Lần đầu tiên Tạ Mai nhìn thấy Bạch Sương là đang ở trong tiêu đội.
Đó là lô hàng do một người bạn tốt tặng cho hắn, nói rằng đã tìm được tiêu cục nổi tiếng trên giang hồ để áp tải. Hắn cảm tạ tiêu đầu, nhìn thấy chiếc xe hàng cuối cùng dừng lại, nữ tử mặc thường phục ngồi trên xe tháo thanh kiếm đặt trên thùng hàng, nhảy xuống xe, kéo ngựa một cách thành thạo, bảo người dỡ hàng xuống.
Những người áp tải, bao gồm cả hàng hóa, đều phủ một lớp bụi, chỉ có mình nàng trông sạch sẽ, tóc buộc cao, cách cư xử gọn gàng.
“Bạch Sương, dẫn mọi người đi nghỉ ngơi đi.” Tiêu đầu kêu lớn, nàng đáp lại, bảo người dắt ngựa đi.
“Cô nương kia cũng ở trong tiêu cục của các ngươi hay sao?” Tạ Mai hỏi.
“Không phải, trước khi đi có một tiêu sư bị thương, chưởng môn của ta đã mời nàng đến giúp đỡ.” Tiêu sư đáp.
“Võ nghệ như thế nào?”
“Tuy tuổi không lớn, nhưng cho dù đưa vào tiêu cục cũng khó tìm được đối thủ.” Tiêu sư thành thật trả lời.
Bởi vì những tranh đấu trong triều, khi đó Tạ Mai cảm thấy có người đang theo dõi mình, muốn thuê hộ vệ có võ nghệ cao để bảo vệ một thời gian.
“Không có thời gian để giữ nhà cho hắn.” Bạch Sương từ chối khi nghe nói Tạ Mai muốn thuê nàng.
Nàng đồng ý đi chuyến này vì bạn tốt nhờ giúp, nàng chưa bao giờ thích loại công việc này.
Nhưng Tạ Mai ra giá càng ngày càng cao. Tình hình của tiêu cục không tốt mấy năm nay, nàng nhìn những người đi cùng ủ ê mặt mày, muốn thuyết phục nàng nhưng cảm thấy không nên làm khó nàng. Cuối cùng nàng nhớ tới ơn nghĩa của bạn tốt nên đồng ý ở lại ba tháng.
Tính tình của hai người không thể nói là hợp nhau, một người có thể không nói chuyện thì sẽ không nói lời nào, người kia lại là người ôn hòa và ít nói. Nếu ngày nào không đi ra ngoài, cho dù Tạ Mai ở trong phủ cả ngày cũng không nói được mấy câu với Bạch Sương.
Bạch Sương cảm thấy người này quá kỳ quái. Tạ Mai là hoàng đệ của đương kim bệ hạ. Lúc bệ hạ lên ngôi, hắn còn nhỏ nên chưa từng tranh giành ngai vàng, mấy năm nay được bệ hạ rất tin tưởng.
Khi hắn tiếp xúc với các quan viên, cử chỉ lịch sự, tiến lui chừng mực, giọng nói trầm ổn trong thư phòng luôn luôn không dứt. Nhưng một khi không có ai thì lại lười nói chuyện.
Lúc hắn ngồi yên tĩnh uống trà một mình, Bạch Sương thỉnh thoảng sẽ nhìn hắn đầy nghi ngờ ở cách đó không xa, một khắc trước còn cao giọng thảo luận, lúc này giống như không cho ai đến gần, thật kỳ quái.
Sau đó bốn mắt nhìn nhau, nàng không hề thấy xấu hổ, lắc kiếm trong tay, ý bảo rằng nàng đang quan sát tình hình xung quanh hắn.
Lần đầu tiên Tạ Mai chủ động nói chuyện với nàng là hôm nàng đói bụng vào lúc nửa đêm, đến phòng ăn để ăn vụng.
Nàng vừa mới ăn một miếng bánh bột, câu “Ngươi đang làm gì đó” ở đằng sau khiến nàng ho không ngừng.
Nàng xoay người lại thì thấy Tạ Mai. Nàng đang cắn bánh bột, không còn giữ được vẻ mặt lạnh lùng thường ngày nữa. Nữ tử chưa đến hai mươi tuổi lập tức đỏ bừng cả mặt, nhìn chằm chằm Tạ Mai đang đứng bất động.
“Còn cái nào không?”
