Vãn Ngân Hà - Miên Miên Băng Thị Tối Hảo Đích

Chương 82: Ngày tháng còn dài




Một nhóm binh sĩ ướt sũng mệt mỏi cuối cùng đã trở về doanh trại. Sau khi Tạ Tinh Diêu thu kiếm, nàng cảm thấy yếu ớt, thay quần áo, quay lại nhìn thấy Tần Xước bước vào lều, không nói lời nào, nhào vào lòng hắn.

“Không sao chứ?” Hắn sờ đầu Tạ Tinh Diêu, nghe thấy một tiếng yếu ớt “Không sao cả”, nàng bị thương, mới được băng bó, còn hơi sốt.

Chiến tranh coi như diễn ra thuận lợi, ban đầu ở trên đất liền, nhưng đại quân tiến về phía đông, mấy ngày nay đều là thuỷ chiến, vừa phái đội của Tạ Tinh Diêu đi tìm hiểu tin tức trở về, họ đã ở đó ba ngày.

Canh chừng Tạ Tinh Diêu ngủ một canh giờ, Tần Xước nghe thấy tiếng động bên ngoài nên đi ra nghe báo cáo. Hiện nay quân chủ lực của Nam Quốc bên kia sông đã bị đánh bại, nhưng quân tiên phong vẫn bị phục kích nên phải cẩn thận.

Nghiêm Liễu thở dài: “Có vẻ như Thanh Nha còn sống.”

Đi đến Nam Quốc tìm thuốc giải không hề dễ dàng bởi vì chiến tranh dọc đường, ngược lại phải dựa vào Thanh Nha.

Từ trận chiến đầu tiên với quân phòng thủ của Nam Quốc trong thành, Tần Xước đã cảm thấy quen thuộc, sau đó có tin tức truyền đến, quả nhiên là Thanh Nha.

Tần Xước gọi người thả tin tức cho Thanh Nha biết hắn đang ở trong quân, quả nhiên cách chiến đấu của Thanh Nha nôn nóng hơn nhiều.

Tần Xước thì ngược lại, hắn kiên nhẫn và chu đáo. Bởi vì hoạt động bất thường của thành trì phía sau, hắn đã kêu đại quân rút lui, đêm trước đó đã phái người đột kích thành trì nổi trên sông mà Thanh Nha xây dựng, đánh bại quân chủ lực.

“Hắn quá nóng nảy” Tần Xước nghĩ lại chuyện mấy hôm nay, có vẻ bất đắc dĩ, “Tuy nhiên, hiện giờ hắn chưa hoàn toàn thất bại, chúng ta cũng không tìm ra hắn. Muốn tìm được hắn, phải có mồi nhử.”

“Ngươi muốn làm gì?”

“Đối với hắn, có miếng mồi nào phù hợp hơn ta không? Hơn nữa, nếu không tìm ra thuốc giải, ta cũng không yên ổn. Dù sao cũng nên thử một lần.” Tần Xước nhớ tới tin tức mà thám tử mới gửi về, là lá thư Thanh Nha hẹn gặp hắn. Hắn đã nói với Giang Lãng, Giang Lãng cũng đồng ý cho hắn đi.

Đang nói chuyện, hắn đột nhiên ho khan kịch liệt, phun ra một ngụm máu đen. Chất độc ngày càng nặng, hắn cố gắng cầm cự mới không có vẻ suy yếu.

Nghiêm Liễu cũng đồng ý, nhìn trong lều, thấp giọng nói: “Vậy ngươi dàn xếp tiểu trưởng lão đi.”

Tần Xước lại vào lều, mấy ngày không chợp mắt nên nàng ngủ rất say, cặp chân mày thanh tú luôn nhíu lại, thường thường rầm rì, có vẻ lo lắng và sợ hãi.

Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, chờ nàng từ từ bình tĩnh lại.

Tần Xước dẫn người vượt sông trong đêm, đến lúc trời tờ mờ sáng, bọn họ đã dẫn người của mình sang bên kia.

“Theo lý thuyết, chỉ cần Thanh Nha chưa rút lui, đêm qua thám tử hẳn đã truyền tung tích của chúng ta cho hắn.” Nghiêm Liễu nói, cảnh giác quan sát động tĩnh xung quanh gò đất.

Vốn đang không cảm thấy có động tĩnh gì, Tần Xước đột nhiên ngước mắt lên, nhìn thấy một bụi cỏ di chuyển lên lưng chừng đồi, thở dài: “Không thể cứ nhắc mãi.”

