Vân Nê - Thanh Đăng

Chương 49




Trình Lộ Lộ đem đồ ăn đã nấu xong cho vào hộp giữ nhiệt, bỏ gọn gàng vào chiếc túi mới tinh chưa dùng bao giờ, chạy xe đạp ra tới cửa, lúc này mẹ Trình cũng đi từ bếp ra: “Về sớm một chút, kẻo lát nữa đến nhà bà ngoại lại phải đợi con.”

“Biết rồi mà, 30 phút nữa con quay lại. Còn không thì mọi người cứ đi trước đi, con sẽ tự qua.”

Mẹ Trình xoay người nhìn cô ta một cái: “Đã dùng hộp giữ nhiệt rồi thì không cần phải dùng thêm túi đâu, lãng phí lắm, trong nhà toàn là đồ của con.”

Trình Lộ Lộ nói lầm bầm: “Cái này đẹp mà, con đi trước nhé, mọi người đi đường cẩn thận, không cần chờ con đâu.”

Từ khu nội thành chạy ra, xe băng băng trên con đường nhỏ cạnh đường cao tốc, tầm nửa tiếng sau đã đến được nhà máy phenol. Bởi vì hiện nay nhà nước đang kiểm soát việc xả nước thải rất nghiêm ngặt, nên có rất nhiều nhà máy hoá chất không được cấp phép, họ chỉ có thể tự lọc nước lại, nhưng chi phí lại quá cao. Vào mùa hè, ao nước nhỏ bên cạnh nhà máy phenol toả ra mùi thối của xác chết phân hủy, bùn lầy đen ngòm tràn ngập tanh tưởi.

Mỗi khi đi ngang qua đâyTrình Lộ Lộ rất chán ghét, cô ta che mũi, tăng nhanh tốc độ, vội vàng chạy đến khu dân cư. Nhà máy phenol hoạt động cả ngày lẫn đêm, có xưởng hoạt động ba ca cũng có xưởng hoạt động hai ca. Lý Tồn Căn tan làm vào khoảng 5 giờ chiều, cô ta thì đến lúc sáu giờ, đỗ xe đạp xong, xoay người thì thấy, cánh cửa trước đó luôn mở nay đã đóng chặt, bên trên còn treo một cái móc khoá màu trắng bạc. Rèm cửa cũng kéo lại nên cô ta không nhìn thấy quang cảnh bên trong.

Trình Lộ Lộ nhón chân lên nhìn quanh, dùng âm lượng có thể thông đến tầng 5 gọi vọng vào, không có tiếng trả lời, cô ta nhụt chí ngồi xuống bậc thang.

Chờ đến tận đêm, những người đi ngang qua đều nhìn cô ta bằng ánh mắt tò mò. Trình Lộ Lộ đứng lên, chuẩn bị quay về, lại nhớ tới hình như mình đã đợi hơn một giờ rồi, nếu không gặp được anh chẳng phải bao nhiêu công sức đều đổ sông đổ biển sao, tốt nhất nên để cho anh biết mình đã chờ đợi vất vả biết bao, vì thế phải đền bù tổn thất cho cô ta.

Bởi vì khu ký túc mới này được xây dựng cách nhà máy không xa, họ đã trồng một lượng lớn lau sậy ở chung quanh để giảm bớt tác hại của phenol. Mùa hè vừa đến, các loại côn trùng nhỏ đều đến đó làm tổ, muỗi cũng là một trong số đó. Trình Lộ Lộ kìm nén ủy khuất, những vùng da do muỗi đốt bị cô ta cào sắp trầy đến nơi rồi.

Cô ta hậm hực đứng lên, lớn tiếng hét lên với cái cửa phòng từ đầu đến cuối đều đóng chặt: “Sau này em không thèm để ý đến anh nữa.” Rồi quay người đẩy xe đạp ra bên ngoài, chạy đi.

“Sao cô lại ở đây?”

