“Đúng là tại hạ.”
Gương mặt công tử đoan chính kia lộ ra nụ cười toan tính, Tạ Tinh Diêu chửi thầm đáng chết.
“Ngươi là người của Ma giáo?” Nàng nhìn trang phục, hiểu được người này có địa vị quan trọng ở Ma giáo.
Nàng lại hỏi: “Ngươi đã biết thân phận của chúng ta từ lâu?”
“Cứ coi như vậy đi. Người dân thị trấn bên ngoài hiện tại đang đề phòng người nhà mình bị trói đi, cho nên ta giả làm thương nhân giàu có, dựng một nơi cho bọn họ ở, đợi khi nào thuận tiện sẽ lừa bọn họ, đỡ phải tìm cả đám. Vài ngày trước, người được phái đi giết Thiên Diện Hồ đã chết. Ta đoán các ngươi sẽ tìm chúng ta, nên đã cử người canh chừng ở quan ải. Biết các ngươi đến thị trấn Tình Liễu, ta tới đó trước và chờ đợi. Tiểu trưởng lão, ta không có ý khác với ngươi, Trường Hà Quyết thật sự khiến người ta mơ ước, nhưng Tiêu Dao Quyết cần phải giao hợp với người khác thì mới có thể đắc dụng, ta bất đắc dĩ thôi.”
Hắn giả vờ bất lực, Tạ Tinh Diêu cảm thấy ghê tởm trong lòng.
Nhìn bộ dạng do dự đang đợi gì đó của nàng, Minh Lang cười nói: “Nếu tiểu trưởng lão đợi người bên ngoài thì không cần. Ta nhìn rõ các hành động dọc đường đi của các ngươi, nên ta đã kêu người dẫn Tần môn chủ đi nơi khác. E rằng hắn sẽ không phát hiện được tung tích của ngươi đâu. À không đúng, nên gọi là Quý Như Tê chứ nhỉ?”
Tạ Tinh Diêu biết người Ma giáo cấu kết với Thanh Nha, chắc đã cùng nhau thúc đẩy nội loạn của Hợp Hoan Tông. Trước đây nghe Tần Xước kể về ân oán giữa Thanh Nha và hắn, Thanh Nha nói cho người của Ma giáo biết thân phận của Tần Xước cũng là chuyện bình thường.
“Ồ, thật không khéo, ta còn giúp người chính đạo làm một việc.” Minh Lang cười nói: “Tin tức Tần Xước ở đây đã được truyền ra rồi, các môn phái lân cận hẳn đã đến, không biết nhân lực mà hắn tìm có đủ để ngăn cản những người tới tìm hắn tính sổ hay không.”
“Ngươi!” Tạ Tinh Diêu xoa giữa lông mày, mùi hoa vẫn còn hơi nồng, khiến người ta rơi vào khi mất tập trung.
Lúc này giọng của Đường Phóng lại truyền đến, dường như có người làm gì đó với cậu, Tạ Tinh Diêu kêu “Đường Phóng”, đầu bên kia có vẻ không nghe được âm thanh của nàng.
“Tiểu trưởng lão, ta hứa với ngươi, nếu ngươi ngoan ngoãn giao Trường Hà Quyết cho ta, ít nhất ta có thể bảo vệ đồ đệ của ngươi khỏi lo lắng. Nếu đến lúc đó ngươi vẫn còn chút công lực, biết đâu có thể cứu được Tần môn chủ.”
Minh Lang tới gần, nhốt nàng vào một góc tường đá, nàng phiền muộn quay mặt đi. Thấy nàng không nhúc nhích, Minh Lang khẽ cười, nhấc hai chân nàng đặt lên người mình, ghé vào tai nàng cười nói: “Nếu không muốn nói ở trên giường, ở đây cũng được.”
Mùi lạ đến gần nàng, tay chân Tạ Tinh Diêu bắt đầu run rẩy.
“Tiểu trưởng lão cần gì như vậy. Mấy ngày trước, chẳng phải đã nói chuyện ôn hoà với ta hay sao?” Hắn nghĩ đến nụ cười nhàn nhạt của nữ tử bên bờ sông lúc sáng sớm, rồi nhìn vẻ mặt chán ghét của nàng hiện giờ, cười nói: “Chút nữa, nhất định sẽ làm cho tiểu trưởng lão sung sướng, hay là thưởng cho ta sự hoà nhã nhé? Ta không nỡ nhìn mỹ nhân tức giận.”
