Vãn Ngân Hà - Miên Miên Băng Thị Tối Hảo Đích

Chương 59: Thành thân




Người của Sở Dương Vương không đuổi theo, Tần Xước đưa nàng tới một nhà trọ ở tạm trước.

Sau khi xuống ngựa, toàn thân hắn rã rời, mơ hồ đau nhức, uống thuốc viên do Ôn Lương Thu để lại mới miễn cưỡng đỡ đau.

“Ngài có gặp Ôn tỷ tỷ không?” Đi vào phòng, Tạ Tinh Diêu thấy hắn không nói lời nào nên hỏi trước.

Tần Xước gật đầu. Hắn về Tuần Kiếm Tông trước, gặp Ôn Lương Thu, hỏi tung tích của Tạ Tinh Diêu.

Thấy hắn quay ngựa chuẩn bị rời đi, Ôn Lương Thu kêu hắn, vẻ mặt khó xử nhưng vẫn nói ra: “Nàng có lẽ… có quan hệ với Sở Dương Vương phủ.”

“Ta biết.” Hắn trả lời, hơi thở biến thành sương trắng trong không khí, nhìn phía xa một lúc, “Ta biết phải xử lý như thế nào.”

Lúc này, hắn mệt đến mức không còn sức để giải thích điều gì, muốn đi ra ngoài, nhưng Tạ Tinh Diêu gọi hắn lại.

Nàng nói: “Ta có lời muốn hỏi ngài.”

“Chờ lát nữa đi.”

Hắn vẫn muốn đi ra, mới đặt tay lên cửa đã nghe người phía sau gọi “Quý Như Tê”.

Hắn chậm rãi quay đầu lại, nhìn Tạ Tinh Diêu. Nàng ngập ngừng một hồi, cúi đầu nói: “Ta… lúc trước ở chỗ của Cửu Xu tiền bối, tự mình đoán được.”

Không có ý phủ nhận, bàn tay ấm áp chỉ xoa đỉnh đầu nàng, Tần Xước khẽ cười, nói: “Thông minh. Không giận ta đã nói dối cô chứ?”

“Giận” Nàng gật đầu, “Nhưng ta tin rằng ngài vô tội, biết ngài không thể thừa nhận thân phận của ngài, nên ta không muốn ép buộc.”

Đôi mắt nàng hiếm khi che giấu sự thâm trầm, Tần Xước thở dài, ôm nàng vào lòng, cảm thấy vô cùng may mắn hắn đã tới.

“Ngài biết phụ thân của ta…” Nàng không nói tiếp, môi run run nhìn hắn, thấy hắn gật đầu.

“Ta đã biết.”

“Vậy ngài nói cho ta biết đi, trước đây ông ấy đã làm gì với mọi người? Chuyện gì đã xảy ra?”

Tần Xước ngẩng đầu nhìn mái nhà, giả vờ cười nhẹ nhàng: “Chút nữa nói nhé.”

Tạ Tinh Diêu giữ chặt hắn: “Ngài đừng nghĩ tới việc tìm cơ hội để bịa chuyện cho ta nghe, bây giờ nói đi.”

Hai người im lặng thật lâu, đánh vỡ sự bế tắc là bụng Tần Xước bắt đầu kêu lên.

“Ta đã không ăn cái gì ba bốn hôm, đói kinh khủng. Chờ ta ăn no rồi nói cho cô biết, được không?” Hắn cười bất đắc dĩ.

Nhất thời kìm nước mắt nãy giờ, Tạ Tinh Diêu nhíu mày, sờ gương mặt gầy gò vài phần của hắn. Vừa rồi thấy tiểu nhị của nhà trọ đã nghỉ ngơi, nàng kéo hắn vào bếp.

Trong bếp còn dư lại chút nguyên liệu nấu ăn, tiểu nhị buồn ngủ, bảo bọn họ tự nấu, trên thớt còn một ít mì sợi sót lại trong ngày.

Tần Xước bị Tạ Tinh Diêu đè ngồi xuống ghế, nhìn nàng nấu nước và xắt rau, vớt mì có màu hơi nâu ra, bóng dáng nàng bận rộn trong làn khói trắng trên nồi, cuối cùng bưng một tô mì cho hắn.

