Sau khi Tạ Tinh Diêu đưa Tần Xước về chỗ ở, Ôn Lương Thu biết hắn bị đút thuốc độc nên vội vàng làm cho hắn nôn một lúc.
Trong lúc Ôn Lương Thu ở trong phòng bắt mạch cho Tần Xước, Tạ Tinh Diêu lấy chút nước và chờ bên ngoài. Lúc này nhìn thấy Nghiêm Liễu trở lại mới yên tâm, tuy nhiên thấy có một người đi theo sau Nghiêm Liễu.
Dáng vẻ oai hùng và nghiêm nghị, Tạ Tinh Diêu có chút cảnh giác với người này, Nghiêm Liễu ngăn nàng lại, nói: “Đây là Giang Lãng, chắc ngươi đã nghe Tần Xước đề cập tới.”
Tần Xước từng nói, năm đó trong số những người cứu hắn có người này, lúc này nàng mới yên tâm.
“Ta nghe nói Tạ Khoan tới đây, đã phái binh đuổi theo. Quý Như Tê thế nào?” Giang Lãng hỏi.
Tạ Tinh Diêu buồn bã nhìn vô phòng.
Bọn họ tạm thời tìm một chỗ ở trong thị trấn này. Nghiêm Liễu đi ra sân sau nấu nước, để Tạ Tinh Diêu và Giang Lãng ngồi trong đình viện. Giang Lãng thấy tiểu cô nương cúi đầu rất buồn bã, nghe Nghiêm Liễu nói Tạ Tinh Diêu và Tần Xước đã thành thân, ông an ủi: “Đừng lo lắng quá, mạng hắn lớn lắm. Trước đây như vậy mà còn sống sót, tuyệt đối sẽ không gục ngã vào lúc này.”
Nàng gật đầu, miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó Giang Lãng nghĩ tới gì đó nên nói tiếp: “Ta còn có một chuyện, mấy ngày nữa Sở Dương Vương sẽ ra tiền tuyến, nếu em dâu ở đây, phải để ý kỹ Tần Xước, đừng để hắn và Sở Dương Vương gặp nhau.”
Tạ Tinh Diêu nhớ tới Sở Dương Vương Tạ Khung, có chút khó hiểu trước lời nói của Giang Lãng nên hỏi: “Vì sao?”
“Mối hận cũ.”
“Nhưng Sở Dương Vương năm xưa đã chết, cho dù còn hận, vì sao Tần Xước không thể gặp hắn?”
Giang Lãng không biết thân phận của Tạ Tinh Diêu, chỉ cho rằng Tần Xước có thù riêng đối với Sở Dương Vương phủ, thấy bộ dạng khó hiểu của Tạ Tinh Diêu nên cũng nghi ngờ: “Hắn chưa từng nói với ngươi hay sao? Võ công của hắn bị phế bỏ, biến thành bộ dạng này, là do vị cựu Sở Dương Vương gây ra. Mấy năm nay hắn giúp ta làm việc, luôn tránh Sở Dương Vương phủ. Ta thấy hắn có khúc mắc, cho nên ta cố ý tới nói cho các ngươi biết.”
Gió đêm đột nhiên lạnh hơn rất nhiều, Tạ Tinh Diêu khẽ há miệng, phun ra một luồng sương trắng trong đêm đông, sững người thật lâu mới lấy lại tinh thần, sau đó hỏi: “Tướng quân có quen với Bạch Sương tiền bối năm đó không? Có biết sau đó bà đi đâu không?” Dù sao hai người đã cùng nhau cứu Tần Xước.
Lúc Nghiêm Liễu quay lại rót nước cho họ, thấy Tạ Tinh Diêu đang hoảng hốt, xuýt nữa phỏng tay. Hắn chưa kịp hỏi thêm thì có hộ vệ tiến vào mời Giang Lãng về lại doanh trại, Giang Lãng không ở lại quá lâu.
Khi cửa phòng mở ra, Tạ Tinh Diêu mới tỉnh táo lại, nhìn vào trong, thấy Tần Xước đang ngủ yên ổn.
“Ta đã châm cứu, tạm thời không sao cả, tuy nhiên mấy ngày nay chớ để hắn vận công hoặc động khí, sợ khí huyết trong kinh mạch sẽ đảo ngược nguy hiểm. Nên nhanh chóng tìm thuốc giải, ta vừa kiểm tra, là thuốc độc chỉ có ở Nam Quốc.” Ôn Lương Thu nói.
