Vãn Ngân Hà - Miên Miên Băng Thị Tối Hảo Đích

Chương 68: Ảo giác




Ở trong hang động mấy ngày nay, nhóm Tạ Tinh Diêu luôn bị nhốt cùng chỗ, ngoại trừ có người tới đưa cơm mỗi ngày, không có động tĩnh gì khác.

Mãi đến một đêm, nàng nghe thấy có tiếng người nói chuyện ngoài cửa. Nhân dịp mọi người đều ngủ, một nữ tử bị người bên ngoài gọi đi ra. Ngày hôm sau, Tạ Tinh Diêu không thấy người kia, trong lòng biết đã xảy ra chuyện.

Trên đường đi, Tạ Tinh Diêu giả vờ bị bệnh, cố ý làm loạn mạch của mình. Người trông coi định ném nàng ra ngoài nhưng bị một người khác ngăn lại, nói để đại phu khám bệnh. Nàng đã lẻn ra ngoài như vậy một lần, phát hiện nơi này chỉ là chỗ ở tạm thời của các đệ tử ma giáo, nghe bọn chúng nói chuyện phiếm ở chỗ đại phu mới biết tổng cộng có ba nơi giam giữ dân địa phương.

“Người tuần tra mỗi canh giờ tới một lần, ta đã thấy hai thủ vệ ở cửa, chắc là đệ tử của Ma giáo, hai chúng ta có thể đối phó. Ta đã dùng bột phấn ẩn để lại dấu vết trên đường mà ta từng đi qua, lúc đó ta lại rải thuốc nước, dấu vết sẽ hiện ra, chúng ta có thể trốn thoát.”

Thiên Diện Hồ thấp giọng nói, Tạ Tinh Diêu gật đầu, đột nhiên có người ngoài cửa vào kêu cả đám đi bắt mạch, nói là muốn kiểm tra tình trạng thể chất. Bọn họ đã uống thuốc viên do Ôn Lương Thu đưa, người khác không bắt mạch ra nội lực của võ công, có thể lừa dối cho qua.

Thấy người bắt mạch nói với thủ vệ: “Lại là một đám không có võ công.”

Thủ vệ cười: “Có võ công mà tiến vào sẽ gây phiền toái cho chúng ta.”

Thiên Diện Hồ biết hiện nay bọn họ sẽ không tìm người có võ công, một là không thể đối phó, hai là không có người hướng dẫn. Tiêu Dao Quyết rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, một khi không chú ý sẽ dễ dàng bị người có võ công cắn ngược lại.

“Vậy làm thế nào để chọn người?” Người bắt mạch hỏi.

Thủ vệ nói: “Dựa vào bề ngoài mà chọn.”

Thiên Diên Hồ lặng lẽ đưa một viên thuốc nhỏ và hai sợi tóc cho Tạ Tinh Diêu, dặn dò: “Giấu ở dưới lưỡi, khi nào đầu óc không rõ thì nghiền nát viên thuốc, chút nữa ta sẽ quấn sợi tóc trên đầu ngươi để không đi lạc.”

Tạ Tinh Diêu mờ mịt gật đầu.

Tần Xước đã đợi bốn ngày ở bên ngoài, hắn nhắn tin cho người của Lược Ảnh Môn, cũng gửi thư cho Nghiêm Liễu, chờ đến ngày thứ tư, cuối cùng có vài người tới.

Nghiêm Liễu vừa đến đã nói: “Đừng lo chuyện Nam Quốc. À, tiểu trưởng lão đâu?”

Ôn Lương Thu đẩy hắn: “Đừng nói nữa, chàng không thấy gương mặt thối của hắn hay sao?”

Mấy ngày nay, Tần Xước luôn đen mặt. Nghiêm Liễu lẩm bẩm “Đến mức này à”, Tần Xước bĩu môi: “Để Lương Thu đến chỗ kia xem thử gương mặt huynh có thối không?”

“Khác nhau mà, người kia của ngươi có thể đấu tay đôi với ta, có bao nhiêu người trong thiên hạ trấn áp được nàng?” Nghiêm Liễu bất đắc dĩ tóm hắn hỏi: “Tìm được chỗ giấu người rồi à?”