Câu tiếp theo của hắn làm nàng thở phào nhẹ nhõm, gãi đầu đưa cái bánh còn lại cho hắn.
Hai người ngồi ở bậc thềm trước cửa phòng ăn, mỗi người cắn một miếng bánh, Tạ Mai đột nhiên chủ động hỏi: “Ngươi từ đâu tới?”
“Kinh Nam.”
“Còn phụ mẫu không?”
“Đã qua đời.”
“Chuyện gì ngươi cũng nói thật.” Hắn nheo mắt cười.
Cứ trò chuyện câu có câu không như vậy, Tạ Mai ăn bánh xong rồi trở về phòng.
Đêm ấy, Tạ Mai đột nhiên khoác áo choàng đi ra ngoài, nhìn Bạch Sương ngồi trên mái nhà, đối phương đã cảnh giác chú ý tới hắn, liếc nhìn hắn, vẫn ngửa mặt lên trời nhắm mắt lại.
Thời tiết trở lạnh, Bạch Sương rùng mình, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện Tạ Mai đã về phòng, trên bàn đá trong sân có thêm một món đồ.
Nàng nhún nhẹ trên mái ngói đi vào sân, thấy cái lò sưởi trên bàn. Nàng nhìn căn phòng đã tắt đèn, bĩu môi cầm lò sưởi vào phòng.
Một thời gian sau, Bạch Sương quả thật phát hiện có người đang theo dõi Tạ Mai. Khi nàng nói với Tạ Mai, hắn không cho nàng làm gì cả, chỉ nói chưa tới thời điểm.
“Cố làm ra vẻ cao siêu.” Nàng lẩm bẩm, bị Tạ Mai nghe được. Nàng cảm thấy mình nói sai nên mím môi chạy lên mái nhà.
“Ngươi là chim sẻ à? Vui hay không vui đều chạy lên mái nhà.”
Giọng nói phát ra ở dưới lòng bàn chân, Bạch Sương cố ý dùng chân giẫm lên ngói. Tạ Mai nghe thấy âm thanh phía trên đỉnh đầu, hiển nhiên là hành động trả thù hắn, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Ngày 3 tháng 3 năm ấy, Bạch Sương ở cả ngày trên mái nhà lại nhìn thấy sự náo nhiệt trong thành. Nàng luôn muốn chạy ra khỏi vương phủ để ngắm nhìn cảnh sắc ở kinh thành, nhưng phải đi theo Tạ Mai không rời tấc nào.
“Ngày mai ta không đi ra ngoài, ngươi cứ đi chơi đi.” Tạ Mai hét lên trên mái nhà. Nàng ngồi xổm phía trên, nghe thấy nên gõ lên ngói để biểu thị mình đã nghe được.
Nàng ra ngoài một ngày, nào ngờ Tạ Mai lại xảy ra chuyện.
Nàng mua đèn lồng hình con diều, sau khi hoàng hôn buông xuống mới trở về vương phủ, vừa bước vào đã nhìn thấy có người bưng một chậu đựng máu từ phòng Tạ Mai đi ra.
Có người ám sát hôm nay.
“Đã bảo ngài phải đề phòng, hộ viện của ngài không dùng được hay sao?” Bạch Sương nhíu mày nói với Tạ Mai đang được băng bó.
“Cô nương, tại sao lại nói chuyện với Vương gia như thế?” Quản gia luôn không chịu nổi thái độ của Bạch Sương nên đã lên tiếng.
Tạ Mai ngăn cản quản sự, Bạch Sương ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương của hắn, thấy nàng nhíu mày giận dữ, Tạ Mai mỉm cười.
“Hộ vệ vô dụng, cho nên xin nữ hiệp ở lại lâu hơn.”
Thời điểm nàng rời đi càng ngày càng gần, Tạ Mai nói như vậy, Bạch Sương ngẫm nghĩ, đã làm người tốt thì làm tới cùng, thêm một thời gian cũng không sao.
Sau này Bạch Sương mới biết, mượn chuyện bị ám sát và bị thương, Tạ Mai đã xử lý người nhắm vào hắn.
Khi biết được sự thật, nàng đi tìm hắn để yêu cầu một lời giải thích, người đang tỉa hoa không có chút vội vàng.
“Vì sao nói dối ta?”
“Muốn giữ cô ở lại.”
Nghe được lời này, Bạch Sương càng thấy khó hiểu, thấy hắn đặt cây kéo xuống, đi về phía nàng. Nàng nhíu mày, cảm thấy bất an, lập tức rút kiếm ra chĩa vào hắn, nhưng hắn không hề bận tâm, vẫn bước tới gần hơn.
