Vạn Ngô Chi Linh

Chương 103




‘Phanh!’, khối băng thật lớn rơi trên cạnh kỹ thai, phát sinh âm hưởng thật lớn, đem đường nhìn khán giả vốn ngẩng đầu, nhìn bầu trời toàn bộ hấp dẫn, đều nhìn về phía khối băng bộ dạng khả nghi. Đây, rốt cuộc là vật gì?

Bởi quang tuyến chiết xạ, khán giả trên đất còn không biết chiến đấu trên trời đã kết thúc, một khán giả mắt sắc tựa như trong khối băng thật lớn phát hiện một mạt màu đỏ quen thuộc, nhưng không quá xác định, do do dự dự nói: “Hình như… hình như có điểm giống kỳ lân!”

“Cái gì!” Mọi người kinh hô, “Thế nào khả năng,”

Đều mở to mắt, từ các góc độ quan sát vật thể khổng lồ gây ra tro bụi thật lớn, thình lình bên trong phát hiện một mạt màu đỏ tiên diễm, không phải là nhan sắc biểu bì của kỳ lân sao!

Một khán giả tới gần cạnh kỹ thai, lơ đãng thấy một mạt màu vàng từ không trung rơi xuống, trừng to mắt, đợi thấy rõ, mới phát giác nguyên lai chính là mao nhung động vật màu vàng vừa nãy, không khỏi vươn tay chỉ vào, thét to: “Nhìn! Kim long chiến thắng!”

Lực chú ý của khán giả lần thứ hai bị dời đi, đều chuyển hướng Linh cùng Cẩm trong lòng y, thấy kim long bình an vô sự, toàn bộ hoan hô nói: “Xác thực, kim long chiến thắng, là kim long chiến thắng!”

Tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc cùng tiếng hoan hô vang vọng toàn bộ cạnh kỹ tràng, tất cả khán giả quan chiến tỷ thí đứng lên, vì tràng tỷ thí đặc sắc ủng hộ. Trận tỷ thí này, không chỉ cho bọn họ thấy ma pháp thao tác thành thạo cùng chính xác của hai ma pháp sư, càng cho bọn họ gặp thần cấp ma thú cuộc đời chỉ một lần gặp, cùng chứng kiến ma pháp tỷ thí đặc sắc không gì sánh được.

Thạch Trọng tuy ma lực không hoàn toàn hao hết, thế nhưng bởi ma thú linh hồn khế ước thụ thương, khiến hắn ảnh hưởng rất lớn, vết thương trên đại thối đã đình chỉ chảy máu, nhưng vẫn khiến Thạch Trọng sắc mặt tái nhợt, mái tóc ướt đẫm mồ hôi kề sát cái trán, khiến hắn thoạt nhìn có chút chật vật. Hắn lúc này, chỉ có thể vô lực nửa quỳ tại chỗ, nhìn Linh tiếp thu tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô.

Tuy kỳ lân bị đóng băng trong một khối băng thật lớn, tình huống nhìn như nguy cấp, nhưng linh hồn truyền đến tin tức, Thạch Trọng biết kỳ lân không có sinh mệnh nguy hiểm. Nhân viên dự thi khác của Bắc Nguỵ lên thai, sau khi đem khối băng hòa tan, đều nâng Thạch Trọng cùng kỳ lân đi xuống cạnh kỹ thai.

Thạch Trọng nằm trên cáng, nhìn Linh đã xoay người đi xuống, hơi vung lên một tiếu dung, Linh, kế tiếp, ta nhất định đánh bại ngươi.

Linh vừa đi xuống cạnh kỹ thai, liền bị đám người Hoài Thanh vây quanh, quan tâm hỏi đông hỏi tây, Cẩm trong lòng sớm bị Linh thu hồi ma thú không gian, khiến đám người Lê Văn Uẩn một trận đáng tiếc, vốn nghĩ đến gần hảo hảo quan sát thần cấp ma thú. Bất quá, nghĩ tới Cẩm kết thúc chiến đấu, tuy không thụ thương, thế nhưng ma lực khô kiệt, chờ hắn khôi phục rồi nói, còn nhiều thời gian, không vội.

