp lại ở trong lòng một lần nữa.
Cậu biết Mạc Nhân Tuyết đương nhiên sẽ không tin lời nói của Lộc Dữ Ninh. Hành động của cậu nhất định sẽ khiến Mạc Nhân Tuyết hoài nghi.
Cậu không muốn lừa Mạc Nhân Tuyết, nhưng lại càng không muốn ép Khiêm Khiêm.
Lại nói tiếp đây là lần đầu tiên cậu nói dối Mạc Nhân Tuyết. Thiếu niên nhăn mày, khó xử, chỉ có thể đè nén áy náy trong lòng, vắt hết óc suy nghĩ một lý do coi như có thể chấp nhận được.
Chỉ có điều đầu ngón tay cậu vừa chạm vào nắm cửa.
Cửa cũng đã mở ra từ bên trong.
Mạc Nhân Tuyết đang đứng ở ngay đó.
Lộc Dư An bất ngờ không kịp đề phòng nhìn thấy khuôn mặt Mạc Nhân Tuyết, trong đầu trống rỗng, lý do thoái thác vừa rồi đã sớm quên không còn một mảnh, cùng tay cùng chân cứng ngắc ấp úng nửa ngày nói: "A, anh muốn ra ngoài sao?"
Mạc Nhân Tuyết bất đắc dĩ thở dài, Dư An đại khái là không biết trước cửa sân đã lắp đặt camera theo dõi thông minh.
Anh nhìn thấy trong camera, Lộc Dư An đã đợi ở ngoài sân suốt năm phút.
Nếu anh không ra mở cửa, chỉ sợ Dư An còn có thể đứng ở cửa lâu hơn.
Thấy vẻ mặt rối rắm của Dư An, Mạc Nhân Tuyết liền hiểu được, bất đắc dĩ thở dài nghiêng người nói: "Vào trước đi."
Lộc Dư An giống như một học sinh cuối cùng cũng đứng lên trả bài, khẩn trương gãi gãi mái tóc đang vểnh lên, cùng tay cùng chân bước vào sân, đột ngột nói: "Mấy hôm trước em ngoài ý muốn nhặt được tranh của Lộc Dữ Ninh mới phát hiện ra chuyện này."
Một lý do tương đối qua loa.
Cậu khẩn trương ngước mắt nhìn Mạc Nhân Tuyết, sợ Mạc Nhân Tuyết sẽ hỏi ra càng nhiều vấn đề khiến cậu khó có thể đối phó.
Nhưng mà cậu chỉ nghe được Mạc Nhân Tuyết nhẹ nhàng nhàn nhạt đáp một câu "Ừ", không có bất kỳ câu hỏi dư thừa nào.
Lộc Dư An sửng sốt, cậu dừng bước khó hiểu nhìn Mạc Nhân Tuyết, Mạc Nhân Tuyết cứ như vậy mà tin tưởng cậu.
Mạc Nhân Tuyết nhận ra cậu dừng bước, quay đầu nhìn sang, khó hiểu hỏi: "Sao vậy? Dư An."
Lông mi thon dài của Lộc Dư An rung động, cúi đầu hỏi: "Anh không có gì muốn hỏi sao?"
Mạc Nhân Tuyết lại đứng trước mặt cậu xoa xoa mái tóc đang vểnh lên của cậu nói: "Anh tin tưởng em."
Anh tin tưởng cho dù Dư An muốn giấu diếm, cũng có lý do chính đáng để phải giấu diếm.
Đây là niềm tin chưa từng dao động của anh đối với Dư An.
Lộc Dư An hiểu ý Mạc Nhân Tuyết, trong lòng cậu dâng lên một cảm giác đặc biệt.
Tựa hồ cậu chưa bao giờ được người ta tin tưởng một cách kiên định như vậy.
Lộc gia luôn khiến cậu cảm thấy mình là một người tồi tệ.
Mà Mạc Nhân Tuyết luôn dùng hành động của anh nói cho cậu biết - - cậu kỳ thật là một người cũng không tệ lắm.
Cậu nhịn không được hỏi: "Vì sao a."
