Vân Nê - Thanh Đăng

Chương 41




Rất nhiều người ở Thôn Lý gia cả đời cũng chưa từng ra khỏi thôn. Mẹ Lý là một trong số đó. Nhà mẹ đẻ của bà ở phía đông của thôn, cùng lắm chỉ đi tầm hai ba dặm. Bà là con cả trong nhà. Cha Lý lại không phải người ở đây, có lẽ khi còn trẻ đã chạy nạn đến, sau đó cưới một cô gái địa phương rồi sống ở đây luôn.

Bình thường tự mình khai hoang, hoặc săn bắt thú trong núi để kiếm sống, chưa bao giờ nghĩ tới việc phải ra ngoài kiếm ăn. Mẹ Lý trước đây cũng đã từng hỏi cha Lý bên ngoài như thế nào, trong miêu tả của cha Lý, người bên ngoài cũng không có gì khác so với bọn họ, chỉ là tâm không được tốt, hãm hại lừa gạt nhiều, không cẩn thận rất dễ bị mắc lừa.

Mẹ Lý có một người em trai, khi còn nhỏ bướng bỉnh khó dạy, không chịu học hành, chơi bời lêu lổng rất nhiều. Sau khi lớn lên đi theo người trong thôn ra ngoài làm công sống tạm bợ. Dù đi đã nhiều năm nhưng khi trở về vẫn hai bàn tay trắng, trong túi không có lấy một đồng, còn vắt óc tìm kế để cướp gì đó ở trong nhà đi.

Khi bà lấy chồng, em trai đã về đưa cho bà một chiếc nhẫn vàng làm quà tân hôn. Mặc dù kích cỡ không phù hợp nhưng mẹ Lý rất vui. Em trai có chí hướng, làm việc đàng hoàng trước mặt nhà chồng, bà cũng có chút tự hào.

Nhưng tiệc vui chống tàn, không đến hai năm, người đi ra ngoài làm việc trở về nói em trai bà bị bắt, hiện đang ngồi tù. Tình thân không thể bỏ, cha Lý vào thành phố hỏi thăm tình hình. Còn chưa gặp được người, đã bị người ta bắt lại đánh cho một trận, rơi mất hai chiếc răng cửa. Từ đó trở đi cha Lý càng không muốn con mình đi xa nhà.

Sau lần đó bà đã có thành kiến với việc ra ngoài làm ăn. Rồi em trai lớn nói rằng em trai thứ ở đằng sau giựt giây, mọi việc đã được sắp xếp từ trước. Cha Lý sợ bà khó chịu, nên che giấu tất cả, chỉ nói là gặp người không tốt.

Đơn giản là gặp người không tốt thôi sao? Em trai thứ trước kia cũng không xấu, cho dù có nghịch ngợm gây sự nhưng không làm gì hại đến người thân. Chỉ là sau khi đi ra ngoài, bị phồn hoa đô thị bên ngoài mê hoặc, người tốt cũng bị dạy hư.

Khi cha của Tồn Căn chết, lo lắng cho gia đình nên cố ý dặn dò. Em trai thứ mấy năm trước ngồi tù, không vì chuyện gì khác mà vì cấu kết với người ta buôn ma túy, ngồi tù không hề oan ức. Người này một khi đã dính vào những thứ nghiện ngập kia thì dù tâm có tốt cũng biến thành vô dụng thôi. Kinh tế trong nhà vốn đình trệ hiện giờ càng không vực dậy nổi.

Ông và mẹ Lý có suy nghĩ giống nhau, tiền ở bên ngoài không dễ kiếm. Người bên ngoài đều có đầu óc hơn mình, không thể chơi lại với người ta. Ông biết mình bị bệnh đã tạo ra lỗ hỏng về kinh tế cho gia đình. Khi Tồn Căn lớn lên không cần mất tiền cưới vợ, mua cho nó một người vợ sống bình bình an an là được, chủ yếu là không được đưa nó ra ngoài, khổ thì khổ, đây đã là số mệnh rồi.

Mẹ Lý nhớ kỹ lời dặn dò của chồng, cũng may con cái lúc nhỏ rất ngoan, đều nghe theo lời của bà. Tự nhiên Trần Kiều lại xuất hiện, quả thật con gái thành phố đều như nhau. Sớm biết có ngày hôm nay bà thà chọn một người thô kệch vụng về, có thể sinh con nuôi con, chứ tuyệt đối sẽ không chọn Trần Kiều.

