Kể từ khi Trần Kiều dọn về, Lý Tồn Căn cười rất nhiều, gần đây anh cũng thoải mái hơn trước. Anh luôn nỗ lực vì cô, đến sáng là đi nấu ăn, ăn xong thì đưa cô đi làm. Nếu buổi tối cô không tan ca hay xã giao, thì anh đợi cô tan làm để về nhà cùng nhau.
Vì chỗ làm khá xa nên trong thời gian ngắn cứ xem như đi chơi vậy, còn về lâu về dài sẽ rất vất vả. Nghề sửa ô tô bộn bề thật sự, phải làm việc cả ngày chẳng khác việc khai thác than là bao, khác biệt duy nhất là hai mắt vẫn sạch sẽ.
Anh thường tắm ở chỗ làm một lần, về nhà thì tắm thêm lần nữa. Lại hay tăng ca bất chợt, tan làm quá muộn sẽ không kịp đón cô nên Trần Kiều bảo anh cứ về thẳng nhà đi. Anh lo rằng nhà sẽ bị bẩn, cô ưa sạch sẽ nên chắc không chịu nổi đâu, anh nghe xong chỉ cười cười, chưa từng làm theo một lần.
Đôi khi anh mệt đến mức không mở nổi mắt mà cứ cố chấp nấu ăn cho cô, Trần Kiều bất lực trước sự bướng bỉnh của anh, chỉ là chẳng có lý do gì để tức giận cả, cũng có chút đau lòng vì anh vất vả quá. Cô rót một ly nước ấm, đặt vào tay anh, cầm lấy cái muôi múc canh: “Anh đi nghỉ ngơi đi, hôm nay em sẽ làm.”
Anh lùi lại một bước, một tay đặt lên eo cô, gác cằm lên đầu cô, nhắm mắt nói: “Ừm.”
Trần Kiều vừa xào rau, vừa muốn đuổi kẻ bám người như cún này ra khỏi bếp, nhưng anh quá vô lại, cô đi một bước là anh đi theo một bước. Lúc ăn cơm cũng ngồi sát bên cạnh cô, Trần Kiều nghĩ ngợi rồi đề nghị: “Anh sắp tốt nghiệp rồi, đến lúc đó đổi công việc khác đi. Công việc bây giờ quá cực.”
Mặt anh gần như vùi vào bát, tuy không đói lắm nhưng cứ để cô ăn cơm một mình thì cô đơn thật, thế nên anh nhất định đòi ăn cùng cô: “Anh thích sửa xe lắm, khi nào nhận được bằng tốt nghiệp anh sẽ tìm nơi tốt hơn, tiền lương cao hơn một chút càng tốt. Bây giờ anh chưa định đổi.”
Cả ngày phải làm việc liên tục thế này, anh cũng không chịu nổi, anh vẫn làm vì hiện giờ đã có chút thành tích trong nghề, có kỹ thuật rồi sẽ có sức mạnh. Bây giờ là lúc tốt nhất để ở bên Trần Kiều, anh thà làm việc chăm chỉ hơn một chút, đỡ hơn bị cô xem là bất tài, anh phải có năng lực để có thể chăm sóc cô thật tốt, nếu không có tiền chắc chắn không thể nào làm được.
Vì chuyện này liên quan đến thể diện nên anh không muốn kể cô nghe, anh không giỏi nói dối, tuy có vài lần làm nũng, nửa đùa nửa thật nói rằng công việc hiện tại quá mệt mỏi, đôi khi cũng muốn cô yêu chiều mình một chút. Trần Kiều nhìn anh ăn cơm xong, muốn vuốt tóc an ủi, nhưng thế thì thân thiết quá, cuối cùng cô không làm gì thêm.
Sau khi dọn dẹp bát đũa, cô cắt một ít hoa quả, bên ngoài không có tiếng động nào nữa, có lẽ anh đã về phòng ngủ. Trần Kiều cất trái cây vào tủ lạnh, sau khi rửa tay chuẩn bị làm một số việc, cô vào phòng khách, nhìn thấy chiếc chăn bông đang nhô cao trên ghế sô pha, cô bước đến thì thấy anh đã ngủ.
