Vãn Ngân Hà - Miên Miên Băng Thị Tối Hảo Đích

Chương 56: Vị hôn phu




Ngày hôm đó ở trong nhà trọ, mí mắt Tạ Tinh Diêu đột nhiên giật hai cái, không hiểu sao cảm thấy hoảng hốt trong lòng. Sau khi bình tĩnh lại mới cầm Phùng Sương đi ra ngoài cùng với Ôn Lương Thu.

Lần này, chủ nhân kia muốn bọn họ trực tiếp tới nhà. Bọn họ đến một viện trong thành, trông rất tráng lệ.

Lão phụ nhân lần trước ra chào và dẫn bọn họ vào nội đình. Có thể thấy, cây cối ở nơi này đều được tạo hình tỉ mỉ, nhưng trau chuốt quá mức, hơn nữa một số góc của hòn non bộ cũng rất hoang tàn, chắc họ ở đây cũng chưa bao lâu.

Tạ Tinh Diêu đang nghĩ vậy, thì nhìn thấy một nữ tử đang tập múa trên hòn đảo nhỏ ở giữa hồ, lụa mỏng màu vàng nhạt tung bay trong không trung, mỗi động tác đều uyển chuyển mềm mại. Mới nhìn hai lần thì thấy nàng kia loạng choạng ở bờ rìa hòn đảo, trong nháy mắt đã rơi xuống nước.

Nghe một tiếng bùm, Tạ Tinh Diêu không quan tâm điều gì khác, giẫm lên lan can đá bên hồ và đi xuống nước.

Lúc nàng cứu người lên, hộ vệ trong phủ cuối cùng đã tới. Nữ tử được cứu ho một lúc, phun hết nước ra, cũng may không rớt xuống lâu lắm nên không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.

Nàng kia nhẹ nhàng nói “Đa tạ cô nương”. Lúc này có một tràng tiếng bước chân dồn dập, khi Tạ Tinh Diêu được Ôn Lương Thu đỡ dậy, nàng nhìn thấy một nam tử với vẻ mặt lo lắng nắm tay nữ tử rơi xuống nước hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Nàng kia lắc đầu, nhìn qua phía Tạ Tinh Diêu.

Nếu đoán không lầm, nam tử này là chủ nhân của phủ, cũng là người mua, trông có vẻ chính trực, vội vàng cảm tạ bọn họ, gọi người dẫn bọn họ đi thay quần áo.

Tạ Tinh Diêu sờ đầu, mái tóc hơi rời rạc khiến lòng nàng run lên, nói: “Hình như cây trâm của ta đã rơi xuống nước.”

Nam tử kia vội vàng bảo thị vệ xuống nước tìm, Tạ Tinh Diêu cũng muốn ở lại tìm, nhưng được khuyên đi thay xiêm y trước, nàng mới miễn cưỡng rời đi.

“Nàng thật là, cần gì đến nơi nguy hiểm như thế này?” Nam tử nhíu mày nói với nữ tử rơi xuống nước.

Nữ tử tên là Lưu Vân, nàng cụp mắt nói: “Thiếp thân đã không cẩn thận, Vương… Vương công tử, thiếp thân đi xuống trước.”

Nam tử xua tay, kêu nàng đi xuống.

“Công tử, tìm được cây trâm rồi.”

Thị vệ bước tới, cũng may chỗ rơi xuống không xa, nước hồ tĩnh lặng nên không khó tìm.

Khi nam tử nhìn thấy cây trâm mà thị vệ dâng lên, vẻ mặt bình thường chợt kinh hãi, bàn tay run rẩy cầm cây trâm, nhìn chằm chằm vào hoa văn cỏ dại một cách xuất thần.

Lúc Tạ Tinh Diêu ôm hộp kiếm quay lại, thấy nam tử kia ngồi ngơ ngẩn trong đình viện. Các thị nữ dâng trà đều có phép tắc lễ nghĩa, mình không học được cách đó, nàng đành bối rối bước tới.

“Cô nương tới rồi à” Nam tử kia hoàn hồn, cười nói, đưa cây trâm hình thanh đao cho nàng, thấy Tạ Tinh Diêu thở phào nhẹ nhõm. Hắn đã tìm hiểu hai ngày nay, đại khái biết nữ tử này cũng là người trong giang hồ, dường như sắp sửa đính hôn với môn chủ của Lược Ảnh Môn, nên hỏi: “Cây trâm này khá độc đáo, không biết cô nương mua ở đâu? Ta cũng muốn mua một ít cho ái thiếp.”