Một khi Căn tử đi ra ngoài, bà chắc chắn sẽ mất đứa con này.

Lý Trường Thụ làm bốc vác đã ra ngoài làm việc mấy năm. Không giống mẹ Lý và những người khác có thành kiến thâm căn cố đế với bên ngoài nhưng cũng không có ấn tượng tốt đối với người ngoài núi. Mẹ Lý mấy hôm nay mặt mày cau có, tưởng tượng đến cảnh con mình sắp đi rời núi mà lòng nóng như lửa đốt. Mỗi ngày gọi anh em đến để nghĩ cách.

Lý Trường Thụ cảm thấy bà buồn lo vô cớ:

“Trước tiên không nói đến những việc khác, em biết Tồn Căn là đứa bé hiếu thuận, sẽ không bỏ lại chị. Huống Chi Hoa Nhi còn đang đi học, làm sao nó có thể bỏ chị được?”

“Thì chị nói đó, Căn tử tính tình y như cha nó, rất ngoan cố. Mỏ quặng kia nguy hiểm bao nhiêu, năm nào cũng mất mấy mạng người. Nếu nó có chuyện gì không phải chị rất có lỗi với cha nó sao?”

“Em cũng nói với nó rồi, nó nhất thời sốt ruột thôi, nó cho rằng trong nhà cũng không có nhiều tiền. Ai ai cũng xây nhà mới, người trẻ tuổi đều sốt ruột giống nhau mà.”

Mẹ Lý bưng một chén trà, vẻ mặt xúc động, ngẩn người nhìn chằm chằm phía trước.

“Cậu giúp chị khuyên nó đi, càng lớn càng không nghe lời, cậu nói thì nó còn nghe.”

Lý Tồn Căn nghỉ một ngày về nhà, Lý Trường Thụ đã tìm đến cửa. Mẹ Lý dọn lên hai món, hai cậu cháu uống mấy chén. Lý Trường Thụ không trực tiếp yêu cầu Lý Tồn Căn đừng ra ngoài, chỉ hỏi anh tại sao đột nhiên lại muốn ra ngoài.

Lý Tồn Căn uống liên tục mấy chén mới ngừng, dưới ngọn lửa sắc mặt anh ửng hồng, nghĩ nghĩ rồi nói:

“Cháu muốn xem bên ngoài là nơi thế nào, có cái gì khác với trong núi?”

“Dù sao cũng là con người giống nhau, hai mắt hai lỗ mũi, ăn mặc tốt hơn chúng ta một chút, nhưng họ cũng đâu phải hoàng đế. Họ cũng ăn để sống, đến tuổi thì chết, sao lại khác nhau chứ.”

“Nếu chắc chắn có chỗ khác. Thì cậu à, cháu mới hai mươi tuổi, gặp từ già đến trẻ giống nhau, suy nghĩ cách sống đều giống nhau. Trong nhà lớn bé chênh lệch thế nào liếc mắt một cái là nhìn ra, chẳng có gì khó cả. Thứ cháu muốn xem là những người tài giỏi cơ, xem cuộc sống của mọi người bên ngoài như thế nào, bọn họ nghĩ gì? Họ không trồng trọt thì kiếm tiền như thế nào, bọn họ đọc sách gì, khi nào thì kết hôn…”

A Kiều nói với anh, bọn họ đi học ở trường còn nhiều hơn ở nhà. Giờ rất ít người lấy nhau do người thân giới thiệu, mọi người tự do yêu đương, hôn nhân tự chủ. Cô và bạn trai cũng như vậy, cô đã đi du lịch rất nhiều nơi, gặp cả người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, nói được vài thứ tiếng.

Cô nói những việc này, bởi vì anh chưa được gặp, nên cũng khó để tưởng tượng ra lắm. Giữa bọn họ, chênh lệch thật sự quá lớn.

Anh không muốn thua những người trong trí tưởng tượng của cô. Anh muốn gặp người cô thích, xem cuộc sống của họ như thế nào. Có lẽ tư cách so sánh cũng không có, nhưng dù cho cuối cùng thất bại thảm hại, anh cũng muốn thử một lần. Duyên phận giữa bọn họ là trời định. Ra ngoài mở mang tầm mắt có làm sao.

Hai người uống rượu uống đến nửa đêm, nói rất nhiều, Lý Trường Thụ cũng không biết cháu trai vì sao lại nhất định phải đi rời núi như vậy. giống như có gì đó mê hoặc nó. Nhưng thật ra có thể thấy Lý Tồn Căn tâm đã định rồi, cho dù dùng tình cảm gia đình, hay mời già trẻ gái trai trong nhà ra nói cũng không thể lay động được quyết định của anh.