Nàng không muốn làm hắn bị thương, lùi từng chút một, cho đến khi tự dồn mình vào chân tường.
Ánh mắt quá tập trung khiến nàng không dám nhìn, nàng cúi đầu, nhìn góc thắt lưng của người đang tới gần mình, hơi thở dần dần ngắn hơn, tay cầm kiếm cũng bị hắn nắm. Khi nàng ngẩng đầu lên, hơi thở của nàng hòa quyện với hắn. Họ nhìn nhau một lúc, một nụ hôn triền miên diễn ra trong không gian nửa tấc này.
“Cô muốn ở lại, đúng không?” Hắn hỏi với một giọng trầm thấp.
Bạch Sương không phản bác, nhón chân hôn sâu hơn.
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thành thân, biết Tạ Mai là huynh đệ được hoàng đế coi trọng nhất, hắn không quyết định được chuyện gì. Cho nên có tình ý, nàng chỉ phóng túng bản thân, sống cho hiện tại, không biết sự dịu dàng sẽ kết thúc khi nào, nàng không mong đợi gì nhiều.
Sau khi đứa bé ra đời, Tạ Mai tặng nàng một thanh kiếm. Phùng Sương, đây là tên hắn đã đặt, có nghĩa là gặp được nàng.
Nàng thấy thanh kiếm này là thứ rất phi thường nên hỏi ai là người đúc nó. Tạ Mai nói, đó là thợ thủ công hoàng gia.
Bạch Sương lặng lẽ đi tìm vị đúc khí sư đó ở một xưởng ngoài thành, chuyên làm cho hoàng gia.
Nàng không nhận ra vị đúc khí sư kia, nhưng người ta nhận ra thanh kiếm trên tay nàng.
“Tại hạ tới để cảm tạ ngài, thanh kiếm này rất tốt, ngay cả môn chủ hiện tại của Lược Ảnh Môn trên giang hồ, mấy năm nay cũng chưa từng làm ra một thanh kiếm tốt như thế này.”
Thật lâu sau, lão giả đúc kiếm cười chua xót: “Ngươi là người giang hồ phải không. Lão nhân của Lược Ảnh Môn đã lớn tuổi, tay chân không được như xưa, không biết bây giờ đúc cái gì.”
“Tiền bối biết môn chủ của Lược Ảnh Môn à?”
“Biết khi còn trẻ. Từ lúc tới kinh thành, 20 năm rồi chưa gặp.”
Lão giả nhận lấy Phùng Sương từ tay nàng, cẩn thận nhìn một hồi, thở dài: “Đã lâu rồi lão phu không đúc kiếm như vậy.”
Lão giả được nhận làm thợ thủ công hoàng gia hơn hai mươi năm trước. Ở phe đối lập có Lược Ảnh Môn, ông không đạt được danh tiếng xuất sắc, chẳng thà vào triều. Ông muốn tạo ra thanh kiếm tốt nhất trong vương triều này, nhưng mọi nỗ lực mấy năm nay đều dồn vào việc tạo ra những thanh kiếm hào nhoáng.
“Ở đây, mọi thứ được làm ra để cho người ta khoe khoang, lão phu chỉ là một vật trang trí. Người tới làm thanh kiếm này nói rằng muốn tặng cho một người biết võ, bảo ta yên tâm tập trung vào kiếm khí, ta còn thấy kỳ quái.” Lão giả thở dài, lại liếc nhìn Bạch Sương.
Bạch Sương hiểu được ý tứ trong ánh mắt kia.
Là một lời cảnh báo.
Khi nàng về lại vương phủ, cả phủ đều không có sự sống.
Nàng nghe nói bệ hạ muốn tứ hôn cho Tạ Mai, nhưng Tạ Mai không muốn, tranh cãi hơi căng thẳng, người trong phủ nhìn nàng cũng có chút lo lắng.
Sau khi dỗ con ngủ, nàng trở về phòng, nhìn thấy nam tử vẫn đang đợi mình, nàng không nói gì, cởi áo rồi ôm hắn ngủ như thường lệ.
“Đừng nghe những lời bàn tán của người trong phủ.” Tạ Mai nhẹ giọng nói.
“Ừ, ta sẽ không nghe.” Nàng đáp lại.
