Thẩm Thù Chi nhớ lại chuyện năm đó cũng cảm thấy buồn cười.
“Ừ, ta nhìn ngươi giết sư phụ, bởi vì ta tưởng rằng sư phụ muốn đưa ta vào chỗ chết. Ta chính là đồng lõa.” Nàng cười nói.
Nàng còn nhớ ngày đó, Tạ Tinh Diêu uống rượu, hai chén đã say. Rượu không ngon, rất đục, tình cảnh lúc đó quả thật không cầu gì khác. Tạ Tinh Diêu đã say, nàng vốn không thể uống rượu.
Nàng bất đắc dĩ dìu người lên giường, quay lại thì nhìn thấy có người ở cửa.
“Ngươi tới làm gì?” Nàng tức giận nhìn Lăng Cung tiền bối.
Nàng kia nhìn thoáng qua Tạ Tinh Diêu, cười khiêu khích: “Đưa ta chút tiền đi.”
“Ngươi nổi điên cái gì?” Thẩm Thù Chi nghĩ tới khoảng thời gian này, nàng đã cho người này không ít tiền, nhưng nàng ta cố tình không buông tha.
“Ta khuyên ngươi nên lịch sự” Nữ tử trợn mắt, “Hai ngày trước ta thua tiền ở dưới chân núi, thật sự thiếu tiền.”
“Thiếu tiền thì về Lăng Cung đi, đừng ăn vạ nơi này.”
Ánh mắt nữ tử lóe lên, vẻ mặt khinh thường: “Ta đi về? Ừ ha, ngươi ước gì ta rời đi, như vậy ngươi có cơ hội xun xoe trước mặt sư phụ ngươi à?”
“Ngươi muốn làm gì?” Thẩm Thù Chi liếc nhìn Tạ Tinh Diêu, đẩy nàng ta ra khỏi phòng, hai người đi vào khu rừng phía sau phòng.
“Ta có thể làm gì đây? Chỉ cần ngươi đưa tiền cho ta, ta sẽ không nói gì cả. Ôi chao, cũng tội nghiệp quá ta. Dù sư phụ ngươi chướng mắt ta, ta cũng dám thừa nhận ta thích ông ở trước mặt mọi người. Còn ngươi thì sao?”
Nàng kia chậm rãi tới gần Thẩm Thù Chi đang căng thẳng, cười bên tai nàng: “Ngươi ngày ngày chăm sóc sư phụ, dù thân thiết đến mấy, ngươi có dám nói thích không? Ngươi nói xem, nếu sư phụ ngươi biết tâm tư xấu xa của ngươi, có phải sẽ đuổi ngươi xuống núi không, ngươi còn không bằng ta.”
Thẩm Thù Chi nhớ rõ, hôm ấy người nọ nói khá nhiều, bảo nàng sau này giúp đỡ nàng ta đến gần sư phụ, còn muốn lừa nàng tiền. Nàng cảm thấy càng ngày càng ác độc khi nhìn người trước mặt.
Nhiều năm trôi qua, chưa có ai nhìn ra tâm tư của nàng, nhưng Lăng Cung tiền bối kia quá hiểu ánh mắt ngưỡng mộ là như thế nào, tình cờ gặp nàng muốn mua mê ly mộng ở Tiêu Dao Thị, phát hiện túi thơm nàng thêu cho sư phụ có giấu nửa câu thơ tình, nàng hoàn toàn bị người đó đào ra.
Mê ly mộng, đó là mùi hương kích thích tình, nàng dùng nó cho bản thân. Tình ý kiều diễm của nàng chỉ có thể tìm được chút an ủi ở trong giấc mơ sương mù đó.
“Ngươi nghe lời ta đi, kẻo danh tiếng của ngươi và sư phụ ngươi đều bị ngươi hủy hoại.”
Nói xong những lời cuối cùng này, Thẩm Thù Chi nhìn nữ tử cực kỳ đắc ý, trong lòng có sát khí.
Ngay từ nhỏ, nàng được dạy phải cư xử đúng mực, không thể bôi nhọ mình và sư môn, đặc biệt để ý đến danh tiếng. Có lẽ do uống rượu, có lẽ nàng đã có ý đồ giết người từ lâu, nàng thừa dịp đệ tử Lăng Cung không chuẩn bị để ra tay đả thương nàng ta. Bên tai văng vẳng những lời người nọ mới nhục nhã nàng, từng nhát kiếm không hề kiềm chế.
Cho đến khi kết liễu người nọ, nàng mới tỉnh táo lại sau khi nghe thấy tiếng động phía sau mình.
Nàng tái mặt nhìn Tạ Tinh Diêu ngã xuống đất, và Triệu chưởng môn ở phía sau.
