Vân Nê - Thanh Đăng

Chương 57




Nhìn chung thì các nhà máy lớn đều có rất nhiều công nhân và mang tính lưu động cao. Một kỹ thuật viên thường mất 2 đến 3 năm để có thể đảm nhiệm toàn bộ vị trí. Rất ít người có thể làm ở các bộ phận độc hại trong nhiều năm. Lý Tồn Căn là một ngoại lệ, anh có tuổi trẻ, ngoại hình ưu việt, kiên định muốn làm, ham học hỏi và thích tìm hiểu. Ngoài người trực tiếp hướng dẫn anh thì những kỹ thuật viên kỳ cựu khác khi có cơ hội cũng thích chỉ bảo anh.

Khi anh nói anh muốn từ chức, chủ nhiệm ngành tự mình đến gặp anh đưa ra điều kiện đề bạt lên kỹ sư, hi vọng có thể giữ anh ở lại. Nhưng Lý Tồn Căn đã quyết, đầu tháng hai sẽ chính thức rời nhà máy sản xuất phenol rồi.

Tết Nguyên đán anh cũng không về nhà, tìm đại một xưởng sửa chữa ô tô làm thời vụ. Giao thừa, một mình ở lại trông xưởng. Trong nhà gửi thư hỏi thăm, biết được anh không về, khuyên nhủ cũng không có kết quả, nên đã gửi rất nhiều rau rừng và thịt khô cho anh.

Sang năm chương trình của lớp học ban đêm khá chuyên sâu, phân loại cũng chi tiết hơn trước, nội dung học cũng nặng hơn không ít. Lý Tồn Căn đã tìm hiểu, anh cũng biết thời nay không có bằng cấp sẽ rất khó nói chuyện, hơn nữa những người trẻ ở độ tuổi như anh thường sẽ chọn ngành sửa chữa và sản xuất ô tô.

Vì vậy anh mới tham gia lớp học ban đêm do người quen giới thiệu, sang năm là có thể lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp rồi. Cho nên từ đầu năm anh đã quyết định tìm một cửa hàng 4S(*) làm việc, để tiện thích ứng. Chỗ anh làm là một cửa hàng sửa chữa và mua bán ô tô, cũng là một trong những cửa hàng ô tô hàng đầu của thành phố.

(*) Cửa hàng 4S: Cửa hàng chuyên nghiệp, đảm bảo không gian gara sạch, mang tính khoa học cao.(Sales-Service-Spare Parts-Global System)

Ngày 30 tết vốn là ca làm của người khác. Bởi vì anh về nhà cũng có một mình, nên than vãn muốn đổi ca với đồng nghiệp. Đồng nghiệp lại rất cảm kích giao ca trực cho anh.

Vừa qua mười hai giờ, ở bờ sông cách xưởng sửa chữa ô tô không xa có rất nhiều người chờ xem pháo hoa. Pháo hoa nổ tung trên nền trời tối đen chiếu sáng cả màn đêm, một bông liên tiếp một bông, như đang kéo dài mãi mãi vậy. Mùi thuốc súng nồng đậm theo làn gió thổi đến, lan tràn trong không khí. Một mình ăn bữa cơm ‘đoàn viên’ trong phòng bảo vệ, rồi đến phòng trực ban xem chương trình xuân về. Xưởng sửa chữa náo nhiệt ban ngày giờ lại giống như một đứa trẻ đang mệt mỏi ngủ say.

Lý Tồn Căn ngồi trên bậc thang, ngắm pháo hoa trong chốc lát, sau đó đi đến chiếc ô tô bị tai nạn không nhìn rõ hình dáng ban đầu, anh mở túi dụng cụ ra, bắt đầu làm việc. Bởi vì tuổi lớn hơn người khác, vào cũng muộn, nên có rất nhiều thứ phải học hỏi, thời gian không chờ đợi ai cả, chỉ có liều mạng cố gắng mới có thể học được nhiều thứ trong thời gian ngắn nhất.