Cô ta vừa đi đến cổng lớn, bước một chân lên xe, thì bên cạnh lại có một giọng nam truyền đến. Trình Lộ Lộ trừng mắt nhìn người đàn ông đang uể oải tựa vào thân cây hút thuốc, vốn đã giận muốn chết, nhưng khi trông thấy dáng vẻ uể oải của anh, sự tức giận của cô ta lại chuyển thành tủi thân: “Anh đã đi đâu thế? Em chờ anh lâu lắm rồi đó.”

“Chờ tôi làm gì?” Lý Tồn Căn ném tàn thuốc đi, dùng mũi giày nghiền hai lần, vắt áo khoác lên vai rồi cất bước vào trong: “Vào đi.”

Trong phòng vẫn nóng bức như cũ, mặt trời soi thẳng cả ngày, cứ như một cái vỉ nướng đang được hơ trên lửa ấy. Dáng vẻ của anh trông cực kỳ mệt mỏi, xương cốt toàn thân đều mềm nhũn, hai chân tuỳ ý chuyển hướng đi đến ngồi lên giường chống hai tay ra phía sau, ngước nhìn trần nhà, hàm dưới tạo thành một đường cong rõ nét.

Trình Lộ Lộ lặp lại đề tài lúc nãy thêm một lần nữa, cô ta đã tốn công chờ lâu như vậy, lẽ ra anh phải cho cô ta một lời giải thích hợp lý mới đúng chứ. Lý Tồn Căn nghe thấy lời cô ta, anh đứng dậy rót một ly nước từ trong phích rồi đặt trước mặt Trình Lộ Lộ: “Chút nữa tôi sẽ đưa cô về.”

“Nhưng mà em có làm món anh thích này, anh vẫn còn chưa xem nữa. Cuối cùng anh đi đâu thế, trước kia, lần nào em đến anh cũng ở nhà mà.” Cô ta cứ hầm hố hỏi đến: “Em đợi anh rất lâu đó, trên đùi đầy vết ửng hồng do muỗi đốt đây này, vừa đau vừa ngứa.”

“Tôi có việc.” Anh vẫn không trả lời như cũ.

Trình Lộ Lộ trừng mắt nhìn anh một hồi lâu, người kia vẫn mang dáng vẻ cứng đờ không để ý đến mọi chuyện, tựa hồ như trên đời này chẳng có gì đáng giá để anh liếc mắt nhìn cả. Cô ta bắt buộc phải nuốt uất ức xuống, lên tiếng tìm lối thoát cho mình: “Cho dù tập lái xe thì cũng có thời gian quy định mà, vậy anh liệt kê những ngày nghỉ ra nói với em thử xem, em không muốn chạy đến vô ích nữa đâu.”

“Khoảng thời gian này tôi bận lắm, cô sang đây cũng không tìm được tôi đâu.” Anh nhướng mi, dường như không hề cảm nhận được ý tứ trong lời nói của cô ta mà thẳng thừng từ chối đến cùng, hoặc có lẽ anh đã hiểu nhưng lại chẳng muốn dây dưa.

Cuối cùng, Trình Lộ Lộ hậm hực đi khỏi nhà Lý Tồn Căn và khăng khăng không cần anh đưa về, cô ta leo lên xe đạp chạy như bay về nhà. Trên đường, cô ta quay đầu nhìn thoáng qua, có một cái bóng đen đi theo từ một chỗ không xa, sự tức giận ở trong lòng kia của cô ta mới tiêu tan một chút, sau khi vào nhà thì đóng sầm cửa lại, không hề có ý định mời anh vào nhà.

Không đến hai phút, cô ta lại mở cửa ra quan sát, thấy trên con đường rộng lớn không có một bóng ma nào, cô ta càng giận hơn.

Sau lần đó, một tháng tiếp theo cô ta đến tìm Lý Tồn Căn tận năm lần, nhưng đến lần nào cũng uổng công vô ích. Sau khi có một ngày nghỉ, cô ta liền đến cạnh nhà anh canh giữ, chỉ trông thấy Lý Tồn Căn về nhà không bao lâu lại ra ngoài.

