Vì lời hứa hẹn của Trần Kiều, cũng sợ rằng đêm dài lắm mộng nên Mạnh Dự đã thuê một căn nhà cách công ty không xa. Một khi đã hạ quyết tâm, thì không có cơ hội lùi bước, tranh thủ lúc ăn cơm cùng nhau, anh xác nhận lại lần nữa với Trần Kiều.
Cô và Mạnh Dự đi xem nhà, căn nhà hai phòng ngủ rất ấm áp, tuy không bằng biệt thự gia đình cô, nhưng nhỏ vẫn có ưu điểm của nhỏ. Vì công việc quá bận rộn nên Mạnh Dự sẽ sống ở đây, về phần Văn Tuệ, bà ấy phàn nàn một chút về việc Mạnh Dự dọn ra ngoài sống, chi phí lại thêm tốn kém, nhưng bà ấy cũng biết giới trẻ bây giờ có tư tưởng khác xưa, nên không can thiệp nữa.
Lần thứ hai Trần Kiều đến nhà là vào đầu tháng chín. Hôm đó không có lớp học, vì chuẩn bị nhận việc nên cô không có nhiều thời gian rảnh. Sau khi hẹn đến nhà mới nấu cơm, Mạnh Dự phỏng vấn xong thì trực tiếp chạy từ chỗ khách hàng đến đón Trần Kiều cùng đi siêu thị mua đồ ăn.
Mười ngón tay của cô chưa từng chạm vào nước, nhưng Mạnh Dự lại là một người tự lập từ nhỏ, khi còn đi học, hầu như anh ấy luôn phải tự nấu ăn, còn nấu ăn rất giỏi nữa. Những món anh ấy nấu đều là món mà Trần Kiều thích ăn, sau bữa ăn thì Trần Kiều rửa bát, cô vốn dĩ muốn mua một số đồ đạc trong nhà như lò vi sóng, máy rửa bát,… Nhưng khi Mạnh Dự lịch sự từ chối, cô cũng không nài nỉ nữa.
Trần Kiều hiểu rõ điều gì sẽ xảy đến nếu họ sống cùng nhau, nhưng cô vẫn có chút câu nệ, sau khi rề rà trong bếp một lúc, cô liên tục lau đi lau lại bàn bếp. Sau nửa giờ, Mạnh Dự gọi cô ra ngoài, anh ấy nói rằng tìm được một bộ phim hay và muốn xem cùng cô.
Không thể níu kéo thêm được nữa, Trần Kiều bình tĩnh bước đến ghế sô pha. Mạnh Dự đang ngồi ở chính giữa chiếc ghế sô pha dài, cô do dự ngồi vào chiếc ghế sô pha nhỏ bên cạnh Mạnh Dự. Anh ấy nghiêng người và kéo cô về phía mình, Trần Kiều thuận nước đẩy thuyền và tựa vào ngực Mạnh Dự.
Là một bộ phim tình cảm có chủ đề rất mới, nhân vật nữ chính chỉ có trí nhớ trong bảy ngày vì một căn bệnh lạ. Hết lần này đến lần khác cô ấy quên mất nam chính, anh ta vẫn kiên trì ghi lại khoảnh khắc của họ bằng ảnh và văn bản, mỗi khi cô ấy quên thì đưa cho cô ấy xem.
Nam chính già đi, nữ chính vẫn không nhớ anh ta, giây phút trước khi chết anh ta đã nắm tay cô ấy bày tỏ nguyện vọng, hi vọng kiếp sau được bên nhau. Trần Kiều bật khóc, Mạnh Dự lau nước mắt cho cô, càng lau càng nhiều, nhẹ giọng xin lỗi: “Em xin lỗi, em dễ rơi nước mắt quá.”
Xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, Mạnh Dự ấm ức nói: “Nếu một ngày anh chỉ còn 7 ngày ký ức, em có bỏ rơi anh không?”
