Sau tiệc sinh nhật, dưới sự sắp xếp của Mạnh Dự, Trần Kiều đã gặp Văn Tuệ vài lần, thỉnh thoảng Mạnh Dự sẽ đưa cô về nhà ăn tối. Vào ngày sinh nhật của Chu Ngọc Phân, Văn Tuệ cũng được mời, trưởng bối hai bên chính thức gặp mặt. Dù Chu Ngọc Phân có hỏi thăm Trần Kiều về tiến triển của hai người nhưng bà cũng không quá thúc ép, còn Văn Tuệ thì lo lắng hơn.
Hôm đó sau khi tham gia tiệc sinh nhật của Chu Ngọc Phân, hai mẹ con lái xe về nhà, Văn Tuệ vui mừng ra mặt, hai tay đặt lên đầu gối: “Hai đứa kết hôn càng sớm càng tốt, người nhà của A Kiều như thế chắc sẽ không vòi tiền đâu, quà cưới đã bàn bạc xong rồi nhỉ? Mấy năm nay mẹ đã tiếc kiệm được chút tiền, muốn mua nhà cũng có thể mua được, hoàn thành chuyện này càng sớm thì mẹ càng yên tâm.”
Mạnh Dự buồn cười, mà khi nghĩ đến chuyện đó lại khiến anh đau đầu, Trần Kiều quá thẳng thắng, không hề che giấu gì cả, mà anh lại không hiểu được suy nghĩ của mẹ mình, nên cũng hơi do dự. Nhà anh vẫn đang ở khu phố cũ, đã nhiều lần nghe nói rằng phải di dời, nhưng vẫn chưa có văn bản rõ ràng, khi Mạnh Dự lái xe qua đoạn đường này, đèn đuốc thưa thớt, Mạnh Dự nói: “Mẹ đừng gấp gáp như thế, công việc của con vừa vào quỹ đạo mà. Biết đâu sẽ thường xuyên đi công tác. A Kiều cũng nói gia đình cô ấy muốn ở bên cô ấy thêm vài năm nữa rồi, chờ đến khi con thăng tiến hơn một chút thì khoảng cách sẽ không quá lớn nữa.”
Văn Tuệ nghiêng đầu liếc con trai mình: “Hai đứa cứ tự do yêu đương đi, mẹ cũng không muốn con trèo cao vào nhà ai cả, quan trọng là hai con có hợp nhau hay không, hôn nhân phải chọn kĩ. Con nghe nè, nhân lúc mẹ còn khoẻ, còn có thể chăm sóc cháu giúp tụi con thì các con cứ việc chăm lo cho sự nghiệp đi. Hai năm nữa mẹ già rồi, cháu lại còn nhỏ chắc trong nhà ‘gà bay chó nhảy’ mất.”
Mạnh Dự im lặng, mối bận tâm của Văn Tuệ đúng là một vấn đề nan giải, tiền lương của anh bây giờ chỉ ở mức trung bình. Vì phải mua chiếc xe này để chạy tin nên anh đã tiêu hết số tiền dành dụm trong mấy năm. Gia đình của Trần Kiều thì có tiền nên chưa từng phải sống khổ cực.
Sau khi kết hôn, dựa theo tính cách của cô, chắc chắn cô sẽ không chịu ở nhà, mà hoàn cảnh trong nhà cũng không cho phép. Nhà họ Trần có tiền, Trần Kiều lại là con gái duy nhất, tất cả tiền của Trần Học Binh sau này đều để lại cho cô. Cho dù sau khi Trần Học Binh qua đời, quyền quản lý công ty có rơi vào tay của người ngoài thì hoa hồng cổ phần được chia cũng đủ để Trần Kiều sống sung túc cả đời.
Nhưng dù giàu có đến đâu thì đó cũng là tiền của nhà Trần Kiều, Mạnh Dự không muốn sau khi Trần Kiều gả cho anh, mà anh vẫn phải dựa vào nhà vợ mới có thể sống sung túc. Khi có con, gia đình giàu sang nào cũng muốn thuê bảo mẫu cả, nếu anh ấy không thuê nổi, thì thật sự rất kì quặt.
Mạnh Dự bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này, cuối cùng kết luận, anh vẫn phải kiếm thật nhiều tiền. Nhưng những lời này anh không thể nói với mẹ mình được, càng không thể nói cho Trần Kiều biết nỗi túng quẫn của mình, nên Mạnh Dự đành nuốt những lời muốn giải thích xuống.
