Vãn Ngân Hà - Miên Miên Băng Thị Tối Hảo Đích

Chương 49: Sự thật (3)




“Sư tỷ, ngày ấy trước khi chúng ta tới, sư phụ đã giao Tất Phương Ấn cho A Tinh, nhưng nàng quên mất Tất Phương Ấn từ đâu đến. Sau khi sư phụ chết, ngươi đã tìm thứ đó thật lâu. Ngươi rất để ý, vì vậy mới quyết tâm loại bỏ nàng khi nhìn thấy nó trong tay A Tinh.” Thẩm Thù Chi cười khổ.

Nàng quay lại, bắt gặp ánh mắt của các vị chưởng môn: “Chư vị chưởng môn, Tạ Tinh Diêu quả thật vô tội. Lá thư này có thể chứng minh, sư phụ đã bị đại sư tỷ của ta đầu độc chết. Ta là nhân chứng, bất kể chư vị có tin ta hay không, cũng nên buông tha cho sư muội của ta.”

Triệu chưởng môn muốn trực tiếp rút kiếm ra, nhưng bị một chưởng của chưởng môn Nhai Lĩnh đẩy kiếm trở về.

“Triệu chưởng môn, tại sao không giải thích những gì sư muội ngươi nói?”

“Giải thích?” Triệu chưởng môn lạnh mặt nhìn bọn họ, “Chư vị nhận không ít ơn nghĩa của ta, muốn định tội ta chỉ vì vài câu tùy tiện của kẻ điên này hay sao?”

Bởi vì chuyện nhận hối lộ năm xưa, các chưởng môn không dám xé rách mặt với Triệu chưởng môn, tất cả đều xanh mặt, không nói lời nào.

Lúc này Tần Xước nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp vang vọng khiến sắc mặt mọi người càng kém hơn.

“Ta nghĩ chư vị chưởng môn muốn giữ gìn danh tiếng của môn phái, Triệu chưởng môn cũng vậy. Cái gọi là ơn nghĩa, chẳng lẽ Triệu chưởng môn thật sự muốn lớn tiếng à? Hơn nữa, hôm nay chư vị đến đây, ai là người điên, nên do nhiều người quyết định, hay là Triệu chưởng môn quyết định? Tần mỗ không hiểu Triệu chưởng môn đang nói gì.”

Lời này là để cho các chưởng môn không cần đắn đo về vấn đề này, chưa chắc ai sẽ bị hất nước bẩn đâu.

Thấy sắp mất đi sự ủng hộ của mọi người, Triệu chưởng môn định kêu các đệ tử ngoài cửa bắt hết mọi người, nhưng lại nghe chưởng môn Nhai Lĩnh hét lên trước “Bắt lấy”. Sau đó đệ tử của các môn phái đột nhiên xông vào theo đệ tử Nhai Lĩnh, tiến về phía Triệu chưởng môn.

Bà lao thẳng ra cửa, các đệ tử của Tuần Kiếm Tông không hiểu rõ cũng bắt đầu đánh nhau để bảo vệ Triệu chưởng môn.

Thấy vài chưởng môn trong đại điện cũng đánh với Triệu chưởng môn, Tần Xước định rời khỏi điện và thông báo cho Tuần Kiếm Tông về những chứng cứ mà Thẩm Thù Chi mang đến, Triệu chưởng môn phát hiện ra ý đồ của hắn nên quay sang hắn.

Thanh kiếm nhắm thẳng vào ngực, khi hắn đang chuẩn bị nghiêng người né, một thanh kiếm khác xuất hiện trước người hắn, đẩy kiếm của Triệu chưởng môn ra.

“Không sao chứ.” Tạ Tinh Diêu đã tới, nhìn hắn hỏi.

Thấy tinh thần nàng rất tốt, Tần Xước cuối cùng yên lòng, nói “Không sao”.

“Đại sư tỷ” Nàng đứng trước mặt Triệu chưởng môn, không có ý hận trong mắt, bất lực cụp mắt, “Ngài và ta kết thúc đi.”

“Với ngươi?” Triệu chưởng môn khẽ cười, thấy Tần Xước đi ra ngoài điện, báo cho các đệ tử Tuần Kiếm Tông những lời của Thẩm Thù Chi vừa rồi, bà sẽ bị mọi người xa lánh.

Bà phải đi trước.

Triệu chưởng môn giả vờ đón vài chiêu của Tạ Tinh Diêu rồi bỏ chạy, Tạ Tinh Diêu thấy thế cũng đuổi theo. Thẩm Thù Chi lo lắng, Tần Xước lại thở dài, nhìn bóng lưng của hai người nói: “Để nàng tự mình giải quyết đi.”

Hắn quay qua nhìn Thẩm Thù Chi: “Sau hôm nay, nếu Lăng Cung biết tin, cô nương sẽ gặp phiền toái. Chưởng môn của Lăng Cung đã dẫn đệ tử tới địa giới của Tuần Kiếm Tông, vốn là để hàn gắn, nhưng hiện nay, bọn họ muốn giết ngươi, cũng có thể ra tay rất nhanh.”

“Hôm nay nói ra mọi điều, ta không nghĩ mình có thể thoát khỏi Lăng Cung.”

“Có lẽ nếu cô nương nói ra vì sao giết Lăng Cung tiền bối năm đó, người của Lăng Cung có thể thông cảm vài phần, không đến mức phải lấy mạng ngươi.”

Tần Xước nhìn thấy Thẩm Thù Chi cười tự giễu, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước, nàng nắm chặt kiếm nói: “Ta tình nguyện chết dưới kiếm của bọn họ.”