Trần Kiều không trả lời, thay vào đó nói: “Em nghĩ nó quá hiếm gặp, cái đẹp là hư ảo, nam chính cố gắng nhắc đi nhắc lại cho nữ chính về anh ta, hẳn rất vất vả. Đến cuối cùng tình yêu đó mãi mãi chỉ là sự thất vọng tột cùng, mất hết đường lui, cả đời chỉ biết có một người.”
Mạnh Dự chống cằm quay về phía cô, cười nhẹ: “Cả đời này anh chỉ có mình em thôi, em đừng buồn.”
Anh cứ như có như không hôn lên đôi môi của cô, Trần Kiều bị động cố chấp nhận điều đó. Tay anh lang thang trên lưng cô, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, môi Mạnh Dự di chuyển lên cổ cô. Trần Kiều kìm nén hành động muốn lùi về sau, quần áo trên vai bị kéo xuống, làn da tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, nháy mắt nổi một tầng da gà.
Mạnh Dự đứng dậy đè Trần Kiều xuống ghế sô pha, vuốt ve lòng bàn tay ấm áp đầy đặn của cô, rồi từ từ cởi cúc quần áo của cô. Trần Kiều nhắm mắt lại để mặc Mạnh Dự muốn làm gì thì làm, phần áo phía trên của cô rơi xuống thắt lưng. Bụng dưới có thứ gì cứng rắn chọc vào, cô hít một hơi đột nhiên run lên, hai tay khẽ chống cự như muốn đẩy Mạnh Dự ra.
Đôi môi ẩm ướt và nóng bỏng của anh áp vào sau tai và thì thầm thoải mái: “Đừng sợ, A Kiều, anh sẽ không làm em đau.”
Hai mắt của Trần Kiều ướt nhòe, thầm an ủi bản thân, nhưng bóng ma càng ngày càng lớn, đến mức cô chỉ cảm thấy buồn nôn. Bộ não chia làm hai nhóm, một bên tin rằng hai người đã đủ thân mật đến mức tiếp xúc thân thể rồi, điều này cũng có thể khiến mối quan hệ cả hai suôn sẻ hơn. Một bên thì nhắc nhở cô rằng nếu đã thật sự không yêu thì cần gì làm cho mọi chuyện trở nên rắc rối thế này, không muốn Mạnh Dự bị tổn thương thì tốt nhất không nên cho anh ấy hy vọng, chuyện này càng tiếp tục càng tồi tệ. Ngay cả khi cảm thấy nợ anh ấy thì vẫn có thể bù đắp bằng nhiều cách khác nhau mà.
Cô còn muốn lừa mình gạt người nữa, quá khứ chính là quá khứ. Trần Kiều chịu không nỗi, chống vai Mạnh Dự rồi đẩy anh ấy ra, thở hổn hển nói: “Mạnh Dự, xin lỗi anh. Em, em vẫn chưa nghĩ xong…”
Hai mắt của Mạnh Dự nặng trĩu, đè đôi môi của mình xuống che đi miệng cô, động tác trên tay ngày càng nhanh hơn. Nửa người trên đang trần trụi, Trần Kiều nhét mười đầu ngón tay vào tóc của Mạnh Dự, cố gắng đẩy ra trong hoảng loạn. Mạnh Dự cũng không nói lời nào, anh nhận thấy sự phản kháng của cô không mạnh lắm, chỉ cần cô thực sự cảm nhận được anh đang trân quý cô thì chắc chắn sẽ không từ chối nữa.
Anh vội vàng thể hiện quyết tâm tiến lên của mình, Trần Kiều hoảng sợ, giơ tay đẩy người Mạnh Dự ra. Móng tay vô tình lướt qua mặt Mạnh Dự để lại vết đỏ, hai người đều sững sờ, trong phòng chỉ còn tiếng thở dốc và tiếng chuông điện thoại.
Trần Kiều ngồi dậy chỉnh lại quần áo, không dám nhìn mặt Mạnh Dự, cô rút điện thoại di động trong đống quần áo ra để nhận cuộc gọi. Là Trần Dung đã gọi đến, lúc trước bà ấy nói sẽ giới thiệu Trần Kiều với một người, nhưng cô chỉ lảng tránh hoặc trả lời cho có lệ, nên bà ấy quyết định đưa người đến tận nhà.