Nghiêm Liễu đồng ý: “Nàng nói kỹ chút đi, ta sẽ phái người đến Nam Quốc ngay lập tức để tìm thuốc giải.”
Hai người đều bận việc, Tạ Tinh Diêu ngồi vào mép giường, nhìn gương mặt ngủ say của Tần Xước, canh chừng cả đêm.
Tần Xước ngủ rất sâu, hắn mơ thấy nhiều khuôn mặt, lúc tỉnh lại vẫn cảm thấy rất mệt, tựa như lại trải qua những năm tháng trước đây. Mở mắt ra, thấy Tạ Tinh Diêu nằm bên giường, hắn mỉm cười giơ tay sờ đầu nàng, khiến nàng tỉnh dậy ngay lập tức.
“Còn ngủ nữa không?” Tạ Tinh Diêu dụi mắt hỏi.
Hắn lắc đầu, tạm thời không ngủ được.
Ôn Lương Thu nói Tần Xước vốn bị thương ở eo và chân, lại bị đá, hai ba ngày nay không nên dùng sức. Tạ Tinh Diêu tìm một chiếc xe lăn gỗ, đẩy Tần Xước ra sân.
Thấy mặt mày nàng ủ ê, Tần Xước chỉ ngón tay vào giữa lông mày nàng nói: “Đừng lo lắng.”
Một lúc sau, nàng ngồi xổm bên cạnh hắn, do dự nhìn hắn một hồi lâu mới hít một hơi thật sâu, hỏi: “Vì sao chàng không nói cho ta biết, là… là cựu Sở Dương Vương đã hại chàng thành như vậy.”
Tần Xước sửng sốt một lúc mới hỏi: “Nghe chuyện đó ở đâu?”
“Giang Lãng tiền bối nói.”
Tần Xước thấy không thể giấu nàng được nữa, mím môi suy tư một lát rồi nói: “Bởi vì không quan trọng.”
“Sao không quan trọng được?”
“Không quan trọng bằng nàng.”
Ánh trăng chiếu vào mắt nàng, nước mắt dịu lại. Tần Xước kéo nàng ngồi lên người mình, xoa đầu nàng: “Ta muốn nàng vẫn như trước, không cần áy náy, không cần xấu hổ, cứ ở bên ta như thế này.”
Tạ Tinh Diêu dựa vào vai hắn, mái tóc rối xõa xuống má. Nàng nhắm mắt lại, lắng nghe nhịp tim đều đều của hắn, nhẹ nhàng đáp “Ừ”, lại thấp giọng oán giận: “Sau này đừng giấu giếm ta nữa được không. Tần Xước, ta chịu đựng được mà.”
Hắn còn đang do dự, bị nhìn chằm chằm nên chột dạ đáp: “Được.”
Nàng bớt lo lắng và chán nản, đứng dậy nói: “Cho chàng xem một thứ nè.”
Sau đó Tần Xước thấy nàng vào nhà lấy Di Sơn Xuyên ra.
Như Tê Kiếm chưa sửa xong, thanh kiếm nàng sử dụng dọc đường cũng bị hỏng, đành mượn Di Sơn Xuyên dùng một chút.
Vốn dĩ không biết nàng muốn làm gì, Tần Xước thấy nàng đạp một chân lên lan can đá cạnh hồ nước tĩnh lặng trong sân, sau đó chạy về phía giữa hồ, cầm kiếm chém xuống. Mặt hồ bị mở ra một vết sẹo dài, nước hai bên bị đẩy ra, trường kiếm đột nhiên cắt bức tường nước bị đẩy lên cao. Nước như quấn lấy thanh kiếm, Tạ Tinh Diêu không ngừng xoay Di Sơn Xuyên trên không, thân thể cũng xoay ngang trong không khí, quấn quả cầu nước quanh thanh kiếm và đẩy nó lên cao từng tấc một.
Sau đó nàng chạm mũi chân vào lan can đá, bay lên không, hơi nghiêng thanh kiếm, quả cầu nước rơi ra khỏi kiếm, một nhát kiếm ngang san phẳng quả cầu nước, tạo thành mặt nước trên không trung.