“Mẫu thân của ta để lại cho ta, ta không biết gì khác.” Nàng chớp mắt trả lời, thấy Ôn Lương Thu cũng tới ngồi, nàng hỏi: “Không biết vì sao công tử muốn mua Phùng Sương?”

Lúc này nam tử mới giới thiệu rằng mình họ Vương, là một thương nhân giàu có ở Tây Bắc, tập võ quanh năm, từng gặp chủ nhân của Phùng Sương Kiếm, luôn luôn kính trọng cho nên muốn mua thanh kiếm này.

Tạ Tinh Diêu ngẫm nghĩ mới nói: “Công tử có ý này cũng tốt, nhưng nếu công tử không thể phát huy hết công dụng của thanh kiếm mà chỉ cất để ngắm, e rằng ngài không phải là chủ nhân tốt của thanh kiếm này.”

Vương công tử không vội, lại nói: “Thật ra năm đó có quá nhiều quan hệ với chủ nhân của Phùng Sương Kiếm, ta mua để tưởng nhớ cố nhân. Thấy cô nương rất quan tâm đến thanh kiếm này, chẳng lẽ có liên quan tới tiền bối đó?”

“Vị tiền bối đó là… người rất quan trọng đối với ta.” Tạ Tinh Diêu nghĩ mẫu thân không muốn để người ta biết thân phận của nàng, hẳn là có nguyên do, nên nàng sẽ không dễ dàng tiết lộ mối quan hệ của họ.

Nàng không chú ý tới ánh mắt của nam tử càng thêm đen tối khó hiểu, hắn thẫn thờ nhìn giữa hồ nói: “Ta đã quá đường đột, để Lược Ảnh Môn tới đây phí công. Tuy nhiên, ái thiếp của ta rất có duyên với cô nương, hay là nhận làm tỷ muội. Nếu sau này có việc gì, có thể liên lạc nhiều hơn. Không biết cô nương bao nhiêu xuân xanh, nên gọi là tỷ tỷ hay là muội muội.”

Tạ Tinh Diêu cảm thấy điều này cũng được, nên nói: “Năm nay hai mươi.”

“Thiếp thất của ta cũng cùng tuổi, cô nương sinh tháng mấy?”

“Ngày 3 tháng 3.”

Nàng vừa nói xong, vẫn chờ gặp lại nữ tử áo vàng, thấy nàng kia cũng xinh đẹp, dáng vẻ tử tế và cư xử đúng lễ nghi, kết bạn cũng tốt. Nhưng lại thấy nam tử trước mặt nhìn nàng bằng ánh mắt cứng đờ, sau đó trong mắt có điều gì đó khó giải thích.

Khi hắn trầm giọng gọi “A Ngọc”, Tạ Tinh Diêu giật mình.

“Ngài… Sao ngài…” Nàng nhìn nam tử khó hiểu, rồi quay qua nhìn Ôn Lương Thu.

“Đây là nhũ danh của cô.” Vương công tử nhàn nhạt cười.

“Ngài là ai?” Tạ Tinh Diêu nhíu mày.

Nam tử họ Vương hơi tới gần, ánh mắt đầy trìu mến, nói: “Ta là hôn phu của cô.”



“Phụt!” Đang uống trà, Ôn Lương Thu lập tức phun ra.

Tạ Tinh Diêu mở to mắt nhìn, thấy nam tử còn muốn tới gần, nàng lập tức đứng dậy trốn sau lưng Ôn Lương Thu.

“Vị công tử này, sao lại ba hoa chích choè như thế?” Ôn Lương Thu che trước người nàng, ngăn nam tử lại.

Nam tử kia sửng sốt, vội vàng lấy một miếng ngọc bội trong ngực ra, phía trên có chạm nổi một thanh kiếm, nói: “Ngọc bội và cây trâm là một cặp, hai món đồ đều có hoa văn sương giá, là ấn ký do Bạch Sương tiền bối lưu lại. Cô nhìn phù điêu này, chính là chạm nổi Phùng Sương Kiếm. Năm đó ta được cha của A Ngọc nhận nuôi, sau khi A Ngọc ra đời, cha cô quyết định đính hôn cho chúng ta. Hai món đồ này vốn là tín vật của cha cô và Bạch Sương tiền bối, đã đưa cho cô và ta làm tín vật đính hôn. Cô nương họ Bạch phải không?”

“Ta họ Tạ.”

“Họ Tạ…” Nam tử kia cười tự giễu, “Ta đã tìm cô bao năm qua. Năm đó đồng ý để cô lấy họ của mẫu thân, ta sẽ lấy họ của cha cô, kế thừa dòng họ và gia nghiệp. Mấy năm nay ta luôn tìm người giang hồ họ Bạch, nhưng không tìm thấy cô.”