Triệu chưởng môn thấy hành động của nàng, không kinh ngạc, chỉ nói: “Nàng không thấy ngươi nên chạy ra ngoài, say như vậy, chắc không thấy rõ cái gì.”
“Sư tỷ…”
“Ta sẽ không nói với sư phụ,” Triệu chưởng môn ngắt lời nàng, “Giúp ta một việc, đừng để lộ ra.”
Thẩm Thù Chi nhìn thi thể kia, đành phải gật đầu.
Sau đó nàng biết, Triệu chưởng môn tìm nàng là vì chuyện liên lạc với các môn phái để nhận tiền của Lâm Tri Vương, và không phái người đuổi giết lúc trước. Bà cần có người giúp đỡ. Lúc ấy Tuần Kiếm Tông cũng lâm vào cảnh khó khăn rất lâu, số tiền mà Tạ Tinh Diêu đi mua rượu là do nàng dành dụm từ lâu để tổ chức sinh nhật, ngày thường không dễ gì có đủ ăn.
Nhưng sau đó, trong tông môn có nhiều tiền hơn, sư phụ không thể nào không phát hiện ra.
Nàng thấy hôm đó Tạ Tinh Diêu tỉnh lại luôn có tâm sự, cho đến một tháng sau, Tạ Tinh Diêu đột nhiên giữ chặt tay áo nàng hỏi: “Sư tỷ, chuyện của Lăng Cung tiền bối có liên quan đến tỷ phải không?”
Trong khoảng thời gian đó, tông môn cũng đang điều tra, tuy nhiên không có manh mối. Mặt nàng trắng bệch, chỉ nói: “Muội nghĩ lung tung gì đó?”
Nàng biết, Tạ Tinh Diêu bắt đầu nghi ngờ.
Mãi đến khi nàng bưng trà đến cho sư phụ, ở ngoài cửa nghe thấy Tạ Tinh Diêu đang nói chuyện với tiền chưởng môn.
Nàng nghe được chữ “Lăng Cung”, còn nghe thấy tên nàng, nàng ném chén trà, xuýt nữa mất kiểm soát tại chỗ.
Hôm đó nàng chạy đi, gặp Triệu chưởng môn ở chỗ rẽ.
“Nếu chuyện đã như thế, chúng ta ra tay đi.” Triệu chưởng môn nghe những lời của nàng xong đã nói vậy.
“Ra tay cái gì?”
“Bảo vệ bản thân.”
Một ngày sau, sư phụ đột nhiên tìm nàng. Nàng biết là vì chuyện gì, đi tới trước mặt sư phụ, nhìn ông lấy bức thư muốn gửi cho Lăng Cung, không khỏi run rẩy cả người.
Thật ra sư phụ đã tìm thấy một số dấu vết từ trước, đã biết là nàng. Ngày ấy nàng quỳ xuống van xin, khóc lóc cầu sư phụ đừng giao nàng cho Lăng Cung, nhưng chỉ nghe một tiếng thở dài của trưởng giả.
“Rắc rối bắt đầu từ ta, không thể giả vờ không biết.”
Nàng muốn giữ chặt góc áo của sư phụ để cầu xin giúp đỡ, nhưng thấy sư phụ đột ngột nôn ra máu.
Thẩm Thù Chi tưởng Triệu chưởng môn nói ra tay là muốn đối phó với Tạ Tinh Diêu, nàng không biết, bắt đầu từ nửa tháng trước, Triệu chưởng môn đã đầu độc đồ ăn của sư phụ.
Lúc Triệu chưởng môn bước vào, nhìn mặt Thẩm Thù Chi đầy nước mắt, nói: “Không mau dọn sạch đồ trên bàn.”
“Tỷ đã làm gì vậy?” Nàng chất vấn.
“Sao, bây giờ ngươi muốn dạy dỗ ta? Ngươi suy nghĩ cẩn thận chút đi, nếu hôm nay ngươi không giúp ta, hai chúng ta đi ra ngoài đều chết. Sư phụ muốn đưa ngươi đến Lăng Cung để nhận cái chết, ngươi còn lo lắng cái gì?”
Thẩm Thù Chi cảm thấy, hôm đó nàng thật sự phát điên. Nàng nghĩ sư phụ không hỏi vì sao nàng giết người, có lẽ đã nhận ra nguyên do, biểu tình vừa rồi của ông là chán ghét.
Nàng không thể nhìn sư phụ nữa, vội vàng thu dọn toàn bộ giấy trên bàn.
Máu độc chặn cổ họng của sư phụ, ông không nói được, chỉ bình tĩnh nhìn hai người bọn họ.