Hắn ăn một ngụm, hơi gấp gáp nên bị sặc, ho hai tiếng. Tạ Tinh Diêu lo lắng vỗ lưng hắn. Trong lúc nàng lo lắng, hắn lén hôn nàng, sự ưu tư trong mắt nàng mới giảm bớt.

Quấn mì vào đũa, hắn thổi rồi đưa đến miệng nàng, mỗi người ăn một miếng, nước súp văng lên mặt đối phương, họ không khỏi bật cười.

“Lau đi.” Tạ Tinh Diêu giơ tay lau cho hắn, lửa trên bếp còn chưa tắt, nàng lại nấu chút nước để chút nữa lau mình.

Lúc này không có cách nào tắm rửa, sau khi bưng nước ấm vào phòng, hai người đều cởi quần áo, nhúng khăn vải vào nước ấm, nàng lau người cho hắn trước, để hắn dựa vào mình. Tần Xước nhìn chằm chằm gương mặt nghiêm túc của nàng, giọng nói nhẹ nhàng đến mức tan thành sương trắng trên mặt nước ấm.

“Muốn nghe không?”

Nàng đang xoa cánh tay hắn, run rẩy gật đầu.

Hắn chưa bao giờ có cơ hội kể chuyện năm đó cho người không biết về sự kiện. Câu chuyện bắt đầu nhiều lần, nhưng không biết phải nói từ đâu, cũng không biết mình nói có dễ hiểu hay không. Tạ Tinh Diêu luôn kiên nhẫn lắng nghe, không ngắt lời hắn, cho dù hắn lặp lại một câu nhiều lần, phát hiện ngón tay hắn khẽ run, nàng vẫn không nhắc nhở.

Dù cho giọng nói gắng hết sức chịu đựng, nàng vẫn nghe thấy sự đau khổ và run rẩy của hắn, thấy hắn dựa vào, nàng nhẹ nhàng ôm hắn.

“Ngài…” Nghe xong, trong lòng nàng ngập tràn chua xót, dịu dàng hỏi: “Thân thể của ngài, sao lại biến thành như vậy?”

Im lặng một lát, Tần Xước cọ vào người nàng, nói: “Bị thương ở Thiên Du Sơn.”

“Thật sự?”

“Ừ.”

Trên đường đi tìm nàng, Tần Xước vẫn suy nghĩ. Nếu lúc này Sở Dương Vương ở trước mặt hắn, hắn nhất định muốn chém ông ta cả ngàn đao. Hắn hận, nhưng nếu yêu cầu hắn lựa chọn giữa hận thù và Tạ Tinh Diêu, hắn chỉ có một đáp án.

Hắn không muốn Tạ Tinh Diêu khó xử, cứ như thế đi, có một số việc, nàng không cần biết.

Tạ Tinh Diêu không hỏi thêm, nàng không muốn biết quá khứ của phụ thân trên danh nghĩa của nàng, nhưng trong lòng vẫn buồn bã mất mát.

“À, Sở Dương Vương hiện tại nói với ta, ngài đang giúp triều đình, là sự thật à?” Nàng hỏi tiếp.

Tần Xước sửng sốt, cuối cùng gật đầu, căng thẳng nắm tay nàng: “Không phải cố tình muốn giấu cô, vốn định sẽ nói cho cô biết trước khi thành thân.”

“Rất nguy hiểm hay sao?”

“Nguy hiểm.”

Nàng trầm mặc một lát mới nhìn hắn, ánh mắt kiên định: “Tần Xước, đêm nay chúng ta thành thân đi.”

Hắn có chút bối rối trước lời nói không đầu không đuôi của nàng, nhìn nàng mặc áo cho hắn: “Sau này sẽ tính sổ những chuyện ngài giấu ta. Nếu nguy hiểm, đến lúc đó xảy ra chuyện, chúng ta chưa thành thân thì ngài chắc chắn sẽ vứt bỏ ta, ta không muốn vậy. Ngay bây giờ chúng ta thành thân, mặc kệ sống chết, ngài cũng không thể bỏ rơi ta.”