Môi Mạc Nhân Tuyết khẽ mấp máy - -
Mà lúc này ngoài cửa có một chiếc xe hơi mở loa ồn ào đi ngang qua, cậu cũng không có nghe rõ Mạc Nhân Tuyết nói cái gì.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Lộc Dư An thốt ra: "Anh lặp lại một lần nữa đi, em không nghe thấy." Cậu nói xong, mới giật mình nhận ra mình có thể thản nhiên đưa ra đề nghị như vậy.
Không khó mở miệng, không nhìn trước ngó sau, thậm chí không sợ Nhan lão trong nhà sẽ nghe được.
Mà theo những lời này, gông xiềng vô hình trong lòng cậu rốt cục vỡ nát.
Mạc Nhân Tuyết cũng sửng sốt, anh cười cười nói: "Không nghe thì thôi."
A cái này......
Đôi mắt nâu nhạt của thiếu niên nhịn không được oán giận nhìn Mạc Nhân Tuyết, sau đó sửng sốt - -
Mạc Nhân Tuyết cũng vừa vặn nhìn về phía cậu, hai người đối diện. Ánh mắt Mạc Nhân Tuyết thuần túy là màu đen, khi nhìn người khác vĩnh viễn mang theo sự xa cách nhàn nhạt, mà giờ phút này, Lộc Dư An lại thấy rõ ràng chính mình trong ánh mắt Mạc Nhân Tuyết.
Cậu cũng chắc chắn rằng Mạc Nhân Tuyết cũng nhìn thấy cái bóng của chính mình trong con ngươi của cậu.
Trong phút chốc, những con ve sầu mùa hè trong sân đang không ngừng kêu to , thế giới phảng phất chỉ còn lại hai người bọn họ.
Đường nét thâm thúy của người đàn ông như mang theo ma lực kỳ dị.
Ma xui quỷ khiến, Lộc Dư An vươn đầu ngón tay, khớp ngón tay thon dài chạm vào cằm Mạc Nhân Tuyết.
Trong sân truyền đến tiếng ho khan liên tiếp của Nhan lão trong phòng ngủ, trải qua một ngày trắc trở, tinh thần Nhan lão có chút không tốt lắm, thân thể cũng rõ ràng có hơi suy yếu.
Tiếng ho khan liên tiếp này lại đánh thức Lộc Dư An.
Cậu nhanh chóng rút đầu ngón tay về, rõ ràng đã tách ra, đầu ngón tay đụng vào nơi ấm áp, nhiệt độ lại theo ngón tay lan tràn lên trên, đốt đến vành tai của cậu, Lộc Dư An vội vàng nói: "Cằm của anh có vết bẩn --"
"Ừm, là vết bẩn. Em vừa mới lau đi, Nhan lão thế nào rồi?"
Mạc Nhân Tuyết nhíu mày nhìn vào trong phòng nói: "Anh đi xem thử."
Anh xoay người đi về phía phòng Nhan lão, trong nháy mắt khi anh xoay người, ngón tay nhẹ nhàng phất qua cằm, giống như lúc vừa nãy, từ trong tê dại dị thường kia cùng đầu ngón tay một người khác chạm vào nhau.
Nhan lão mặc dù có chút không thoải mái, nhưng sống chết không chịu đi bệnh viện.
Lão nhân gia ngồi trên ghế nằm, chống gậy cố chấp nói: "Thân thể của ta tự ta biết rõ! Nhân Tuyết con ngồi xuống, ta có lời muốn nói với con."
Mạc Nhân Tuyết chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi đối diện ông ngoại.
Nhan lão thở dài, trầm mặc một lúc mới nói: "Ông ngoại lớn tuổi rồi, có chuyện muốn hỏi ý kiến con."
Hai người bọn họ hiếm khi có lúc tâm sự nghiêm túc như vậy.
Mạc Nhân Tuyết không khỏi nghiêm túc nói: "Ông ngoại, ông nói đi."
Nhan lão lại hỏi: "Nhân Tuyết, con cảm thấy đứa bé Dư An này thế nào?"