Không phải Tạ Mai không nghĩ tới việc tìm một gia đình có gia cảnh nhận nuôi nàng, cho dù thế nào cũng có thể làm trắc phi. Bạch Sương cũng đồng ý, nhưng khi đến dự tiệc ở chỗ một quý nhân trong kinh, nàng luôn đứng một bên, im lặng nhìn các quý phụ nhân và nữ quan đưa đi rước về.
Thỉnh thoảng Tạ Mai sẽ không ở trong phủ vài ngày liên tục, nàng luôn thất thần khi nghe những tin đồn trong kinh thành nói rằng hắn lại xử lý quan viên nào đó.
Lúc nàng rời đi, chỉ để lại một lá thư cho Tạ Mai.
Nàng mang theo đứa bé trở về giang hồ, để tránh sự truy đuổi của Tạ Mai, nàng luôn mai danh ẩn tích, không ai nhớ tên thật của nàng trên đời, chỉ tiết lộ tên của thanh kiếm.
Cuộc sống ở giang hồ không mấy yên ổn, nếu muốn đi xa, nàng phải giao con cho bạn tốt đáng tin. Từ lúc Tạ Tinh Diêu ba tuổi, nàng thường giao đứa bé cho người khác chăm sóc. Có lẽ do lớn lên trong nhà người khác, đứa bé chưa bao giờ bướng bỉnh, luôn ngoan ngoãn, không gây chuyện, đôi khi nàng cũng cảm thấy đau lòng.
“Mẫu thân đừng khóc.” Khi đó Tạ Tinh Diêu chỉ có nhũ danh là A Ngọc, đưa bánh phô mai cho Bạch Sương. Cho dù buồn đến đâu, cô bé cũng chưa bao giờ bày tỏ với Bạch Sương.
Có lần, dù nói thế nào, Tạ Tinh Diêu cũng không chịu đi đến nơi ở nhờ lần trước. Bạch Sương nhẹ nhàng hỏi vì sao.
“Bọn họ nói, mẫu thân không thích cha nên mới rời bỏ cha, cho nên cũng không thích con.” Nàng cúi đầu nói.
“Không phải là mẫu thân không thích cha con, dĩ nhiên không ghét A Ngọc” Bạch Sương áp vào trán Tạ Tinh Diêu, nói nhỏ: “Không phải thích là phải ở cùng nhau. Sau này A Ngọc thích ai sẽ từ từ hiểu.”
Khi đó Tạ Tinh Diêu không hiểu, đối với nàng, thích một người là phải đối xử tốt với hắn, có thể trả giá hết thảy. Bạch Sương nghe nàng nói vậy, nhéo mặt nàng, bất đắc dĩ dặn dò sau này đừng để bị lừa gạt.
A Ngọc không thích tập võ, rất lười biếng về phương diện này. Tuy nhiên từ khi Quý Như Tê cứu nàng, nàng chăm chỉ hơn hẳn.
Trên giang hồ có tin đồn, Quý Như Tê muốn đi về phía nam để tòng quân, còn mang theo cả nhóm người. Bạch Sương hơi lo lắng, người giang hồ can thiệp vào triều đình sẽ gây ra phiền toái nghiêm trọng, nàng cần phải đến đó.
Nghĩ như vậy, nàng đưa Tạ Tinh Diêu đến Tuần Kiếm Tông, nghĩ rằng Tạ Tinh Diêu đã đến tuổi nghiêm túc học kiếm, Tuần Kiếm Tông là một nơi tốt.
“Ta nghe nói, Sở Dương Vương cũng ở phía nam, lúc này ngươi đi, e rằng sẽ gặp hắn.” Chưởng môn của Tuần Kiếm Tông lúc đó, tức là sư phụ của Tạ Tinh Diêu, nói với Bạch Sương.
“Ừ, ta biết, tránh không được cũng không sao, nhưng xin ngươi giúp ta trông coi đứa nhỏ này, đừng để Tạ Mai phát hiện.” Nàng dặn dò.
“Cả đời này, ta không hiểu tình yêu là gì, nhưng ta thấy người khác liều mạng chỉ để ở bên nhau dài lâu, vì sao ngươi làm điều này? Còn để đứa trẻ gánh chịu tội lỗi này nữa.” Chưởng môn thở dài.
Bạch Sương vuốt ve Tạ Tinh Diêu đang ngủ say trong lòng nàng, khẽ cười nói: “Ta rời đi, nhưng vẫn thích hắn. Rời đi là để giữ sự yêu thích cả đời. Về phần đứa bé, chỉ là sự ích kỷ của một mình ta, không muốn nàng biến thành một thanh kiếm đẹp, không muốn nàng rơi vào tình huống khó xử phức tạp. Ta không hỏi con bé, tóm lại là quyết định của ta, có chút ngang ngược, nhưng không còn cách nào khác.”