Tần Xước sửng sốt hồi lâu, phục hồi tinh thần lại mới cười nhìn nàng: “Ở đây chẳng có gì cả, làm sao thành thân được?”

Nàng nhìn xung quanh, nói tiếp: “Nến màu đỏ, rèm giường cũng đỏ, có hai người chúng ta, vậy là đủ rồi.”

Giọng điệu của nàng kiên quyết, không cho hắn từ chối, kéo hắn đứng dậy. Quần áo của họ đều không phù hợp. Tạ Tinh Diêu đặt hai cây nến đỏ lên bàn, cùng với Như Tê Kiếm và Di Sơn Xuyên mà Tần Xước mang theo.

Hai thanh kiếm, một xanh một đen, đặt song song nhau.

Nàng kéo Tần Xước quỳ xuống ở trong phòng.

“Thế này tồi tàn quá, trở về rồi làm được không?” Tần Xước hơi bất lực.

“Không cần, hôm nay ngài tới đón ta, coi như là ngài đã cầu hôn. Ta phải bái đường ngay bây giờ.”

Tần Xước vốn tưởng nàng đang nói đùa, giờ hắn cũng trở nên nghiêm túc. Thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, cuối cùng thấp giọng nói “Được”.

Trong ánh nến mờ ảo, bọn họ lạy trăng tròn và trời đất tối mờ mịt, cũng lạy hai thanh kiếm và nến đỏ. Lúc lạy nhau, họ nhìn nhau cười, cúi đầu xuống đất.

Thấy nàng ngẩng đầu mà vẫn không đứng dậy, chỉ cười ngây ngô, Tần Xước chọc vào trán nàng: “Cười cái gì?”

Nàng không nói gì, chỉ nhào vào lòng hắn, ngọn nến cứ cháy như vậy.

Sau khi nằm lên giường, Tần Xước vuốt mái tóc đen xõa ra của nàng, vùi trong đó ngửi thật lâu, ôm nàng vào lòng mà cảm thấy nhất thời như ảo mộng. Ngón tay vuốt ve gò má nàng, tình ý lưu luyến trong từng hơi thở, ánh mắt như nước nhìn nhau, nghe thấy nhịp tim không thể kiểm soát của mình.

Tần Xước chủ động hôn nàng, thậm chí còn đặc biệt thêm một câu: “Cất răng đi nhé, không được cắn”. Thấy nàng mím môi tủi thân, đôi môi hơi khô nứt của hắn cọ lên bờ môi đỏ mềm mại ấm áp. Tạ Tinh Diêu hơi đau, răng bị đẩy ra. Hắn dịu dàng quấn môi và lưỡi nàng, đôi mắt vốn mệt mỏi lấp đầy tình ý triền miên.

Sau khi học được cách đáp lại những nụ hôn dài, hơi thở của nàng có thể kéo dài rất lâu, nhưng vẫn thở gấp gáp khi nhìn hắn, đỏ mặt cởi áo của mình. Xiêm y màu hồng tôn lên làn da trắng nõn, bàn tay có lớp chai mỏng luồn xuống dưới người nàng, vuốt ve lưng nàng, di chuyển xuống cởi quần nàng, nụ hôn triền miên không hề dừng lại. Núm v/ú nàng cọ vào người hắn ngứa ngáy, nàng không nhịn được nâng người lên, đầu hơi cúi xuống, lộ ra chiếc cổ trắng thon thả, ánh mắt mê ly lẩm bẩm “Như Tê”.

Tần Xước dừng một chút, Tạ Tinh Diêu thở hổn hển, vuốt mặt hắn nói: “Đêm nay sẽ gọi chàng là Như Tê.”

Bàn tay ôm eo nàng càng chặt hơn, khi hai thân thể áp sát nhau, nàng nghe thấy một chữ “Ừ”.

Nhưng hắn không nghiêm túc được bao lâu, đặt ngón tay lên đôi môi hồng hào của nàng, mỉm cười: “Tốt nhất nên gọi là phu quân.”