Ngồi xổm xuống vuốt lại mái tóc rối của mình, lộ ra nửa gương mặt thanh tú, cô nhẹ nhàng xoa xoa mặt anh: “Vào phòng ngủ đi.”
Anh hơi hé mắt, thậm chí còn không nhìn thấy ai, phải đưa tay chạm được vào cô mới dừng lại: “Em có đi ngủ không?”
“Em còn chưa vẽ xong, lát nữa sẽ ngủ. Anh đi ngủ trước đi.” Cô đứng dậy định vào phòng làm việc.
Anh lập tức ngồi dậy, ngáp một cái, chảy nước mắt: “Anh đi cùng em, anh không buồn ngủ.”
Vậy đó, dù cô có đi vào siêu thị mua một số thứ linh tinh, hay trở về nhà mẹ lấy đồ, chỉ cần anh không đi làm chắc chắn anh sẽ đi cùng, đảm bảo cô luôn trong tầm mắt mình. Ngày nào cũng dính lấy nhau không thấy mệt, việc nhỏ nào cũng muốn tự tay làm, chỉ cần có cô thì làm gì cũng thú vị.
Trần Kiều bất lực thở dài: “Em ở nhà mà, đêm hôm khuya khoắt thì đi đâu được. Rốt cuộc anh đang lo lắng điều gì hả?”
Bị Trần Kiều nói trúng tim đen, mặt anh đỏ lên, né tránh ánh mắt của cô rồi nắm vạt áo cô, mạnh mẽ bất chấp lý lẽ: “Anh không giám sát em, anh không buồn ngủ thật mà, chỉ là chán quá nên mới chợp mắt chút thôi.”
“Anh tỉnh rồi, anh sẽ đọc sách trong phòng làm việc. Em cứ làm việc của mình đi, anh không làm phiền em đâu.” Trần Kiều thấy anh như thế này thật bất thường, lẽ nào bị mắc bệnh tâm lý ư.
Cô bóp chặt vai anh, mặt đối mặt nhìn nhau: “Em thấy làm việc một mình sẽ tốt hơn, đạt hiệu quả cao. Anh đi ngủ đi.”
Mặt mày ủ rũ, giống như chú cún bị hất hủi, giận dỗi, quay người lại nhưng không chịu rời đi. Anh đã hứa sẽ không làm phiền cô rồi mà cô vẫn không chịu, anh muốn ở bên cạnh cô, chỉ cần ngửi mùi hương của cô thôi là anh đã rất yên tâm rồi, nhưng sợ vướng víu sẽ khiến cô khó chịu. Đành im lặng, chống cự một cách thụ động.
Phòng tuyến tâm lý của cô bị anh phá vỡ hoàn toàn, Trần Kiều cứng rắn khẳng định: “Hai người yêu nhau phải cho nhau không gian riêng, không thể ở bên nhau 24/24 được. Ngay cả khi yêu em mãnh liệt đến đâu đi chăng nữa thì cũng có những bí mật mà, đồng thời sự thủy chung phải tồn tại mãi mãi mới có thể cùng nhau bước trên một chặng đường dài, tình cảm nồng nàn đến mấy rồi cũng sẽ nguội lạnh.”
Anh khổ sở vò tóc, không dám nói tình cảm của mình sẽ mãi mãi nồng ấm, nhưng sao có thể nói nguội lạnh là nguội lạnh được. Hơn nữa hiện tại cũng đâu quá mức mãnh liệt, rõ ràng rất bình thường mà. Anh đưa ra một ví dụ để phản bác lại: “Mỗi ngày chúng ta đều phải đi làm, trừ lúc ngủ ra chúng ta chỉ ở bên nhau được vài giờ thôi, nên cũng chẳng thể gọi là quá thân mật được. Anh đã không thấy em hơn nửa ngày rồi, ở chung với nhau một chút thì tính là gì chứ” Đối với anh vẫn chưa đủ.