Khi một mũi tên dài đáp xuống vó ngựa, cả nhóm mới hoảng loạn, vội vàng dàn trận và giơ khiên lên.

“Ngươi tới thật.”

Không biết âm thanh đến từ đâu, chỉ có tiếng vang vọng từ những ngọn đồi, nhưng không khó để nhận ra đó là Thanh Nha.

“Xem ra hiện giờ ngươi rất quan tâm đến mạng sống của mình.” Thanh Nha nói tiếp, đoán được có lẽ Tần Xước đến vì thuốc giải.

Tần Xước xuống ngựa, nhìn địa hình xung quanh. Nơi này đã được chọn, cho dù Tần Xước muốn dùng chút thủ đoạn, dẫn người tới bắt Thanh Nha, cũng không thể mang theo nhiều người, dễ dàng bị mắc kẹt.

“Tự ngươi đi lên.” Giọng Thanh Nha lại vang lên, đại khái có thể đoán được phương hướng.

Nghiêm Liễu đưa Di Sơn Xuyên cho Tần Xước: “Ta đi với ngươi.”

“Không cần” Tần Xước thấy Nghiêm Liễu chuẩn bị lên tiếng nên nói tiếp, “Ý của ta là, không cần đi.”

Sau đó hắn quay qua nói với mọi người: “Phân tán và trốn đi.”

“Ngươi muốn làm gì?” Nghiêm Liễu hỏi.

“Tình hình chiến tranh là như thế, cho dù hắn nóng lòng cũng không ngốc đến mức mạo hiểm vì ân oán riêng với ta. Ta và ngươi đã bị thuyên chuyển, Giang Lãng sẽ nghĩ lầm là Thanh Nha không ở trong quân, như vậy quân Nam Quốc sẽ không có biến hóa gì vào lúc này, Giang Lãng sẽ thả lỏng cảnh giác, quân Nam Quốc có thể hành động.”

Lúc này, Nghiêm Liễu mới hiểu ý Tần Xước, không phải câu Thanh Nha, mà Giang Lãng đang câu quân Nam Quốc. Hiện giờ những người còn lại của Nam Quốc đã đi đánh bộ phận của Giang Lãng, Giang Lãng cũng sẵn sàng đối phó. Chưa kịp nhiều lời, có nhiều binh sĩ Nam Quốc từ bốn đường chạy tới.

“Còn thuốc giải thì sao?” Nghiêm Liễu đột nhiên giữ chặt Tần Xước, “Lương Thu nói, chính ngươi cũng biết vết thương…” Cố ý cắn câu của Thanh Nha, nếu bị phát hiện, Thanh Nha sẽ không đưa thuốc giải cho hắn.

“Ngươi bảo những người này đi ngược sông, để ta một mình ở đây.” Tần Xước nói.

Nhận thấy phản ứng của Tần Xước không thích hợp, Thanh Nha hơi nghi ngờ, sợ sai lầm nên yêu cầu mọi người nhanh chóng hành động.

Trên đường núi vang lên tiếng động, nhận ra Thanh Nha sắp ra tay, Tần Xước chưa kịp thúc giục Nghiêm Liễu dẫn người đi, phía sau đột nhiên truyền đến động tĩnh.

Nhìn thấy một bóng đen từ phía sau đi tới, Tần Xước nhíu mày: “Huynh kêu người à?”

Nghiêm Liễu lắc đầu: “Không có”

Phát hiện Tần Xước có quân tiếp viện do Giang Lãng phái tới đã đến sau lưng, Thanh Nha không kiềm chế nữa. Sau khi tiếng tù và vang lên, binh lính ẩn nấp của Nam Quốc cũng xuất hiện, lập tức chiến đấu với quân tiếp viện của Giang Lãng.

Bị Tạ Tinh Diêu kéo sang một bên, Tần Xước đột nhiên choáng váng hoa mắt. Hai người núp sau một tảng đá, Tạ Tinh Diêu sờ mặt hắn, nhìn thấy không bị gì cả mới thở phào nhẹ nhõm.

“Sao nàng tới đây?” Tần Xước hỏi.

“Ta tỉnh dậy, không thấy chàng đâu cả, hỏi Giang Lãng, ông ấy nói rằng chàng đã ra ngoài tìm Thanh Nha” Nàng tức giận, lẩm bẩm, “Biết ngay chàng đi một mình thì sẽ không tốt mà.”