Tạ Tinh Diêu vẫn tránh hắn, cẩn thận cầm lấy ngọc bội, hoa văn xung quanh đúng là hoa sương, lại nhìn cây trâm của mình, không thấy hoa sương đâu cả. Nam tử giơ tay ra, nàng sợ hãi đưa cây trâm qua, thấy hắn khẽ ấn vào chỗ kẹp tóc, lưỡi đao thu vào, kéo dài ra sẽ thấy hoa sương bên trong.

Chuyện xấu.

Tạ Tinh Diêu nghĩ vậy, lắp bắp nói: “Ngài, ngài ngồi xuống trước đi, ta muốn nói cho ngài biết, ta sắp thành thân, chuyện đính hôn trước đây không tính, ngài đừng tới đây.”

“Lệnh của cha mẹ, sao lại không tính?” Vẻ mặt của nam tử vẫn nghiêm túc.

“Không tính.” Nàng tức giận, mặt hơi ửng đỏ.

Nam tử khẽ thở dài, đảo mắt nói: “Thôi, thời thế thay đổi, không làm khó cô. Nếu đã như vậy, ta không muốn thanh kiếm này nữa, nhưng ở chỗ ta còn có chút đồ do cha cô để lại, ta sẽ bảo người mang tới cho cô trước khi cô rời đi, được không?”

“Ngài biết cha ta?” Nàng hỏi.

Nam tử gật đầu. Ôn Lương Thu thấy Tạ Tinh Diêu muốn ở lại, đang định khuyên nàng, nhưng thấy chuyện của cha nàng thật sự là một bí ẩn, cần giải quyết nên nàng không ngăn cản.

“Để ta nói với các đệ tử bên ngoài, ngươi đợi trước nhé.” Ôn Lương Thu vẫn không yên tâm, muốn báo cho người bên ngoài biết, có thể lo cho nhau dễ dàng hơn.

Tạ Tinh Diêu gật đầu, nàng cũng muốn tìm hiểu tin tức về cha nàng từ nam tử này.

Trên đường đi, Ôn Lương Thu càng nghĩ về người trong phủ càng cảm thấy kỳ quái. Những hộ vệ đó được đào tạo bài bản, các gia đình giàu có bình thường không thể thuê bọn họ, cả đám thị nữ cực kỳ theo quy tắc, nên xuất thân từ thế gia mới đúng.

Lúc nàng đi ngang qua một quán ăn vặt, nghe lão bản nương nói vài lời, khẩu âm giống như những người trong phủ kia, nên nàng tò mò tới mua đồ.

Nàng hỏi: “Lão bản nương, ngươi không phải là người địa phương à?”

Lão bản nương gói đồ ăn cho nàng và nói: “Ngươi nghe khẩu âm của ta là biết không phải rồi, chúng ta tới từ Sở Dương hai năm trước.”

Sở Dương.

Nàng thấy bất an, cười hỏi: “Ta thấy gia đình ở thành tây cũng từ Sở Dương tới, nếu các ngươi là đồng hương, có thể lui tới nhiều hơn.”

Lúc này, thấy lão bản nương mỉm cười với vẻ mặt khó đoán: “Gia đình đó không phải là người mà chúng ta có thể xúc phạm. Lúc mới tới, con trai ta làm việc trong nha môn nói rằng thứ sử lão gia rất cung kính đối với gia chủ đó.”

Nàng tỏ vẻ có hứng thú, hỏi: “Gia đình họ Vương đó có địa vị lớn lắm à?”

“Vương? Họ Vương gì? Rõ ràng là gia đình họ Tạ, thứ sử lão gia gọi như vậy mà. Ngươi nói xem, họ Tạ có thân phận gì trong triều đình?” Lão bản nương cười, nhẹ giọng nói giống như sợ bị người khác nghe thấy.

Họ Tạ.

Nam tử kia họ Tạ, Tạ Tinh Diêu cũng họ Tạ, cha nàng cũng… Nếu năm đó Bạch Sương tiền bối có mâu thuẫn với cha nàng, sẽ không để đứa nhỏ này mang họ cha. Chưởng môn của Tuần Kiếm Tông cố ý làm như vậy, thật ra là thủ đoạn để che đậy, chắc chắn người tới tìm nàng sẽ không tin nàng họ Tạ, như vậy mới có thể giấu nàng.

Tạ, Sở Dương…

Ôn Lương Thu tỉnh táo lại, thầm than không ổn.