Vãn Ngân Hà - Miên Miên Băng Thị Tối Hảo Đích

Chương 77: Luân chuyển




Mấy ngày nay, có một ngày Tần Xước nằm mơ, nhớ lại lần đầu tiên Quý Như Tê và Tạ Khoan gặp mặt.

Khi đó hắn được bạn tốt nhờ đi cứu một quan văn bị lưu đày. Sau khi cứu người đó, hắn phải tìm một nơi đáng tin để ở. Lâm Tri Vương phủ là nơi an toàn mà quan văn kia đã nói với hắn.

Quan viên đó và Tạ Khoan là bạn cũ, Tần Xước cũng đi theo đến Lâm Tri Vương phủ.

Khi đó Tạ Khoan hơn hai mươi tuổi, trợ giúp quân vương, chiêu mộ hiền tài, ít thuế và ít lao dịch, được mệnh danh là đệ nhất hiền thần của Tề Lỗ. Cho dù ở trên giang hồ, Quý Như Tê cũng nghe không ít điều về chuyện Lâm Tri Vương yêu thích những người có tài.

Hơn nữa, đó là thời điểm kiêu ngạo nhất của hắn, đang ở độ tuổi ai cũng coi thường, đưa người đến Lâm Tri Vương phủ rồi định rời đi, nhưng quan binh đang đuổi bắt bên ngoài, hắn ngại phiền phức, muốn trốn tin tức hai ngày nên mới miễn cưỡng ở lại.

Thật ra hắn không thích nghe những người lo nước thương dân ngồi cùng chỗ ủ ê mặt mày, thở dài đối với hồ nước và khu vườn, và những tham vọng chưa được thực hiện của họ. Hắn không hiểu tại sao trên đời này có nhiều u sầu như vậy, hắn cầm kiếm, không nghĩ trên đời này có thứ gì ngăn cản được hắn.

Tạ Khoan thu nhận nhiều người hiểu biết, họ là nạn nhân của các cuộc tranh đấu giữa thế gia và triều đình, những người này cũng nắm trong tay không ít thứ khiến những kẻ nắm quyền trên đời này khó ăn khó ngủ.

Đêm ấy, có người lợi dụng Tạ Khoan và đám người kia đi ra ngoài vào ban đêm để ám sát bọn họ. Mọi người đều hoảng loạn, Quý Như Tê dựa vào hành lang uống rượu, từ từ tỉnh lại, cầm kiếm xông lên.

Hắn không giới thiệu lai lịch của mình. Lần này bị lộ, một số người dưới quyền Tạ Khoan nghe tin đồn trên giang hồ nên biết thân phận của hắn.

Nghĩ rằng tin tức đã qua, Quý Như Tê định rời đi vào ngày hôm sau, nhưng lúc đêm khuya, hắn thấy một mình Tạ Khoan đang đợi hắn trên đường trở về phòng.

Ở bên hồ, đêm đó hắn uống rất nhiều rượu, cuối cùng cũng hiểu được bản lĩnh của Tạ Khoan. Tạ Khoan có được danh hiệu đó là do có khả năng khiến người ta tin tưởng chỉ bằng dăm ba câu. Hắn ta tâm sự, mong muốn của người thiếu niên là xóa bỏ mọi bất công trên thế gian, và nhận được sự đáp lại đủ để hắn ta cảm thấy đồng cảm với nhau.

“Chỉ mong cống hiến hết mình cho cuộc đời này, để có thể nhìn thấy hòa bình khắp nơi.” Tạ Khoan thở dài khi cùng hắn thảo luận về rất nhiều vấn đề trong triều.

Khi đó, Tạ Khoan nói với hắn, sắp được lệnh đến Nam Cương tác chiến, muốn Quý Như Tê giúp đỡ.

Nếu lúc đó Quý Như Tê nhận ra, danh tiếng của một vương hầu còn cao hơn hoàng đế ở triều đình, cái gọi là người hiểu biết có lẽ cũng không phải là hoàn toàn vô tội, có thể nghĩ ra chuyện Tạ Khoan cố gắng thuyết phục hắn triệu tập người trong giang hồ để giúp đỡ trong cuộc chiến không phải là do yêu quý nhân tài.