Cô ta đi theo một mạch, thấy anh lên xe bus rồi lại chuyển sang tàu điện ngầm, càng ngày càng mù mịt, dáng vẻ như đang chạy thẳng đến đích kia của anh cho thấy đây hoàn toàn không phải lần đầu tiên anh đến đây. Cuối cùng, cô ta cứ một mạch đi theo đến nơi bọn họ xem phim lần trước. Anh không hề làm gì cả, chỉ là ngồi ở trạm xe bus đối diện với quảng trường và quan sát, cô ta không thể xác định được anh đang nhìn về hướng nào.

Trình Lộ Lộ ngồi ở một chỗ không xa, cứ như vậy ngồi đợi anh hơn nửa tiếng, tưởng rằng anh đang đợi một bộ phim hay một sự kiện thể thao nào đó. Nhưng con người của Lý Tồn Căn thật sự rất nhàm chán, ngoại trừ công việc ra anh chỉ đọc sách và đi học, xưa nay đều không tham gia hoạt động thể thao nào cả, càng không có sở thích tao nhã gì đặc biệt. Chính vì anh nhàm chán như thế, nên lần nào cô đến cũng gặp được anh, riêng chỉ có tháng này là ngoại lệ.

Trình Lộ Lộ không kiên nhẫn được nữa, suýt nữa đã xuất hiện trước mặt anh rồi, nhưng cô ta nghĩ lại không biết nên giải thích chuyện mình ở đây như thế nào. Hay cứ nói là đến chơi, tùy tiện bịa ra một bộ phim mà Lý Tồn Căn không biết, bởi vì anh cũng lơ đãng quá lâu rồi, chắc không thể lập tức vạch trần cô ta đâu, hơn nữa, điều gì chứng minh rằng cô ta đi theo anh đến đây chứ.

Cô ta suy nghĩ lý do thật kỹ, mới bước được hai bước đã thấy anh đứng lên, băng qua đường cái bước vào trung tâm thương mại. Lần này, Trình Lộ Lộ càng thêm nghi ngờ, trước tiên anh nhìn quanh một vòng rồi lại đi đến từng ngóc ngách, anh đi lên tầng hai tầng ba nhưng không hề bước vào bất cứ cửa hàng nào, sau đó lại đi thẳng đến lầu năm.

Lý Tồn Căn dừng lại trước phòng tập thể hình, đi tới đi lui vài vòng. Trình Lộ Lộ nhìn cử chỉ điên rồ của anh, anh cứ đi hết đầu này đến đầu kia, rồi quay lại. Hai bàn tay anh đút vào túi, vạt áo ngắn tay màu trắng, không cài cúc ở ngực, bả vai vừa dài vừa rộng, những đường cong trên cánh tay mạnh mẽ quyến rũ. Ở trong mắt người khác, có thể đây chính là một anh đẹp trai bị bệnh tâm thần.

Có một cô bé mặc váy màu hồng cầm chong chóng cười khanh khách, bởi vì chạy quá nhanh cho nên đâm đầu vào đùi Lý Tồn Căn một cái, cô bé ngẩng đầu lên nhìn người suýt chút nữa đã ngã xuống đất. Lý Tồn Căn đưa tay ôm lấy cô bé, kéo bé con vào lòng, một lớn một nhỏ đều đưa ánh mắt đen kịt nhìn nhau.

Lúc cô bé ngâm nga sắp khóc, Trình Lộ Lộ đã vội vàng bước đến, móc bánh kẹo từ trong túi ra: “Đừng khóc, đừng khóc nhé, chị dẫn bé đi tìm mẹ có được không?” Sau đó, người mẹ trẻ luôn miệng nói cảm ơn, Trình Lộ Lộ hào phóng phất tay, cô ta thản nhiên nhận lấy trách nhiệm vào mình, hai bên bình thản tạm biệt nhau, cô ta đưa mắt nhìn cô nhóc và người mẹ dần đi xa.

Trình Lộ Lộ đã nghĩ sẵn trong đầu lý do để giải thích vì sao bản thân ở đây, chỉ sợ anh không tin, kết quả người ta hoàn toàn không có ý định hỏi. Lý Tồn Căn vịn vào lan can, không hề hứng thú với việc vì sao cô ta lại ở đây, Trình Lộ Lộ vội vàng đuổi theo.

Trần Kiều vừa đi WC ra, Mạnh Dự đưa túi xách cho cô: “Quay về thôi.”