“Với lại…” Anh nhìn cô rồi cúi đầu, trong lòng buồn bã chán nản không nói nên lời: “Dù anh có đắm chìm trong đó, hay cố gắng đến gần em, em cũng chẳng thích anh. Nếu không tiếp tục thế này, với em anh còn gì đặc biệt nữa, đến khi em gặp một người đàn ông tốt hơn, thì sẽ, sẽ…”
Anh tự ti đến thế, cứ nghĩ mình không có sức ảnh hưởng, gần như không dám đánh giá cao vị trí của mình trong lòng cô. Trần Kiều kéo anh lên, đi vào phòng ngủ rồi cùng nằm vào chăn bông, anh gối đầu lên ngực cô, cả hai hoàn toàn trần trụi, chỉ mặc mỗi quần lót.
Lúc bị anh cởi đồ, Trần Kiều cố gắng giữ bộ đồ ngủ của mình, nhưng anh cứ cọ qua cọ lại, tới khi nhận ra thì cô đã trần như mộng. Cố đẩy cái đầu hư hỏng của anh ra, giữ lấy ngực mình, mặt cô ửng hồng: “Anh chỉ quan tâm chuyện này thôi sao. Đúng là em từng nói em không thích anh, nhưng chẳng đến mức một chút cũng không mà.”
Cô bắt đầu nghi ngờ liệu có phải cô đã quá lãnh đạm rồi không, hại anh thiếu cảm giác an toàn đến mức này? Nếu không thích anh sao cô có thể đồng ý sống cùng anh được, hơn nữa tinh lực anh khá dồi dào, nhiệt tình cực kỳ, còn rất thích thăm dò cơ thể cô, làn nào cũng làm như đòi mạng, nhiều lúc cô không chịu nổi nhưng chả bao giờ từ chối. Những biểu hiện này sao có thể nói là không thích được.
Bất mãn vì bị đẩy ra, anh quay mặt chui vào chăn bông, hai chân ôm lấy cô, hai má áp vào bầu ngực nhũ mềm mại, thở dài thoải mái, cơn buồn ngủ lại ập đến. Trần Kiều hết nói nổi, anh thích vùi mặt vào ngực cô ngủ thật đấy, thỉnh thoảng khi anh ngủ say cô có đẩy ra, nhưng lần nào tỉnh dậy cũng thấy mình đang ôm đầu anh.
“Ít quá, không đủ.” Anh rất buồn ngủ nhưng vẫn lẩm bẩm.
Lần trước Trần Kiều từng nói qua loa với Mạnh Dự rằng anh là em họ của cô, Lý Tồn Căn nhớ rất rõ. Cô mang về một túi hạt giống, nghe đồng nghiệp nói rất khó trồng, thử mấy lần vẫn không nảy mầm, cô bực bội ném chiếc xẻng nhỏ xuống, suýt nữa đã tuyên bố sẽ không bao giờ trồng hoa nữa.
Lý Tồn Căn nhanh chóng lấy hạt giống đi trồng, anh làm nông rất giỏi, hạt nào vào tay anh thì nát hỏng cũng hóa thành vẹn nguyên. Chỉ sau hai tuần, hạt đậu nhỏ qua tay anh đã nhú lên một mầm non mềm mại, Trần Kiều kinh ngạc, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của cô, anh đắc thắng: “Chị họ, xem em trai chị có giỏi không?”
Trần Kiều nén cười khịt mũi, ngẩng đầu miễn cưỡng nói: “Cũng được đấy.”
Anh bất mãn lẩm bẩm, muốn cô khen thêm vài câu: “Chỉ cũng được thôi sao? Anh làm trâu ngựa cho em, chăm chỉ chịu khó đến thế mà.”
Cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt kiêu ngạo, đáng yêu: “Nào, ai bảo anh làm trâu làm ngựa đâu.”
Anh cười mập mờ, cúi đầu nói thầm ở bên tai cô: “Ban ngày làm trâu làm ngựa, ban đêm cũng làm trâu làm ngựa, lúc nào cũng dốc sức cày cấy.”
Bị sự mặt dày của anh làm cho khó chịu, hai má Trần Kiều dần đỏ lên, ánh mắt long lanh như sóng nước, không nói được lời phản bác nào. Đôi khi anh đi đón cô vô tình gặp đồng nghiệp, khi bị hỏi về thân phận của mình thì Lý Tồn Căn lại rất trịnh trọng nói: “Tôi là em họ của cô ấy.”
