Vân Nê

Chương 46: Ngọại truyện: Hạ




Edit: Zịt cac cac cac

Đầu tháng ba, lúc xuân về hoa nở, Lư Thành lục tục gỡ phong tỏa, các công ty lớn, tập đoàn và các đơn vị cũng đều dần dần bắt đầu trở lại làm việc. Duy chỉ có lớp học sinh từ tiến sĩ xuống bậc tiểu học vẫn ở nhà học online, chờ thông báo của nhà trường.

Chỉ là so với việc phòng ngừa nghiêm ngặt như hai tháng trước đây, tháng ba ở Lư Thành đã nới lỏng rất nhiều. Mỗi nhà mỗi hộ trong tiểu khu được phát thẻ thông hành, mỗi tuần cho phép một gia đình ra ngoài ba lần để mua vật tư và thức ăn.

Lý Thanh Đàm nhận được email của công ty Thượng Hải, sau khi Lư Thành gỡ bỏ phong tỏa thì anh đi Thượng Hải rồi, Vân Nê cũng từ phòng trọ của hai người dọn trở về nhà.

Nhân viên từ bên ngoài tới Thượng Hải thực hiện cách li tập trung, Lý Thanh Đàm ở khách sạn 14 ngày, nhưng cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày cũng chỉ có chút thời gian buổi tối trước khi đi ngủ được dành ra cho Vân Nê.

“Bây giờ anh còn bận hơn em rồi.” Tối hôm nay gần 11h hai người mới call video, Vân Nê nhìn thấy người phía sau màn hình kia, không nhịn được mà oán giận một câu.

Lúc này Lý Thanh Đàm cũng mới vừa kết thúc một cuộc họp của công ty, sau khi đến Thượng Hải cần phải mài giũa với công ty mới. Tài liệu, báo cáo điều tra thị trường xem không hết, còn có một đống số liệu tài vụ lộn xộn, quả thật còn bận hơn rất nhiều so với trước kia.

“Qua kì lính mới rồi thì sẽ không bận như vậy nữa, cũng không cần phải ở lại Thượng Hải suốt.” Lý Thanh Đàm cầm cốc nước đi rót nước, vừa đứng lên, nửa người trên là tây trang, phía dưới lại vẫn mặc quần ngủ mà lúc trước Vân Nê mua cho anh.

“Này!” Vân Nê không nhịn được mà nở nụ cười: “Anh cứ mặc như vậy mà họp cả một ngày à?”

“Sao thế?”

“Anh cũng không sợ bị lãnh đạo trong công ty anh trông thấy à?”

Lý Thanh Đàm ngồi lại trước máy tính, một tay cởi cà vạt ra, lại mở hai nút cổ áo: “Anh sẽ không đột nhiên đứng lên khi đang ở trong cuộc họp đâu, nhưng mà——”

Anh nhớ lại một câu chuyện nhỏ thú vị phát sinh lúc họp, cười một tiếng, chia sẻ với cô: “Hôm nay công ty có một vị đồng nghiệp, lúc kết thúc cuộc họp thì quên tắt video, khi thay quần áo tất cả người của công ty đều nhìn thấy quần lót anh ta mặc, hình tứ giác, còn là hình chú bọt biển tinh nghịch nữa.”

Vân Nê cười một lúc lâu, hết hơi mà hỏi: “Vậy lúc nào anh ta phát hiện ra video còn chưa tắt vậy?”

“Lúc nhận được điện thoại của thư ký của anh ta.” Lý Thanh Đàm uống hai hớp nước: “Nhưng thứ nên lộ cũng lộ muốn hết rồi.”

“…” Tật xấu xấu hổ thay cho người ta của Vân Nê lại tái phát.

“Yên tâm, anh không nhìn.”

“Em cũng chưa có nói là không cho anh nhìn.” Cả mùa đông Vân Nê cũng không vận động nhiều, hơn nữa ngồi lâu khiến cả người, cột sống và eo đều rất mỏi. Gần đây dưới sự đề cử của Phương Miểu, cô bắt đầu tập một bộ Yoga dưỡng sinh.

