Buổi sáng, Nghiêm Liễu phát hiện Tần Xước liên tục hắt xì, nhìn Tạ Tinh Diêu thì thấy vẫn bình thường, thầm nghĩ kỳ lạ.
“Ta đã nhờ người lo vụ thuốc giải, nhưng hiện giờ vẫn còn một chuyện, người của các môn phái đã bị chúng ta dẫn tới đây, e rằng có chút phiền phức.”
Tần Xước ăn hai ngụm cháo nóng, thấp giọng nói: “Quan sát hành động của Tạ Khoan. Ta không lo lắng đám người của triều đình, chỉ sợ giang hồ sẽ giết Tạ Khoan. Tuy nhiên nếu bọn họ đã tới, còn một chuyện nữa, phải đợi tin tức của Giang Lãng.”
Nghiêm Liễu gật đầu, Tần Xước dưỡng thương mấy ngày nay, không ngờ Tạ Tinh Diêu đột nhiên muốn đến chỗ Giang Lãng.
“Nghiêm đại ca, đừng nói cho Tần Xước biết, ta đi một chút sẽ về.” Nàng nói xong thì rời đi.
Tạ Tinh Diêu không ngờ cũng có ngày mình sẽ sử dụng tín vật của Tạ Khung.
Tạ Khung mới được mệnh lệnh điều tới đây, chưa kịp ổn định đã thấy Tạ Tinh Diêu đang rối rắm được thuộc hạ của hắn dẫn vào, hắn nở nụ cười chào đón.
“Sao cô tới đây? Tần Xước cũng ở đây à?”
Nàng gật đầu, sau đó đặt hai tay ra sau và vặn chúng, nhìn hắn với vẻ mặt bối rối. Hắn ngầm hiểu, dẫn nàng đi một vòng quanh quân doanh.
“Lần trước vội vàng nên quên hỏi nhiều. Tang lễ của cha ta là do ngài lo liệu hay sao?”
Tạ Khung gật đầu: “Khi đó nghĩa phụ bị bệnh nặng, không bao lâu thì qua đời, nên ta chủ trì tang lễ.”
Nàng cúi đầu đá cục đá ven đường, nhẹ giọng nói: “Ông ấy… chết dưới tay của nương ta, phải không?”
Tạ Khung bị câu hỏi của nàng chặn lại, trong lúc hắn trợn tròn mắt, Tạ Tinh Diêu nói trước: “Ta muốn biết sự thật.” Nàng không muốn nghe người ta lừa dối nàng.
Sau một tiếng thở dài, Tạ Khung gật đầu.
“Ngài có thể nói cho ta biết về chuyện của hai người bọn họ không?” Những gì nàng nghe được từ Giang Lãng đã được xác minh, lo sợ bất an một thời gian, bây giờ càng buồn hơn.
Tạ Khung nhẹ nhàng cười: “Đương nhiên nên nói với cô, nhưng ta không biết nhiều lắm. Lần đầu tiên gặp Bạch Sương tiền bối, ta khoảng mười tuổi. Phụ thân của ta là bạn tốt kết nghĩa với nghĩa phụ, nhưng phụ mẫu ta chết sớm, nghĩa phụ nhận nuôi ta. Khi đó ông chưa lập gia đình, vẫn sống ở kinh thành. Không biết là ngày nào đó, ông gặp một nữ tử bên ngoài vương phủ, đó là nương của cô. Ta chỉ nhớ, lúc đó hai người luôn ở bên nhau suốt ngày, cảnh tượng đó giống như phụ mẫu của ta trước đây. Sau đó có cô, hai người vẫn gắn bó khăng khít. Một ngày nọ, bệ hạ nhắc tới chuyện sẽ tứ hôn cho nghĩa phụ, Bạch Sương tiền bối có chút để ý.”
“Họ không thành thân à?”
Tạ Khung lắc đầu: “Nghĩa phụ có đề cập, nhưng… Bạch Sương tiền bối, và trong triều đều không đồng ý. Sau chuyện tứ hôn, nương của cô dẫn cô rời đi không biết lúc nào, chỉ để lại một lá thư, bảo cha cô đừng đi tìm. Nghĩa phụ tìm hai người rất lâu, nhưng cho dù tìm được Bạch Sương tiền bối, bà không bao giờ mang cô đi cùng, cũng không chịu nói cô ở đâu. Mãi đến tám năm sau, bởi vì Quý Như Tê mang theo một đám người giang hồ đi tòng quân, Bạch Sương tiền bối cũng biết nghĩa phụ ra tiền tuyến, hai người mới gặp lại. Trong những ngày hiếm hoi đó, Bạch Sương tiền bối ở bên cha cô, hai người dường như quay về quá khứ.”
Nói đến đây, sự ôn hòa thường ngày của Tạ Khung mới có chút chân thành, nhớ tới cảnh tượng khi đó, nữ tử cầm kiếm trông lạnh nhạt kia rất tốt đối với hắn, đưa hắn đi tập võ, cho hắn uống thuốc.