Tiết học kết thúc thì đã gần tám giờ tối, thời gian rèn luyện dần tăng lên theo sự sắp xếp của huấn luyện viên. Trần Kiều bước ra khỏi trung tâm thương mại, mặc dù thời tiết oi bức đến khó chịu nhưng cô vẫn cảm thấy thoải mái, lấy điện thoại ra xem lướt qua, Mạnh Dự đã gửi cho cô một tin nhắn nói tối nay anh ấy phải tăng ca nên không thể đến đón cô.
Công việc của Mạnh Dự không có quy luật, vì sau khi trở về Mạnh Dự luôn xem trọng cô, nên anh ấy có phần lười biếng trong công việc. Thường chạy tin bên ngoài rồi trực tiếp đến tìm cô, bận rộn cũng là chuyện bình thường.
Nhà cô ở trung tâm thành phố, cách lớp học không quá xa, đi bộ về mất khoảng nửa tiếng. Khi Mạnh Dự không rảnh, Trần Kiều thường đi bộ về nhà. Cả Chu Ngọc Phân và Trần Học Binh đều nói muốn mua một chiếc xe mới cho cô, nhưng Trần Kiều không muốn phô trương nên lấy lý do trong nhà đã có nhiều xe rồi để từ chối.
Đôi khi Chu Ngọc Phân cảm thấy rất kỳ lạ, Trần Kiều được nuông chiều từ bé, từ nhỏ đến lớn đều rất cẩn thận trong việc ăn uống, giá tiền thường là yếu tố không đáng lo nhất. Quần áo năm trước sang năm sau cô sẽ không bao giờ mặc, một cô nhóc chưa bao giờ quan tâm đến quần áo cũ, giờ đây lại đặc biệt gọi cô giúp việc gom quần áo cũ lại đi quyên góp.
Trở thành một người nhã nhặn, không tham gia tiệc rượu, nhưng lại rất vui khi đi đến các buổi tiệc từ thiện. Ba mẹ cô không hề hay biết, hai năm nay cô đã quyên góp một số tiền lớn cho các vùng núi nghèo khó, bên cạnh đó còn giúp đỡ những người phụ nữ trẻ em bị bắt cóc nữa. Có lần họ vì muốn cảm ơn nên đã gọi mời cô tham gia lễ khai mạc gì đó, Chu Ngọc Phân mới biết cô đang âm thầm quyên góp tiền.
Trần Học Binh rất hào phóng, ông đã lập một quỹ ngân sách cho Trần Kiều. Có các chuyên viên điều hành và quản lý, để cô tự chi tiêu. Chu Ngọc Phân an ủi cô rằng ba cô đang dạy cô quản lý tài sản, nên cứ cố gắng phụ giúp.
Dù không phải rừng cao nước lớn gì nhưng tài sản của nhà họ Trần cũng không nhỏ, các cô dì chú bác của Trần Kiều cũng thế. Theo quy định của gia tộc, đối tượng kết hôn của cô chỉ có thể tìm trong giới, nên lúc Trần Kiều hẹn hò với Mạnh Dự, thái độ của ba mẹ cũng khá mập mờ, nhưng vì là mối tình đầu của con gái nên ông bà không muốn can thiệp.
Sau này, Trần Kiều xảy ra chuyện, hai vợ chồng đều rất cẩn trọng, hiểu nhưng không nói, tất nhiên những quy tắc môn đăng hộ đối kia sẽ ngoại lệ trong tình huống của cô. Cô quay về, họ mới bắt đầu quan tâm đến trạng thái tâm lý của cô, quan tâm một cách lạ thường.
Lần nọ, cô của Trần Kiều trở về từ nước ngoài nói rằng muốn giới thiệu con của đối tác làm ăn cho Trần Kiều. Nhưng thời gian đó, Chu Ngọc Phân lại muốn đưa Trần Kiều đi gặp bác sĩ tâm lý, nên thẳng thừng từ chối mà không cần suy nghĩ. Trần Dung lại âm thầm ra tay, hiện tại lại nhắc nữa. Chuyện cũ được khơi lại, chuyện năm đó vẫn chưa quên.
Gió đêm lạnh lẽo, Trần Kiều vừa về nhà đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho choáng váng. Trần Dung hài lòng nhìn Trần Kiều, người đó là con lai, sống ở nước ngoài đã lâu, lý do của bà ấy rất chính đáng: “Lúc trẻ chị cũng từng liên lạc, sau này họ mới di cư. Mọi người không nói rõ chuyện của A Kiều thì ai mà biết được. Chị thấy đứa trẻ đó tốt nên mới nghĩ đến A Kiều. Dù sao thì cũng nên gặp một lần đi, biết đâu lại thích, chuyện của thanh niên không thể nói trước được đâu.”