Bộ quần áo Yoga tối màu ôm lấy thân thể lồi lõm, theo một số động tác, càng hiện rõ những chỗ vượt trội trên thân thể không sót một cái gì.

Cô còn vừa tập vừa nói chuyện phiếm, thể lực có chút không theo kịp, lúc nói chuyện còn hơi thở gấp. Cô cằn nhằn lải nhải, hồn nhiên không phát giác người bên kia video đã thay đổi ánh mắt.

“Tháng sau anh nhớ dành thời gian trở về một chuyến, anh cũng đã mấy kỳ chưa đi kiểm tra phục hồi rồi.” Vân Nê ngồi trên thảm Yoga, một giọt mồ hôi trên thái dương theo sườn mặt chậm rãi chảy xuống tới cằm.

“Anh biết rồi.” Giọng Lý Thanh Đàm có hơi khàn khàn.

Vân Nê cầm lấy khăn lau lau khuôn mặt, thanh âm vẫn có hơi thở gấp: “Anh đừng uống nước lạnh, em nghe thấy giọng anh có hơi khàn rồi. Anh đừng có mà cách ly còn chưa xong, ngược lại trở thành tội nhân của Thượng Hải đấy.”

Anh nhắm mắt lại: “Đàn chị à.”

“Hả?”

“Em đừng nói nữa.”

“?” Vân Nê mù tịt nhìn anh: “Sao thế, sao lại không cho em nói, em nói sai cái gì à? Không phải là em chỉ bảo anh đừng uống nước lạnh thôi sao?”

Lý Thanh Đàm nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng không ngừng mấp máy của cô, hầu kết khẽ chuyển động: “Em mà còn thở gấp nữa, thì không phải là chuyện mà uống nước lạnh có thể giải quyết đâu.”

“…”



Đại học Khoa học kỹ thuật khai giảng vào tháng tư, học kỳ này Vân Nê chuyển ra khỏi ký túc xá. Đây là năm học thạc sĩ cuối cùng của cô, lúc trước cô đã đồng ý với giáo sư Chu học thẳng lên tiến sĩ, so với những bạn học đang bận chuẩn bị xuất ngoại hoặc chạy tới Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu hay Thâm Quyến, cô rõ là rảnh rỗi hơn hẳn.

Kỳ nghỉ cuối tuần, chiều thứ sáu Vân Nê đã kết thúc công việc lặt vặt ở chỗ giáo sư Chu, lại chạy đến Thượng Hải ngay lập tức. Lý Thanh Đàm quá bận rộn, bận đến nỗi thậm chí cả một tháng cũng không có lấy một ngày nghỉ. Cô không thể làm gì khác hơn là từ bỏ thời gian ngủ, chạy đến Thượng Hải tìm anh.

Ra khỏi ga tàu cao tốc, Vân Nê đến bệnh viện Nhân Tể trước. Phương Miểu đi làm ở nơi ấy, nghe nói cô muốn đến, cô ấy vừa gặp đã cầm cồn khử trùng tới, cả người lẫn hành lý đều xịt hết tất cả một lượt cho cô.

“Thời kỳ đặc biệt, mình là nhân viên y tế, với tư cách là người nhà của nhân viên y tế, cậu không thể lơ là.” Bệnh viện có quy định không được tự ý mặc blouse trắng chạy ra bên ngoài. Lúc Phương Miểu đi ra không kịp thay quần áo, cô ấy bèn cởi ra vắt trên cánh tay, bên trong chỉ có một cái áo mỏng manh.

Cổ chữ V, trên một nửa phần xương quai xanh lộ ra còn có một số ừm… Dấu vết sau khi làm cái gì kia.

Vân Nê không nhìn nữa: “Hay là cậu vẫn nên mặc áo vào đi.”

“Sao thế?” Phương Miểu cúi đầu nhìn, bừng tỉnh cười nói: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi hả? Thấy một dấu hôn còn xấu hổ như vậy?”

“Cũng bằng tuổi cậu á.”

Phương Miểu cũng thấy rất khó hiểu. Nhiều năm trôi qua như vậy, cô ấy và Vân Nê có thể đã trải qua những con người và sự việc không giống nhau, hai người như thể đã đổi tính cách cho nhau vậy.