Đầu ngón tay Mạc Nhân Tuyết vô thức vuốt ve cằm, đáy mắt bất giác mang theo ý cười ôn nhu nói: "Dư An - -" hai chữ Dư An bị kéo cực kỳ dài trong giọng nói của anh, giống như có chút mùi vị khó hiểu.
"Dư An, em ấy rất tốt."
Nghe được câu trả lời của anh, Nhan lão lại thở phào nhẹ nhõm, đáy mắt có hơi mỉm cười nói, "Đối với ta, ta cũng cảm thấy Dư An rất tốt, nó là đệ tử duy nhất của Lý thúc con, con cũng biết Lý thúc đã qua đời, người thân của đứa nhỏ này thật sự làm cho ta không yên lòng, cho nên ta có một ý nghĩ --"
Trong lòng Mạc Nhân Tuyết mơ hồ có dự cảm, ý cười trong đáy mắt dần dần biến mất.
Nhan lão cười nói: "Không bằng ta thu dưỡng Dư An, như vậy con chính là ca ca chân chính của nó, vạn nhất sau này ta đi, hai người các con cũng có thể chiếu cố lẫn nhau." Đây dù sao cũng là chuyện đại sự, ông vốn lo lắng Nhân Tuyết không muốn. Dù sao chiếu cố một đứa nhỏ cùng việc coi một đứa nhỏ như đệ đệ của mình mà đối đãi là không giống nhau.
Nhưng bởi vì Nhân Tuyết và Dư An có quan hệ rất tốt, cho nên ông mới yên tâm đề xuất chuyện này.
Để anh làm anh trai thực sự của Dư An - -
Trong nháy mắt Mạc Nhân Tuyết gần như không duy trì được nụ cười trên mặt.
Phản ứng trong phút chốc của con người vĩnh viễn là phản ứng chân thật nhất, vào giờ khắc này ngay cả Mạc Nhân Tuyết cũng không lừa được chính mình, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ –
Thiếu niên ngoài cửa sổ giống như bị cây trong sân hấp dẫn lực chú ý, ngửa đầu nhìn đại thụ.
Đồng phục rộng thùng thình khiến thiếu niên có chút gầy gò, nhưng mặt mày lại đường hoàng sẽ làm cho người ta cảm thấy khó có thể tiếp cận.
Nhưng anh lại hiểu rõ trái tim quật cường lại mềm mại của thiếu niên.
Anh trầm mặc một lúc lâu, khiến Nhan lão cũng nhận ra có gì đó không đúng, hỏi: "Sao vậy? Con có đồng ý không?"
Mạc Nhân Tuyết siết chặt lòng bàn tay mình, khớp ngón tay bởi vì dùng sức mà trắng bệch.
Anh tự nhủ, đó là vô đạo đức, điều này hoàn toàn khác với nền giáo dục truyền thống Trung Quốc mà anh nhận được trong hai mươi tám năm trước.
Là đi ngược lại nguyên tắc của anh.
Là sẽ bị anh của trước kia khịt mũi coi thường.
Dư An nhỏ hơn anh gần mười tuổi, anh hẳn là đủ tư cách làm anh trai, chiếu cố Dư An thật tốt.
Mà Dư An sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn, sau này cậu sẽ đi nhiều nơi hơn, sẽ quen biết nhiều người hơn.
Đây mới là điều đúng đắn.
Nhưng một chữ "được" đơn giản như thế, anh làm sao cũng nói không nên lời.
Anh im lặng một lúc, nói: "Chuyện này để cho con suy nghĩ thêm một chút."
Trong khoảng thời gian này Lộc Chính Thanh cũng sứt đầu mẻ trán, hội đồng quản trị công ty đã xảy ra biến động lớn.
Lộc Chính Thanh cũng không phải là người thừa kế theo phương pháp truyền thống tầm thường vô năng, khi ông tiếp nhận Lộc thị từ trên tay phụ thân mình, khách sạn dưới trướng Lộc thị bị chuỗi khách sạn bên ngoài đánh cho tan tác, gần như phá sản.
Là Lộc Chính Thanh gánh trách nhiệm trong lúc lâm nguy, tìm kiếm đối tác, nhiều vòng huy động vốn, một lần nữa đưa ra thị trường, việc kinh doanh của Lộc thị mới ngày càng tốt.
