Vãn Ngân Hà - Miên Miên Băng Thị Tối Hảo Đích

Chương 71: Quyến luyến (H) (2)




“A Tinh càng ngày càng đẹp” Tần Xước nhẹ nhàng xoa chỗ mềm mại trước người nàng, “Nơi này cũng vậy.”

“Tần Xước…” Nàng giơ tay sờ mặt hắn, dựa vào vai hắn nghỉ tạm một lát, mồ hôi lấm tấm trên trán làm ướt tóc nàng. Nàng nhẹ nhàng thở hổn hển, nói: “Chàng cũng đẹp, hơn nữa… càng ngày càng thoải mái.”

Sự thân mật lâu dài làm cho cơ thể bọn họ thích nghi với nhau, hơi thở và làn da quen thuộc đánh thức cảm giác run rẩy khi đạt cực khoái, trong chớp mắt có thể kéo đối phương vào trạng thái vui sướng nhất.

Tiếng cười trầm thấp của hắn mang ý trêu chọc, từng tấc cơ bắp trên chân đều căng lên, đâm vào nhụy h.oa của nàng không biết kiểm soát. Nàng càng không thể khống chế được tiếng rên rỉ của mình nhiều hơn. Để không bị ngã, toàn thân nàng run rẩy, cắn môi kiềm chế bản thân, nhưng bị hắn nhéo cằm để mở miệng ra kêu lên.

Nghe được những lời khiêu khích mờ ám, nàng càng khao khát, toàn thân trở nên nhạy cảm và bám víu hơn, thì thầm rụt rè: “Muốn tiểu…”

“Không được” Hắn đẩy hông, đâm ác liệt hơn, dùng tay khám phá cuống hoa của nàng, cố ý xoa nhè nhẹ, rõ ràng đang ép nàng ra nhanh hơn, nhưng lại cười nói bên tai nàng: “Không được ra ngay bây giờ. Nếu không, tối nay chỉ cho nàng ăn một lần.”

Cuống hoa vốn đã sưng to yếu ớt, bị xoa đến mức không ngừng run rẩy, thịt mềm trong hoa h/uyệt cũng cực kỳ sung sướng. Nàng bị ép không dám thoát ra, tiếng rên rỉ vốn sung sướng tùy ý càng giống tiếng khóc hơn, nhìn hắn một cách đáng thương, khóe mắt trào ra nước mắt, hai tay ôm chân hắn, sức lực cho thấy nàng đang trên bờ vực suy sụp ngay lúc này.

“Ôi… Khụ khụ.”

Trong lúc hỗn loạn, đầu óc nàng trống rỗng, nàng rên rỉ, một dòng nước trong suốt không ngừng trào ra dưới người, bắn vào bàn tay đang xoa bóp cuống hoa của Tần Xước. Nàng thoát khỏi vòng tay hắn, lập tức ngã xuống giường, phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, đường hầm bị khóa chặt vẫn không đẩy g/ậy th/ịt ra, hắn chưa tới thời điểm bắn ra, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng.

Hắn nhìn bàn tay dính nước của mình, mỉm cười dỗ nàng hé miệng. Tạ Tinh Diêu vùi nửa mặt vào đệm, khi nhìn thấy ngón tay thon dài duỗi tới, đôi môi hồng căng mọng đột ngột mở ra, nhẹ nhàng ngậm ngón tay dính d/âm thủy, mệt mỏi chớp mắt, lông mi run rẩy, chậm rãi hồi phục tinh thần, đầu lưỡi nhẹ nhàng cuốn d/âm thủy vào miệng mình.

Sau khi đạt đến cao trào, hoa h/uyệt siết chặt đến mức kẹp Tần Xước hơi khó chịu, vì vậy hắn rút g/ậy th/ịt căng phồng dữ tợn ra, cắm ba ngón tay vào, muốn để hoa h/uyệt nới lỏng, làm cho nó to hơn. Ngón tay quen thuộc móc vào những hạt thịt nhạy cảm một cách nhẹ nhàng, dòng nước suối tắc nghẽn tràn ra, từ ngón tay chảy vào lòng bàn tay hắn, khiến cả bàn tay hắn ướt át.

Nàng quỳ rên rỉ, cuộn người lại, khi ngón tay chạm đến vùng nhạy cảm, nàng khẽ run lên, muốn nhấc mông đẩy ngón tay ra, nhưng lại bị ấn mông không cho nhúc nhích. Khi cử động lần nữa, trên cặp mông trắng nõn có thêm một dấu tay nổi bật khác.

“A Tinh ngoan rồi, chàng mau… mau bỏ nó vào đi.” Nàng nức nở cầu xin tha thứ. Sau khi khôi phục lại từ đỉnh điểm, dục vọng dưới cơ thể lại nhắc nhở nàng, nàng cố ý nâng mông lên, ngồi lên háng hắn để cọ g/ậy th/ịt, khiến hắn bị kích thích thở hổn hển, nhưng vẫn cố tình nhịn lại.