Chu Ngọc Phân không kịp trở tay, tức giận và vô cùng bất lực. Trần Kiều vò tóc, Mạnh Dự ở bên cạnh vừa muốn giải thích vừa muốn tiếp tục việc vừa rồi, nhưng cô bằng lòng quay về nhà gặp đối tượng xem mắt. Cô ngắt điện thoại, tuy hơi có lỗi nhưng cô vẫn cảm thấy may mắn, sự tổn thương dần hiện rõ trên khuôn mặt Mạnh Dự, cô chỉ khẽ nói xin lỗi.
Mạnh Dự bực bội quỳ xuống ghế sô pha, một lúc sau mới ngước mắt lên nhìn cô: “A Kiều, em không đồng ý với chuyện này à?”
Nếu anh ấy có thể nghĩ theo cách này thì có lẽ sẽ bớt đau hơn một chút, cô mơ hồ gật đầu: “Xin lỗi anh, lẽ ra em nên nói với anh sớm hơn.”
“Đó không phải lỗi của em.” Giữa hai người im lặng kéo dài. Trần Kiều vò đầu bứt tóc: “Cô của em đang đợi em ở nhà, em phải về trước đây.”
Mạnh Dự buồn bực, ngồi dậy mặc quần áo, trầm giọng nói: “Anh đưa em về.”
Bước đến cửa, Văn Tuệ gọi điện thoại cho anh ấy, Mạnh Dự nhanh chóng nhấc máy. Sau vài phút, anh ấy cúp điện thoại và nói với Trần Kiều: “Mẹ anh cũng nói bà ấy có chuyện cần tìm anh, vậy chúng ta cùng đi.”
“Không, em sẽ tự về một mình. Hỏi thăm bác gái giúp em nhé.”
Trần Kiều chạy như trối chết ra khỏi tòa nhà, cô há miệng thở gấp. Lần đầu tiên cô nhận ra cô thật sự rất câm ghét dáng vẻ ướt át bẩn thỉu của mình, cô không dám nghĩ đến cảm xúc của Mạnh Dự, nhưng cô hiểu rõ, có lẽ họ đã thực sự đến lúc kết thúc rồi.
Cô thích cảm giác ở bên Mạnh Dự, trước kia là vì tình yêu, nhưng bây giờ chỉ vì muốn nắm níu đoạn thời gian hạnh phúc trước khi cô bị bắt mà thôi. Cô hưởng thụ sự dịu dàng của Mạnh Dự, nhưng lại xem anh ấy như một người bạn hoặc người thân, cô như vậy, thật ích kỷ đến mức khó chịu.
Trần Dung muốn giới thiệu đối tượng cho Trần Kiều, nhưng bà ấy sợ mọi chuyện sẽ rối tung lên, hoặc tổn thương tình cảm gia đình. Nên khi người đàn ông đó về nước du lịch thì anh ta xuất hiện tại nhà Trần Kiều với tư cách là đến thăm nhà bạn.
Về mặt ngôn ngữ thì đã rất khó hợp nhau rồi, đối phương quanh năm sống ở nước ngoài, nên anh ta không giỏi tiếng Trung vì thế anh ta không hiểu được những ẩn ý trong lời cô. Trần Kiều giả vờ bối rối và lịch sự tiếp đãi họ, sau đó thì tiễn khách. Trần Dung tức giận đến trừng mắt.
Cũng có thể nói hôm đó chia tay cũng không vui vẻ gì, nên suốt mấy ngày Trần Kiều không dám liên lạc với Mạnh Dự, cô không biết anh ấy đã xảy ra chuyện gì, hơn mười ngày nay anh ấy không gọi cho cô. Cô linh tính trong lòng nhắn tin cho Mạnh Dự nhưng tin nhắn như rơi vào hư không, từ sáng đến tối vẫn không nhận được hồi âm. Rất lâu mới trả lời điện thoại và luôn miệng nói rằng anh đang bận. Trần Kiều ngắt điện thoại, cảm thấy mất hứng, một mình ngồi ở ven đường hồi lâu.