Lúc ấy Tạ Khoan đã có lòng mưu quyền, lấy danh tiếng cho bản thân, thu phục võ nhân giang hồ, có tâm hiểm ác.

Quý Như Tê hiểu ra đã quá muộn, thật sự cho rằng mình đang chiến đấu cho hòa bình trên thế gian, nhưng chẳng qua là quân cờ của người khác, còn kéo theo tánh mạng của nhiều người.

Lúc này, Tần Xước nhìn Tạ Khoan, cuối cùng cũng có thể nhìn ra sự tính toán và thận trọng dưới vẻ ngoài của hắn ta, nói: “Đối với tâm địa của điện hạ, nếu ta không làm gì, thật sự rất khó lay động.”

“Ta chưa được phong vương ở Nam Quốc, đã nhiều năm không nghe ai gọi ta là điện hạ” Tạ Khoan cũng cười, đột nhiên bình tĩnh trở lại, “Như Tê, năm đó không phải ta cố ý hại các ngươi. Các ngươi là do ta tìm được, ta nào muốn các ngươi xảy ra chuyện? Nhưng tình thế cấp thiết…”

“Tình thế cấp thiết, nếu chúng ta không chết, ngươi không lập công thì khó có đường lui. Khi đó Ngu gia rất mạnh ở trong triều, nhiều tông thất của hoàng tộc đã trưởng thành đều chết. Nếu các ngươi không thắng trận, nhất định sẽ bị giết.” Tần Xước nói thay hắn, cười một hồi: “Chỉ vậy thôi sao?”

Sắc mặt Tạ Khoan khẽ thay đổi, trầm giọng nói: “Ai cũng muốn sống. Nếu ngươi là ta, ngươi sẽ ngồi chờ chết hay sao? Ngươi cảm thấy bây giờ ta nên quỳ xuống thừa nhận sai lầm à?”

Tần Xước lắc đầu, thở dài, nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Khoan cười: “Điện hạ cũng biết, trước đây ta không thích lý luận với người khác. Nếu không thể đánh lại ta, ta cần gì nói lý lẽ? Giờ cũng vậy, cho dù ngươi không thấy sai thì cũng chẳng sao. Ta chỉ cần ngươi bị dồn vào chân tường, giống như miếng thịt trên thớt, chờ dao cắt là được.”

Trong phòng yên lặng, Tạ Khoan chợt cười lạnh: “Những người dưới ngươi thật khó đánh bại. Bây giờ ta trói ngươi tới đây, ngươi nói đi, ta lấy mạng của ngươi để trao đổi, có thể dùng nó làm bằng chứng cho sự liên lạc giữa ngươi và Tôn thừa tướng. Ta tới đây không phải để ôn chuyện.” Hắn ta đã bị hoàng đế Nam Quốc nghi ngờ, nếu không đưa ra bằng chứng ngay lập tức, mà lại có người rắp tâm châm ngòi đôi câu, hắn sẽ rơi vào hiểm cảnh như năm đó.

“Điện hạ có thể thử xem. Ta đoán được ngươi sẽ tới tìm ta, cho nên ta đã nói với mọi người, sẽ không có ai đến giao dịch với ngươi vì mạng của ta đâu. Có quá nhiều người muốn lấy mạng điện hạ.”

“Ngay cả vị Tạ trưởng lão cũng sẽ không à?” Tạ Khoan nói xong, thấy ngón tay Tần Xước hơi cong, nên nói tiếp: “Quả nhiên, xem ra nàng sẽ giúp ta ngay lúc này. Nếu ngươi xảy ra chuyện, nàng sẽ không quan tâm. Nhưng nếu nàng có chuyện gì, ngươi sẽ nhượng bộ bất cứ điều gì.”

Tần Xước vẫn không trả lời, Tạ Khoan đứng dậy, đi ra sau lưng vỗ vai hắn: “Có ngươi ở đây, đưa nàng tới không phải là việc khó. Đưa bằng chứng ngươi và Tôn thừa tướng âm thầm giao dịch ra ngoài, ta sẽ không động đến nàng. Món nợ giữa hai ta có thể tính riêng.”