Cô gật gật đầu, bước dài đi về phía thang máy. Xe đã dừng trước cửa nhà, Mạnh Dự nhìn cô do dự cả buổi. Trần Kiều thấy anh ấy rất muốn nói gì đó, cô cũng đấu tranh một hồi lâu, có lẽ là chuyện liên quan đến cô, hơn nữa lại còn khó xử cho nên Mạnh Dự mới do dự có nên mở miệng hay không, dưới tình huống như vậy, nếu như cô chủ động hỏi, chắc sẽ thoả mãn được tâm nguyện của anh ấy. Hơn một năm nay, Mạnh Dự luôn cố gắng làm cho cô rung động, cho dù cô có cảm thấy áp lực đi chăng nữa thì cũng không thể nào làm lơ được.

Trần Kiều hít sâu một cái, quay đầu nhìn về phía Mạnh Dự: “Sao thế anh?”

Mạnh Dự hơi giật mình, mang theo một chút áy náy, nói: “Ngày mốt là sinh nhật của mẹ anh, bởi vì anh đã từng nói mình có bạn gái, mấy lần bà ấy muốn gặp anh đều từ chối, lần này có thể cùng đi không em?”

Mặc dù, mấy năm trước anh đã nói với gia đình rằng mình đã có bạn gái, nhưng vẫn luôn không có cơ hội để ra mắt, lúc đầu, khi chuẩn bị ở chung với Trần Kiều anh đều đã sẵn sàng gặp phụ huynh rồi, nhưng những chuyện xảy ra sau này chỉ có thể nói là thế sự vô thường. Hoàn cảnh của A Kiều đặc biệt, anh vừa sợ cô tổn thương nên không dám đề cập đến chuyện gặp mặt, lại sợ gia đình sẽ có ý kiến.

Có điều, tuổi tác của anh cũng không còn nhỏ nữa, nguyện vọng muốn bế cháu nội của mẹ già ở nhà cũng chẳng có gì quá đáng. Hơn nữa, anh đã trì hoãn mấy lần rồi, anh không muốn A Kiều mất hình tượng với gia đình, bọn họ cũng không thể nào cứ kéo dài mãi được, mẹ là một người rất tốt, A Kiều cũng vậy, có lẽ lúc họ gặp nhau có thể sẽ khiến cho A Kiều hoàn toàn cởi bỏ được khúc mắc, và đón nhận anh. Mạnh Dự mong chờ rất nhiều vào cuộc gặp gỡ lần này, cho nên anh mới do dự.

Quả nhiên, đúng là một chuyện rất khó khăn mà, lòng Trần Kiều quay cuồng, cô rơi vào trầm mặc. Cũng chính vì sự thiếu quyết đoán và lòng tham của mình, không dứt khoát cắt đứt tuyệt đối với Mạnh Dự, nên lúc nào cũng cho anh ấy hy vọng, dẫn đến cố gắng chống chọi một mình, cuối cùng cả hai đều tiến thoái lưỡng nan.

Mạnh Dự rất hy vọng A Kiều có thể thông cảm cho tâm trạng của mình một chút, nhưng dù sao cô cũng là người anh thích, sắp tới còn có thể là bạn đời của anh, anh cũng không nỡ khiến cô khó xử. Anh dằn sự chua sót trong lòng xuống, miễn cưỡng làm ra bộ dáng vui vẻ, ấm áp nói: “A Kiều, em cũng đừng quá áp lực, không muốn đi cũng không sao đâu, sau này vẫn còn cơ hội mà, anh vẫn luôn chờ em.”

Mạnh Dự nắm thật chặt tay cô, giống như muốn truyền sự ấm áp và sức mạnh cho cô. Xoang mũi Trần Kiều chua xót, suýt nữa đã rơi lệ: “Sao lại không sao chứ, cùng đi đi. Em cũng rất mong được gặp người nhà anh.”

Trần Kiều bị Mạnh Dự kéo vào lòng ôm thật chặt, dù trong lòng cô rõ ràng không hề muốn. Mạnh Dự, là em nợ anh, em còn cách nào khác đây?