Rõ ràng ánh mắt anh đang ngập tràn tình yêu, dán chặt vào người cô không nỡ xa như thế mà, còn khi thấy đồng nghiệp nam nói chuyện với Trần Kiều, anh sẽ trừng mắt nhìn người ta. Hà Thư bèn trêu chọc Trần Kiều: “Em họ của cậu thật thú vị.”
Nhiều người xung quanh cô rất thích anh, Hà Thư cũng khen ngợi anh, nói anh đối xử với cô rất cẩn thận, cao ráo lại đẹp trai, không tự tin đến mù quáng như đàn ông thời nay. Trần Kiều chả giấu gì chuyện này, cô vẫn thích nghe người khác khen Lý Tồn Căn, ít nhất hiện giờ cô không chọn nhầm người.
Cơ thể của Chu Ngọc Phân đã cải thiện rất nhiều sau vài lần châm cứu, dù những ngày mưa bà vẫn còn đau, nhưng bà không còn hay khó chịu và khó ngủ như trước nữa. Lý Tồn Căn rất để tâm đến bà, cô có thể thấy được anh đang vụng về lấy lòng, nhưng Chu Ngọc Phân thì không chấp nhận anh, sau khi sức khỏe tốt hơn đã trở về núi sống.
Anh thường hầm canh dinh dưỡng, vào những ngày nghỉ sẽ cùng Trần Kiều đến thăm bà. Trong mắt Chu Ngọc Phân chỉ thấy mỗi con gái, bà hầu như chả chào hỏi gì Lý Tồn Căn, cũng không thích nói chuyện với anh, những món canh kia mang lên thế nào thì cầm về thế đó.
Trần Kiều không biết nên an ủi anh ra sao, thấy anh chán nản đến mức không muốn nói chuyện, thôi cứ để anh yên thì tốt hơn, nếu nói ra sự thật rằng mẹ mình không thích anh chắc anh sẽ rất khó chịu. Nhưng khi về nhà thì Chu Ngọc Phân đã gửi tin nhắn, không phải bà từ chối thành ý của hai người, mà bởi vì bà sống trên núi phải ăn chay, cũng lâu rồi bà không thích ăn thịt nữa, nên yêu cầu họ mang về.
Nhìn chằm chằm vào điện thoại cười một tiếng, Trần Kiều đưa cho Lý Tồn Căn xem tin nhắn, anh mới yên tâm, nở một nụ cười. Về sau, khi đến thăm Chu Ngọc Phân anh đã đổi thành món súp nấm hay đại loại vậy.
Vì Trần Kiều luôn tránh nhắc đến Lý Tồn Căn trước mặt Trần Học Binh, đôi khi không cẩn thận bị lộ “đuôi chuột” nhưng vẫn cố sức che giấu, nên một thời gian sau Trần Học Binh mới phát hiện ra sự tồn tại của anh, tất nhiên ông rất tức giận. Lúc biết được chuyện của Mạnh Dự, ông cũng nghi ngờ Lý Tồn Căn có thực sự quấy rối con gái mình hay không, nhưng cô chỉ trả lời cho có lệ, ông nghĩ rằng Trần Kiều không có lý do gì nói dối vì bọn buôn người, bèn tin cô mà không cần xác nhận.
Hôm đó, bỗng phát hiện người sống cùng Trần Kiều chính là người nhà quê đã mua cô, ông cực kỳ bực bội, còn Chu Ngọc Phân đã sớm biết, nhưng thái độ cứ dửng dưng như thế ông thật sự không hiểu được. Ông đã nói chuyện với Trần Kiều nhiều lần, nhưng cô không chịu chia tay với người đàn ông đó.
Không thể lay động được cô nên Trần Học Binh đã gặp thẳng Lý Tồn Căn, đầu tiên định đưa tiền cho anh để anh rời đi, sau khi bị từ chối thì ông nói sẽ báo cảnh sát bắt anh. Lý Tồn Căn chưa bao giờ đối mặt với tình huống như vậy, anh rất lo lắng, anh không thể xung đột trực tiếp với Trần Học Binh, cũng không muốn thuận theo ý ông rời bỏ Trần Kiều, mềm không được mà cứng cũng chẳng xong.