Tuy rằng ban đầu đối tác bởi vì tham ô tài sản công ty mà mỗi người đi một ngả, nhưng cổ phần nội bộ Lộc thị vẫn thập phần phức tạp, cũng không phải hoàn toàn được Lộc gia nắm giữ ở trong tay.
Mà lúc này đây báo cáo tài chính của Lộc thị lại lộ ra có vấn đề, hội đồng quản trị làm khó làm dễ Lộc Chính Thanh, Lộc Vọng Bắc lại không ở công ty, chuyện mới thành ra sứt đầu mẻ trán như vậy.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Ông thật vất vả đem sự việc của công ty xử lý tương đối ổn.
Tư liệu của Mạnh Nhất Khải cũng được thư ký Đỗ đưa đến trước bàn làm việc của Lộc Chính Thanh.
Trong mười trang tư liệu vô cùng đơn giản ghi chép tỉ mỉ thời gian Mạnh Nhất Khải bị giam giữ từ nhỏ cho đến lớn.
Lộc Chính Thanh đang sứt đầu mẻ trán nhìn thấy cũng giật mình, toàn bộ tư liệu chỉ nhớ kỹ ba điều- - nhiều lần phạm tội, khách quen của cục cảnh sát, nhân phẩm ti tiện.
Ông gần như lập tức đứng lên.
Người như vậy sao có thể ở bên cạnh Dư An?
Nếu như là ông, ông khẳng định không chút do dự ngăn cấm loại người này ở bên cạnh Dư An, nhưng là hiện tại hết lần này tới lần khác –
Huống chi trước đây không lâu bởi vì chuyện tranh vẽ, ông vốn đã cảm thấy hỗ thẹn với Dư An.
Lộc Chính Thanh thở dài, ngồi trên ghế làm việc, đau đầu xoa xoa trán.
Mà lúc này điện thoại di động Lộc Chính Thanh vang lên - - là hiệu trưởng trường trung học Tĩnh An.
Bởi vì Lộc gia cùng trường trung học Tĩnh An có quan hệ, hiệu trưởng trường trung học Tĩnh An cùng Lộc Chính Thanh cũng coi như quen biết, thậm chí còn là bạn học cũ.
Lộc Chính Thanh trước sau như một cảm thấy mấy đứa nhỏ hẳn là phải dựa vào chính mình, trẻ con lớn lên dưới sự che chở của cha mẹ thì không thể đi xa, giống như Vọng Bắc một đường đi lên đều là dựa vào chính mình, Dữ Ninh cũng là như vậy, chưa từng yêu cầu trường học cho bọn nhỏ đãi ngộ đặc thù gì.
Lần này hiệu trưởng gọi điện thoại cho ông cũng là chúc mừng ông.
Giọng hiệu trưởng không giấu được sự hâm mộ: "Lần này tuy rằng chỉ có một suất thôi, nhưng sau khi tổ tuyển sinh của Ương Mỹ xem qua tư liệu của hai người, vô cùng hài lòng, nguyện ý cho cả hai một cơ hội phỏng vấn, ông bảo bọn nhỏ chuẩn bị phỏng vấn cho tốt đi."
Lộc Chính Thanh nghe xong trong lòng cuối cùng cũng vui vẻ, đặc biệt là đối với Dữ Ninh - -
Bị Nhan lão ra điều cấm, Dữ Ninh gần như không thể tìm được một sư phụ tốt.
Ương Mỹ là trường mỹ thuật tốt nhất cả nước, gần như là cơ hội duy nhất đối với Dữ Ninh.
Mà thành tích của Dư An nếu như đủ để lấy được danh ngạch này, không dám cam đoan, nhưng ít nhất tỷ lệ thi đậu đại học sẽ lớn hơn nhiều.*Wattpad: LinhLam1301 *Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Thân là phụ thân ông lập tức nghĩ đến, đề cử cả hai đứa nhưng danh ngạch chỉ có một, liền nhận ra vô luận như thế nào đều sẽ có một đứa không được chọn, chọn trúng sẽ vui vẻ, nhưng nếu không được chọn khẳng định cũng phi thường mất mát.