“Cô cũng biết chuyện sau đó rồi, trong sự kiện Thiên Du Sơn, nghĩa phụ cố ý đẩy Bạch Sương tiền bối ra xa. Sau khi tiền bối biết sự thật, bà tới ám sát một lần, hai người đã chia tay. Một thời gian sau, lại ám sát lần nữa, nhưng nương của cô bị hộ vệ giết trước, nghĩa phụ cũng bị thương, ông đau lòng bởi vì cái chết của nương cô nên muốn đi theo, không chịu uống thuốc và châm cứu, để bản thân chết vì bị thương nặng.”
Hồi lâu không có ai nói chuyện, Tạ Khung sợ Tạ Tinh Diêu buồn nên nhìn chằm chằm vào nàng.
Tạ Tinh Diêu nhận ra sự quan tâm của hắn, miễn cưỡng nở nụ cười, trong lòng tràn đầy tâm sự.
Nàng ngồi xổm bên bờ sông, thở dài rồi nói: “Con người thật kỳ lạ, bởi vì quyền thế, có thể chất xương cốt của cả trăm ngàn người để bảo vệ tánh mạng và quyền vị của mình, cũng có thể bởi vì thích một người mà không cần mạng sống. Rõ ràng yêu nhau, nhưng không thể ở bên nhau, cuối cùng oán hận lẫn nhau.”
Tạ Khung không cách nào trả lời vấn đề này, chậm rãi đi đến bên cạnh nàng, nhìn bóng phản chiếu trên mặt sông, xoa đỉnh đầu nàng.
“Nương của cô sắp xếp cho cô xong mới đến tìm cha cô. Lúc lâm chung, nghĩa phụ luôn nhớ đến cô, sợ người giang hồ biết thân phận của cô sẽ hại cô, nên nhờ ta tìm Phùng Sương Kiếm và tìm cô. Ta nghĩ, ngay cả khi bọn họ đối mặt nhau lần cuối, họ cũng không hối hận đã từng yêu nhau, càng sẽ không để sự oán hận đó ảnh hưởng đến cô.”
Tạ Tinh Diêu quay lại nhìn Tạ Khung, trong lòng dễ chịu hơn khi nghe thấy những lời này, nàng nở nụ cười chân thành, Tạ Khung hỏi tiếp: “À, Tần Xước ra sao rồi? Ta nghe Giang Lãng nói, đã bắt đầu đối phó với Tạ Khoan.”
“Hắn, không tốt lắm.”
Tạ Tinh Diêu nói chuyện Tần Xước trúng độc cho Tạ Khung biết. Tạ Khung nghe vậy cũng lo lắng, nói: “Đúng là thù cũ hận xưa khó hóa giải. Ta sẽ tìm người giúp kiếm thuốc giải.”
“Đa tạ.”
Vừa nói, Tạ Khung vừa ngồi xổm xuống, nhìn nàng cười hỏi: “Ta cũng tò mò, sao cô lại thích Tần Xước?”
Hỏi xong, Tạ Khung thấy tai Tạ Tinh Diêu dần dần ửng đỏ, phồng má, cúi đầu nhìn tảng đá bên bờ sông nói: “Hắn luôn trêu chọc ta.”
…
“Sau đó thì sao.”
“Ta… rất thích.”
Tạ Khung nghe vậy thì thở dài, kéo tay nàng nhẹ giọng nói: “Sau này có việc gì, nhớ phải đến tìm ta.”
Nàng không còn đề phòng người trước mặt nữa, gật đầu đồng ý.
Lúc này, quân doanh cách đó không xa vang lên tiếng ồn ào, hai người không rõ nguyên do nên trở lại, Tạ Tinh Diêu vừa bước vào đã nhìn thấy Giang Lãng đi về phía nàng, nhìn thẳng vào nàng, cầm thứ gì đó cười: “Đi tìm Tần Xước đi.”
Ôn Lương Thu mới đưa một chén thuốc cho Tần Xước, không khỏi ghét bỏ: “Thân thể mình như thế nào còn chưa rõ hay sao? Dám ở bên ngoài nửa đêm.”
Giọng Tần Xước khàn khàn, nói chuyện sẽ bị đau cổ nên không phản bác.
Hắn ho khan, nghe thấy giọng nói vui vẻ của Tạ Tinh Diêu từ ngoài tường viện truyền đến.
“Tần Xước!”
Tiếp đó hắn nhìn thấy một bóng dáng hồng nhạt xuất hiện ở cửa, chạy nhanh vào.
“Sao vậy? Vui đến thế.” Hắn hỏi, sau đó thấy Giang Lãng cũng từ cửa đi vô.
Hắn đã biết kết quả khi nhìn thấy Giang Lãng gật đầu với hắn.
Chuyện tám năm trước, Tần Xước vẫn còn một khúc mắc.
Tuy lúc trước một mình hắn gánh toàn bộ trách nhiệm để ngăn chặn tội lỗi đổ lên đầu các đệ tử giang hồ, nhưng ngay từ đầu, những đệ tử giang hồ đó chỉ đi theo Quý Như Tê, cũng chỉ nghe lệnh của hắn. Bọn họ bị ám hại, hay là đồng lõa, không có ai điều tra chi tiết, triều đình cũng lựa chọn tránh nói về chuyện đó, từ chối đưa ra lời giải thích.