Chưa nói được hai câu, những mũi tên ngẫu nhiên bắn tới, một thanh trường kiếm không biết từ đâu ra xuất hiện ở giữa hai người.

“Thanh Nha.”

Tần Xước hét lên, Tạ Tinh Diêu nhìn người có vẻ mặt u ám trước mắt, thấy hắn muốn hướng về phía Tần Xước nên nàng rút kiếm ra chặn.

Nghiêm Liễu lợi dụng sự hỗn loạn để kéo Tần Xước đến nơi an toàn hơn, mới chặn một đao, nhìn thấy Tạ Tinh Diêu bị Thanh Nha đâm trúng, hắn lao tới giúp đỡ.

Thanh Nha chỉ nhắm vào Tần Xước, dù có bao nhiêu người xung quanh quấy rầy, mục tiêu của hắn vẫn như cũ.

“Hai người lui ra sau đi.” Nghiêm Liễu đẩy cả hai ra.

Mấy ngày trước, Tạ Tinh Diêu bị thương chảy máu, vừa rồi lại bị kiếm đâm, đành để Tần Xước đỡ trốn sang một bên.

Vài binh sĩ Nam Quốc nhào tới, Tạ Tinh Diêu miễn cưỡng ép họ lùi lại, nhưng không còn sức lực. Tần Xước đỡ nàng đến bóng núi cách xa mọi người, đi thêm hai bước thì nhìn thấy một cái hang, giấu người vào đó trước.

Hắn ấn vết thương trên bụng Tạ Tinh Diêu, hẳn là không bị thương chỗ trọng yếu, rắc chút thuốc cầm máu lên.

Môi Tạ Tinh Diêu tái nhợt, thấy hắn lại muốn đi ra ngoài, nàng giữ chặt hắn nói: “Chàng đừng đi, hắn ta sẽ không bỏ qua cho chàng, để ta đi.”

Tần Xước biết rất rõ, không ai có thể đối phó được Thanh Nha. Nếu không tìm thấy hắn, không biết Thanh Nha sẽ giết bao nhiêu người nữa, lúc này trốn cũng vô dụng.

Tạ Tinh Diêu đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn kéo tay áo hắn, không cho hắn đi, muốn đứng dậy cũng không còn sức.

“Đừng nhúc nhích, chúng ta không đi ra ngoài.” Tần Xước lên tiếng, Tạ Tinh Diêu mới không lo lắng.

Đôi môi mềm mại đột nhiên áp lên, Tạ Tinh Diêu thầm nghĩ có chuyện gì đó không tốt, đột nhiên bị điểm huyệt sau lưng, tay chân nhất thời tê liệt, không thể cử động, cũng không nói chuyện được.

“Ngoan nhé” Tần Xước lấy một mảnh hương vỡ trong ngực ra, nhét vào trong tay áo Tạ Tinh Diêu, “Chút nữa bên ngoài bớt ồn ào, lắc thứ này ra, Ôn Lương Thu có thể tìm được.”

Nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của nàng, Tần Xước nhéo má nàng, để lại một câu bên tai: “Ngủ một lát đi, sẽ sớm qua thôi”, sau đó đứng dậy rời đi.

Nghiêm Liễu không ngờ sau nhiều năm, thân thủ và nội lực của Thanh Nha đã đạt tới trình độ như thế, có thể đẩy mọi người ra một cách dễ dàng, lấy một chọi với hơn một trăm.

Hắn bị một chưởng, nhìn kiếm đâm tới, cảm giác không tránh khỏi, trước mắt hiện lên một luồng ánh sáng lạnh quen thuộc, lưỡi kiếm màu đen xẹt qua mắt hắn.

“Cuối cùng thì ngươi cũng ra.”

Thanh Nha nhìn Tần Xước và Di Sơn Xuyên trên tay hắn, sau đó đạp lên tảng đá đi về phía đỉnh núi.

Tần Xước đi theo, hắn hiếm khi vận công, đan điền bị đau đớn, nhưng cũng bất chấp.

Rời khỏi cuộc chiến, ngay cả khinh công lên núi cũng là chuyện miễn cưỡng đối với Tần Xước lúc này. Thanh Nha dừng lại, quay đầu nhìn hắn, phát hiện bước chân của hắn nặng nề, cầm kiếm có vẻ không trơn tru, không khỏi cau mày.