“Chuyến đi này, không biết khi nào mới có thể tới gặp con bé. Sắp mười tuổi rồi, không thể cứ gọi nhũ danh mãi phải không?” Chưởng môn hỏi.
“Ừ, nghĩ kỹ rồi, kêu là Tinh Diêu” Bạch Sương giao đứa nhỏ trên tay cho chưởng môn, không nỡ, “Hy vọng khi nàng lớn lên, có sức mạnh để rung chuyển những vì sao, sống tự do thoải mái.”
Nàng tới phía nam, gặp lại cố nhân, Tạ Mai khoác áo choàng lông cáo màu đen, bước đi trong gió tuyết.
Đã nhiều năm không gặp, giữa hai hàng chân mày hắn có thêm nếp nhăn, là do luôn luôn nhíu mày lo lắng quanh năm.
Hắn không trách nàng năm đó đã ra đi không lời từ biệt, ôm người vào lòng như trước đây. Hắn vẫn chưa lập gia đình, sự biệt ly lâu dài làm cho hai người yêu nhau không nói nhiều lời, lại quấn lấy nhau.
“Ta biết nàng sợ những người giang hồ tới tòng quân sẽ xảy ra chuyện, ít nhất mấy hôm nay, nàng ở lại đây đi.” Tạ Mai cũng hiểu, bọn họ là hai loại người, rất khó để ở bên nhau lâu dài. Mấy năm nay đủ thứ chuyện trong triều cũng khiến tinh thần và thể xác hắn mệt mỏi, nên không so đo gì nhiều.
Nàng cũng nhớ hắn, cho nên khi đó không từ chối, mà nhẹ nhàng ôm hắn.
Hắn cố gắng hỏi thăm tung tích của đứa bé, Bạch Sương luôn nói cô bé rất tốt, không nói nhiều với hắn.
Nhưng sau đó chiến tranh chuyển biến theo chiều hướng xấu, Thái Tử bất ngờ qua đời, bệ hạ cũng kiệt quệ về tinh thần và thể chất, có dấu hiệu như đèn sắp cạn dầu, trong triều rất hỗn loạn.
Hắn muốn giữ mạng nên đã cùng Lâm Tri Vương lên kế hoạch, dùng tính mạng của các hiệp sĩ giang hồ để mưu đồ cho mình, còn cố ý đẩy Bạch Sương đi xa.
Sau đó hắn biết Bạch Sương cứu Quý Như Tê từ tay thuộc hạ của hắn. Lúc gặp lại nàng, nàng giơ kiếm muốn đâm hắn.
“Ta đã làm chuyện đó, người là do ta hại. Nếu nàng muốn tính sổ thì tìm ta. Nếu ta không làm như vậy, có lẽ bây giờ người chết là ta. Ta không còn lựa chọn nào khác.” Hắn không nói gì cao siêu đối với người trước mặt.
“Nếu lúc này ngài bị giam trong nhà lao, ta sẽ liều mạng tới cứu. Nhưng hiện giờ ngài thiếu nợ máu, ta muốn đòi món nợ này.” Nàng nói dứt khoát, nhưng lần đầu tiên ám sát thì bị hộ vệ ngăn lại, mất cơ hội, nên mới bỏ chạy trước.
Chết ở trên tay nàng không phải là kết cục không thể chấp nhận được đối với hắn. Hắn biết Bạch Sương sẽ hận hắn, nhưng không ngờ bị nàng hận lại rất khó chịu hơn hắn tưởng nhiều.
Nhưng hắn không ngờ nàng rơi vào vòng tay hắn trước.
Cả đời này hắn nhìn thấy quá nhiều chuyện phức tạp và hỗn loạn, ngay từ lần đầu gặp mặt, hắn đã thích người sạch sẽ, không phòng bị, tùy hứng hành động kia. Hắn không thể sống như nàng, cũng không có cách nào ngăn cản nàng rời đi, cuối cùng suy nghĩ duy nhất trong lòng cũng biến mất, thế gian này không còn niềm vui.
Nếu có ngày quay đầu lại, hắn thà rằng không tham lam như lúc ban đầu, để nàng cứ đi ngang qua hắn như vậy, không dừng lại cũng được.
HẾT