“Ai bảo vừa rồi A Tinh không chịu nhịn, tối nay không được ăn.” Hắn chờ hoa h/uyệt dần dần thả lỏng, chẳng qua lúc này cố ý treo cô nhỏ này một chút, đang định nhét vào thì người bên dưới lại tức giận.

Hắn chưa kịp phản ứng đã bị ném lên giường, cảm thấy cổ mình bị cắn mạnh, người nằm trên người hắn nói một cách hung dữ: “Muốn ăn.”

“Đi xuống” Tần Xước cười nhướng mày, “Nếu không đêm nay nàng ngủ một mình đi.”

Tạ Tinh Diêu vốn bị hắn dọa sợ tới mức muốn rút lui, nhưng nghĩ rằng hắn biết nàng đang khó chịu biết bao nhiêu, lại cố ý chọc không cho nàng ăn. Không hiểu sao đêm nay hắn lại xấu xa, nàng buồn bực, rút thắt lưng rơi ở mép giường, trói tay hắn vào cột giường.

Tần Xước đen mặt, trầm giọng uy hiếp: “Cởi trói cho ta.”

“Chàng, ai bảo… chàng bắt nạt ta.” Tạ Tinh Diêu lắp bắp một lúc mới mềm lòng, hôn lên ngực hắn, xoa chỗ nhạy cảm trên ngực hắn, cắn vành tai hắn nói: “Chàng ngoan chút đi.”



“Nàng xuống đi.” Hắn kiên trì.

“Tần Xước” Nàng đưa cánh tay hắn vòng qua eo mình, mím môi cọ vào ngực hắn nói: “Hôm nay người kia cũng ôm ta.”

Nàng cảm thấy tay Tần Xước cứng đờ, nghĩ lại chuyện lúc đó, nàng vừa tức vừa tủi thân, nên nói tiếp: “Chàng ôm ta đi.”

Khi hắn thở dài, vuốt ve lưng nàng để an ủi, Tạ Tinh Diêu nghiêng mặt nhàn nhạt cười, đôi mắt cong cong để lộ chút gian xảo, cầm g/ậy th/ịt nhét vào huyệt, cảm giác thỏa mãn làm nàng thở dồn dập và khao khát thư giãn. Nàng cúi đầu hôn hắn, nhìn vẻ mặt vừa lo lắng vừa dịu dàng của nam nhân bên dưới, đôi môi đỏ liếm mút n/úm v/ú, nàng nâng cằm hắn lên, cắn môi cười.

“Ngoan nào.” Nàng nheo mắt cười nói.

Trong lúc ngơ ngác, Tần Xước thấy nàng chống hai tay trên người mình, nâng mông rồi ngồi xuống, mới nhận ra tiểu hồ ly vừa lừa hắn, nụ cười thoả mãn trước đó cũng gian xảo hơn. Hắn hơi buồn cười, đồng thời cảm thấy tức giận, đôi tay cầm kiếm kia có lớp chai đang lang thang trên ngực và bụng hắn để trấn an. Hắn nghẹn đến mức khó chịu, thúc giục nàng di chuyển nhanh hơn, nàng lại chìm đắm trong cảm giác căng đầy và thỏa mãn, nghiền chầm chậm.

Trên trán hắn nổi gân xanh, tiếng hít thở ngày càng nặng nề, Tạ Tinh Diêu còn cố ý cúi lại gần để lắng nghe, hơi thở kiềm chế và áp lực cùng với dục vọng dâng trào khiến nàng say sưa.

“Tạ Tinh Diêu!” Hắn phát hiện nàng đang trả thù và trêu hắn, giọng điệu không khỏi nặng nề hơn.

Nàng chẳng chút hoang mang, đặt ngón trỏ lên môi hắn “suyt”, cười nói: “Nhỏ tiếng chút.”

Hắn cố gắng thoát khỏi thứ đang trói tay hắn, nhưng bị nàng nhéo mông, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, thấy nàng nhướng mày: “Ngoan nào.”

Nói xong, nàng dùng hoa h/uyệt vuốt ve g/ậy th/ịt.

Khi g/ậy th/ịt rò rỉ trong hoa h/uyệt, nàng quay lưng về phía hắn ăn một cách vui vẻ, cảm nhận được sự ấm áp bắn vào, nghe thấy hắn gầm nhẹ, nụ cười của nàng càng đắc ý hơn. Nàng không quan tâm lúc này hắn đang thư giãn, nhéo túi con cháu, cười khúc khích hai tiếng, thấy sắc mặt hắn trở nên tồi tệ, ngược lại càng bạo dạn hơn, vặn hông để ăn g/ậy th/ịt.