Mặt nước được kiếm khí nâng lên, không hề rơi xuống khỏi không trung. Một tầng mỏng ở ngay trên đầu Tần Xước giống như một nửa bầu trời.
Những ngôi sao và ánh trăng phản chiếu trên mặt nước, làn gió nhẹ cũng khiến mặt nước mỏng gợn sóng, các ngôi sao trên đó cũng dâng trào như dòng ánh sáng, bao phủ nơi hắn có thể vươn tới.
Có thể hái sao bằng tay, dải ngân hà nằm trong lòng bàn tay.
Tần Xước ngẩng đầu nhìn mặt nước, không nói gì một hồi lâu. Tạ Tinh Diêu ở trên không trung chống đỡ kiếm khí không chịu nổi nữa, thay đổi tư thế, ngã lộn ngược xuống.
Trong khoảnh khắc mũi kiếm của Di Sơn Xuyên chạm vào mặt nước, dải ngân hà vỡ tan, những giọt nước rơi xuống, một giọt nước lạnh rơi vào lòng bàn tay Tần Xước. Khi hắn cúi đầu xuống lần nữa, phát hiện những giọt nước rơi xuống đất bao quanh hắn, tạo thành bố cục tương tự như các ngôi sao trên trời.
Tạ Tinh Diêu rơi xuống đất, quỳ một chân xuống, đỡ Di Sơn Xuyên, thở hổn hển.
Sau khi lấy lại sức, nàng lau mồ hôi trên trán, mỉm cười ngây thơ: “Nè, hái sao cho chàng đó.”
Nàng nhón chân đi đến gần hắn qua khe hở giữa những giọt nước rơi xuống, cầm kiếm vòng qua eo hắn, thở chầm chậm trong vòng tay hắn.
Bàn tay lành lạnh xoa đầu nàng, giọng nói trầm và ấm áp: “Đã ngã nhiều lần rồi phải không.”
“Ta chưa học xong Hoành Vân Liệt nên thường bị ngã.” Nàng nói nhỏ.
Mượn lực của Hoành Vân Liệt để phá vỡ gió trong không khí, nâng nước lên không trung, kết hợp với sự chảy xiết và lực trút xuống bắn tung tóe của Trường Hà Quyết mới dẫn được dải ngân hà xuống.
Cảm giác tay hắn không cử động, Tạ Tinh Diêu ngẩng đầu nhìn hắn đầy khó hiểu. Tần Xước cụp mi cười, thở dài: “Hiện tại đột nhiên cảm thấy, ông trời cũng không chán ghét ta lắm.”
Hắn gần như mất tất cả trong sự thất bại thảm hại duy nhất trong cuộc đời. Theo những lời của Cửu Xu, có lẽ thông minh quá ắt sẽ tổn thương, sẽ không được ông trời phù hộ.
Giờ phút này nhìn lại, được và mất đều là chuyện bình thường.
“Năm đó ta chỉ tùy tiện nói với người ta, nàng nghiêm túc làm gì?” Tần Xước thở dài.
Tạ Tinh Diêu nhéo tai hắn: “Ta nghĩ, mặc kệ trước đây chàng là Quý Như Tê, hay hiện tại là Tần Xước, cả đời này chàng chỉ có thể thích ta, chỉ có mình ta.”
“Ừ, biết tìm bé ngốc thứ hai ở đâu.” Hắn nói một cách bất đắc dĩ, ôm nàng thật chặt, lắng nghe tiếng gió trong đêm yên tĩnh.
“À… Hay là, đặt tên cho chiêu này đi” Nàng nói, nhớ tới lần đặt tên cho thanh kiếm lúc trước, vội nói, “Không được lừa ta giống lần trước.”
Kết hợp lực của hai chiêu thức khiến nó trở nên tuyệt vời, mài giũa vài lần cũng là sát chiêu.
Tần Xước suy nghĩ thật lâu, cứ lẩm bẩm hai chữ “ngân hà”.
“Vãn ngân hà. Lần này không lừa nàng.” Hắn nói xong, thở phào nhẹ nhõm, lúc cúi đầu xuống thì phát hiện người trong ngực đang hô hấp đều đều, đã ngủ say.
Hắn cười khổ, ôm người vào lòng, ngăn cơn gió lạnh.
Đêm nay cây ngọc héo tàn, nhưng từng có những vì sao rơi xuống núi sông.