Thật ra, hiện nay nàng không còn quan tâm đến danh tiếng bên ngoài nữa, nhưng nàng đã khiến sư phụ thất vọng. Nói ra chuyện trước đây sẽ quấy rầy sư phụ và Lăng Cung tiền bối, Lăng Cung cũng sẽ không thông cảm cho nàng, vậy có ích gì.

“Hãy chăm sóc cho A Tinh, có lẽ nàng không muốn gặp lại ta đâu.”

Khi nàng cầm kiếm rời đi, ngọn núi tràn ngập màu sắc tươi thắm, gió xào xạc như một lời tiễn đưa.

Bởi vì bị một chưởng của chưởng môn Nhai Lĩnh, Triệu chưởng môn chưa chạy ra khỏi Nghi Sơn đã bị Tạ Tinh Diêu đuổi theo.

Đây là một khu rừng già, có vẻ hoang vắng.

Bởi vì lúc trước đánh nhau, bà không còn sức lực, cũng không muốn chạy thoát, nghe tiếng bước chân của Tạ Tinh Diêu ở phía sau, bước chân của bà dần dần chậm lại khi giẫm lên vùng đất quen thuộc.

“Đại sư tỷ.” Tạ Tinh Diêu gọi.

Khi bà quay lại nhìn Tạ Tinh Diêu, Triệu chưởng môn hoảng hốt một lát, chợt thở dài: “Ngươi đã lớn nhường này, có thể giết được ta.”

“Ta không muốn giết sư tỷ ở đây, chỉ có vài lời muốn nói rõ ràng với sư tỷ.” Tạ Tinh Diêu tra kiếm vào vỏ, đứng bất động, chững chạc không giống như trước đây.

“Ngươi nói đi.”

“Ngày đó sư phụ gọi ta tới, thật ra để giao Tất Phương Ấn cho ta.” Lúc Tạ Tinh Diêu tỉnh lại vào buổi sáng, nàng đã tỉnh táo nhiều, hỏi Hoắc Vân Sơn rằng Tần Xước đi đâu, sau đó chạy tới.

“Đúng vậy, ông ấy không tin ta, không dạy Trường Hà Quyết cho ta, cũng không cho ta Tất Phương Ấn, cho ta vị trí chưởng môn danh không chính ngôn không thuận.”

Tạ Tinh Diêu nhớ lại bộ dạng lo lắng và hối hận của sư phụ khi ông viết lại di chúc, nàng bất đắc dĩ cười khổ.

“Tuần Kiếm Tông chọn chưởng môn luôn muốn người có kiếm thuật giỏi nhất, nếu không tập Trường Hà Quyết, không thể trở thành chưởng môn” Sư phụ vuốt râu thở dài, “Bản tính của ta dư sức làm hiệp khách, nhưng làm chưởng môn, ta thật sự xấu hổ với đệ tử, cũng không dám đối mặt với tổ tiên. Ngay cả khi tông môn gặp khó khăn, cũng phải nhờ sư tỷ của con giải quyết.”

“Sư phụ không trách đại sư tỷ à?” Nàng hỏi.

“Không trách, tuy kiếm thuật của nàng không tốt, nhưng không ai có thể xử lý việc trong tông môn bằng nàng, giao vị trí chưởng môn cho nàng là thích hợp nhất… Tuy nhiên, ây dà, là lỗi của ta, làm nàng có thêm tâm ma. Hiện nay nàng đang khống chế các môn phái võ lâm, ta chỉ sợ sau này nàng càng đi sai đường, làm hại võ lâm. A Tinh, ta giao Tất Phương Ấn cho con, con giữ đi. Nếu đại sư tỷ của con không làm gì quá đáng, con không cần lấy ra. Nếu có, con phải đặt chúng sinh lên hàng đầu.”

Tạ Tinh Diêu mờ mịt tiếp nhận Tất Phương Ấn, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Sư phụ, như vậy, đại sư tỷ sẽ buồn hơn.”

“Tình hình đã đến nước này, chỉ có thể đề phòng một chút.”

Nghĩ đến chuyện Trường Hà Quyết, đại sư tỷ luôn luôn bực bội bao năm qua, đây chính là nguyên nhân tạo nên khúc mắc, Tạ Tinh Diêu nghi ngờ: “Vì sao người không chịu dạy nàng Trường Hà Quyết?”

“Trường Hà Quyết… Tư chất của nàng không học được. Các đệ tử đời trước, mười người mà không còn một ai, có lẽ sẽ có người được chiêu này. Cớ gì, cớ gì” Sư phụ than hai tiếng cớ gì, như thể chìm vào hồi ức, nhớ lại vô số xương cốt trong kiếm trận, còn có những đồng môn luyện công đến mức điên cuồng, tàn sát lẫn nhau. Ông nhìn nàng, thẫn thờ nói: “Trong số các đệ tử, chỉ trông cậy vào con đi học, nhưng nếu con không muốn thì thôi. Đây là Tất Phương Ấn, còn tung tích của Trường Hà Quyết, nếu con muốn học thì tự mình tìm.”

“Sư phụ, còn… chuyện của Cửu sư tỷ, nếu người thật sự muốn nói cho Lăng Cung biết, có thể khuyên chưởng môn Lăng Cung tha mạng cho nàng không. Lấy nửa mạng sống của nàng, con sẽ bù nửa mạng sống của con cho Lăng Cung…” Nàng giấu Tất Phương Ấn ở lớp giữa của áo xong mới nói.

Sư phụ sờ đầu nàng, cười bất đắc dĩ: “Con bé này, sao còn hồ đồ hơn ta nữa. Làm sao con có thể bù đắp cho lỗi lầm của nàng? Thôi, đây cũng là lỗi của ta, ta nên thay nàng đi nhận phạt, con yên tâm đi.”