Trần Học Binh cười lạnh, Lý Tồn Căn quay về thì gặp phiền phức ngay, nơi anh làm việc thường xuyên bị côn đồ địa phương đến quấy rối. Ông chủ đầu to như cái phễu, khi biết được lý do thì cố gắng thuyết phục anh đổi việc.
Anh cũng không biết mình đã đắc tội với ai, nhưng cũng rất dễ đoán, anh không thích nói chuyện khi làm việc. Ngay cả khi có mâu thuẫn với khách hàng, anh sẽ giải quyết trực tiếp ngay, về cơ bản chẳng ai đến tìm anh gây rối cả. Người duy nhất đắc tội gần đây chính là Trần Học Binh, giọng điệu ông khi nói chuyện luôn thể hiện mình là doanh nhân thành đạt công chính liêm minh, ông làm thế với anh cũng không có gì lạ.
Mất việc, hằng ngày anh vẫn đi sớm, tối thì đi đón Trần Kiều. Hơn một tháng nay cô cũng không phát hiện ra, chính Chu Ngọc Phân hỏi cô dạo này Lý Tồn Căn như thế nào, cô mới biết được thủ đoạn của ba mình.
Tranh thủ ngày nghỉ, cô nói với bạn là đi tắm suối nước nóng, anh đang ăn cơm thì ngừng lại: “Có muốn anh đưa em đến đó không? Trước đây anh từng chạy chở khách ở đó nên biết đường ấy.”
Trần Kiều cúi đầu im lặng, đũa chống cằm: “Anh không đi làm sao? Em thấy dạo này anh đi làm không đều, hay đi chung đi.”
Anh chớp mắt giả vờ thản nhiên: “Không, anh bận lắm. Anh đưa em đến đó thôi.”
Nói dối, cô khẽ khịt mũi, Trần Kiều cũng chẳng nói muốn anh đưa hay không. Cơm nước xong xuôi thì cô mang vali nhỏ ra chuẩn bị xuống lầu, thấy anh đi theo thì mới nói rằng đã đặt xe với bạn, không cần anh đưa.
Anh tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy cô, thì thầm nũng nịu: “Vậy thì hãy nhớ đến anh nhé.”
Đã đầu tháng 11, nhiệt độ không khí giảm xuống nhanh chóng, hà hơi là thở ra một làn sương trắng. Nơi này có nhiều ngõ hẻm, thuộc khu chợ đồ cũ, cách thành phố khoảng 70-80km, dưới đất rất nhiều người chen chúc nhau qua lại.
Thoạt nhìn như một con dốc mảnh mai không có điểm cuối, nhà cửa hai bên dày đặc như rừng, ngoài cửa sổ treo đầy quần áo. Nước thải không biết từ đâu tụ thành dòng suối nhỏ đen ngòm, mà không khí lại tràn ngập mùi thơm của bánh nướng.
Trần Kiều, mặc quần áo tươi sáng, xinh đẹp sạch sẽ, đứng bên cạnh trụ đá dưới cầu giậm chân. Cô theo chân Lý Tồn Căn đến đây, giao hành lý cho bạn, vất vả tìm cớ ra ngoài chung cư ôm cây đợi thỏ, không lâu sau đã thấy anh lái xe ra, cô nhanh chóng bảo tài xế đuổi theo, sau đó thì được đưa đến thế giới mới này.
Thời tiết rất lạnh, anh cùng vài người mặc áo choàng bằng vải lanh màu trắng, vạt áo ôm chặt lấy eo, lộ ra da thịt rắn chắc, một đòn gánh là một chuyến chuyển hàng. Mồ hôi đổ, mím môi, chạy nhanh như bay, gánh cong đòn gánh đi xuyên qua các con hẻm, cô nhìn ra việc này rất tốn sức, hẳn là anh đã ở đây đã lâu.