Bóng của nữ tử in trên tường, đôi môi hé mở, thân thể cong vút không ngừng đỡ người bên dưới đòi sự xâm nhập nhẹ nhàng và thô bạo.

Không biết tới thời điểm nào trong đêm, hoa h/uyệt sưng tấy và đau đớn, cuối cùng nàng không chống đỡ được nữa, nhả g/ậy th/ịt ra. Nàng sờ vùng bụng dưới vẫn phẳng lì nhưng sưng lên do rất nhiều ti/nh d/ịch đã bắn vào, khi đứng dậy khỏi g/ậy th/ịt, chất đục trắng và nước suối nhớp nháp trong hoa h/uyệt từ từ nhỏ xuống, rơi trên chân hắn.

Hai tay Tần Xước bị nàng trói lại, nhưng lúc này g/ậy th/ịt vẫn chưa cạn kiệt, nhìn chằm chằm nàng bằng ánh mắt tà ác. Tạ Tinh Diêu đã tỉnh táo lại, không còn ham muốn mãnh liệt như vừa rồi. Nàng trở nên rụt rè, ngoan ngoãn nằm giữa háng hắn, dùng tay vuốt ve lên xuống, chờ cho chất đục trắng rỉ ra.

Tần Xước nhắm mắt lại, cuối cùng cũng thấy thoải mái, vốn định kêu Tạ Tinh Diêu cởi trói cho mình, nhưng mở mắt ra lại thấy nàng ngơ ngác nhìn chất đục trắng dính trên đầu g/ậy th/ịt, ánh mắt tò mò nghiên cứu khiến hắn lập tức nhíu mày.

“Nàng đang làm gì đó?”

Hắn mới hỏi xong đã thấy Tạ Tinh Diêu hành động.

Nàng nằm ở mép giường, một tay chống cằm, tay kia cầm g/ậy th/ịt, nhìn nó cứng rắn trong tay mình, trở nên dữ tợn và hung hãn, biến thành bộ dạng quấn quýt si mê trong hoa h/uyệt của mình. G/ậy th/ịt hồng hào xen lẫn xanh lơ tuy thô to, nhưng vẫn sạch sẽ và thanh tú, có vẻ yếu ớt khi bị nàng vuốt ve trong không trung.

“Hóa ra nó trông thế này khi ở trong tiểu h/uyệt.”

Nàng mỉm cười, giơ hai chân lên, lắc lư nhẹ nhàng trong không trung, khẽ cười nhìn g/ậy th/ịt giãy giụa trong tay mình, hơi thở nặng nề dưới người khiến trái tim nàng run rẩy, tới gần hôn hắn và nói: “Phu quân thở hổn hển nghe hay ghê.” Bàn tay cũng không buông tha.

“Tạ Tinh Diêu!” Tần Xước không nhịn được thở dốc, bị nàng khống chế không có đường lui.

Dù sao đã chọc hắn tức giận, chi bằng cứ sung sướng trước, chuyện khác tính sau.

Nghĩ như vậy, Tạ Tinh Diêu càng thêm vô liêm sỉ.

Tần Xước không nhớ mình bị giày vò bao lâu, cây gậy trong tay nàng đã rỉ ra mấy lần, nàng dùng nhiều cách khác nhau để chơi đùa với món đồ kia, g/ậy th/ịt bắt đầu căng to và đau đớn, Tần Xước không khỏi nhíu mày vì bị nàng siết khó chịu.

“Đau không?” Tạ Tinh Diêu vội hỏi, bị trừng mắt mới rụt người lại, dùng môi bao quanh q/uy đ/ầu, hôn lên từng tấc g/ậy th/ịt, cầm g/ậy th/ịt xoa vào vú mình, dịu dàng nói: “Hôn sẽ không đau nữa.”

Nàng nghiền hắn cho đến lúc không còn sức để cựa quậy, cuối cùng tay nàng cũng nhức mỏi mới chịu buông hắn ra.

Nhìn hắn nằm trên giường quay mặt đi, gương mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, tay nàng và bụng dưới của hắn dính đầy chất đục trắng.

Nàng nhẹ nhàng hôn hắn. Trong nụ hôn triền miên, hắn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Nàng lại hôn lên đôi mắt trũng sâu, phác hoạ khuôn

mặt hắn từng chút một, ngửi mùi thuốc đắng trên người hắn, sự quyến luyến càng nhiều hơn, nhân dịp hắn đang ngủ say, nàng nhìn hắn đắm đuối.

Nàng cảm thấy eo đau nhức, tự mình xoa bóp, xuống giường lấy nước rửa sạch dấu vết trên người cả hai.

“A Tinh.”

Hắn gọi trong giấc mơ, kéo nàng vào lòng. Nàng đáp lại, thân thể dính vào nhau, lắng nghe nhịp tim của hắn.

Đêm dài bình yên.