Phương Miểu cũng tranh thủ thời gian trống để đi ra, uống hết hộp sữa bò thì phải đi về: “Ngày mai mình nghỉ, cùng nhau ăn một bữa nhé, kêu cả vị kia nhà cậu nữa.”

“Được, Chung Diễm có đi không?”

“Sao thế, anh ấy đi thì hai người sẽ không đi hả?”

“Cũng không phải.” Vân Nê sờ sờ chóp mũi: “Nếu anh ấy đến, mình về đánh tiếng trước cho Lý Thanh Đàm, để phòng hai bọn họ gặp nhau lại đấm nhau.”

Phương Miểu bật cười: “Được rồi, anh ấy không đi, gần đây cũng không có ở Thượng Hải.”

“Vậy gặp lại sau nhé.”

Bệnh viện Nhân Tể cách khu thương mại tài chính Lục Gia Chủy không xa, Vân Nê vừa mới lên xe taxi đã nhận được điện thoại của Lý Thanh Đàm.

Mấy năm nay cô chạy đến Thượng Hải không ít lần, không tính là xa lạ với đường xá ở đây, gửi cho anh vị trí: “Nếu mà không kẹt xe thì có thể đến gần chỗ công ty anh sớm thôi. Hôm nay khi nào thì anh hết giờ làm?”

“Còn có một cuộc họp nữa, nhưng mà sáu giờ là có thể đi. Khi nào em sắp đến thì báo với anh một tiếng, anh tìm người xuống đón em.”

“Không cần đâu, em ở gần đó tìm một quán coffee chờ anh là được rồi.” Vân Nê nói tiếp: “Đúng lúc em cũng có hơi đói bụng rồi.”

“Dưới lầu công ty có quán coffee, em đừng đi xa.” Nói thêm vài câu, Lý Thanh Đàm vội vàng đi họp: “Tối nay gặp.”

“Bai bai.”

Đến nơi, Vân Nê xách hành lý đến quán coffee mà Lý Thanh Đàm nói kia, đi vào ngồi một lúc, lại nhận được điện thoại của Lý Thanh Đàm.

Anh trốn việc rồi.

Lúc đó Vân Nê đang chuẩn bị gọi đồ, sau khi nghe điện thoại xong lại đóng menu chọn đồ ăn lại, ngại ngùng nói không cần nữa với nhân viên phục vụ mặc Kimono.

Cô ra khỏi quán coffee, đi một đoạn đường khá dài rồi mà vẫn còn nhớ rõ ánh mắt người phục vụ kia nhìn cô, quả thật là mất mặt quá đi mất.

Khi gặp Lý Thanh Đàm mặt cô cũng không thể giảm bớt sự xấu hổ đó.

“Đều tại anh! Người ta còn tưởng là em vào uống ké nước.” Thậm chí Vân Nê còn muốn gào lên vài tiếng, nhưng đây cũng không phải là chuyện cô có thể làm ra.

Lý Thanh Đàm ôm lấy eo cô cười: “Vậy làm sao đây, bằng không thì bây giờ chúng ta quay lại nhé.”

“Muốn đi thì anh đi đi, phiền chết đi được.”

Ngoài miệng có nói dữ dằn thế nào đi nữa, nhưng cô vẫn là không chịu nổi sự nhớ nhung, bị anh nắm tay ép tựa vào cửa xe bên cạnh hôn đến lúc hít thở không thông. Cuối cùng Vân Nê cũng có cảm giác là đã gặp nhau.

Cô dựa vào trong lòng Lý Thanh Đàm, từ trong video call cũng có thể nhìn ra anh đã gầy đi rất nhiều, gặp nhau càng rõ ràng, góc cạnh đều gầy đi.

“Có phải anh lại không ăn cơm đàng hoàng không?” Vân Nê nâng gương mặt của anh, xem xét tỉ mỉ. Thịt của cô đâu, thịt mà cô vất vả cực nhọc nuôi đâu, sao không còn tí nào hết rồi vậy.

“Không có.” Lý Thanh Đàm hôn cô, tay chầm chậm niết: “Mùi nước hoa hôm nay của em sao có hơi giống cồn?”

“…” Vân Nê thấp giọng: “Lúc tới bệnh viện tìm Phương Miểu cậu ấy khử trùng cho em.”

