Trời mưa to như trút nước, chỉ mới chín giờ tối đường đã không một bóng người. Đèn đường soi sáng bên trong xe, những hạt mưa nhỏ bắn vào từ cửa sổ khiến cho vai anh ướt đẫm. Anh gác tay lên kính xe, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, đôi mắt phủ một tầng sương mù nhìn chằm chằm về phía trước, cũng không rõ nhìn về đâu, cứ nhìn đăm đăm như thế.
Dù biết trên thế giới này có rất ít sự trùng hợp. Nhưng anh đã chờ ở đây rất nhiều lần rồi, số lần có thể gặp được Trần Kiều chỉ đếm trên đầu ngón tay, tựa bao lần, lúc này giống như có thứ gì lôi kéo trái tim anh đừng rời đi. Cũng không phải thể hiện mình thâm tình cho ai đó xem, anh chỉ muốn đợi ở đây mà thôi, cô không biết càng tốt.
Vì thái độ kháng cự của Trần Kiều, Lý Tồn Căn không dám đến gặp cô gây phiền phức gì thêm, chỉ là nỗi nhớ rất khó nhịn. Anh đứng đợi trước cửa biệt thự nhà họ Trần vài lần, vẫn không thấy bóng dáng của Mạnh Dự, có lẽ họ đã chia tay. Suy nghĩ này vừa xuất hiện, anh chỉ thầm vui mừng, không dám thể hiện ra bên ngoài, khát khao muốn gặp cô cũng không trì hoãn một giây nào nữa.
Anh vò đầu bứt tóc, chôn đầu vào hai cánh tay. Cánh tay thon dài nam tính, được phác họa tỉ mỉ, không có chút thịt thừa nào. Lần đầu tiên gặp anh chắc chắn người ta sẽ chú ý đến dáng người ưu việt trước tiên, vóc dáng cao ráo thật sự khiến người khác ngạc nhiên.
Ở một quán cơm sâu trong ngõ, bọn họ ngồi sát bên trong, nếu không phải hai người chủ động hỏi thì chủ quán cũng không phát hiện ra. Vương Tự nhấp ngụm rượu, gắp một miếng mồi, ăn xong hỏi: “Sao lại đột nhiên gọi tôi ra ngoài uống rượu? Cậu có gì buồn trong lòng à?”
Lý Tồn Căn luôn cho người ta cảm giác anh là người khá kiên định, làm chung một thời gian lại phát hiện anh rất ít nói, hơn nữa còn không thích xã giao, kết bạn, chỉ biết liều mạng kiếm tiền. Mỗi khi tan làm là chạy nhanh còn hơn kẻ trộm, sau khi để ý hóa ra ngoài đi làm còn phải đi học, buổi tối thì chạy xe chở khách.
Tuổi còn trẻ, thanh tâm quả dục, trong sáng không thấy thân thiết với bất kỳ cô gái nào. Đến giờ Vương Tự vẫn nghi ngờ có khi nào do anh còn ‘non’ không. Gọi Vương Tự ra ăn cơm chỉ đơn giản vì cô đơn nhàm chán, nhưng tới nơi cũng chẳng biết nói gì, cúi đầu nhấp hai ngụm rượu, tâm sự này khó có thể mở miệng, quan hệ với Vương Tự cũng không thân đến mức có thể tâm sự.
Vương Tự cũng giống anh, không có bằng cấp, hơn hai mươi tuổi, gia đình luôn thúc giục kết hôn. Tự nghiệm ra chắc hoàn cảnh Lý Tồn Căn cũng giống mình. Anh ta rót rượu sau đó nói ra chuyện của mình.
Quán ăn nhỏ khói thịt nồng đậm, mùi thức ăn tràn ngập. Ăn cơm xong Lý Tồn Căn trả tiền. Mở cửa ra ngoài, gió lạnh ập vào mặt khiến cho anh tỉnh rượu vài phần. Tiếng nhạc thiếu nhi từ đài phun nước xa xa vọng lại, không khí giăng đầy hơi ẩm.
Người chờ xe ven đường không nhiều lắm, dòng người đông đúc đi đi lại lại trên đường. Hai người đi về hai phía khác nhau, tạm biệt xong, Vương Tự lên xe buýt. Lý Tồn Căn xoay người nhìn thoáng qua ngã tư đường phố náo nhiệt phồn hoa, đột nhiên không biết nên đi về đâu.
Thật ra cũng không có chỗ nào để đi, thành phố lớn như vậy, chẳng phải quê nhà của anh, không một người quen nào, muốn nói chuyện cũng chẳng biết nói với ai. Có ý nghĩa gì chứ, cùng lắm thì thật sự anh có lý do không thể rời đi. Anh lắc đầu giảm bớt chút choáng váng, bước đi vô định trên đường.
Trần Kiều cúp điện thoại, tức giận một hồi lâu không nói nên lời. Mở cửa xe lái xe về nhà. Chu Ngọc Phân không có ở nhà, điện thoại cũng không bắt, hỏi người giúp việc trong nhà thì biết được bà đã đi đâu mấy ngày liền rồi.