Cuối tháng trước, anh đề nghị được làm thợ phụ, trong vòng một tuần giám đốc đã đồng ý. Giám đốc mập mạp mặc áo sơ mi trắng, bụng mỡ căng tròn, ông ta dặn dò xong, lập tức lau mồ hôi rồi trốn vào phòng điều hòa.

Lý Tồn Căn mặc một chiếc áo xám ngắn tay dính đầy xăng dầu khói bụi, nhìn không rõ màu sắc ban đầu, cánh tay toàn là dầu nhớt do làm việc không cẩn thận quệt vào. Anh vẫn đang cúi đầu làm việc, khi giám đốc nói chuyện Lý Tồn Căn cũng không đứng lên. Tất cả mọi người đều đã quá quen với tính ít nói tham công tiếc việc của anh.

Ông Vương cầm một chiếc cờ lê đi đến phía sau anh, cười hì hì nói: “Ông mập đồng ý để cậu làm thợ phụ à? Tôi nói này cậu dễ dãi quá đấy, với tay nghề của cậu thì thợ chính cũng không vấn đề ấy chứ, việc gì phải khách khí với họ. Họ chỉ muốn phát càng ít tiền lương cho cậu càng tốt, làm đầy túi tiền của mình mới là chính đó”.

Ông nhổ một ngụm đờm xuống đất, tức giận bất bình nói.

Lý Tồn Căn còn quá ít kinh nghiệm xã hội làm sao biết cách đòi tăng lương. Vương Tự không nhắc anh, chắc anh cũng không nghĩ đến vừa đề xuất đã thành công đâu. Một phần cũng vì anh có năng lực, người bình thường chưa kịp tăng lương đã thôi việc. Hiện giờ ngành sản xuất này mới khởi sắc, kỹ thuật viên giỏi không dễ tìm, đặc biệt còn phải biết chịu khó nữa. Cửa tiệm hiện tại cũng coi như không thể thiếu một người như anh.

Ngày hè nóng bức, cây cối ven đường rũ rượi, ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất sáng cả một vùng. Lý Tồn Căn vuốt vuốt mồ hôi, đứng dậy:

“Buổi tối em mời mọi người ăn cơm, mọi người nghĩ xem nên ăn gì đi.”

Cầm lấy một ly nước, ngửa đầu uống hết một nửa, vẻ mặt anh tinh tế hài hòa, cổ cao, yết hầu lộ ra phía trước nhìn thế nào cũng rất đẹp trai. Khó trách rất nhiều cô gái không có việc gì làm là đi tìm anh nói chuyện, mặc cho anh không phản ứng, vẫn tre già măng mọc tìm đến.

Anh cúi đầu xối nước, giống như chú chó vừa tắm xong hất hất tóc lắc đầu hai cái.

Hai người đang nói chuyện phiếm phía trước thông báo có một chiếc xe đi vào, cần rửa. Mấy người ở bộ phận rửa xe người đi mua thuốc người đi vệ sinh, thợ chính lại đang bận việc khác. Vương Tự bị gọi, bất mãn nói:

“Lại cho thợ sửa chữa làm việc vặt, là ý gì đây hả?”

Lý Tồn Căn cầm ống nước đi ra phía trước, anh mặc quần jean, hai chân dài sải từng bước. Chủ xe đứng trước cửa nói chuyện.

“Quả thật xui xẻo, một xe toàn đất như vậy, lại còn văng tứ tung. Có thể nhanh một chút không, chúng tôi đang vội”

Chiếc xe màu trắng gần như bị nhuộm thành màu đen, nếu rửa chắc mất chút thời gian. Giọng người kia gấp gáp, xác thật đang rất sốt ruột.

“Chúng ta cứ chạy xe vào đó trước đi, đợi lát nữa họp xong thì đến lấy xe được không?”