“Ồ, vậy anh cũng phải khử trùng.” Hơi thở lại dần dần trở nên mờ ám, tiếng ưm bên môi tràn ra lại càng giống như thêm củi vào trong ngọn lửa.



Lý Thanh Đàm xem như là một SA được điều phối từ Melbourne tới, anh có cái nhìn sâu rộng về phương diện đầu tư tài chính, khả năng phán đoán mạnh mẽ, nhạy bén với một số cơn bão chính sách. Lúc trước anh đã được thăng chức từ A lên làm SA ở ngân hàng đầu tư Will chỉ trong nửa năm, hiện giờ được điều đến Thượng Hải, việc tiếp tục thăng chức sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian.

Anh ở tại căn hộ một người mà công ty cung cấp, xe cũng được cấp cùng khi nhận việc, tiền lương cũng là nhận thẳng lương năm.

Từ khu tài chính về chỗ của Lý Thanh Đàm mất nửa giờ đi xe, trên đường đi ngang qua một siêu thị gia đình, hai người dừng xe đi vào mua vài thứ.

“Buổi tối có ăn ở nhà không?” Vân Nê kéo cánh tay của Lý Thanh Đàm, anh đẩy xe đẩy, liên tục thả đồ vào trong xe.

Lý Thanh Đàm: “Theo ý em.”

“Vậy không ra ngoài.” 

“Được.” Bây giờ Lý Thanh Đàm cũng sẽ xuống bếp, có vài món anh còn làm ngon hơn so với Vân Nê. Anh đã chọn một ít thịt và rau dưa.

Vân Nê đột nhiên nói: “Ngày mai em cũng không muốn ra ngoài.”

“Vậy anh cũng mua đồ ăn cho ngày mai.”

“Được—— À không được.” Vân Nê đỡ lấy cà chua mà anh chọn xong đưa tới: “Phương Miểu hẹn chúng ta mai đi ăn.”

“Anh cũng phải đi?”

“Đương nhiên rồi.”

“Chung Diễm có đi không?”

“Anh ấy không đi.”

“Vậy tại sao anh phải đi.”

“Anh đi để trả tiền đó.”

Lý Thanh Đàm cười thành tiếng, ngược lại lại hỏi: “Em ở lại đây mấy ngày?”

“Nhiều nhất là ba ngày.” Vân Nê đột nhiên nhớ tới cái gì đó: “Anh trốn việc như này thật sự không vấn đề gì chứ?”

“Có vấn đề cũng trốn rồi.”

“…”

Ra khỏi siêu thị, hoàng hôn ập đến, đô thị phồn hoa dần xẩm tối. Vốn là trước 6h là có thể về đến nhà, thế mà phải kéo dài đến 6h30 xe mới tiến vào tiểu khu.

Lý Thanh Đàm chạy thẳng đến gara, một tay xách mớ đồ vừa mua, một tay xách vali hành lý của cô: “Có mệt không?”

“Em không mệt.” Vân Nê cảnh giác nói: “Nhưng nếu xuống bếp thì có hơi mệt nha.”

“…”

Anh khẽ nhướng mày, không nói gì, nhưng Vân Nê rất nhanh đã cảm nhận được một việc còn mệt hơn so với xuống bếp cả ngàn lần.

Từ hoàng hôn đến màn đêm, ánh trăng rọi vào trong nhà, túi mua sắm rơi xuống nơi cửa ra vào, một gốc cây hành không chịu nổi cô đơn đã vươn cái đầu ra bên ngoài.

Vali hành lý ngã ở góc tường.

Áo vest của đàn ông và áo thun mùa hè của phụ nữ rải rác trên sàn nhà, sắc đen thâm trầm pha với mấy vệt sáng không nên có, một đường kéo dài vào phòng ngủ.

Giường ngủ hỗn độn, tiếng nước chảy trong phòng tắm, trước cửa sổ sát đất còn có dấu tay chưa khô, láng máng nhìn thấy mấy phần cảnh tượng đen tối lúc nãy.



