Tần Xước không phản bác nàng nữa, kéo chăn mỏng trên giường muốn đắp cho nàng, nhưng nàng đẩy ra, đắp cho hắn.
“Ta không lạnh.” Nàng nói.
Hắn thở dài đầy bất đắc dĩ, nhấc chăn lên, Tạ Tinh Diêu và hắn nhìn nhau nửa khắc, sau đó nàng mím môi cười, chui vào chăn, trực tiếp nép vào ngực hắn.
Im lặng chờ hơi thở của đối phương lắng xuống, Tần Xước nhìn nàng, nghĩ tới chuyện nàng vội vã tìm người để giải độc, trong lòng nhất thời cảm thấy khó chịu, mặc dù hắn không có tư cách nghĩ như vậy.
“Cô muốn lấy Di Sơn Xuyên đến thế, nên gấp gáp tìm người giải độc hay sao?” Hắn vẫn hỏi.
Tạ Tinh Diêu do dự một lát, nhẹ nhàng móc ngón út của hắn: “Ừ, ta muốn lấy được nó.”
“Bách Hiểu Sinh ra điều kiện gì cho cô, mà khiến cô liều lĩnh như vậy?”
Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, Tần Xước nhàn nhạt cười: “À, ta đã tìm hiểu.”
Cũng không có gì ngạc nhiên, nàng tiếp tục nép vào ngực hắn, nhẹ giọng nói: “Ta bảo hắn giúp ta tìm một người, hắn kêu ta lấy Di Sơn Xuyên để đổi.”
“Khó tìm người này lắm hay sao?”
Nàng liếm môi, lông mi chớp chớp thể hiện sự do dự và lo lắng của nàng.
“À, ta muốn tìm chủ nhân của Di Sơn Xuyên, Quý Như Tê.” Cuối cùng, nàng vẫn nói ra.
Vốn đang vuốt mái tóc đen của nàng, Tần Xước dừng lại, Tạ Tinh Diêu cảm thấy cơ thể hắn đột nhiên lạnh hơn, nên cuống quít đứng dậy nhìn hắn.
“Không sao.” Hắn kéo nàng nằm xuống.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhìn đỉnh tường đá: “Không phải Quý Như Tê đã chết từ lâu rồi hay sao, cô tìm hắn để làm gì?”
“Nhưng chưa có ai tìm thấy thi thể của hắn, Bách Hiểu Sinh nói rằng hắn chưa chết.”
Tạ Tinh Diêu xuống núi ngày hôm đó là đi tới chỗ Bách Hiểu Sinh, nghe Bách Hiểu Sinh nói người nọ chưa chết, nàng đồng ý với bất cứ yêu cầu gì của hắn.
“Ta tìm hắn, là vì hắn đã hứa, khi nào ta trưởng thành, sẽ đánh một trận với ta” Giọng nàng rầu rĩ, cụp mắt nói, “Đừng nghĩ ta bướng bỉnh, không được nói ta nhàm chán.”
Có vẻ như lý do này của nàng đã bị không ít người đánh giá như vậy.
Tần Xước bật cười, tưởng rằng là một lý do kinh thiên động địa nào đó.
“Khi hắn chết, cô mới mười hai tuổi, vì sao hắn muốn tìm cô để thách đấu?”
Tạ Tinh Diêu lắc đầu: “Ta không nhớ rõ, năm sư phụ qua đời, ta bị bệnh rất lâu, sau khi tỉnh lại thì đã quên rất nhiều chuyện trước đây, chỉ nhớ chuyện ta phải đi tìm hắn.”
“Bách Hiểu Sinh nói hắn chưa chết nên cô tin à? Nhiều năm qua, không có tin tức của hắn trên giang hồ.” Tần Xước cười nhìn đỉnh đầu của nàng, không hiểu sao hơi buồn bực.
Nàng cúi đầu: “Bởi vì ta không muốn hắn chết thật, cho nên ta tin hắn còn sống. Không có tin tức cũng bình thường, toàn bộ giang hồ đều ước gì có thể nghiền nát hắn thành tro bụi, làm sao hắn xuất hiện được.”
Tần Xước ngửi hương thơm trên mái tóc đen của nàng, giọng ngày càng trầm: “Vì sao không muốn hắn chết?”
“Ta không tin hắn là loại người như mọi người thường nói” Nàng hơi buồn, không khỏi dụi vào ngực hắn, “Lúc sư phụ còn sống, ông cũng nói rằng ông không tin người ấy sẽ làm những chuyện như thế, nhưng sư phụ không cho ta nói như vậy với người khác, kẻo ta sẽ gặp rắc rối.”
Hắn cười: “Sư phụ cô nói đúng, hôm nay cô không nên nói với ta.”
Nàng lắc đầu, ngồi dậy nhìn hắn: “Ngài khác.”
Nàng vẫn đang khỏa thân, cười nhàn nhạt, thấp giọng nói: “Tần Xước, ta phản ứng hơi chậm, vì vậy ta vừa phát hiện, ta có thể thích ngài.”
Nàng lại hôn khóe miệng hắn, ánh mắt hiện lên sự dịu dàng và trầm tĩnh hiếm có, trong trẻo sự chân thành.
Bàn tay muốn xoa lưng trấn an nàng lơ lửng trên không, hắn sững sờ, nhìn vẻ mặt nhẹ nhàng vui mừng của nàng, trong cổ họng có vị chua xót.
“Ồ, hình như ta khỏe rồi, để ta mở cửa cho ngài.” Ban đầu, dường như nàng không muốn hắn đáp lại, sau khi hôn hắn, nàng nhặt xiêm y mặc vào.
Nàng phá cửa, tiếng động hơi lớn, bản thân nàng cũng khiếp sợ, quay đầu nói với Tần Xước: “Đi thôi.”