Thấy ánh mắt như lang tự hổ của mọi người, Linh cười cười, trong lòng yên lặng vì Cẩm mặc niệm, Vạn Thần Dật không vây tới, hắn chỉ đứng trước chỗ ngồi, ánh mắt không rời Linh, từng điểm từng điểm tinh tế quét qua, xác định Linh không điểm thương tổn, mới yên lòng.

Đường nhìn quét qua đám người vây quanh mình, Linh thấy Vạn Thần Dật nhìn không chuyển mắt, thấy phập phồng lo lắng trong mắt Vạn Thần Dật, sau chuyển thành bình tĩnh yên tâm, không khỏi vung lên một nụ cười yếu ớt, trấn an biểu thị chính mình không việc gì.

Tiếp thu trấn an của Linh, biết Linh không quên mình, Vạn Thần Dật thật cao hứng, câu dẫn khóe miệng, đáp lại một tiếu ý ấm áp, hai người như thế trực tiếp dưới cạnh kỹ thai vạn chúng chú mục, lẫn nhau đối diện.

Lê Văn Uẩn ngay từ đầu còn lo lắng nhìn Linh, quan tâm hỏi tình huống Cẩm, sau phát hiện, không đúng! Linh thế nào không phải nhìn về phía bọn họ, phương hướng đường nhìn sai, thế nào là nhìn xa xa.

Theo đường nhìn Linh, quay đầu vừa nhìn, úc úc, nguyên lai là Tam hoàng tử điện hạ Vạn Thần Dật, xét thấy thần kinh trì độn của những người khác, Lê Văn Uẩn hảo tâm nhắc nhở: “Chúng ta không nên ở đây ngăn cản Linh, y vừa kết thúc tỷ thí, nhất định mệt chết, cần nghỉ ngơi, nhanh quay về chỗ ngồi.”

Hoài Thanh lăng lăng, không hiểu chuyện gì, nhưng Lê Văn Uẩn nói chính là sự thực, Linh nhất định mệt chết, cho nên hắn rất ngoan gật đầu, tán thành. Ly Tịch cùng Tĩnh Lan nhận thấy cái gì, mịt mờ cười, ưng thuận tán thành, kéo Linh trở lại chỗ ngồi.

Lê Văn Uẩn kéo Linh, vừa đem Linh đặt ở chỗ ngồi, vừa vẻ mặt chính kinh nói: “Thần Dật a, ngươi ngồi bên cạnh Linh, phải chiếu cố tốt Linh!” Biểu tình một bộ mẹ vợ dặn dò con rể, bất quá, hiệp xúc trong mắt lóe ra thế nào cũng vô pháp che giấu.

Vạn Thần Dật bất mãn đem bàn tay Lê Văn Uẩn đặt trên vai Linh kéo ra, chỉ nói một chữ: “Cút!”

“Hát!” Lê Văn Uẩn hít một ngụm lãnh khí, chỉ vào hắn, cũng chỉ một lời, “Thấy sắc quên bạn.”

“Ngươi không phải ngày đầu quen biết ta.” Lời ngầm, ngươi mới biết ta là người như vậy, thất bại.

Lê Văn Uẩn giơ ngón tay, “Xem như ngươi lợi hại.” Chỉ có thể mang theo tâm tình bị chiến bại đến chỗ Hoài Thanh tìm kiếm an ủi. Vạn Thần Dật thay đổi, hắn từ lúc nhận thức Linh liền thay đổi, trước đây sẽ không đối hắn tàn nhẫn như vậy, có tình nhân không nhân tính!

Lê Văn Uẩn trước đây một ít tổn hại Vạn Thần Dật, hiện, khó được Vạn Thần Dật có thể hòa một ván.

Linh cười cười nhìn hai người một đến một đi đùa giỡn, không chút ngăn cản.