Tiếng nước trong phòng tắm còn chưa ngừng lại, Lý Thanh Đàm tùy ý quấn một cái khăn ở bên hông bước ra khỏi phòng tắm, tiện tay kéo vali hành lý ngã trên mặt đất rồi lại đi vào trong.

Trong phòng tắm dần dần lại truyền ra những tiếng động nóng tai đỏ mặt.

“Lý Thanh Đàm, anh đừng nhúc nhích…”

Đợi cho đến lúc hai người tắm rửa xong đi ra thì đã đến đêm khuya.

Bụng Vân Nê kêu vang, quấn cái chăn lông nhung kẻ, không có sức lực gì nằm trên sofa xem TV. Trong phòng bếp kiểu mở, Lý Thanh Đàm đang nấu mì cho cô.

Trong nhà chỉ còn lại mấy gói mì ý ăn liền, xử lý không mấy khó khăn, tiết kiệm được chút thời gian so với đặt món bên ngoài.

Lúc Lý Thanh Đàm luộc mì, anh làm nóng cốc sữa bò cho cô trước. Trước kia Vân Nê đều cảm thấy không vấn đề gì, hôm nay làm vài chuyện bình thường chưa từng làm, cũng nếm vài thứ bình thường chưa từng đụng vào, nhìn thấy cốc sữa bò kia, sao mà nhìn thế nào cũng thấy quái dị.

Cô mím môi: “Không muốn uống.”

Lý Thanh Đàm cũng không ép, anh xoay người đặt cốc lên bàn trà, lại vòng chân quay về phòng bếp. Cơm nước xong, hai người cùng nằm trong chăn, xem hết một bộ phim điện ảnh.

Nam nữ chính nhiều lần trải qua gian khổ, loại bỏ muôn vàn khó khăn mới đến được với nhau, cuối cùng cũng vui vẻ hạnh phúc.

Vân Nê cảm động rớt hai giọt nước mắt, Lý Thanh Đàm vươn tay rút tờ khăn giấy để vào trong tay cô, cũng không thể nào hiểu nổi tại sao con gái nói khóc là có thể khóc luôn được.



Ngày hôm sau, thầy của Phương Miểu nhận một cuộc phẫu thuật đột xuất, với tư cách là trợ lý cô ấy phải vào phòng phẫu thuật, chỉ có thể hủy bỏ bữa hẹn.

Hôm qua Vân Nê và Lý Thanh Đàm không mua nhiều đồ ăn lắm, cả hai ngủ thẳng đến giữa trưa, lại lười làm, nằm ở trên giường gọi hai phần ăn bên ngoài.

Tối hôm qua no nê ấm áp nên sinh hư hỏng, tiểu biệt thắng tân hôn, hai người lăn lộn đến rất khuya. Ăn cơm trưa xong, Vân Nê lại ngủ trưa một lúc.

Lý Thanh Đàm ở bên ngoài phòng khách xử lý công việc.

Sẩm tối, Vân Nê đã ngủ đủ nên lại không muốn cứ ru rú ở nhà, túm Lý Thanh Đàm ra Bến Thượng Hải đi dạo một vòng, lại mua hai vé tàu.

Gió đêm xuân trên sông Hoàng Phố có hơi man mát, Lý Thanh Đàm cởi áo khoác choàng trên vai cô.

Vân Nê rúc trong lòng anh, nhìn các tòa nhà cao tầng bên kia sông, đột nhiên nói: “Mùa hè năm nay, chúng ta đến thôn Lão Châu đi. Em nghe Lương Sầm nói nơi đó bây giờ trở nên rất đẹp.”

Lý Thanh Đàm cầm tay cô, trả lời một tiếng được.

Vân Nê ở Thượng Hải quấn lấy Lý Thanh Đàm ba ngày. Sáng hôm phải đi, Lý Thanh Đàm lái xe đưa cô đến nhà ga. Cô thì không có vấn đề gì, ngược lại anh bắt đầu trở nên chán nản.

Cô nói rất không lưu luyến: “Tàu của em sắp kiểm vé rồi, em đi đây, chờ có thời gian rảnh em lại đến thăm anh. Anh nhớ ăn cơm đầy đủ nhé.”

Lý Thanh Đàm đành thở dài, buông tay ra: “Chú ý an toàn, về đến nơi thì gọi cho anh.”