Hình như Tần Xước vẫn chưa lấy lại tinh thần, ngơ ngác đi đến trước mặt nàng, do dự một chút rồi trầm giọng nói: “Đừng tìm Quý Như Tê nữa, hắn chết rồi. Nếu cô không tin, đi hỏi Ôn tỷ tỷ đi, nàng có thể cho cô biết sự thật.”
Nàng hơi mờ mịt, Tần Xước không nói gì thêm đã rời đi.
Một tiếng động như vậy thu hút sự chú ý của không ít người, Hoắc Vân Sơn nghe tiếng động nên chạy tới, mở to mắt nói với Tạ Tinh Diêu: “Bà cô ơi, lần này ngươi phá cửa à?”
Tần Xước đối phó với người muốn hàng hóa xong, đệ tử của hắn lập tức đi tới nói: “Đã tìm được Bách Hiểu Sinh.”
Lần trước, người trộm kiếm ở Trân Bảo Các trốn thoát nên bọn họ đuổi theo, cuối cùng thấy người nọ có liên quan đến một người khác, người kia chính là Bách Hiểu Sinh.
Từ lúc biết người phía sau chuyện này là Bách Hiểu Sinh, Tần Xước đã phái người đi tìm hắn, hóa ra người này không ở chỗ của mình, không biết đi đâu, mãi đến bây giờ mới tìm được.
Tần Xước ngồi trong phòng trọ nhìn Bách Hiểu Sinh bị trói đối diện mình, ngoại hình trắng trẻo mảnh khảnh, miệng lưỡi trơn tru, từ khi Tần Xước bước vào trói lại, hắn bắt đầu lải nhải không ngừng.
Hắn chịu không nổi, xoa lỗ tai hỏi: “Hôm nay, hoặc là ngươi nói rõ ràng, ai kêu ngươi tìm Di Sơn Xuyên, hoặc là…”
Hắn ra hiệu, đệ tử bên cạnh lấy ra một cái rương, mở ra thì thấy tầng tầng lớp lớp dao nhỏ và dụng cụ tra tấn kỳ quái.
“Mới chế tạo năm nay, ngươi muốn thử không?” Hắn cười hỏi.
“Môn chủ, cái này không thích hợp nhé, nếu ta xảy ra chuyện gì, ngài cũng khó giải thích với võ lâm đúng không.” Bách Hiểu Sinh toát mồ hôi lạnh sau lưng.
“Đúng rồi, nếu trên giang hồ biết ngươi và người của triều đình cấu kết đi tìm Di Sơn Xuyên, ai sẽ bị võ lâm đuổi giết trước?” Hắn lấy một con dao nhỏ ra, nói: “Cái này chuyên lột da đầu, muốn thử không?”
Bách Hiểu Sinh sững người, cố gắng cười: “Ngài đã điều tra được tới ngần này à…”
“Ồ, đoán thôi, có vẻ ta đoán đúng rồi.” Tần Xước nhướng mày.
Cũng không phải là suy đoán, người của Tuần Kiếm Tông nói, ngày đó họ cảm thấy bị ngất xỉu. Hắn nhớ Nam Quốc có một loại hương gây mê, gọi là mộng Nam Kha, làm người ta cảm giác như đang mơ, không tỉnh táo, không cảm nhận được thời gian trôi qua trong hỗn độn, khi tỉnh lại còn tưởng rằng chỉ một thời gian ngắn đã trôi qua, nhưng có thể đã hơn nửa ngày.
Loại hương này, vốn được xem là vật bí mật của Nam Quốc, nhiều nhất là đưa cho triều đình Trung Nguyên, ít người giang hồ được tiếp xúc.
Bách Hiểu Sinh ngập ngừng một hồi, cuối cùng mặt mày đau khổ nói: “Ta cũng tiêu tiền làm việc…”
Thấy hắn không tình nguyện nói ra người mua tin tức phía sau, Tần Xước nhíu mày càng sâu hơn.
Cuối cùng, hắn không làm khó Bách Hiểu Sinh nữa, nhưng vẫn đứng trước mặt hắn nói: “Quên chuyện khác đi, nhưng sau này ngươi nên tỉnh táo hơn, ngươi dùng tin tức giả về người chết để lừa gạt tiểu trưởng lão của Tuần Kiếm Tông, thật sự không sợ chết à.”
Nụ cười giả tạo của Bách Hiểu Sinh đột nhiên kỳ quái hơn: “Ta quả thật đã dùng tin tức của Quý Như Tê để giao dịch với tiểu trưởng lão, nhưng không thể nói là ‘lừa gạt’.”
“Ngươi biết vì sao sư phụ của ngươi có thể sống đến cuối đời không?” Tần Xước kêu đệ tử thu hồi dụng cụ tra tấn, giọng trầm thấp.
“Hả?”
“Bởi vì ông ấy biết khi nào phải làm Bách Hiểu Sinh toàn trí, khi nào phải làm người mù.” Hắn cười lạnh, liếc nhìn Bách Hiểu Sinh.
Đối phương cười ngượng ngùng, vội vàng gật đầu.
Vừa đi tới cửa, Tần Xước quay đầu lại, lấy ra một quyển sách trong ngực, đưa cho Bách Hiểu Sinh: “Có chuyện cần nhờ ngươi, thay ta tìm người đã viết quyển sách này. Nếu tiện, làm chuyện này giúp ta luôn, mặc kệ là phương pháp gì, đừng để ta nhìn thấy hắn viết bất cứ điều gì về ta.”
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, Bách Hiểu Sinh nhìn thoáng qua quyển sách kia, mí mắt giật giật, nhìn thấy đệ tử của Lược Ảnh Môn đưa tiền, hắn cười gật đầu.