Không muốn báo cáo kết quả với chị mình, việc này chính ông ấy đã thề chắc chắn với bà, lúc bị hỏi cũng không có cách nào nói. Mẹ Lý nhịn không được rơi nước mắt, kéo tạp dề lau vài lần, miệng than thở, không biết thằng bé này sao vậy.

Lý Trường Thụ chắp tay sau lưng, lừa mình dối người nói:

“Để xem đã, trẻ con mỗi ngày một suy nghĩ, cố gắng qua hai ngày sẽ không muốn đi ra ngoài nữa.”

Nhưng bọn họ biết, Lý Tồn Căn đã trưởng thành rồi. Vì thiếu cha nên chỉ có mẹ nuôi lớn, học được trên người mẹ sự dịu dàng và áp lực cuộc sống, mỗi khi người thân trong nhà có quyết định gì, chỉ có thể đấu đá lung tung, cho dù vỡ đầu chảy máu cũng chỉ tự mình thử từng bước một.

Mẹ Lý than thân trách phận, tiện đà lại trách móc:

“Không nên để mặc nó, biết thế không mua vợ, người thành phố thật sự không tốt như người trong núi. Giờ vợ nó không chịu mang thai, nó lại không chọn ai ngoài Trần Kiều, vợ nó còn xúi giục chồng đi ra ngoài nữa, lỡ Căn tử đi không trở lại thì sao? ”

Lý Trường Thụ vẻ mặt nghiêm túc, hỏi vài lần xác định Trần  Kiều vẫn chưa mang thai lại, cũng lo lắng, mẹ Lý lại khóc kể:

“Cậu cũng không biết, Tồn Căn đối với vợ nó quá tốt. Không phải do chị là mẹ chồng nên khó chịu đâu, làm gì có ai thương vợ như nó chứ. Chui đầu vào là không quan tâm gì cả, chưa đến sông Hoàng Hà là chưa bỏ ý định. Hiện giờ nó vì vợ nó ngay cả mạng cũng không muốn. Chị mày tạo nghiệt rồi, sinh một đứa con trai như vậy.”

“Không được, nhà này không thể như vậy được, chị không còn mặt mũi nào đi gặp chồng mất. Vợ của Tồn Căn không thể sinh con, ở lại trong nhà là tai họa cho vợ nó cũng là tai họa cho Tồn Căn” Mẹ Lý nhìn em trai một cái, Lý Trường Thụ đã hiểu được ý của bà:

“Nói như vậy, nhưng chị cũng bảo Tồn Căn yêu thương vợ mình thật sự mà, bảo người ta đi cũng không dễ dàng.”

“Chị sẽ chết cho nó xem. Dù sao chị sống cũng đủ rồi đi gặp cha nó sớm một chút cũng tốt. Cậu giúp chị chú ý một chút, lần trước chuyện của Thu Cúc làm rất tốt, chị thấy chúng ta cứ làm như vậy, tóm lại là có nơi để đi.”

Lần trước thôn bọn họ có người mua về một cô vợ tên là Thu Cúc. Cũng chạy vài lần, mang thai mấy lần đều bỏ đi, sau nhà mua cô ấy thật sự thấy cô ấy quá khó nuôi nên đã bán lại cho người khác.

“Nhưng sau đó Thu Cúc cũng chết rồi còn gì, tạo nghiệt đấy chị à.”

“Cũng không ai bắt cô ta chết, tự cô ta có khúc mắc, còn có cách nào khác chứ?”

Lý Trường Thụ do dự, bỗng nhiên nghĩ đến ngày đó Tồn Căn ngồi cạnh bếp lửa khóc. Lúc đó ông còn nghĩ tay anh bị đau, nên mới khóc thành như vậy, mắt đỏ bừng, nhịn đến cả người phát run cũng không nén xuống được. Rõ ràng là đau lòng vì vợ và con mình. Tuổi trẻ cuối cùng cũng gặp được một người phải giao hết lòng mình ra, khó trách tình cảm quá sâu nặng. Sau khi trải qua nhiều chuyện chắc chắn sẽ không như thế nữa.