Trần Kiều xoay người hỏi Hà Thư. Hà Thư tính tình nóng vội, ghét nhất là sinh chuyện, một khi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cô ấy cũng rất nôn nóng. Hội nghị hôm nay quan trọng, thời gian vốn ít rồi, lái xe đến đây lại mất nhiều thời gian, hiện tại cô ấy đang rất bực bội.

Lý Tồn Căn vốn không nhìn vào bên trong xe, chỉ mơ hồ nhìn thấy chủ xe là hai cô gái, nghe giọng nói xong đột nhiên anh ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Kiều, anh gần như quên mất phản ứng. Nói nghiêm túc thì bọn họ đã nửa năm rồi không gặp mặt. Trần Kiều đã cầu xin anh tránh xa cô, cho dù trong lòng khó chịu, đau khổ muốn chết, nhưng anh vẫn tạm thời lùi về sau không quấy rầy cô nữa. Trong tình huống bất ngờ nhìn thấy đối phương, trình tự công việc trên tay anh lúc này rối loạn. Thấy có người nhìn mình, Trần Kiều quay đầu lại, anh run lên lập tức làm như không có việc gì xoay người, không nhìn về phía bên này nữa.

Vương Tự đụng vào Lý Tồn Căn, nhỏ giọng nói:

“Nước dội lên người kìa, người ta đang vội lấy xe đó.”

“Hình như mấy cái dính cao su đã hết rồi, tôi vào kho tìm, có lẽ không xong ngay được đâu.”

Lý Tồn Căn hơi rũ mắt vẻ mặt thản nhiên nói.

Vương Tự than một tiếng, “Tôi đi nói với bọn họ, lát nữa quay lại lấy xe.”

Lễ tân nghe Vương Tự nói vậy đành thông báo lại với khách. Hà Thư đỡ trán, đổi tới đổi lui Trần Kiều để lại số điện thoại của mình.

Xong việc hai người rời đi, Lý Tồn Căn rửa sạch bên ngoài ba lần, ngồi vào ghế lái, nhìn khắp một lượt trong xe, nhịn không được sờ soạng từ từ cảm nhận. Anh có thể ngửi được hơi thở của cô, mùi hương trong trí nhớ. Cảm nhận được mùi hương quen thuộc của cô, từng tế bào trên cơ thể anh giống như đều tràn trề nhựa sống. Cơ đùi liên tục co giật, chỗ nào đó rục rịch sắp sống lại.

Vương Tự nghi hoặc, vòng đi vòng lại mấy lần, Lý Tồn Căn còn chưa rửa xong, nhưng để không bị nghi ngờ, lúc này anh mới xuống xe.

Buổi tối hôm nay tan làm xong mọi người đều nhanh chóng rời đi. Trần Kiều cũng không đến lấy xe. Chút hi vọng mong manh trong lòng Lý Tồn Căn càng ngày càng tan biến. Đã ba ngày rồi, anh hoàn toàn không ôm hi vọng gì, những xao động trong lòng cũng đã lắng xuống.

Buổi sáng hôm nay, ăn cơm xong Lý Tồn Căn cầm một quyển sách ngồi ở cửa đọc sách. Bầu trời dày đặc mây đen, có vẻ như sắp mưa. Tiếng ve ồn ào không ngừng gào thét bên tai.

“Tôi đến lấy xe.”

Trần Kiều đi một vòng phía trước cửa hàng, tìm lễ tần đón bọn cô hôm đó, không tìm thấy ai, đành tự mình đi đến phía sau xưởng. Vừa vào cửa thấy một người đang ngồi đó cúi đầu đọc sách. Cô lên tiếng hỏi, người kia ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện nhau. Trần Kiều đột nhiên không biết phải phản ứng như thế nào, tránh đi ánh mắt của anh trước, lặp lại lời vừa nói một lần nữa.

Lý Tồn Căn vội vàng đứng dậy, hai tay xoa xoa vào tạp dề trước ngực, muốn rót một ly nước nhưng trong tay không có loại ly dùng một lần, anh lau ghế vài cái ý bảo Trần Kiều ngồi đi, sau đó tự mình đi rót cho cô một ly nước lọc.