Lúc này đột nhiên có tiếng gõ cửa bên ngoài, Sẹo Đứt bước vào, nhìn thấy Tần Xước, ánh mắt có gì đó không thích hợp, hành lễ nói: “Tướng quân, người của chúng ta đã nhìn thấy Nghiêm Liễu, nhưng bên cạnh hắn hình như…”

“Chuyện gì?”

“Bên cạnh Nghiêm Liễu còn có Tần Xước.”

Tạ Khoan nhíu mày khi nghe vậy, đột nhiên cảm thấy bàn tay mà hắn đặt lên người Tần Xước hơi nóng, hắn giơ tay lên, nhưng không thấy lòng bàn tay có gì khác thường, lại nhìn Tần Xước, phát hiện bờ vai của hắn đột nhiên gầy hơn.

“Nợ của hai ta?” Giọng nói vẫn như ban đầu, Tần Xước chậm rãi quay lại, “Hình như điện hạ tính sai rồi.”

Tạ Khoan cúi đầu nhìn lần nữa, phát hiện khuôn mặt của Tần Xước đã thay đổi.

Sẹo Đứt không biết Tạ Khoan nhìn thấy gì. Hắn đứng đối diện với Tạ Khoan, chỉ thấy sắc mặt của Tạ Khoan đột nhiên tái nhợt, thần sắc hoảng loạn, chạy qua một bên cầm kiếm, chỉ vào Tần Xước hét lên “Đừng đến đây”.

Sẹo Đứt vội bước tới nhìn Tần Xước, vẫn không phát hiện điều gì bất thường. Hắn khuyên Tạ Khoan, nhưng người nọ có vẻ không nghe được những lời hắn nói.

“Hóa ra không phải hoàn toàn không sợ.” Tần Xước cười bất đắc dĩ.

Tạ Khoan không bỏ thuốc độc cho hắn, nhưng hắn đã động tay động chân trước. Hắn lấy mê hồn hương từ Thiên Diện Hồ, không có mùi, ở chung phòng một thời gian mới bị ảnh hưởng, dễ dàng sinh ảo giác.

Tần Xước nhân cơ hội lấy ra mặt nạ da người mà Thiên Diện Hồ đã chuẩn bị sẵn, cho Tạ Khoan xem, cho hắn ta nhìn thấy khuôn mặt của những người bị hắn ta hại chết năm đó, những khuôn mặt mà hắn ta nên nhớ trong các giấc mơ vào ban đêm.

Hắn biết những người như Tạ Khoan không cảm thấy tội lỗi, nhưng nếu có cơ hội, hắn nhất định phải cho Tạ Khoan biết điều gì đã khiến hắn ta đi đến tình trạng này. Không cảm thấy tội lỗi, nhưng vẫn sợ ma quỷ oán hận, muốn làm anh hùng nhưng thiếu can đảm, tuy nhiên không thể sợ hãi điên cuồng, cũng may đám Sẹo Đứt hiện đang hỗn loạn.

“Ngươi đã làm gì?” Sẹo Đứt hỏi, kêu người vào đỡ Tạ Khoan, một lúc lâu vẫn không thấy Tạ Khoan hoàn hồn. Sẹo Đứt nhìn thấy Tần Xước sắp đứng dậy, sợ hắn có động tác gì đó nên giơ chân đá.

Tần Xước bị một cước vào eo, cau mày, lại ngồi xuống, cười nói: “Khi nào tướng quân của ngươi tỉnh táo lại, nói cho hắn biết. Ta đã nói với Bách Hiểu Sinh hai ngày trước, hiện nay toàn bộ giang hồ đều biết ta là Quý Như Tê, ta thừa nhận. Thiên Diện Hồ đang giả làm ta ở bên ngoài, nhưng một ngày nào đó, nhất định sẽ có nhiều người giang hồ nghe tin và tới đây, đến lúc đó các ngươi không trốn thoát được đâu.”

“Ngươi không cần tính mạng của mình hay sao?” Khi người trong giang hồ tới, cho dù là Lâm Tri Vương hay là Quý Như Tê, không ai có thể tránh thoát.