Cô xoay người ra khỏi nhà, lái xe trên đường lớn lơ đãng thấy một người ngồi ở cạnh bồn hoa. Vừa nhìn thấy cô, anh vội vàng đứng lên, cố tỏ ra cứng rắn nhưng giây tiếp theo lại ngồi xuống. Mở cửa xe, cô chịu đựng tức giận, đi qua đá anh một cái, “Anh ở đây làm gì, không phải tôi đã bảo anh đừng đến đây sao?”
Mặt Lý Tồn Căn đỏ bừng, cố gắng nén cơn buồn ngủ sụp cả mí mắt ngã vào người cô, ôm cô không buông tay, cúi đầu gọi tên cô
“A Kiều… A Kiều… tôi rất nhớ em, em đừng giận tôi, tôi rất khó chịu…”
Trần Kiều dùng hết sức lực cũng không đẩy được anh ra, có chút hối hận vì mình đã xuống xe. Cứ mặc anh ngồi đây cả đêm cho rồi, kệ anh bị cảnh sát mang đi hay là bị bảo vệ khu đánh đuổi đi. Tức giận trợn mắt, cố gắng nói giọng lạnh lùng “Nhà anh ở đâu, tôi đưa anh về.”
“Để tôi sửa xe giúp em, tôi thích sửa xe cho em, sửa cả đời.”
Hai má anh nóng bỏng, dán lên cổ cô, nóng như lửa đốt.
Người nhìn gầy nhưng lại không hề nhẹ. Hai chân Trần Kiều run lên mới đỡ được anh, cố gắng không bị anh kéo ngã. Vòng eo bị ôm chặt, anh giống như một động vật ăn thịt ấy, ăn no xong lại nằm vạ trên người cô, che giấu nguy hiểm, lộ cái bụng cho cô sờ vuốt.
Bị anh làm phiền, Trần Kiều quên mất việc trong nhà, vốn muốn đưa Lý Tồn Căn về xưởng sửa xe nhưng thấy quá xa nên cuối cùng đặt anh lên ghế phụ. Trần Kiều vỗ vỗ mặt anh “Anh có mang di động không, gọi cho bạn anh, để họ đến đón anh.”
Anh mở to mắt nhìn cô vừa vô tội vừa đáng thương. Trần Kiều quay mặt đi, không tìm được gì trên người anh. Hết cách, cô đành phải đưa Lý Tồn Căn về nhà mình, mất rất nhiều sức mới đưa anh vào ngủ trên sô pha phòng khách được.
Đứng bên cạnh nhìn anh thật lâu, cô cũng chẳng muốn liên quan gì đến Lý Tồn Căn nữa, nhưng cứ mặc kệ anh ngủ bụi thì cô không làm được. Mặc dù anh không phải là người tốt đẹp gì nhưng cũng biết chừng mực, huống hồ uống rượu vào thì có thể làm được gì chứ, coi như báo đáp anh lần trước đã giảm tiền rửa xe cho cô vậy.
Trần Kiều xoa xoa mặt, rót một cốc nước uống hai ngụm rồi ngồi xổm bên cạnh Lý Tồn Căn. Mặc kệ anh có nghe được hay không: “Đừng đi theo tôi nữa, tôi bảo anh về nhà là nghiêm túc đấy, sau khi anh tỉnh lại thì tự đi đi, Lý Tồn Căn, đừng tự hạ giá mình như vậy.”
Phòng khách yên tĩnh, người đàn ông nằm trên sô pha rất cao, chân chỉ có thể đặt trên tay vịn, một tay đang gác lên chăn. Dù ngủ không được thoải mái nhưng vẻ mặt lại rất yên bình và thỏa mãn, có lẽ anh đang chìm trong mộng đẹp, khẽ mỉm cười lông mi run rẩy.
Rèm ở ban công bị gió thổi bay, ánh nắng nương theo đó chiếu thẳng vào nhà, nắng sớm trong trẻo mang theo hơi lạnh. Đây là căn hộ độc thân của Trần Kiều, bởi vì quen có người giúp việc rồi, nên sống một mình ở đây khó tránh khỏi bừa bộn.
Trên bàn ăn đầy vỏ đồ ăn, không biết là do quên dọn hay là chưa kịp dọn, sô pha, cửa sổ khắp nơi đều là quần áo. Trên bàn trà, đồ ăn vặt, đồ linh tinh bày không còn chỗ trống nào. Cũng không phải quá lôi thôi, mọi thứ đều có vị trí của mình, nhưng không thể nói là gọn gàng ngăn nắp được.
Lý Tồn Căn nằm trên sô pha ôm chăn hít một hơi thật sâu, đơn giản thế này thôi anh cũng cảm thấy hạnh phúc rồi. Anh đứng lên nhanh chóng quét dọn phòng khách một lần, sau đó lau qua lần nữa, tay chân lanh lẹ, rất nhanh đã dọn dẹp phòng khách trở nên gọn gàng sáng bóng.