“Cậu xem đi, tìm một người khỏe mạnh không cần sinh con, lại chẳng đến mức tra tấn Trần Kiều, cũng coi như không quá tệ với con bé đó. Chị cậu, hơn nửa đời người đã quá khổ rồi, hiện giờ đã còn sắp xuống mồ, muốn ôm một đứa cháu, để khi vào quan tài cũng có thể nhắm mắt cũng không được sao.”

Lý Trường Thụ không chịu nổi mẹ Lý vừa khóc vừa cầu xin, chỉ có thể đồng ý giúp. Khéo thật, hai ngày sau ông ấy đến nhà bố vợ Diêu Khẩu có chút việc, nghe thấy có một nhà cần mua vợ. Cẩn thận hỏi thăm một chút, nhà có ba đứa con, năm trước vợ cũ qua đời vì bệnh hen tái phát đột ngột. Trong nhà làm kinh doanh, cuộc sống cũng giàu có, nghe đâu còn tự mình mở cửa hàng bán đồ ăn.

Thứ nhất, trong nhà đúng là cần một người hỗ trợ lo liệu. Thứ hai, người đàn ông kia mới hơn bốn mươi tuổi, vợ trước xinh đẹp, người thứ hai cũng không muốn xấu, phải chọn ưa nhìn. Hỏi một hồi, không thể sinh đẻ cũng được, nhưng dáng vẻ phải đẹp.

Lý Trường Thụ nói việc này cho mẹ Lý, mẹ Lý lập tức vỗ tay nói:

“Không biết có phải duyên phận không, đang tìm thì đã đến ngay. Cậu có hỏi chưa, gia cảnh của người đó thế nào? Người đàn ông đó tính tình tốt chứ? “

“Bố mẹ trong nhà đều đã mất, anh ta thích đánh bài, vợ trước vì chuyện này mà giận dỗi nhiều năm với anh ta. Nghe nói năm trước quan hệ mới tốt lên, không ngờ người vợ lại chết. Ba đứa con hai gái một trai, đều hơn mười mấy tuổi, quản không được nên sau hai năm ai cũng muốn làm mai cho cha mình.”

“Thiên hạ làm gì có ai hoàn mỹ, gia cảnh người này cũng coi như không tồi, sao lại muốn mua vợ mà không muốn cưới người khác nhỉ?”

“Người kia cũng thấy lạ, thứ nhất là không muốn sinh thêm con, anh ta sợ con của vợ trước chịu khổ, cũng coi như có lương tâm, ít có cô gái nào đồng ý chuyện này. Thứ hai lại muốn xinh đẹp còn không thì phải xinh đẹp bình thường, không phải dễ tìm, nên chỉ còn cách đi mua.”

Mẹ Lý suy tư trong chốc lát, càng nghĩ càng cảm thấy quá được, vui mừng nói:

“Nhưng quá xa, từ nơi này đến Trấn Thành Thành phải đi vài ngày, một mình cậu đưa Trần Kiều sang đấy có được không?”

“Xa cũng tốt, gần dễ xảy ra chuyện.”

“Chị cũng nghĩ vậy, sợ cậu đi đường không tiện thôi.”

Lý Trường Thụ xua tay nói:

“Không có gì không tiện cả, quyết định thì em sẽ đi luôn, tranh thủ đưa con bé đi nhanh, Căn tử biết được sẽ rất nguy hiểm.”

Sau khi sinh non xong sức khỏe của Trần Kiều mãi không lấy lại được, cả người không có chút sức lực. Lại bởi vì trong tháng cữ bị lạnh, tuy không có bệnh nặng gì nhưng chút bệnh vặt vẫn quấn chặt vào người.

Ngày đó, cũng là một buổi sáng rất bình thường, cô ăn cơm xong đi bộ một vòng trong sân. Cây táo bên cạnh sân đã rụng hết lá từ lâu, trên mặt đất khô cằn phủ một lớp tuyết dày. Trời rất lạnh. Rừng trúc phía sau chuồng heo vẫn xanh tốt, ngọn núi đối diện vang lên tiếng chim hót líu lo, đất trời bao la. Chiếc xích đu nhỏ vẫn treo trên tường, những lớp ngô và ớt khô được sắp xếp gọn gàng như đang cười rạng rỡ. Thời gian đang trôi đi rất chậm. Cô nhàm chán, nhìn vài lần, đây là trí nhớ cuối cùng của cô đối với sân của nhà họ Lý.

Mẹ Lý đứng cạnh cửa, trên tay cầm theo một cái túi, nhìn giống như sắp đi xa. Trần Kiều đi qua, còn chưa kịp đi qua người bà, bà đã ngăn cô lại. Cái túi kia không phải của mẹ Lý, là mẹ Lý chuẩn bị cho cô, quần áo, giày và tất ấm.