Tạ Tinh Diêu cụp mắt, không nói gì, thầm nghĩ, tệ lắm thì chút nữa sẽ cắn đầu lưỡi của hắn, cả hai cùng chết, không thể để hắn cướp đi Trường Hà Quyết. Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên người nàng, cộng thêm đôi tay lang thang khiến nàng vô cùng tức giận. Nàng hạ quyết tâm, thừa dịp Minh Lang chìm vào đê mê, nàng trực tiếp ngồi lên người hắn, khóa chặt cổ hắn, cố gắng kéo hắn đập vào bức tường đá.
Ngay lúc nàng sắp gõ vào tường đá, thì bức tường đá trước mặt sập đổ, Minh Lang hiển nhiên không kịp phản ứng.
Bụi mù mịt, một giọng nam quen thuộc phàn nàn: “Hừ, ta chưa đếm xong mà ngươi đã đốt kíp nổ. Cái này nổ tung làm bụi bay hết vào miệng ta.”
Người đang nói chuyện là Nghiêm Liễu.
Khi khói bụi tan đi, Tạ Tinh Diêu mơ hồ thấy Tần Xước đứng bên cạnh Nghiêm Liễu, nàng sững người, sau đó hốc mắt nóng bừng.
“Này…” Nghiêm Liễu thấy Tạ Tinh Diêu đang cưỡi trên người Minh Lang ở trước mặt, quần áo cả hai còn xộc xệch, “Tình huống gì đây?”
Tần Xước cảm thấy hơi choáng váng, khí huyết trực tiếp dâng lên, Tạ Tinh Diêu nói: “Đường Phóng ở sát vách”, Nghiêm Liễu nhanh chóng đảm nhận công việc, chạy qua bên cạnh cứu Đường Phóng.
Có nhiều người đi theo Tần Xước, đều là đệ tử của các môn phái giang hồ.
Minh Lang nhìn Tần Xước đã dịch dung, thầm nghĩ mọi chuyện hỏng rồi.
Hắn không biết Tần Xước đã dịch dung, nên đã dẫn đám Tần Xước đến thị trấn bên cạnh. Đệ tử của hắn đang chờ đoàn người ở thị trấn đó, do cũng không biết Tần Xước đã dịch dung, vì thế không bẩm báo với hắn. Hắn thông báo cho đệ tử các môn phái giang hồ tới đây, nhưng các đệ tử này không nhận ra Tần Xước, đương nhiên sẽ không đánh nhau.
Hắn không biết Tần Xước làm cách nào mà tìm được nơi này, nhưng ngay bây giờ, hắn không thể nghĩ nhiều, các đệ tử chính đạo đang lao về phía hắn.
Tần Xước ném thanh kiếm cho Tạ Tinh Diêu, nàng tiếp nhận và đâm Minh Lang.
Các đệ tử chính đạo tới giúp không quen thuộc với địa hình nơi này bằng đệ tử của Ma giáo, thấy không thể đánh lại bọn họ, người Ma giáo đều bỏ chạy. Minh Lang thấy tình thế không ổn, hắn thả khói mê, sau đó biến mất trong góc. Mọi người đi theo nhưng không tìm thấy cơ quan ở đâu.
Tạ Tinh Diêu quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt của Tần Xước không tốt, đi tới kéo tay hắn. Tần Xước cởi áo khoác ra, mặc cho nàng, áp trán mình vào trán nàng, hôn lên chóp mũi của nàng, nói “Không sao”.
“Bọn họ… có chuyện gì vậy?” Tạ Tinh Diêu nhìn đệ tử các môn phái.
“Vốn dĩ tới tìm Quý Như Tê.” Tần Xước thấp giọng nói, lại bật cười, “Nhưng bọn họ không tìm thấy. Cũng may có Nghiêm Liễu, một số đệ tử biết hắn, hắn nói Ma giáo ở đây đang gây rối, các đệ tử này đồng ý tới giúp trừ loạn.”
“Sao chàng tìm được nơi này?”
Tần Xước tháo cái túi nhỏ bên hông, mở ra, một con bướm bay ra, con bướm bay vòng quanh Tạ Tinh Diêu, đậu lên sợi tóc trên vai nàng, là sợi mà Thiên Diện Hồ đã cột trên đầu nàng.
“Tiền bối để lại cho ta, do cách khá xa nên con bướm không thể phát hiện mùi hương. Ta tự kiểm tra, bị người ta dẫn đến một thôn xa hơn. Lúc đi dò đường vào buổi tối, phát hiện xung quanh không những không có người, mà côn trùng và chuột cũng nhiều, nên đoán không phải là nơi đó vì không có ai ra vào thường xuyên. Kết quả con bướm đã phản ứng khi chạy quanh đó, chúng ta lập tức cùng tới.”