Sau khi thanh lý tốt thổ khối, thuỷ tí vân vân tàn dư vật trên cạnh kỹ thai bởi các loại ma pháp sản sinh, chủ tịch thai tuyên bố trận tỷ thí thứ nhất Đông Triệu Linh thắng lợi, Đông Triệu gia tăng tích phân mười phần, kế tiếp, trận tỷ thí thứ hai bắt đầu.

Trận tỷ thí thứ hai là Tây Tần cao cấp ma pháp sư đối trận Trung Tề cao cấp ma pháp sư, Tây Tần thắng lợi, gia tăng tích phân mười phần.

Trận tỷ thí thứ ba là Bắc Nguỵ đối chiến Nam Yến, Nam Yến thắng lợi, gia tăng tích phân mười phần.

Trận tỷ thí thứ tư, Đông Triệu Chu Văn đối chiến Trung Tề, Đông Triệu thắng lợi, gia tăng tích phân mười phần…

Trận tỷ thí thứ chín, Đông Triệu Vạn Thần Dật đối trận Tây Tần Thủy Vinh Hiên.

Một hồi kế một hồi tỷ thí đặc sắc, đem bầu không khí bên trong cạnh kỹ tràng đẩy lên một cái lại một cái cao triều, tuy không tiếp tục xuất hiện thần cấp ma thú, thế nhưng cao giai ma thú ùn ùn, khiến người hoa cả mắt, ước ao không ngớt.

Thần cấp ma thú thật sự rất ít, mọi người cũng biết thật sự khả ngộ bất khả cầu, cả đời không nhất định gặp một lần, so với thần cấp ma thú, cao giai ma thú tuy đồng dạng cực kỳ hiếm thấy, thế nhưng tương đối mà nói, cửa phóng thấp không phải một đẳng cấp, có thể thỏa mãn càng nhiều viễn vông cùng mộng đẹp, chỉ cần đủ bản lĩnh, trọng kim mua bán, không phải khó có thể cầu.

Cho nên càng nhiều người mộng tưởng, từ thực tế xuất phát, bản thân muốn sở hữu một đầu cao giai ma thú, mà ngũ quốc ma pháp thi đấu lần này quả thực thành biểu diễn hội của cao giai ma thú, rất nhiều cao giai ma thú bình thường chỉ nghe nói, hôm nay đều có thể trong hiện trường nhìn thấy.

Trận tỷ thí thứ chín, Đông Triệu đệ nhất thiên tài đối trận Tây Tần đệ nhất thiên tài, hơn nữa, Thủy Vinh Hiên còn là sân nhà tác chiến, rất nhiều người Tây Tần biết, đệ nhất thiên tài của bọn họ, Thủy Vinh Hiên có một đầu thần bí ma thú không biết thuộc tính, không biết đẳng cấp.

Trận tỷ thí này, lần thứ hai dẫn phát cao độ quan tâm cùng sôi trào nhiệt tình của khán giả, vốn trải qua cả ngày cao độ hưng phấn oanh tạc, tinh thần rất nhiều người đã mệt mỏi, thế nhưng vừa nghe tin tức này, rất nhiều người tựa như đánh kê huyết kích động, đây chính là tỷ thí từ khi ngũ quốc ma pháp thi đấu lần này bắt đầu, đáng giá khiến người chờ mong nhất, không có một trong.

Lúc trước danh tiếng Linh không phải rất vang dội, rất nhiều người không chú ý tới y, cũng không nhận ra y, cho nên y không bị bao nhiêu người chờ mong, thế nhưng Vạn Thần Dật cùng Thủy Vinh Hiên không giống, bọn họ đều là nhân vật thành danh thiếu niên, rất nhiều người chính là hướng về phía tên của bọn họ mà đến.

Hai người đứng trên cạnh kỹ thai, bề ngoài tuấn lãng suất khí dẫn tới các thiếu nữ bên trong tràng từng đợt thét chói tai, vì thiên tài ma pháp sư bọn họ ngưỡng mộ trong lòng cổ cũ, mà các thiếu nam từ lâu vì đối tượng bọn họ sùng bái cũng từng đợt kêu to, thiên tài ma pháp sư trong cảm nhận khó được xuất hiện trước mặt, đương nhiên cần cổ vũ.