Trần Kiều nhìn thấy anh đã đi được 3 vòng rồi, cả buổi sáng chưa thấy anh đi ăn cơm nên lòng cô nặng trĩu, không biết đây là cảm giác gì nữa. Cuối cùng khi mặt trời ló dạng một chút, họ dừng lại, ngồi trên bậc đá trước cửa, thở hổn hển. Lý Tồn Căn cũng lấy chai nước ra uống một hơi cạn sạch, một bóng dáng cao gầy bước xuống, hơi quen thuộc, anh mở to mắt nhìn cô, khi nhận ra rồi anh lập tức bối rối như sắp khóc.
Tay chân đều đông cứng tại chỗ, mắt cô nhìn thẳng đi lướt qua anh, Lý Tồn Căn như trút được gánh nặng, bất giác đuổi theo. Cô đang đứng bên cầu đá, Lý Tồn Căn lau tay vào quần vài lần, căng thẳng đến mức nuốt nước bọt: “A Kiều, sao em lại đến đây, không phải em nói đi suối nước nóng sao?”
“Em không đến đây thì sao biết anh đã đổi việc, nói dối có vui không?” Cô quay lưng về phía anh, giọng có chút tức giận.
“À, cái đó, anh không thích nghề sửa xe cho lắm. Bây giờ nghề này cũng rất tốt. Tùy theo công sức mà kiếm được nhiều hơn hoặc ít hơn. Nửa tháng anh đã kiếm hơn một vạn, còn nếu khỏe hơn…”
Vai cô run lên dữ dội, anh hoàn toàn hoảng sợ, đi đến trước mặt thì thấy mắt cô long lanh nước, luôn miệng xin lỗi: “Anh xin lỗi, A Kiều. Không phải anh cố ý nói dối em đâu, đừng nghĩ anh không cầu tiến, anh cũng đang tìm việc, sẽ tìm được nhanh thôi, thật mà. Em đừng giận, đừng khóc.”
Muốn lau nước mắt cho cô, giơ tay lên lại thấy tay dính đầy bùn đất, do làm việc thô lâu ngày nên tay bị nứt nẻ, thô ráp, chạm vào mặt cô nhất định sẽ trầy da. Anh vén vạt áo lên, cẩn thận lau mặt cô: “Đừng khóc, A Kiều, anh không lười biếng đâu, anh sẽ kiếm thật nhiều tiền. Em hãy tin anh.”
“Anh! Anh!” Trần Kiều nghiến răng muốn chửi bới, nhưng lại mất khống chế nấc lên từng tiếng.
“Anh đáng yêu thế nên một khắc cũng không muốn xa anh, đúng không?” Mặc dù rất đau lòng khi thấy cô khóc, nhưng cô quá dễ thương, nhịn không nổi muốn trêu cô.
“Đáng ghét! Đáng ghét! Lý Tồn Căn, anh là tên đáng ghét!”
Cô muốn đưa anh về nhà, nhưng anh rất cứng đầu, nhất định phải xong việc để nhận lương thì mới đi. Chiều đó, anh thu dọn đồ đạc từ sớm, còn mời Trần Kiều đi ăn cơm ở một cửa hàng bình dân, sau một ngày Trần Kiều hoàn toàn mất bình tĩnh.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, kể từ khi tắm xong Trần Kiều không hề rời mắt khỏi anh, mặc dù đã khỏa thân rất nhiều lần rồi nhưng anh vẫn thấy xấu hổ. Đến khi phản ứng lại, anh phát hiện Trần Kiều đang nhìn chằm chằm vào vai mình, anh vội vàng che vết thương mỉm cười lấy lòng.
Trần Kiều yên lặng bước xuống giường, lục hồm thuốc tìm Povidone và thuốc mỡ, lại gần càng thấy vết thương của anh quá dữ tợn, vết hồng hồng sưng tấy như con giun đỏ. Cô nhẹ nhàng thổi rồi lấy thuốc bôi giúp anh, vì lo lắng nên nói chuyện không hề cân nhắc: “Ở nhà đã vất vả, vào thành phố cũng vất vả, anh ra đây làm gì chứ?”
Giọng điệu của cô vừa mỉa mai, vừa có chút giễu cợt, nhưng trong lòng cô lại không nghĩ vậy. Anh giấu đôi mắt long lanh như cún con, tay chân co rút theo bản năng, vò đầu bứt tóc: “Vì không thông minh như người khác, lớn rồi cũng không tìm được cách kiếm tiền, lại không dám làm chuyện phạm pháp.”