Tần Xước tức giận: “Mấy ngày nay đã hỏi thăm. Nghe nói người dân ở thôn bên cạnh đã nhận tiền rồi dọn ra khỏi chỗ ở ban đầu, ta nghĩ chắc là ở quanh đó. Ta vẫn đang đợi tin tức, chờ thêm một ngày nữa, không có tin sẽ hành động.”

“Vậy buổi tối chúng ta đi dò đường trước nhé?” Nghiêm Liễu hỏi, thấy Tần Xước gật đầu.

Trong hầm ngầm.

Nhóm Tạ Tinh Diêu bị đệ tử Ma giáo kêu đi tắm và thay quần áo, hiện nay đã thay đồ lót màu trắng giống nhau, sau đó bọn họ đứng cùng nhau, những người đó đưa một chén thuốc cho bọn họ.

Mấy ngày nay, mọi người đều nhận ra tình huống có gì đó không ổn. Vài người to gan muốn lợi dụng cơ hội để trốn, nhưng hoặc là bị bắt lại, hoặc là không có tin tức, không biết đã chạy thoát hay là đã chết. Những người còn lại im như ve sầu mùa đông, người Ma giáo nói sao thì bọn họ làm vậy.

Tạ Tinh Diêu vừa uống, vừa giấu tay ra sau lưng, âm thầm phát huy nội lực để ép thuốc ra.

Thấy ánh mắt mọi người dần dần đờ đẫn sau khi uống xong, nàng biết công dụng của loại thuốc này.

“Ngươi đi theo ta.”

Một đệ tử Ma giáo hất cằm với Tạ Tinh Diêu, nàng đành giả vờ bối rối đi theo, Thiên Diện Hồ cũng bị một người khác mang đi.

Nàng không biết các đệ tử Ma giáo nhận biết đường như thế nào, cảnh tượng ở đây không có gì khác nhau, tốn rất nhiều công sức mới miễn cưỡng nhớ được đường đi.

Khi nàng tới phòng, đệ tử kia cuối cùng cũng kiểm tra xem trên người nàng có vật lạ gì không, sau đó mới chịu cho nàng đi vào.

Căn phòng trong hầm ngầm này rất lớn, trang trí cũng đẹp. Cửa đá vừa đóng, tim nàng chợt thắt lại, nhưng trong phòng không có ai. Nàng bình tĩnh lại, cố gắng tìm lối ra thì phát hiện có chút ánh sáng mờ nhạt trên bức tường đá ở góc tây bắc.

Nàng tới gần tia sáng, đang định cúi xuống, một giọng nói vang lên từ phía sau.

“Đó là dạ minh châu, không phải ánh nắng, không có lối thoát.”

Tạ Tinh Diêu giật mình, vội vàng quay đầu lại, vẫn không thấy ai nên đánh bạo hỏi: “Ngươi là ai?”

Nàng đợi một lúc, phía sau mới vang lên tiếng bước chân. Nàng xoay qua, cuối cùng thấy một người.

Vừa nhìn người kia, nàng trợn to mắt, hét lên “Tần Xước”.

Tần Xước đến gần, mỉm cười dùng mu bàn tay xoa gò má nàng, nói: “Sao nào, không muốn nhìn thấy ta à?”

“Không phải, nhưng sao chàng tới đây?” Nàng hơi lo lắng nhìn xung quanh, không phát hiện ra ai khác mới bình tĩnh lại.

“Sợ nàng xảy ra chuyện nên tới đây.” Tần Xước nở nụ cười, nâng một lọn tóc của nàng lên.

Nàng chỉ mặc một bộ đồ lót màu trắng mỏng, mái tóc đen rối bù xõa tung, tóc mai rũ xuống khiến gò má trắng nõn, làn da trên ngực hơi lộ ra, rất bắt mắt dưới ánh sáng trắng lờ mờ trong phòng, đôi mắt nàng sáng ngời, mỉm cười ôm chặt hắn.

Nàng cảm thấy người trước mặt cứng đờ, nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhõm: “Chàng đến là tốt rồi.”

Mùi hương trên tóc nàng tràn vào chóp mũi hắn, Tần Xước nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, trầm giọng nói: “Nàng ở đây, sao ta lại không tới.”

Bàn tay vuốt tóc nàng đưa tới eo, cách lớp áo lót, vuốt ve làn da ở vòng eo ngưa ngứa, Tạ Tinh Diêu đỏ mặt nói: “Chúng ta ra ngoài trước đi.”