Lúc này Thiên Diện Hồ cũng chạy tới, nàng nghe thấy tiếng động nên đặt người bên cạnh xuống, hiện tại nhíu mày nói: “Không tìm thấy Tiêu Dao Quyết, nhưng ta tìm được những người bị nhốt ở bên kia, mau tới giúp đi.”
Tiếng vang trong hang rất lớn, có thể tìm được đường vòng, bọn họ thuận lợi tìm được ba nơi nhốt người. Rất nhiều người bị bắt tới đây đã hấp hối, chân cẳng mềm nhũn, không đi được, chỉ có thể đỡ từng người một, mọi người tiến vào theo ký hiệu mà họ đã đánh dấu.
Lúc này, Tạ Tinh Diêu đỡ một lão giả và giao cho Thiên Diện Hồ, sau đó cảm thấy có gì đó đập lên đầu mình. Nàng ngẩng đầu nhìn, thấy rất nhiều sỏi đá từ trên cao rơi xuống, tảng đá lớn phía trên dường như cũng phát ra tiếng động kỳ quái.
“Hỏng rồi, bọn họ sẽ không có cơ quan gì đó để đánh sập hang này đó chứ?” Thiên Diện Hồ mắng.
Lúc này, sợi dây treo và thùng gỗ mà bọn họ dùng khi đi vào cũng bị sập, lỗ thủng phía trên cũng bị chặn lại.
“Đi, đi mau!” Nghiêm Liễu ôm Đường Phóng chạy ra. Sau khi phát hiện điều bất thường, hắn dẫn mọi người tới một lối ra mới được phát hiện.
Vừa rồi đám Tần Xước xông vào, có vài chỗ bị nổ tung, lộ ra một cái lỗ lớn. Tuy nhiên cửa đá bị dây xích buộc lại, cần có người kéo dây xích mới có thể đỡ cửa mở ra.
Tạ Tinh Diêu kéo dây xích, thúc giục mọi người nhanh chóng thoát khỏi chỗ này.
Sỏi liên tục rơi xuống, từ những viên nhỏ ban đầu, trở thành tảng đá lớn cao bằng nửa người. Hai tay nàng bị xích sắt thô to làm cho trắng bệch, để tránh một cục đá bay tới eo, nàng hơi dịch chuyển tư thế, cửa đá lại rơi xuống một nửa.
Nàng thử kéo lên lại, phát hiện cơ quan dường như bị hỏng, nếu buông tay thì cửa đá sẽ rơi xuống, không bao giờ nhấc lên được nữa.
Tần Xước gọi tất cả những người trong hang tới nơi trốn thoát, thấy Tạ Tinh Diêu đang ra sức chống đỡ, định bước tới thì nghe Tạ Tinh Diêu nói với Nghiêm Liễu: “Nghiêm đại ca, huynh dẫn hắn đi!”
Nghiêm Liễu nhìn cửa đá bị kẹt, biết cơ quan có vấn đề, thấy Tần Xước không chịu đi, tiến lên giữ chặt dây xích nói: “Các ngươi đi trước đi, để ta kéo.”
“Hai người muốn chọc cho ta tức chết phải không?”
Đây là lần đầu tiên Tạ Tinh Diêu thấy Tần Xước tức giận như vậy. Khi hắn muốn đi tới, Tạ Tinh Diêu nhìn thấy một tảng đá khổng lồ rơi xuống, đành giơ kiếm lên chém, nhìn Như Tê Kiếm trên tay và tảng đá vừa rơi xuống bị kẹt giữa vách đá, nàng cắn chặt răng.
“Nghiêm đại ca, buông tay!”
Tạ Tinh Diêu hét lên, Nghiêm Liễu thả tay ra, thấy Tạ Tinh Diêu tập trung lực, một luồng kiếm khí đẩy hai người bọn họ đến cửa. Tần Xước chưa kịp hoàn hồn, người ở cửa thấy cả hai chậm chạp ở đàng kia, trực tiếp giơ tay kéo bọn họ ra.
Cửa đá từ từ rơi xuống, một đống sỏi rơi xuống đất, Tần Xước chỉ nhìn thấy góc áo mờ nhạt của Tạ Tinh Diêu.
“Tạ Tinh Diêu!”