“Khổ cực như thế, sao anh không quay về.” Cô nghiêm túc lầm bầm, nhưng anh lại bị cô hù cho sợ hãi, âm thanh đau lòng: “Anh sẽ cố gắng, ngày mai anh đi tìm việc, phấn đấu trở thành một nhân viên văn phòng, em đừng nói thế mà.”
Dáng vẻ gấp gáp không chịu được, anh lại không dám nói gì phô trương trước mặt cô, vì sợ việc đó sẽ khó khăn. Đôi mắt Trần Kiều xót xa, cô quay đầu sang chỗ khác, nhịn xuống: “Em nói thật đấy, anh không cần thiết ở đây vì em, ép buộc bản thân, chẳng lẽ anh không thấy vất vả sao? Chưa bao giờ em thấy anh sống một cách thư thả cả.”
Có thể nói, anh gần như là người liều mạng nhất mà cô từng thấy, cả về tinh thần lẫn thể xác. Vẻ mặt Lý Tồn Căn ngập tràn lo lắng: “Anh sẽ không khiến mình trở thành gánh nặng cho em, em đừng đuổi anh đi. Anh muốn ở bên em, dù cho cuộc sống vất vả đến đâu, anh cũng thoải mái. Bắc Kinh tuy khó thích ứng nhưng cũng có nhiều chỗ đáng yêu mà.”
Anh sợ cô không thích, khoảng cách giữa hai người là vết thương nhạy cảm nhất trong lòng anh, ý kiến của người khác không quan trọng nhưng ánh mắt khinh thường của cô sẽ khiến anh chịu không nổi. May mắn thay, Trần Kiều không hề tỏ ra kiêu ngạo vì những gì mình có, cô luôn vị tha quan tâm thế đó, cô là niềm hy vọng mà anh không bao giờ buông bỏ đến cuối đời.
Trần Kiều bị anh ôm lấy, cô hôn lên vết sẹo nóng bỏng trên vai anh, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trầm giọng thổ lộ: “Nhưng mà, em cũng biết đau lòng. Rõ ràng anh kiên định tiến lên đến thế, sao lại khiến mình thê thảm như vậy. Em không chịu nổi, anh có hiểu không?”
Tựa như nghe được ngữ điệu thần tiên nào đó, không thể tin được mở to mắt, anh lắp bắp nói: “A, A Kiều, em nói gì vậy? Do anh đi bốc vác hả, em đau lòng vì anh sao? Vì sao chứ, em nói em không thích anh mà.”
Công việc này thực sự rất tốt, mặc dù khá mệt và bẩn, vai còn bị trầy nhưng A Kiều cảm thấy đau lòng, mọi thứ đều xứng đáng hết. Anh như một con cún trưởng thành, bổ nhào vào lòng Trần Kiều vừa hôn vừa gặm, kích động khó kiềm chế, nhỏ giọng thầm thì, lo sợ mình nghe nhầm: “A Kiều đau lòng vì anh, có phải em đã thích anh rồi không, ngày mai anh sẽ đi làm…”
Này, cô tức giận túm tóc anh, nâng mặt anh lên, khuôn mặt đỏ bừng như đang say rượu, càng che giấu càng lộ rõ: “Anh không kiếm được tiền thì sao có tiền để đi quyên góp, em muốn giám sát anh sửa sai. Sau này chắc chắn sẽ không dễ dàng gì đâu, thân thể sắp kiệt sức rồi kìa. Anh đổi việc khác đi.”
Anh chìm đắm trong niềm vui và hạnh phúc vô bờ bến, ôm chặt lấy cô xúc động nói: “Cảm ơn em, gặp được em thật tốt. Chắc kiếp trước anh là anh hùng vĩ đại nào đấy nên ông trời đã ban thưởng em cho anh.”
“Vậy thì kiếp trước em nhất định là kẻ ác ôn giết người phóng hỏa, mới xui xẻo gặp được anh.” Cô bất mãn lẩm bẩm.