“Không cần phải vội.” Thấy nàng muốn đi, Tần Xước giữ chặt nàng, sau đó dẫn nàng từng bước một vào trong phòng.

Không hiểu sao nàng không từ chối, ngược lại bị hắn kéo đến giường ngồi.

Đây là giường đá, nhưng được bọc một lớp đệm dày, ngồi không bị cứng.

Mái tóc đen xõa trên vai bị hắn vén ra sau, sau đó hắn đỡ nàng từ từ nằm xuống, cẩn thận vuốt ve trán và gò má nàng.

“Cởi quần áo ra.” Tần Xước nói.

Nghe vậy, nàng trợn mắt, hai tay đặt lên sợi dây, mới kéo ra một chút, nàng chậm rãi đặt tay lên vai hắn, duỗi vào trong xiêm y của hắn, cụp mắt mím môi nói: “Chàng cởi đi.”

Nàng nghe thấy tiếng cười khẽ, sau đó đôi tay kia đưa tới trước người nàng, ngồi trên người nàng nói: “Thật dâm đãng.”

Giọng nói có chút khinh thường khiến lòng Tạ Tinh Diêu run rẩy.

Đôi tay kia kéo sợi dây ra, đang chuẩn bị vén áo lên, đột nhiên bị một tay khác nắm cổ tay.

Đầu óc Tạ Tinh Diêu hơi mơ hồ, cảm nhận được hạt châu nhỏ dưới lưỡi, dùng đầu lưỡi ấn nó bể ra, đầu lưỡi có chút đắng, nhưng mũi lập tức ngửi được mùi tanh và đắng. Bất kể ánh sáng nhạt hay Tần Xước trước mặt, trong chớp mắt biến thành bọt nước.

“Hắn sẽ không nói chuyện với ta như vậy.”

Nàng đá hắn, cột lại xiêm y, nhìn kỹ hơn. Người trước mặt rõ ràng là người đeo mặt nạ quỷ, nàng không uống chén thuốc kia, không hiểu sao vẫn bị mắc mưu.

Nàng lắc đầu nhìn xung quanh, ban đầu không để ý đến mấy chậu hoa nhỏ tỏa ra mùi thơm lạ, lúc này mới thu hút sự chú ý của nàng.

“Tiểu trưởng lão rất cảnh giác, nhưng đáng tiếc cũng vô ích.” Người đeo mặt nạ không hề giả vờ, tấn công nàng.

Trong lúc hai người đánh nhau, nam tử nói: “Tiểu trưởng lão nên nghe lời thì hơn. Con người ta không thích dùng vũ lực, ngoan ngoãn để ta học Trường Hà Quyết, có lẽ ta sẽ giữ lại mạng sống cho ngươi, nuôi ở đây. Nếu không, ngươi sẽ trở thành một bộ xương thì khó coi lắm.”

Người này chắc đã học quyền cước, nàng không có kiếm nên lực cũng yếu đi, không phải là đối thủ của người trước mặt. Nàng tức giận đến mức muốn chọc mắt hắn, nhưng bị hắn kiềm chế, môi cọ vào tai nàng, trêu đùa: “Đáng tiếc cho bề ngoài xinh xắn thế này, đừng tìm chết như vậy, ta sẽ đau lòng.”

“Ngươi đừng mơ!”

Nàng chưởng hắn, đánh ngang tay với người nọ một cách khó khăn. Người nọ cũng không ngờ lực chưởng của nàng mạnh như thế, còn sửng sốt, cười nói: “Nội lực thật sự không tệ, phí chút sức cũng đáng.”

Lúc Tạ Tinh Diêu muốn tiến lên, người nọ lại tránh thoát và nói: “Tiểu trưởng lão, hay là dừng lại và nghe thử một chút?”

Nàng không biết hắn có chiêu trò gì, dừng lại cẩn thận lắng nghe, trong không gian vốn yên tĩnh vang lên tiếng rên rỉ không biết từ lúc nào.

Mới đầu chỉ là âm thanh mơ hồ, cho đến khi ai đó được tháo bịt miệng, tiếng la hét mới rõ ràng hơn.

“Các ngươi thả ta ra!”

Là Đường Phóng.

Tạ Tinh Diêu định thần lại, nhíu mày nhìn người trước mặt. Hắn cũng chậm rãi tháo mặt nạ xuống, lộ ra một gương mặt quen thuộc.

“Minh Lang.”