Khi hắn xông lên, cửa đá rơi xuống thật mạnh, để lại khe hở cuối cùng, đột nhiên bất động. Lúc này một đôi tay vươn ra từ khe hở, Tần Xước nhanh chóng nắm đôi tay kia kéo người ra, cửa đá cuối cùng đã sụp đổ.
Sau khi Nghiêm Liễu buông tay, Tạ Tinh Diêu xuyên Như Tê Kiếm qua khe hở trên dây xích, đập kiếm vào tảng đá, dùng kiếm để làm vướng sợi xích. Lúc nàng chạy ra, Như Tê Kiếm cũng đúng lúc thoát khỏi tảng đá, cửa đá mới đổ.
Tần Xước sờ mặt nàng, xác nhận người trước mặt thật sự không sao mới yên tâm, tim hắn đập quá nhanh, ngước mắt lên mới thấy Tạ Tinh Diêu đang khóc.
“Mất kiếm rồi.” Nàng khóc lóc ôm hắn.
Hắn giật mình, thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt nàng: “Nếu không có nàng, ta mới thật sự mất mạng. Không sao đâu, sau này ta sẽ đúc thanh kiếm khác cho nàng.”
“Chàng đúc bằng cách nào?” Nàng vừa khóc vừa nói.
“Cho dù ta đau muốn chết cũng sẽ đúc cho nàng, được không?” Hắn sợ đến mức không dám buông người mà mình đang ôm ra.
“Vậy ta không muốn nữa.” Nàng dừng lại, lau sạch nước mắt trong ngực hắn mới ngẩng đầu lên.
Nghiêm Liễu mới phục hồi tinh thần, cười nói: “Được lắm, tiểu cô nương, rất nghị lực. Nào, từ đây chúng ta coi như là bạn sinh tử.”
Nói xong, hắn đưa tay ra nắm tay Tạ Tinh Diêu, nhìn bộ dạng oán hận của Tần Xước, hắn cười: “Ngươi đi qua một bên, ở đây không có chuyện của ngươi.”
Mọi người tốp năm tốp ba đứng lên, nhìn nhau rồi bước tới, Tạ Tinh Diêu chưa kịp phản ứng đã thấy cả đám hành lễ với nàng.
“Đa tạ ơn cứu mạng của tiểu trưởng lão.”
Nàng hơi lúng túng, nói “Các ngươi đừng làm vậy”.
“Vị này là… Tần môn chủ phải không?” Các đệ tử giang hồ thấy hai người bọn họ thân thiết, trước đây đã nghe nói Tần Xước và Tạ Tinh Diêu dự định sẽ thành thân, nên suy đoán được thân phận đã dịch dung của Tần Xước, lập tức có chút do dự.
Tạ Tinh Diêu lau nước mắt trên mặt, nhìn bọn họ đầy cảnh giác, đứng trước mặt Tần Xước nói: “Nếu sư môn của các ngươi có lệnh, hãy trở về nói với chưởng môn của các ngươi, ta không cho ai động đến Tần Xước, muốn làm gì phải vượt qua ta.”
Lúc này Đường Phóng cũng chạy tới, dang hai tay che phía trước Tạ Tinh Diêu: “Các ngươi không được động vào sư phụ ta!”
“Tiểu trưởng lão, hắn là… Chẳng lẽ ngài cũng muốn trở thành kẻ địch của giang hồ?” Có người hỏi.
“Chẳng qua là tin tồn bóng gió mà thôi. Lột da và róc xương người ta thì các ngươi tin hắn là Tần Xước hay sao? Ta không muốn trở thành kẻ địch của giang hồ, nhưng ta không cho phép bất cứ ai làm tổn thương hắn. Nếu giang hồ muốn giết hắn, ta vẫn đứng ở đây.” Tạ Tinh Diêu nhặt một thanh kiếm ai đó làm rơi dưới đất, đặt ở bên cạnh và nói: “Chư vị phải vượt qua ta trước.”
Mọi người do dự, cuối cùng không ai tiến lên.
Một đệ tử thở dài, trịnh trọng hành lễ với bọn họ: “Nhờ có tiểu trưởng lão giúp đỡ, hôm nay cứu được nhiều người vô tội, chúng ta cũng bình an chạy thoát, ít nhất hôm nay, chúng ta sẽ không lấy oán trả ơn. Nhưng chúng ta sẽ về bẩm báo với chưởng môn, tùy chưởng môn quyết định. Ngày sau gặp lại, hy vọng sẽ trân trọng.”