Thanh Nha lấy bình sứ trong ngực ra: “Đánh một lần, nếu thắng thì thứ này thuộc về ngươi.”

Vẫn là muốn ngươi chết ta sống.

“Trước đây, ta thật sự không cảm thấy có thù hận sâu sắc với ngươi như vậy.” Tần Xước cử động ngón tay, hiện giờ hắn cầm Di Sơn Xuyên cũng cảm thấy khó khăn.

“Đúng, đương nhiên là ngươi không nhớ. Dù sao cả đời thấp kém hơn người khác, làm nền cho người khác không phải là ngươi.” Thanh Nha cười lạnh.

“Bây giờ ta không phải là đối thủ của ngươi.”

“Ta biết, có lẽ đây là oan nghiệp của ngươi, nhưng ta nhất định phải thắng ngươi. Dùng Hoành Vân Liệt đi. Lúc trước thất bại trước chiêu này của ngươi ở Thiên Phong Hội, hôm nay ta muốn thắng.”

Nhiều lời vô ích, Thanh Nha đâm kiếm tới, Tần Xước chặn lại, lùi ra sau hai bước, tay cầm kiếm không ngừng run rẩy.

Âm thanh hai kiếm đan vào nhau không ngừng quanh quẩn bên tai, Tần Xước nhấc kiếm một cách miễn cưỡng, dần dần không cảm nhận được sự đau đớn đến từ xương cốt, đôi mắt bắt đầu đỏ ngầu, khung cảnh trước mắt hình như chuyển sang màu đỏ.

Nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài nhỏ dần, Tạ Tinh Diêu tính canh giờ, đã qua hai nén hương, cuối cùng nàng phun ra một ngụm máu, đột phá huyệt đạo bị phong bế, chạy ra ngoài với tay chân bủn rủn.

Thanh Nha không mang theo nhiều người, binh sĩ Nam Quốc đều chiến đấu bên Giang Lãng, hiện giờ tình hình gần như đã được kiểm soát, Tạ Tinh Diêu nhìn xung quanh, cuối cùng tìm được Nghiêm Liễu: “Ở đâu rồi? Bọn họ đi đâu?”

“Trên núi đằng kia, chúng ta đang chuẩn bị đi lên.”

Quân tiếp viện phía sau đã đến, Ôn Lương Thu chạy tới hỏi: “Tần Xước đâu?”

“Đang ở cùng Thanh Nha, có vẻ đã ra tay rồi.” Nghiêm Liễu nhíu mày nói.

Ôn Lương Thu nghe vậy, toàn thân lạnh toát, sắc mặt tái nhợt, Tạ Tinh Diêu hỏi: “Nếu hắn vận công lúc này thì thế nào?”

Trước đây Tần Xước đã bị thương kinh mạch, nếu vận công thì đương nhiên cả người sẽ bị hủy hoại lần nữa, hơn nữa trúng độc…

“Kinh mạch đều bị tổn thương, thất khiếu chảy máu.”

Ôn Lương Thu nói xong, Tạ Tinh Diêu không thể đứng yên, mới đi được hai bước, đột nhiên nghe thấy một tiếng vang thật lớn từ trên núi truyền đến.

Trên ngọn núi cách đó không xa, dường như nửa ngọn núi đã bị cắt đứt, tảng đá khổng lồ bắt đầu ầm ầm rơi xuống, bụi bay khắp nơi. Sau khi gió thổi qua, bầu trời bị mây dày đặc bao phủ dường như bị khoét ra một cái lỗ, mặt trời chiếu xuyên qua những vết nứt trên mây, ánh sáng vàng tỏa ra giống như sự khởi đầu của sự hỗn loạn.

“Hoành Vân Liệt” Nghiêm Liễu trầm giọng nói.

Tạ Tinh Diêu từng nghe nói về cảnh tượng khi dùng Hoành Vân Liệt, lúc trước nàng nghĩ, nàng muốn nhìn thấy nó một lần trong đời.

Nhưng không nên vào lúc này.

Tần Xước.

Trước mắt nàng đột nhiên tối sầm, phun ra một ngụm máu nữa, ngã xuống đất.

Một năm sau.

Trong Lược Ảnh Môn, chưa đến trưa, Đường Phóng cuối cùng cũng trở về sau khi chạy vào núi, mệt muốn chết, chạy đến lu nước uống một hồi mới khá hơn.