Anh cứ trượt tới trượt lui trên người cô, quần áo đều bị cởi ra, động tác lộ liễu, trầm giọng nói: “Vậy anh muốn chuộc tội với em, ‘làm trâu làm ngựa’ để chuộc tội cho em.”
Mặt Trần Kiều nóng bừng, vì để ý đến vết thương trên vai anh nên chỉ có thể nắm lấy cánh tay anh. Cô run rẩy bảo anh cẩn thận đó, Lý Tồn Căn xoay người nằm xuống giường, ôm eo đỡ cô ngồi lên vật to lớn đã đứng thẳng, anh buông lỏng tay, để cả người cô ngồi vào.
Nhất thời rên lên một tiếng, cô run rẩy chống lên phần bụng rắn chắc của anh, mười ngón tay đan nhau, cô cứ như vậy mà bị làm mạnh mẽ trên giường lớn. Vì lời nói đó của cô làm anh hưng phấn quá độ, giày vò đến nửa đêm, dỗ dành cô đổi vài tư thế khiến cô xấu hổ đến mức chôn mặt đi.
Sau khi tốt nghiệp, Lý Tồn Căn đã sử dụng tất cả tiền tiết kiệm cùng mối quan hệ ở trường và chỗ làm cũ để mở một cửa hàng sửa chữa ô tô nhỏ, anh tự làm thợ sửa chính, công việc bẩn thiểu mệt nhọc gì cũng đều đến tay anh. Sau dần có tiếng tăm, được nhiều người thích hơn, hơn nữa tay nghề lại giỏi, không chặt chém nên cửa hàng đã đi vào quỹ đạo.
Vì sợ Trần Học Binh sẽ bắt anh rời khỏi Trần Kiều nên anh rất lo lắng, nhưng Trần Kiều trấn an rằng cô đã nói chuyện với ba mình, sẽ không can thiệp vào chuyện của anh nữa. Tuy rằng ngoài mặt an yên, nhưng trong lòng vẫn lo, dù sao anh cũng dốc sức đầu tư toàn bộ cho cửa hàng này.
Trần Kiều không nói chi tiết cho anh biết, Trần Học Binh rất mất bình tĩnh, thậm chí còn hù dọa rằng sẽ không để lại tài sản cho cô. Trần Kiều có công việc riêng, lại không có tính tiêu xài phung phí nên cô chả sợ đe dọa.
Bước ngoặt của việc này chính là Vương Bình, tim thai của đứa trẻ trong bụng quá yếu, nên cuối cùng đã ngừng đập. Sau khi bắt đầu chuyển dạ, cơ thể của Vương Bình bị tổn thương rất nhiều, cô ta luôn lâm vào trạng thái chán nản, nhiều lần Trần Học Binh phát hiện cô ta có khuynh hướng tự tử, nên càng để tâm đến Vương Bình hơn, muốn tìm một nơi tốt để phục hồi sức khỏe.
Sau khi nghe nói về chuyện của Trần Kiều và Lý Tồn Căn, Vương Bình thực sự đánh giá cao Lý Tồn Căn dù chưa từng gặp mặt, cô ta cảm thấy mình và đối phương đều có bản tính điên cuồng như nhau. Thậm chí còn đề nghị gặp mặt, nhưng Trần Kiều và Trần Học Binh không đồng ý nên đành từ bỏ, mà cô ta lại thuyết phục Trần Học Binh đừng cản trở họ, Vương Bình muốn xem hai người họ đi được tới đâu.
Cả con gái và vợ cũ đều không thể hiểu được tâm trạng của ông, Vương Bình cũng rất ủng hộ Lý Tồn Căn, mặc dù không thích anh chút nào, nhưng Trần Học Binh không còn cách nào khác ngoài việc mặc kệ.
Năm nay, Lý Tồn Căn viết thư cho gia đình nói rằng sẽ không về quê ăn Tết, vì đó là lúc cửa hàng anh bận rộn nhất. Trần Kiều cũng không quan tâm đến anh, trước đây dù có bận thế nào cũng về nhà ngủ, thế mà có hai lần tối đó anh không về nhà, cuối cùng cô cũng nhận thấy anh bận rộn lạ thường.