Chu Ngọc Phân sợ nhất là con gái phải chịu thiệt, lấy lí do này để bàn chuyện hôn nhân, nhỡ đâu sự việc kia bại lộ thì làm thế nào đây. Nghĩ đến lòng tốt của Trần Dung, bà cũng ôn tồn nói: “Em biết là chị muốn tốt cho A Kiều, em cũng rất quan tâm đến chuyện này. Nhưng cũng không thể giấu người ta chuyện đó được, không tốt chút nào đâu.”
“Thì chị muốn tốt cho A Kiều mà, cứ ở thủ đô đi tới đi lui, toàn là người trong nhà hết, cuối cùng cũng bị lộ thôi. Người ta là người ngoại quốc sẽ cởi mở hơn, có lẽ sẽ không để ý đâu.” Trần Dung nghĩ, nhà kia cũng giàu có, nếu Trần Kiều có thể gả đi được, xem như cũng trèo cao đi.
“Cũng không ổn lắm. Ở nước ngoài xa quá, em chỉ có một đứa con nên muốn giữ nó ở cạnh bên thôi.”
Trần Dung chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, lẩm bẩm cái gì mà đã bao nhiêu tuổi rồi mà mẹ con vẫn dính lấy nhau: “Nhà chị không có con gái, nên chị xem A Kiều như con gái ruột của mình, em đừng nên khách sáo. Hay cứ gặp mặt thử đi?”
Trần Dung là chị cả trong nhà, mấy năm nay bà ấy đều lăn lộn thương trường, đã sớm luyện thành bàn tay thép, nói một không nói hai. Đã năn nỉ quấy rầy muốn giới thiệu đối tượng cho Trần Kiều thì phải thành công cho bằng được, nếu Chu Ngọc Phân không sợ đắc tội bà ấy, thì Trần Dung cũng chẳng nể mặt Chu Ngọc Phân, cuối cùng bà ấy đi tìm Trần Học Binh để hỏi ý.
Trần Học Binh cảm thấy có lỗi với Chu Ngọc Phân vì thế ông sẵn sàng thuận theo ý bà, chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng là được, huống chi ông vẫn rất thương con gái mình, vẻ mặt ông duy trì bình tĩnh. Nghe thấy cả hai mẹ con đều không vui, nên lúc Trần Dung mạnh miệng nói, thì ông cũng từ chối, làm cho Trần Dung tức giận cực kỳ.
Gặp phải rào cản trước mặt em trai và em dâu, nên Trần Dung đành quay đầu đi thuyết phục Trần Kiều, vì chuyện phiền lòng này mà mấy ngày nay Trần Kiều không gặp được Mạnh Dự, anh ấy cũng không so đo.
Ban ngày đi làm, ban đêm đi học, còn muốn dành thời gian để học lái xe nên Lý Tồn Căn chỉ ước gì một ngày có 48 giờ. Nửa tháng rồi Trình Lộ Lộ mới gặp được anh, rõ ràng anh đã sút cân rất nhiều, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ, cơ bắp cánh tay càng thêm rắn chắc, cho dù là khuân vác hay làm việc đều rất vững vàng, khả năng cầm nắm rất tốt.
Trình Lộ Lộ đậu xe đạp bên cạnh bậc thềm và xách chiếc váy nhỏ chạy đến chỗ Lý Tồn Căn để nhìn xem anh đang làm gì. Tóc của anh rất dài, che khuất đôi mắt, sóng mũi cao kéo dài đến đôi môi đang mím lại, khuôn hàm săn chắc, làn da căng chặt. Mồ hôi ướt cả yết hầu, chảy thẳng vào trong cổ áo. Một chiếc áo bình thường ở vỉa hè khi lên người anh lại trông hơi lười nhác buông thả pha thêm chút tùy hứng.
Cũng không phải nói anh làm việc không nghiêm túc, Trình Lộ Lộ từng thấy anh trồng trọt và giúp cô ta sửa xe đạp rồi, anh không hề làm qua loa cho xong mà ngược lại rất tận tâm. Làm từng bước một, không nhanh không chậm tập trung vào mọi việc, cô ta mất khống chế say mê sự tập trung của anh.