Trên con đường rộng rãi và sạch sẽ, những chiếc xe như rồng ngựa nối đuôi nhau. Xuất hiện rồi lại biến mất, cô như một hòn đảo cắm rễ trong biển cả vô tận, đơn độc rực rỡ.
Lý Tồn Căn yên lặng đứng sau gốc cây bên đường, sắp đến tháng mười rồi mà anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay mỏng manh, quần áo trên người đơn sơ. Anh đội một chiếc mũ lưỡi trai, nửa khuôn mặt bị bóng tối che khuất, đôi mắt sắc lạnh như báo đen. Anh nhìn thấy Trần Kiều bước ra từ trung tâm thương mại bèn đi theo cô trên cầu vượt, gió đêm đang thổi vào thân thể gầy gò của cô như thể giây tiếp theo cô sẽ bị gió cuốn đi mất vậy.
Mái tóc dài của cô bị gió thổi tung, quần áo ôm sát vào người, chiếc váy dài chạm cổ chân vô cùng thướt tha. Nheo mắt lại rồi nhìn chằm chằm vào điện thoại, như thể chờ đợi ai đó. Cô đẹp hơn rất nhiều so với lúc ở nhà anh, quần áo vừa vặn từ đầu đến chân, tôn lên ưu điểm toàn thân của cô. Hàng lông mày được cắt tỉa cẩn thận và đôi mắt long lanh như ngọc trai, A Kiều cứ như một mỹ nhân yểu điệu trong các bộ phim điện ảnh ấy, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ thanh tao.
Lẽ ra, cô vẫn nên chói lọi như vậy, nhưng hạt ngọc kia lại vướng bụi trần. Cô bị lòng tham và sự ích kỷ của anh giam cầm đến mức mất đi ánh sáng. Lý Tồn Căn nhìn bầu trời đêm thở ra một làn sương mờ, kiềm chế hết thảy kiêu ngạo, thân thể cứng đờ, không dám lộ mặt.
Dưới chân cầu vượt có một cụ già nhặt rác đang quấn nhiều lớp quần áo, những đốm đen trên mặt chảy xệ. Quần áo tả tơi, gầy gò trơ xương, râu tóc lâu ngày không được tắm gội nên dính vào nhau, răng vàng, lạnh lẽo thở ra khói.
Mọi người đi qua đều đi đường vòng, Trần Kiều tìm thấy hai mươi tệ trong túi xách thì bỏ vào bát cơm đang run rẩy của ông lão. Cô đi về phía trước một cách vô thức, người lang thang khập khiễng đi theo phía sau cô, khi đến nơi có ít người thì hắn lại đứng thẳng lên không khác gì người bình thường.
Dường như Trần Kiều cảm thấy điều gì đó, cô lặng lẽ liếc nhìn lại, nhịp tim của cô tăng vọt. Người đàn ông nhìn chằm chằm túi của cô với vẻ mặt dữ tợn, bước chân của hắn càng nhanh hơn, Trần Kiều như đứng sững tại chỗ. Khi bị giật túi xách thì cô mới phản ứng lại rồi bỏ chạy.
Dường như có một cuộc chiến phía sau cô, tiếng la ó truyền đến bên tai, Trần Kiều bịt tai lại hoảng sợ. Khi cô bị ai đó túm lấy, tiếng hét dồn dập đến cổ họng, đôi mắt ngấn lệ mở to vì sợ hãi, một đôi tay nắm chặt lấy hai vai cô rồi đẩy vào tường, giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng như van xin: “Không sao, không sao đâu A Kiều. Em đừng sợ, không có người xấu đâu, đừng sợ. Tôi đang giữ túi của em rồi, đừng sợ.”
Trần Kiều từ từ ổn định tâm thần, giương mắt nhìn người đang đến gần, nhìn chằm chằm anh một lúc lâu mới nghi hoặc, giọng nói khàn khàn, hỏi đầy mơ hồ: “Anh, anh… Lý Tồn Căn? Không, không thể nào, sao anh lại ở đây? Không thể nào.”