Đệ tử trong môn đi tới hỏi: “Nhìn thấy sư phụ ngươi không?”

“Sáng nay ta dậy muộn, sau khi phạt ta chạy vào núi thì không thấy đâu cả, chắc đã lên núi.” Đường Phóng thở dài.

“Kêu trở lại đi, tới giờ ăn rồi.”

Đường Phóng ừ, chạy lên núi.

Cuộc chiến bắt đầu từ một năm trước vẫn chưa dừng lại, nhưng Nam Quốc gần như kiệt sức, chiến tranh sắp kết thúc.

Hai tháng trước Tạ Tinh Diêu dẫn Đường Phóng trở về Lược Ảnh Môn, lúc ấy Hà Trác còn ở đó, thấy nàng thì vội vàng vứt bỏ gánh nặng, nói rằng phải quay về tiểu thành.

“Không định đổi lại hay sao?” Tạ Tinh Diêu hỏi. Hiện giờ thân phận của Quý Như Tê đã rõ ràng, Tần Xước thật cũng không cần trốn tránh.

“Không bị gánh nặng mới tốt.” Hà Trác đáp, nhìn bộ dạng trầm mặc rất nhiều của Tạ Tinh Diêu, ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng không nói gì.

Đường Phóng phát hiện sau khi Tạ Tinh Diêu trở về, luôn khó tìm thấy nàng, thỉnh thoảng nàng sẽ ngơ ngác ngồi một mình trên tảng đá ở đỉnh núi. Khi cậu lên núi, thấy Tạ Tinh Diêu trong trang phục màu hồng ngồi trên tảng đá, nhìn núi rừng ở phía xa.

“Sư phụ! Sắp tới giờ rồi, về đi.” Cậu kêu lên, Tạ Tinh Diêu quay lại, thu kiếm rồi đứng dậy.

Nàng vô thức nhìn phía dưới, mí mắt run rẩy, xoay người kéo Đường Phóng vẫn đang thở hổn hển bỏ chạy: “Đi.”

“Í, sư phụ, người chậm một chút!”  

Xe ngựa đang đi trên đường núi, xuyên qua một loạt ánh sáng và bóng tối. Người đánh xe có chút buồn ngủ, đột nhiên thấy một bóng người từ cách đó không xa đi đến, hắn lập tức tỉnh lại, siết chặt dây cương, con ngựa cũng khẽ giật mình.

Rèm xe bị vén ra, một cái bóng chui vào.

Người ngôi bên trong đau đớn kêu lên, xe ngựa lắc lư muốn chóng mặt, đột nhiên bị hôn, hắn nở nụ cười.

Tần Xước nhìn Tạ Tinh Diêu chui vào, ôm nàng, yên lặng tựa vào cổ.

Ngày đó sau khi nhìn thấy Hoành Vân Liệt, Tạ Tinh Diêu cho rằng Tần Xước nhất định sẽ chết. Nàng ráng đứng dậy, muốn đi lên núi, mới được vài bước đã bắt đầu khóc, bước đi một cách khó khăn, lại ngã xuống.

Ôn Lương Thu sợ nàng bị thương quá nặng nên đã ngăn cản nàng, ai ngờ lúc này từ xa truyền đến một tiếng than thở.

“Các ngươi đứng đó làm gì? Thắt lưng của lão nhân sắp gãy rồi.”

Nghe âm thanh này, Tạ Tinh Diêu mới hít mũi, thấy rõ tình huống trước mặt.

Là Cửu Các lão nhân, ông chậm rãi đi về phía bọn họ.

Trên lưng Cửu Các còn có một người, nhìn kỹ thì đó là Tần Xước, đã bất tỉnh.

Hoành Vân Liệt vừa rồi là do Cửu Các gây ra. Ông biết Tần Xước dính líu đến triều đình, sợ Tần Xước lại xảy ra chuyện. Chuyện cũ khiến ông sợ hãi, nghe được tin tức thì muốn đến tìm Tần Xước.

Khi Tạ Tinh Diêu dẫn người đuổi theo Tần Xước, Cửu Các mới tìm được Giang Lãng, biết tin tức nên đến đây, nhìn thấy Tần Xước đang đuổi theo Thanh Nha, lúc ấy hiện trường quá hỗn loạn, không ai chú ý tới Cửu Các, cho nên ông đuổi kịp Tần Xước.

Ôn Lương Thu bắt mạch cho Tần Xước, hắn đã hành động, cũng may là mạng lớn, kinh mạch không bị đứt, vẫn còn một hơi tàn.