“Biết rồi!” Cô vẫy tay, ngoảnh đầu chạy vào trong nhà ga.

Sau lúc đó mãi cho đến kỳ nghỉ hè, Vân Nê và Lý Thanh Đàm đều trải qua cuộc sống đất khách quê người như vậy. Nhưng cũng may cô đi học, thời gian tự do nhiều, chỉ cần rảnh là lại chạy tới Thượng Hải.

Bữa cơm Phương Miểu nợ kia, cũng được bù lại sau một lần nào đó cô tới Thượng Hải. Chỉ là lần đó Chung Diễm cũng tới.

Anh ta và Lý Thanh Đàm nói như thế nào đây nhỉ.

Có thể là trời sinh tính khí không hợp đi, không thể nói với nhau hơn nửa câu. Ăn một bữa cơm, điều duy nhất hai cô gái cảm thấy vui mừng là họ không có đánh nhau.

Cuộc thi đại học năm nay bởi vì lý do dịch bệnh mà bị trì hoãn một tháng, kỳ nghỉ hè cũng theo đó mà chậm một tháng. Nhưng mà việc này đối với Vân Nê và Lý Thanh Đàm mà nói thì ảnh hưởng không lớn.

Trước ngày thi đại học một ngày, hai người bọn họ đều để trống ra vài ngày nghỉ, trở về Đồng Thành một chuyến.

Mấy năm nay tuy Đồng Thành phát triển kém hơn đô thị ở tỉnh lị, nhưng tốt xấu gì cũng khác với sự tàn tạ năm đó, nhà cao tầng cũng mọc lên không ít.

Căn nhà cũ của bà ngoại Lý Thanh Đàm cũng bị quy hoạch để xây dựng lại thành phố, sơn màu đỏ vòng một vòng lớn quanh chữ “Dỡ bỏ” trên bức tường màu trắng.

“Vậy chẳng phải anh đã trở thành đại gia bất động sản rồi à?” Từ trong ngõ nhỏ cũ đi ra, Vân Nê cào cào lòng bàn tay của Lý Thanh Đàm: “Vậy em nên ôm chặt đùi của anh mới được.”

Anh “Ừ” một tiếng: “Trở về cho em ôm.”

“Lý Thanh Đàm!” Vân Nê thẹn quá hóa giận: “Anh có thể nói chuyện đàng hoàng được không hả?”

Anh “Khì” một tiếng, nắm lấy đầu ngón tay của cô: “Oan uổng quá, sao anh lại không nói chuyện đàng hoàng. Lời anh nói chẳng lẽ không đứng đắn ư?”

“…”

Quả thật là!

Cạn lời!!

Hai người trở lại khách sạn, từ trên tầng 12 có thể nhìn thấy sông Trường Giang ở rất xa, láng máng còn có thể nghe thấy tiếng còi của tàu thủy.

Đồng Thành là thành phố ở phía Nam tỉnh An Huy, thời tiết mùa hè luôn cực nóng. Ánh mặt trời trên cao chiếu xuống, đến giữa trưa, thậm chí còn có thể nhìn thấy hình dáng sóng nhiệt trên mặt đường trơn bóng không một bóng người.

Vân Nê đứng trong phòng có điều hòa ăn kem cốc hết miếng này tới miếng khác. Thỉnh thoảng cô quay qua Lý Thanh Đàm, trong miệng còn đầy kem: “Nóng ghê, sớm biết như vậy, chúng ta tới trước một tháng thì tốt rồi.”

Cô ăn xong một cốc, còn định vươn tay ra lấy một cốc nữa.

Lý Thanh Đàm vỗ lên mu bàn tay của cô: “Ăn ít thôi.”

“…” Vân Nê co chân, nghiêm túc nhìn anh: “Nói thật, bây giờ bộ dạng anh quản em cứ giống như bố em ấy.”

“Giống như ông nội em thì anh cũng sẽ không để cho em ăn cốc nữa đâu.” Anh từ trước máy tính ngẩng đầu nhìn qua: “Em đếm xem hôm nay em đã ăn mấy cốc rồi?”