Trần Kiều nghe bà nói muốn bán lại cô xong, cô cũng không có phản ứng gì:

“Cô gái, cô không hợp với bát tự nhà tôi, tiếp tục ở lại cũng không có gì tốt, nhà họ Lý chúng tôi nghèo cô vẫn không quen ở đây. Tôi là người không còn gì dùng được, cái nhà này chính là mạng của tôi. Cô cũng đừng sợ, tôi cũng không có nhẫn tâm. Nhà người kia có ba đứa con, cô sẽ không còn áp lực sinh con nữa. Người đàn ông kia lại có tiền, đồ đạc trong nhà, không cần phải quan tâm cái gì cả. Cô chỉ cần sống tốt là được. Có thời gian tôi sẽ đi thăm cô. Chờ sau khi tôi chết, nợ cô tôi sẽ nhớ rõ, làm trâu làm ngựa cũng sẽ trả.”

Trần Kiều không nghe bà nói những lời vô nghĩa này, dứt khoát nói:

“Tôi không thể sinh con, tôi biết bà không thích tôi. Không bằng bà thả tôi đi đi, tôi cũng có thể trả tiền lại cho bà.”

Bị nói trúng tâm tư, vẻ mặt mẹ Lý ngượng ngùng:

“Không phải chuyện đó, làm thế cũng không đúng quy tắc.”

Trần Kiều cứ như vậy đi theo Lý Trường Thụ, khi cô trăm phương nghìn kế muốn tìm cách để chạy trốn mà vẫn không được như ý nguyện, hiện giờ không còn suy nghĩ đó nữa thì lại không chút dấu hiệu nào, quang minh chính đại rời khỏi nơi này. Vận mệnh, thật sự trêu ngươi.

Lý Trường Thụ nghĩ sức khỏe Trần Kiều không tốt nên ông ấy cũng không quá vội, hay nghiêm khắc trông chừng cô. Gặp người hỏi thăm ông ấy chỉ nói dẫn con gái đi gặp người thân. Hai ngày sau bọn họ đến một thị trấn, nghe nói nhà kia ngày mai đến đây đón người. Lý Trường Thụ thuê một phòng khách sạn, ông ấy ngủ bên ngoài, Trần Kiều ngủ bên trong.

Đầu buổi tối rất lạnh, Trần Kiều nghe thấy Lý Trường Thụ lăn qua lộn lại hồi lâu chưa ngủ, thầm oán giận. Cô vẫn thức, ôm điều khiển từ xa trong lòng, nghe tiếng đồng hồ đầu giường điểm hai giờ sáng lặng lẽ tăng độ ấm lên ba mươi độ.

Chỉ trong chốc lát phòng ấm lên, ấm áp giống như trong nhà có lò sưởi. Lý Trường Thụ thư thái, chỉ vài phút đã ngủ say, tiếng ngáy vang vang. Trần Kiều xoay người xuống giường, rất bình tĩnh mặc quần áo. Cô nghĩ nếu Lý Trường Thụ tỉnh, cô sẽ lấy cớ muốn đi WC hoặc là đói bụng. Nhưng Lý Trường Thụ ngủ rất say, cô kéo cửa gỗ cũ kỹ phát ra tiếng kẽo kẹt cũng không đánh thức nổi ông ấy. Cô nuốt nước bọt, sau đó ung dung đi ra cửa khách sạn nhìn tình hình giao thông một chút. Cũng không như các thành phố lớn, camera an ninh chỉ lắp ở vài nơi. Tùy tiện chọn một đường, đi hai bước xong bắt đầu chạy, càng chạy càng nhanh. Gió lạnh thổi qua da đầu, quần áo, len vào tận yết hầu, khiến cô khó chịu muốn nôn nhưng cô cũng không dám dừng lại, vẫn chạy đến bên cạnh một cửa hàng tiện lợi 24h lúc này mới ngồi xuống thở.

Cô cầm áo, mặc dù có chút khó chịu cũng không muốn khóc, nhưng cảm xúc khó mà khống chế được, cô bật khóc nức nở. Khóc đến cạn kiệt, Trần Kiều mới đứng lên.

Cô nhìn con phố dài trống trải không có một bóng người, nhẹ nhàng nói một câu:

“Hẹn gặp lại, Lý Tồn Căn.”