Trước đây, hắn không muốn sống thì sẽ không sống nữa, nhưng hiện giờ không phải hắn không muốn sống. Sau khi Thiên Diện Hồ dạy hắn thuật dịch dung, hắn mới dám làm như vậy. Hắn có thể đảm bảo, khi người trên giang hồ tới tìm hắn, chỉ cần không nhận ra hắn là đủ.

“Các ngươi chạy nhanh đi, nếu các ngươi không thể thoát khỏi đây, sẽ không thể xem được trò hay mà ta đã sắp xếp cho chủ tử của ngươi.” Tần Xước bật cười, ánh mắt càng thêm khiêu khích.

Khi nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài, sắc mặt Sẹo Đứt mới thật sự tối sầm, chưa kịp đẩy Tần Xước ra ngoài thì cửa phòng đã bị đá rớt.

Thấy tình thế không ổn, Sẹo Đứt đưa mắt ra hiệu. Thuộc hạ mang theo Tạ Khoan còn chưa tỉnh táo rời đi từ cửa sổ, sau đó Sẹo Đứt lấy một viên thuốc độc nhét vào miệng Tần Xước, nói với Tạ Tinh Diêu và Nghiêm Liễu vừa xông vào: “Muốn thuốc giải thì mang thứ chúng ta cần tới.”

Sẹo Đứt định mang theo Tần Xước rời đi, bị ám khí của Tạ Tinh Diêu đánh trúng cánh tay, toàn bộ cánh tay nhất thời bủn rủn, bị Nghiêm Liễu tới gần, đành rút lui ra khỏi phòng trước.

Tạ Tinh Diêu chạy tới đỡ Tần Xước sắp ngã xuống, thấy dáng vẻ lo lắng của nàng, hắn cố gắng mỉm cười và nói “Không sao đâu”.

Sau đó Tạ Tinh Diêu giơ tay lên, con bướm trên mu bàn tay nàng vỗ cánh, bay tới vai Tần Xước đáp xuống, nàng thấp giọng nói: “Sau khi trở về phải cúng nó mới được.”

Hắn nói “Ừ”, muốn đứng dậy nhưng lại “ssss", vừa rồi bị đá, hai chân vẫn chưa bình thường lại.

Nghiêm Liễu thấy thuộc hạ của Tạ Khoan bên ngoài muốn tiến vào nên nói: “Ngươi dẫn hắn đi trước đi.”

Khi Tạ Tinh Diêu cõng hắn, Tần Xước không được tỉnh táo lắm bởi vì viên thuốc độc kia.

Hắn mơ màng hỏi: “Đã xử lý chuyện của Hợp Hoan Tông xong chưa?”

Tạ Tinh Diêu không biết Sẹo Đứt cho hắn uống thuốc gì, thấy tinh thần hắn càng ngày càng tệ, nàng càng lo lắng, ráng không khóc nói: “Ừm, xử lý xong rồi, có phải rất giỏi không?”

“Ừ, giỏi lắm” Hắn giơ tay nhéo mặt nàng, sau đó nằm trên vai nàng thì thầm: “Ta ngủ một lát nhé.”

“Không được ngủ.” Nàng cắn tay hắn, để lại vết máu khiến người trên lưng bị đau phải hét lên.

“Năm đó ta cõng nàng ra khỏi cánh đồng tuyết, ta có không cho nàng ngủ không, tại sao nàng không cho ta ngủ.” Hắn cười khổ bất đắc dĩ.

“Không nghĩa là không, chàng dám ngủ thì ta sẽ mặc kệ chàng.” Nàng tức giận nói, sợ hắn ngủ sẽ không tỉnh lại.

Một lúc sau, nàng cõng người đi qua mấy con đường nhưng không nghe thấy động tĩnh, nàng thử kêu hai tiếng, một lát sau trên lưng mới có âm thanh yếu ớt.

“Đừng ngủ.” Nàng lập lại, quay mặt nhìn lông mi hắn hơi nhếch lên.

“Ừ, không ngủ đâu” Giọng hắn đã mơ hồ, dùng chút sức lực cuối cùng dụi vào cổ nàng, thấp giọng cười nói: “Sợ nàng mặc kệ ta.”