Trần Kiều đứng lên mím môi không quen, ngăn động tác vội vã của anh lại: “Không cần, tôi đến lái xe về, tôi phải đi.”

Lý Tồn Căn ngẩn người tại chỗ, chần chừ gật gật đầu, cầm chìa khóa xe của cô mở cửa xe. Trần Kiều định đi lên, bị anh chắn ở cửa, cô bất đắc dĩ gọi tên anh.

Lòng anh tràn đầy cảm giác nhớ thương chua xót. Chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cô, khắc chế cảm giác xúc động muốn chạm vào cô. Da Trần Kiều rất đẹp, khuôn mặt căng mịn, trắng hồng, ánh mắt đen như mực, bất mãn nhìn anh vừa đáng thương lại vừa quật cường.

Anh hơi tránh ra một chút nhẹ giọng nói: “Em ngồi lên trước đi, tôi điều chỉnh vị trí giúp em một chút. Chắc do bình thường có thói quen dùng lực bên phải, hoặc khi sửa xe không chú ý nên hơi nghiêng, làm cho đệm hơi mòn, tôi đã thay cái mới cho em, thử xem thế nào?”

Giọng anh thương lượng lấy lòng, Trần Kiều ngồi lên xe thử vài lần, quả nhiên sau khi điều chỉnh thoải mái hơn nhiều. Những chỗ hơi mòn dưới chân phanh đã được thay bằng một cái đệm mới, trong xe cũng được dọn dẹp sạch sẽ.

Xe này là chiếc xe cũ trong nhà dùng đã lâu rồi. Những chiếc khác phô trương quá mức, cô không muốn lái để làm nổi, nên chọn chiếc xe này. Cũng không có khuyết điểm gì nhiều, chỉ có một số chi tiết nhỏ ảnh hưởng gây khó chịu. Cô vẫn luôn mặc kệ không sửa, tạm chấp nhận dùng, dù sao cô cũng ít khi lái xe.

Cô xuống xe, mở túi xách ra

“Cả rửa xe bao nhiêu tiền tôi trả cho anh.”

Lý Tồn Căn cao lớn đứng trước mặt, đưa tay ra phía sau trốn, không chịu nhận, “Không cần tiền.”

Cô cười cười “Cửa hàng anh còn làm từ thiện sao, nếu ông chủ của anh hỏi, anh định trả lời thế nào. Tôi cũng không thể làm vậy được, cầm đi.”

Lý Tồn Căn có chút áy náy, anh muốn Trần Kiều đừng so đo với anh, nhưng lại sợ cô tức giận vì chuyện cũ nên thuận miệng nói một con số. Trần Kiều lấy tiền đưa cho anh, biết rõ anh nói ít đi nhưng cũng không bận tâm.

Chiếc xe hơi màu trắng sạch sẽ sáng sủa rất nhanh rẽ lên đường lớn và biến mất. Lý Tồn Căn buồn bã đứng thất thần ở cửa, hai tay vô lực buông thõng, nhìn anh lúc này giống như một chú chó nhỏ bị chủ vứt bỏ vậy, vô cùng buồn bã bất mãn.

Trời bắt đầu mưa vào buổi tối, nước mưa rơi trên mặt đất bụi bay tung tóe. Đứng trên đường lớn, ngửa mặt lên thấy từng hạt mưa rơi xuống mát lạnh. Sau khi học xong, anh tắm nhanh rồi lái xe ra ngoài.

Khi không có giờ học, anh ra ngoài chạy thuê, mỗi ngày năm tiếng, cũng thu được mấy chục đồng. Đã lâu rồi anh không đến biệt thự của nhà Trần Kiều, hôm nay đột nhiên nhìn thấy cô, anh kìm không nổi xúc động. Chạy xe đến trước nhà cô.