Trần Kiều để lại tờ giấy nhắn anh, cô về nhà ngủ, bảo anh tỉnh dậy thì về nhà mình đi. Lý Tồn Căn xem tờ giấy nhắn giống như bảo bối cất vào trong ví, lặng lẽ mở cửa phòng ngủ, mùi hương thơm ngát ập vào mũi. Anh bước đến cửa toilet nhìn quanh một lần.
Lý Tồn Căn đứng dựa vào cửa, hai mắt mở to như con mèo rình mồi. Trên mặt đất không quá bẩn, ngay cả dấu chân cũng không có. Nhìn đến bệ vệ sinh bên cạnh bồn rửa mặt thấy một sợi tóc, anh nuốt nước bọt, không kìm lòng được nhặt lên gói giấy lại, đút vào túi quần.
Anh tin mình không phải là một kẻ biến thái, vì anh không có chút hứng thú nào với những người khác. Duy chỉ có Trần Kiều, anh mới xin ra một loại cố chấp đến bệnh hoạn thế này. Anh hứng thú với mọi thứ thuộc về cô, muốn thăm dò khám phá, tìm hiểu, bám lấy cô không buông. Cho dù chỉ là một sợi tóc cũng muốn cất giữ.
Ánh mặt trời chói chang, không khí trong lành, ngày đẹp trời thế này làm việc gì cũng dễ dàng. Trong đầu Lý Tồn Căn giờ đây toàn là Trần Kiều, cho dù gặp phải tên đồng nghiệp lừa gạt tráo trở, anh cũng có thể coi như không sao mà bỏ qua.
Sau khi tan làm, anh lái xe đến nhà Trần Kiều, chờ đợi trong vô vọng. Chỉ cần đối phương là cô, đã khiến anh thỏa mãn rồi. Trần Kiều cầm túi xách đi vào khu nhà, đến dưới tòa nhà đột nhiên bị đèn xe từ xa chiếu vào người. Cô giơ tay lên che mắt.
Tiếng mở cửa xe vang lên, một bóng người cao gầy im lặng đi đến trước mặt cô, cô híp mắt nhìn một chút rồi bất đắc dĩ:
“Sao anh còn ở đây nữa?”
Lý Tồn Căn giơ gói bánh ngọt trong tay lên, không dám trêu chọc cô, “Tôi mua bánh ngọt cho em, chuyện hôm qua, rất xin lỗi!”
Trên bàn ăn cô có mấy vỏ bánh của nhãn hiệu này, anh đoán cô thích bánh ngọt của tiệm này nên trên đường đến đây đã thử đi tìm, quả nhiên gần đây cũng có một quầy. Trần Kiều quay mặt đi không nhìn anh, hôm nay cô hơi mệt, bảo anh đi đi đã vô số lần rồi, cô đành nói thẳng “Cuối cùng anh muốn làm gì? Tôi đã nói rồi, đừng gặp tôi nữa. Mặc kệ anh muốn gì, đều không có khả năng, anh có hiểu không?”
“Tôi biết, tôi chỉ cảm thấy có lỗi với em thôi. A Kiều, người làm sai nên sám hối. Em không cần để ý tôi đang làm gì, cứ coi như tôi không tồn tại đi, cho tôi thể hiện lòng thành thôi có được không?”
Anh cố gắng chịu đựng ham muốn điên cuồng hôn cô, thậm chí còn xúc động muốn làm tình với cô, Lý Tồn Căn cố tỏ ra ngoan ngoãn hối hận, chỉ cần cô có chút lơi lỏng, anh sẽ có cơ hội được một tấc tiến một thước.
Không phải anh không muốn cầu xin cô tha thứ, chỉ là cách tầm thường quá sẽ làm cho cô phản cảm. Cô đâu yêu cầu cũng đâu mong chờ gì anh, cô chỉ hi vọng anh có thể cách xa cô ra, để cô được yên thân. Điều này sao có thể? Anh có thể chịu đựng sự chia lìa ngắn ngủi nhưng quyết không thể cắt hết mọi quan hệ với cô như vậy. Anh đã đánh cược cả đời mình để dây dưa đến cùng với cô rồi, chẳng qua chưa dám thể hiện ra thôi.
Trong gió đêm Lý Tồn Căn giống như một gốc cây trên hoang mạc, tịch mịch ăn sâu bén rễ vào lòng đất. Trần Kiều đẩy tay anh ra, bước từng bước lên tầng. Anh buồn bã gục vai xuống rồi ngẩng đầu nhìn lên tầng lầu cô đang sống.
Mỗi ngày anh đều đứng dưới tầng nhà, mang theo túi bánh ngọt nhỏ. Mỗi khi cô xuất hiện anh đều cười bước lên. Trần Kiều coi như không thấy anh, sáng đi làm chiều đi về, cũng không khuyên anh rời đi nữa, giống như anh nói, coi như anh không tồn tại.