Bao năm qua, các phái thậm chí không thể dựng bia mộ cho những người chết một cách công khai.
Tin tức mà Giang Lãng mang đến là Thượng Thư Đài cuối cùng đã sửa lại tên cho bọn họ.
"Khi nào các đệ tử giang hồ tới đuổi giết ta, ta sẽ đưa tin này cho bọn họ, để bọn họ truyền tin về môn phái. Thi thể không thể hoàn toàn trở về quê hương, nhưng nhất định phải có nơi thờ cúng.” Vẻ mặt Tần Xước bình tĩnh, nhận chiếu cáo.
Nghiêm Liễu đồng ý, Giang Lãng tạm thời ngăn cản hắn, lại lấy ra một chiếu cáo khác đưa cho Tần Xước.
“Cái này là dành cho ngươi.”
Tần Xước nghi ngờ mở ra. Giang Lãng vốn tưởng hắn sẽ vui vẻ, nhưng hắn lại nhíu mày, liếc nhìn Giang Lãng, nhận lấy mà chẳng nói lời nào.
Thấy bầu không khí có chút không ổn, Nghiêm Liễu mới kéo Giang Lãng đi ra tiền sảnh.
“Tần Xước” Tạ Tinh Diêu thấy hắn thất thần, ngồi xổm trước mặt hắn hỏi: “Chàng không vui à? Chàng đã thoát tội.”
Chiếu cáo thứ hai là cho hắn. Đẩy tội lỗi trước đó lên đầu một mình Lâm Tri Vương, cũng không coi hắn là đồng lõa. Kể từ đây, tên của hắn không còn nhiều thù hận nữa.
“Nếu bọn họ làm điều tốt cho nàng, nàng nên cẩn thận.” Tần Xước nhìn đồ trên tay, có chút lo lắng.
“Chàng không tin Giang đại ca à?”
“Không phải không tin. Nhưng nếu bọn họ có thể đổ lỗi cho bất kỳ người vô tội nào vì đại cục, thì cũng có thể hứa trả sự trong sạch cho chúng ta bởi vì ta có lợi cho bọn họ. Ở đây chưa bao giờ rõ ràng, có được tất có mất, đây là quy tắc của bọn họ” Tần Xước thở dài, kéo nàng tới, “Đi thôi, nghe xem ông ấy muốn gì.”
Không biết Giang Lãng đã đi tới tự khi nào, ở độ tuổi này mà thính giác của ông vẫn rất tốt, ông hoàn toàn không cảm thấy bị Tần Xước xúc phạm, ngược lại cười nói: “Ngươi đừng lo lắng quá, lúc này không phải muốn ngươi trả ơn gì cả, coi như mấy năm nay ta đã nợ ngươi một phần nhân tình.”
Tần Xước nhìn chằm chằm ông, thật lâu sau, Giang Lãng nhìn lên trời: “Tuy nhiên, quả thật vẫn có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ.”
Ta biết ngay mà.
Tần Xước gật đầu, ra hiệu cho ông nói trước.
“Làm Quý Như Tê lần nữa.”
Im lặng một lát, Tạ Tinh Diêu thấy Tần Xước cười ôn hòa, sau đó lạnh lùng nói: “Tiễn khách.”
Ăn trưa xong, Tạ Tinh Diêu ngồi xổm ở ngạch cửa, nhìn Tần Xước quay lưng về phía nàng cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào một chỗ trong góc, hai người cứ nhìn nhau như vậy.
“Tạ Tinh Diêu, nàng đang nhìn gì đó?”
Tạ Tinh Diêu hoảng hốt chớp mắt, không biết tại sao người này vẫn cảnh giác như thế, nàng nhanh chóng lẻn vào phòng, lục lọi một hồi mới chạy tới trước mặt hắn.
“Cái gì đây?” Tần Xước nhìn cái túi vải mà nàng cầm ra, nàng đặt lên bàn, sau đó mở từng lớp ra.
Khi nhìn thấy đầu đá bên trong, mặt Tần Xước cứng đờ một khắc.
“Lấy ở đâu?” Hắn hỏi.
“Trên đường tới đây, đi ngang qua một thôn, bọn họ nói những thứ trong sinh từ được xây lúc trước đã bị phá hủy để xây miếu thổ địa.”
Tượng đá này rất xa lạ, nhưng tám năm trước, hắn đã biết.
Nhìn khuôn mặt của hắn trước kia phản chiếu trên tượng đá, hắn mím môi một hồi lâu, nhấc cái đầu, quay qua Tạ Tinh Diêu.
“Nàng không thấy cầm cái đầu này đi trên đường rất đáng sợ hay sao?” Hắn nghiêm túc hỏi.
…
Có một chút thôi.
Tạ Tinh Diêu lắc đầu.
Sau đó Tần Xước xoay bức chân dung về phía mình, nhìn kỹ một lúc mới thở dài gật đầu: “Lúc còn trẻ thật tốt, không có nếp nhăn.” Hắn nhớ tới nỗi u sầu khi nhìn thấy nếp nhăn trên khóe mắt sáng nay.