Ngắm anh quá lâu, nên cô ta hơi ngượng ngùng hỏi: “Hoa Nhi có liên lạc với anh không, mẹ đã hết giận chưa? Chắc bà ấy không trách chúng ta lén lút trốn đi đâu nhỉ. Còn không anh cũng đưa họ đến đây đi, Hoa Nhi có thể đi học ở đây, mẹ lớn tuổi rồi không thể tiếp tục làm việc đồng áng mãi được.”
Nói xong cô ta nhận ra mình thật nhân hậu, trong lòng lại có chút tâm tư nhỏ, nếu gia đình anh ở đây thì có thể ổn định hơn rồi, sau này cô ta sẽ có nhiều cơ hội hơn, biết đâu sẽ có bước tiến mới. Trình Lộ Lộ suy nghĩ đến đỏ mặt và không nhịn được mà hỏi anh: “Anh đang nghĩ gì vậy? Không nói với em à, biết đâu em có thể giúp anh.”
Lý Tồn Căn không ngẩng đầu lên, anh vén vạt áo lau mồ hôi, môi khẽ mấp máy: “Cô nói chuyện khát nước rồi thì trong nhà có nước.” Say mê làm việc.
Trình Lộ Lộ bĩu môi, rầu rĩ nhìn anh trong chốc lát, không cam lòng, thử nói: “Em nghe Hoa Nhi nói trước đây anh có mua một cô vợ, cô ấy thế nào rồi?”
Lý Tồn Căn cử động một chút, mái tóc dài che đi vẻ mặt của anh, sau đó anh vẫn tiếp tục làm việc của mình, xem như không có chuyện gì xảy ra. Lý Tồn Căn phớt lờ điều đó, Trình Lộ Lộ tự nhủ: “Sao cô ấy có thể chạy trốn được nhỉ, nghe nói hai người còn có một đứa con cơ? Chắc chắn cô ấy không cần nó rồi.”
Anh đột nhiên ném chiếc cờ lê xuống và đứng phắc dậy, cao lớn mà trầm mặc, vô cảm nhìn cô ta như một con thú hoang đã bị chạm vào vảy ngược. Anh lặng lẽ đứng yên, tự kiềm chế hồi lâu, đầu ngón tay run rẩy nhưng không dám để lộ sự khác thường, giọng nói ẩn chứa tức giận: “Không có việc gì thì cô về đi, tôi đang bận.”
Trình Lộ Lộ cảm thấy ấm ức sắp khóc, sao anh lại như thế chứ, cô ta vì lo lắng cho sức khoẻ của anh mà một ngày ba bữa đều nấu đồ ăn ngon mang đến cho anh, vậy mà cứ vồ hụt hết lần này đến lần khác. Trước kia nhờ anh những việc nhỏ đó anh sẽ không từ chối, nhưng bây giờ anh luôn lấy sự bận rộn làm cái cớ, chắc chắn là không muốn để ý đến cô ta.
Tấm lòng của cô ta chưa đủ rõ ràng sao? Trình Lộ Lộ rơm rớm nước mắt, nếu cô ta không vui thì bất kỳ ai cũng đừng mong được yên, oán hận nói: “Anh cho rằng tôi không biết à? Vì người vợ trước kia của anh là người Bắc Kinh cho nên anh mới mang tôi đến đây. Mấy hôm nay hơn nửa đêm anh mới về nhà là vì đi tìm cô ấy đúng không? Anh cho rằng anh tìm được sao? Anh cho rằng các cô gái xinh đẹp trong thành phố này sẽ chấp nhận một người vùng núi nghèo khó như anh hả? Tôi có lỗi gì với anh chứ, không biết nghĩ cho tôi, tôi cũng mệt, mệt mà…”
Cuối cùng vẫn không nói được, Trình Lộ Lộ khóc đến đau lòng, đẩy Lý Tồn Căn thật mạnh rồi chạy ra ngoài. Người đàn ông bị đẩy cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất hồi lâu cũng không cử động, một lúc sau mới đứng thẳng người rồi đi ra ngoài sân.
Xe buýt đối diện trung tâm mua sắm có tổng cộng bốn chiếc, bên cạnh là một công viên lớn, xung quanh còn có vài cửa hàng nhỏ nằm rải rác. Ở đây có mấy khách sạn, bao nhiêu quán cơm nổi tiếng, tại lối vào tàu điện ngầm, đèn đỏ sáng bao nhiêu giây, giờ cao điểm có bao nhiêu xe thì Lý Tồn Căn đều biết rõ.