“Sư phụ” Triệu chưởng môn quỳ bên cạnh tiền chưởng môn, rưng rưng nước mắt, nhưng lại nghiến răng nói: “Vì sao, vì sao không chịu dạy ta Trường Hà Quyết, ta làm sai điều gì? Cho dù nhận hối lộ, ta làm vậy để Tuần Kiếm Tông sống sót không phải hay sao? Vì sao muốn lấy lại cuốn sách lụa mà người lập chưởng môn trước đây từ Trân Bảo Các?”
Sau này, Thẩm Thù Chi hỏi Triệu chưởng môn, vì sao lại làm chuyện đó.
“Sư phụ chưa bao giờ tin ta” Triệu chưởng môn cười lạnh, “Ta cầu xin ông bao nhiêu năm, ta muốn học Trường Hà Quyết, nếu không sẽ không thể đảm nhiệm vị trí chưởng môn. Nhưng ông vẫn không chịu, nói rằng chưởng môn của tông môn không cần phải học chiêu này. Các chưởng môn trước đây đều học, tại sao ta không thể học? Ông ấy đã biết ta ngầm giao dịch với Lâm Tri Vương, muốn đổi chưởng môn, nếu ta ngồi chờ chết, sẽ mất đi những gì mình mong muốn cả nửa đời người.”
Có lẽ điều bất ngờ nhất trong vụ đầu độc sư phụ ngày hôm đó, là việc Tạ Tinh Diêu đột ngột từ nội thất chạy ra.
Sư phụ cũng rất ngạc nhiên, ông đã bảo Tạ Tinh Diêu trốn bên trong, ông không muốn nàng ra ngoài. Khi đó Tạ Tinh Diêu chưa phải là đối thủ của hai người bọn họ, lúc Tạ Tinh Diêu muốn thoát khỏi bọn họ để chạy đi cầu cứu, đã bị bọn họ xử lý trước.
Khi sư phụ chết, hai mắt mở to nhìn Tạ Tinh Diêu, có lẽ sợ bọn họ lại làm hại thêm một người nữa.
Thẩm Thù Chi ngăn cản Triệu chưởng môn muốn giết Tạ Tinh Diêu, nhưng nàng cũng không có đường lui, cho nên khi Triệu chưởng môn nói sẽ ném Tạ Tinh Diêu đang bất tỉnh vào kiếm trận để nàng tự sinh tự diệt, nàng không phản đối.
Kể từ ngày đó, nàng gặp ác mộng mấy tháng liền, muốn quay đầu lại vô số lần, nhưng vẫn không dám.
Cho đến một ngày, với đôi tay run rẩy, nàng mở tờ giấy lấy trên bàn của sư phụ lúc trước.
Nàng đọc lá thư sư phụ viết cho chưởng môn Lăng Cung, không phải tố cáo nàng, mà tự mình nhận hết trách nhiệm, nói rằng do mình thiếu quyết đoán nên đã gây ra hậu quả xấu, tự nguyện trả giá bằng mạng sống. Còn có một tờ giấy không ai biết, sắp xếp lại vị trí chưởng môn.
Khi đó nàng mới biết mình đã làm sai điều gì, nàng chạy đến trước mộ sư phụ quỳ cả đêm, nhưng không tìm được gì trở lại.
Một thời gian sau, Tạ Tinh Diêu mất tích được đệ tử khiêng từ trên núi về.
Khi Tạ Tinh Diêu trở về, nàng cũng bất tỉnh, gầy đi rất nhiều, toàn thân đầy vết thương, quần áo cũng rách rưới. Thẩm Thù Chi rửa vết thương cho nàng, phát hiện một con dấu được giấu trong áo nàng, Thẩm Thù Chi không biết đó là cái gì, cất nó cho Tạ Tinh Diêu. Mãi đến cách đây không lâu, Triệu chưởng môn nói rằng đó là Tất Phương Ấn.
Lần đó nàng không để cho Triệu chưởng môn làm gì đối với Tạ Tinh Diêu bất kể bà nói gì. Khi Tạ Tinh Diêu tỉnh lại, nàng trở nên hơi ngốc nghếch, cuối cùng cũng tỉnh táo nhưng không nhớ được rất nhiều chuyện trước đây.
Nàng bàn bạc với Triệu chưởng môn, cho Tạ Tinh Diêu uống thuốc Mạnh Bà, muốn nàng hoàn toàn không thể nhớ lại, cuối cùng tha mạng cho nàng.
Nàng luôn cảm thấy hối hận, cho nên không muốn ở lại Tuần Kiếm Tông, dặn dò nhị sư huynh chăm sóc cho Tạ Tinh Diêu, sau đó đi xa. Nàng cảm thấy mình không nên sống thoải mái, cho đến khi gặp được Đào Tước mới nghĩ đến việc sống thật tốt.
Đáng tiếc, nàng không có cơ hội, nàng phải trả giá cho những việc sai trái đã làm.