Nghiêm Liễu hỏi: “Thanh Nha đâu?”

“Chết rồi. Đứa nhỏ này, ây dà, chấp niệm quá sâu, cứ nhất quyết ngươi chết ta sống. Tuy nhiên trước khi hắn chết đã đưa cho ta thứ này.” Cửu Các lấy một cái bình sứ ra.

Ôn Lương Thu cầm ngửi, giống viên thuốc giải lần trước.

Tạ Tinh Diêu nhìn Cửu Các đưa Quý Như Tê đến nơi an toàn để dưỡng thương, nàng ở lại trong quân một thời gian, khi chiến tranh tạm dừng, nàng về Lược Ảnh Môn trước.

Bây giờ Tần Xước đã bình phục.

Lúc này người đánh xe thấy bên trong không có động tĩnh nên không trì hoãn, vội vàng đánh xe đi tiếp lên trên.

Sau khi Tần Xước xuống xe ngựa, thấy Đường Phóng tức giận nhìn mình, hắn không thèm để ý, đi vào nhà.

“Sao cái chai này xấu vậy, Hà Trác để lại phải không? Chỗ này, chỗ này, chỗ này, cỏ dài gớm quá. Món này… mùi dầu nồng quá.”

Đường Phóng nhìn Tần Xước bắt bẻ ở bên trong, chống nạnh nói với Tạ Tinh Diêu: “Sư phụ nhìn hắn kìa!”

Cậu định đối phó với Tần Xước vài câu, thì thấy Tạ Tinh Diêu luôn nhìn Tần Xước cười, không cho Đường Phóng phản ứng, cậu đột nhiên tức giận mà không có chỗ để trút ra.

“Hở?” Tạ Tinh Diêu phục hồi tinh thần, “Đổi cái chai đi, bảo người ta xào hai món thanh đạm chút.”

“Sư phụ!” Đường Phóng hét lên rồi ngoan ngoãn đi vào bếp.

Khi xung quanh không có ai, Tạ Tinh Diêu lại dựa sát vào người hắn, nghe hắn nói chuyện, nghe tiếng tim đập, trong lòng mới bình yên.

Tần Xước vuốt tóc nàng, lắng nghe nàng kể lể chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.

Nhiều đệ tử của các môn phái đã rút khỏi tiền tuyến, trở về các phái, cũng còn không ít ở trong quân, mỗi người có tính toán riêng, không xảy ra hỗn loạn.

“À, Bách Hiểu Sinh nói, hắn định bắt đầu từ năm nay, cứ mỗi ba năm sẽ lập danh sách để đánh giá đệ nhất kiếm và đệ nhất đao gì đó trong thiên hạ, biên soạn một quyển võ lâm sử, ghi nhớ một số nhân vật đương thời.” Tạ Tinh Diêu nhẹ giọng nói.

“Hắn sợ thiên hạ không hỗn loạn nên gây ra vài tranh chấp hay sao.” Nhớ tới chấp niệm cả đời của Thanh Nha, Tần Xước cảm thấy đau đầu về hành động của Bách Hiểu Sinh.

Hắn nhìn ánh nắng chiếu vào mu bàn tay, nghĩ rằng giang hồ sẽ không thay đổi nếu không có ai. Nếu không có Quý Như Tê, không có nhân vật nhất thời có một không hai trước đây, mỗi người giang hồ sẽ có chỗ đứng riêng của mình, hà tất phải tranh đoạt và chiến đấu tàn nhẫn suốt ngày. Ngày thường uống chút rượu, tập võ, ganh đua cao thấp làm gì.

“Còn nữa, Vân Thủy gửi thư vào tháng trước, nói rằng sẽ mở cửa hàng khi hết chiến tranh, đó là kế hoạch trước kia của ca ca nàng.”

“…Nàng mở cửa hàng, chỉ sợ sẽ không trụ được bao lâu.” Nghĩ đến tính tình của Hoắc Vân Thủy, Tần Xước không khỏi cảm thấy việc này hơi khó làm.

“Ta cũng không biết, dù sao thời gian còn dài, từ từ trải qua” Nàng dịu dàng nói, ngửi mùi cơ thể Tần Xước, đột nhiên buồn ngủ, “Tần Xước, ta mệt.”

“Ngủ một lát đi, đừng vội.”

Dù sao thời gian vẫn còn dài.