“Một cốc, hai cốc, ba cốc——” Vân Nê đột nhiên ôm cánh tay anh, giọng điệu mềm mại: “Chỉ ăn một cốc nữa thôi, được không?”

“Đàn chị.”

“Hả?”

“Cho em một lời khuyên nhỏ.” Lý Thanh Đàm nói: “Dáng vẻ làm nũng này, nếu như dùng ở chỗ khác, như là——”

Trên giường.

Hai chữ này anh không nói ra tiếng, nhưng Vân Nê nhìn khẩu hình cũng nhìn ra được: “…”

Anh cười nói tiếp nửa câu sau: “Sẽ rất có hiệu quả.”

Vân Nê vô cùng xấu hổ, cầm cái gối trên tay qua che mặt anh: “Em thật sự sắp bị cái mồm này của anh làm cho tức chết!”

Anh nín cười, tay đặt lên lưng cô đề phòng cô ngã xuống.



Hoàng hôn chiều tà ập đến, cuối cùng Vân Nê vẫn tiêu diệt sạch hai cốc kem còn lại kia. Cô mặc cái váy hoa, mang dép rồi đi ra bờ sông với Lý Thanh Đàm.

Thôn Lão Châu khác với trước kia, bây giờ dần dần cũng trở thành một địa điểm tham quan có tiếng của Đồng Thành. Hằng năm đều sẽ có không ít người đặc biệt tới đây để check in.

Những con thuyền bị hỏng ở men sông trải qua gió thổi nắng phơi dần dần bị ăn mòn, tay hễ chạm một cái là sẽ rớt xuống một đống rỉ sắt, nếu có người ngồi lên nữa thì không ổn.

Vân Nê bị Lý Thanh Đàm cầm tay đi ở bờ sông. Thật ra nước sông ở xa không hề đục như khi nhìn thấy, cô cố tình giẫm lên nước sông vỗ lên bờ, làm bắn lên trên giày của anh.

Cô vừa giẫm vừa hỏi: “Nghe nói Tưởng Dư muốn kết hôn hả?”

“Chắc vậy, dù sao cậu ấy cũng già đầu rồi mà.”

“Này, anh làm rõ ràng tình hình đi được không, Tưởng Dư còn nhỏ hơn em một tuổi đấy.” Vân Nê chọc bả vai anh: “Sao anh không biết xấu hổ mà nói người ta già đầu rồi vậy?”

Lý Thanh Đàm bỗng nhiên thở dài: “Hình như cũng phải ha. Cho nên, lúc nào em có thể để cho anh trải qua cái cuộc sống hợp pháp này.”

“Vậy thì xem anh thế nào thôi.” Vân Nê quay lưng lại, đối mặt với anh, thụt lùi về phía sau: “Chẳng lẽ anh không nên bày tỏ cái gì đó trước à?”

“Bước đi đàng hoàng.”

Lý Thanh Đàm đột nhiên dừng bước, hoàng hôn ôm lấy thân hình thẳng tắp thon dài của anh. Thiếu niên với cánh tay gầy gò trải qua sự mài giũa của năm tháng đã trở thành một người đàn ông trưởng thành có thể gánh vác cả bầu trời.

Anh nhìn chằm chằm vào cô: “Vậy nếu như bây giờ anh cầu hôn, em có thể đồng ý không?”

“Hả?” Hiển nhiên là Vân Nê có hơi bị dọa, rồi sau đó lại bối rối không nói nên lời: “Vậy vậy vậy cũng không thể đột nhiên như vậy chứ?”

“Cầu hôn không phải là nên bất ngờ không kịp đề phòng ư?” Lý Thanh Đàm nhìn vẻ mặt càng lúc càng căng thẳng của cô, bỗng nhiên anh đi về phía trước từng bước, ôm người vào lòng: “Đợi tới mùa hè sau, chúng ta kết hôn nhé.”

“Được ạ.” Vân Nê cũng dùng sức ôm lại anh, cằm để lên bả vai anh cọ cọ: “Em rất thích mùa hè.”

Nó nồng nhiệt mà đẹp đẽ, tuy rằng ngắn ngủi, nhưng chỉ cần có nhau, mỗi mùa hè sau này đều là những kỷ niệm đáng nhớ.