Ở nơi Trần Kiều từng xuất hiện, anh đã đi tới đi lui không biết bao nhiêu lần, thật ra anh không dám hy vọng sẽ tìm thấy cô. Có lẽ ở một góc nào đó cô đã từng nhìn qua, ngón tay cô cũng từng chạm vào đâu đó, dù chỉ là một chút dấu vết, một hơi thở đã tiêu tán, anh cũng không muốn bỏ lỡ, vì cô đã từng dừng lại, chỉ như vậy thôi đã đủ khiến anh lưu luyến không yên rồi.
Những suy nghĩ chực trào ra, dù có cố gắng kìm nén nhưng vẫn không khống chế được mà vỡ tan. Anh đã nghiện mất rồi, thỉnh thoảng là đến, vứt bỏ vận may đi, anh chỉ muốn nắm níu một chút gì đó ở đây thôi. Đã hơn 726 ngày, anh chưa gặp được cô, một phần trăm cơ hội này, anh nhất định phải nắm bắt.
Lý Tồn Căn đứng dưới ngọn đèn, bóng người cao gầy phảng phất trên mặt đất, bị vứt bỏ làm cho toàn thân rách nát, hứng chịu cảm giác cô đơn một mình. Anh nhìn vu vơ nhìn về trung tâm thương mại, đồng tử bị che đi một nửa, điếu thuốc kẹp giữa đầu ngón tay, rít một hơi nicotin kém chất lượng vào phổi, thần kinh mỏi nhừ.
Trần Kiều nắm tay vịn đi thẳng ra ngoài, nói chuyện điện thoại có chút mất hứng: “Lại tăng ca?”
Mạnh Dự an ủi cô vài câu, Trần Kiều nói: “Em biết, anh làm việc vất vả quá, khi nào thì về? Ừ, em sẽ về nhà một mình, em sẽ cẩn thận, ừm, được, em sẽ chờ anh rảnh vậy.”
Cô chăm chú nghe điện thoại, quen chân đi về nhà mình. Nhưng cô không biết rằng vào lúc này, ở đài phun nước chỉ cách cô năm mươi mét có một đôi mắt đỏ hoe nhìn cô như không thể tin được.
Tất cả đồ đạc xung quanh đều lập tức mờ mịt, tan thành mây khói, không thể nghe thấy âm thanh nào nữa, Lý Tồn Căn chỉ có thể cảm thấy trái tim trong lồng ngực như được tái sinh, bắt đầu đập mạnh.
Thình thịch, thình thịch…
Anh nín thở, nắm chặt tay thành nắm đấm, máu chảy ngược, cơ bắp run lên, lòng dâng trào như biển mây.
Anh muốn cất bước đuổi theo nhưng trong một giây đó nổi sợ hãi không biết từ đâu ập đến, vào lúc đó giống như bị chì nặng đè lên chân anh, thậm chí anh còn không thể bước dù chỉ là một bước.
Anh chỉ ngây người nhìn cô, cơ hàm đau nhức căng chặt. Cô bước đi chậm rãi, vừa nói vừa cười, khuôn mặt của cô sạch sẽ sáng sủa, và cô đang rời khỏi anh từng bước, từng bước một…
Anh hít một hơi thật sâu, đôi mày kiếm rậm rạp, ánh mắt anh chỉ có thể tập trung vào cô, nhìn theo cô như mất đi ý thức. Giữ một khoảng cách ngắn, giống như cái bóng của cô, thậm chí khi cô đi chậm anh cũng đi chậm lại, cô đi nhanh, anh cũng đi nhanh…
Trước biệt thự riêng kín đáo, cổng lớn nguy nga, hai bên đường thưa thớt người qua lại, cô đẩy cửa bước vào. Lý Tồn Căn như tỉnh lại từ cơn mơ, tìm một bồn hoa bên đường rồi ngồi xuống, châm một điếu thuốc, hít sâu hai hơi, cứ như người chết đuối cuối cùng cũng có thể hít được không khí vậy, để lòng anh giảm bớt cảm giác ngột ngạt này đi.
Sáng mai còn phải đi làm, sau khi tan làm thì phải lấy sách và đến lớp học, cuối ngày còn có lớp ở trường lái xe. Đáng lẽ anh nên về nhà ngủ ngay lập tức, nạp năng lượng cho một ngày bận rộn, nhưng anh lại không đi. Thậm chí anh còn nghĩ những chuyện vừa xảy ra tất cả chỉ là giấc mơ.
Anh không dám đi, cứ ngồi như vậy cả đêm.