Ông nhớ tới chuyện cách đây không lâu, chuyện tranh vẽ là Dữ Ninh làm sai.
Nhưng Dư An rõ ràng đã sớm biết Dữ Ninh lấy đi bức tranh của cậu chẳng những không nói cho bọn họ biết, lén lút xử lý sự việc, ngược lại còn lựa chọn công khai chuyện này trong một dịp quan trọng gần như có thể hủy diệt cả đời Dữ Ninh.
Ông thở dài thật sâu.
Chỉ có một danh ngạch, có thể làm cho quan hệ của hai đứa nhỏ vốn đã đoạn tuyệt lại càng thêm hỏng bét hay không?
Lộc Chính Thanh đè xuống đáy lòng đang mơ hồ lo lắng.
Mà lúc này, cảnh sát Nam thành rốt cục tìm được Vương Như ở quê của bà, người phụ nữ kinh doanh cửa hàng nhỏ nhìn cảnh sát xuất hiện ở cửa, bà cười khổ một tiếng, cũng không ngạc nhiên, bà sớm biết một ngày như vậy sẽ đến.
Người phụ nữ gần trung niên đẩy Nhạc Nhạc về phòng, bà cười khổ lau tạp dề nói: "Các anh vào đi. Muốn hỏi cái gì, tôi sẽ nói thật cho các anh biết."
.
Sau giờ nghỉ trưa thứ hai.
Đầu hạt dẻ trở lại phòng học, thấy trên bàn Dư An đè một tờ giấy.
Cậu nghi hoặc hỏi kính dày: "Dư An đâu?"
Kính dày gãi đầu nói: "Buổi trưa Dư An đã rời khỏi trường học rồi, hình như cậu ấy đi ra ngoài có việc, tờ giấy này là của ai?"Cậu mơ hồ nhìn thấy Dư An dùng điện thoại di động tra đường đến bệnh viện, cậu lo lắng hỏi Dư An có phải không thoải mái hay không, Dư An nói chỉ là đi kiểm tra, cậu mới yên tâm.
Bọn họ đang nghi hoặc, Lộc Dư An trở lại phòng học, rút ghế ra, tay phải nhịn không được xoa xoa lỗ tai, tay trái mở tờ giấy ra.
Lộc Dư An vừa nhìn thấy tờ giấy, đuôi lông mày liền không nhịn được nhăn lại.
Là chữ viết của Lộc Dữ Ninh trên tờ giấy.
"Chúng ta gặp ở phòng học thứ ba phía sau núi nói chuyện một chút. Tôi sẽ đợi đến khi anh đến mới thôi."
Lộc Dư An dừng tầm mắt lại ở mấy chữ phòng học bỏ hoang phía sau núi, trong lòng có một ý niệm hiện lên.
Lộc Dữ Ninh muốn cậu đến phòng học phía sau núi nói chuyện gì?
Cậu vốn không muốn để ý tới, nhưng mấy ngày nay Lộc Dữ Ninh luôn quanh quẩn trước cửa lớp muốn xin lỗi cậu, điều này đã khiến không ít bạn học trong lớp cậu chú ý.
Lộc Dư An không hoài nghi nếu cứ tiếp tục như vậy, Lộc Dữ Ninh sẽ làm ra chút chuyện càng thái quá.
Không bằng cùng Lộc Dữ Ninh nói rõ ràng một lần.
Sau khi tan học, Lộc Dư An ở trong phòng học vừa làm bài tập vừa không kiên nhẫn chờ Lộc Dữ Ninh.
Nhưng Lộc Dữ Ninh cũng không có tới, ngược lại Lộc Dư An hơi mệt mỏi, ghé vào trên bàn nhàn nhạt ngủ một chút.
Cậu ngủ cũng không an ổn, luôn mơ hồ cảm thấy bất an.
Thẳng đến khi điện thoại di động đặt ở phía dưới bắt đầu rung lên, cậu bị gọi tỉnh, ở chung quanh ngửi được một cỗ mùi, mới từ cửa sổ phòng học nhìn ra bên ngoài lại thấy một đám khói dày đặc, cách đó không xa ánh lửa ngút trời, nơi này đang cháy.