Vân Nê - Thanh Đăng

Chương 40




Trần Kiều chưa bao giờ cảm thấy Lý Tồn Căn là một người điên cuồng cực đoan cả. Vì ở trước mặt cô, anh luôn ít nói, tay chân vụng về lúc nào cũng lấy lòng cô. Ban đầu cô rất chán ghét dáng vẻ lấy lòng thấp kém của anh, dù cô biết đó là một sự nổ lực hết mình của đối phương.

Ba mẹ cô thường xuyên ân cần giáo dục cô, dạy cô nên thiện lương khoan dung, không nên vô cớ bộc lộ ác ý với người khác, nên nhìn vào mặc tốt rồi đối xử rộng lượng với người khác, nghiêm khắc với bản thân.

Sau này lớn lên, cô dần cảm nhận được không phải cuộc sống của ai cũng giống nhau. Cô từ nhỏ đã được ưu ái ăn ngon mặc đẹp. Cô chưa từng thấy những người vì một miếng ăn mà mất nửa cái mạng bao giờ, từ khi đến đây, nhìn thấy nhiều hoàn cảnh khó khăn, thì cô đã dần hạ thấp trái tim hơn, học được cách cảm ơn và thấu hiểu. Cô được sống sung sướng thì có gì đáng khoe khoang, cô có tư cách gì mà xem thường bọn họ.

Mỗi người đều có nỗi cay đắng của riêng mình, cho nên trước đến nay cô cũng không than trời trách đất. Còn với mấy người nhà họ Lý, sau khi tận mắt chứng kiến cuộc sống túng thiếu của họ, cô vẫn bình thản như không, không cần phải đồng tình, cũng không cần phải thương hại.

Cô tự tách mình ra khỏi bọn họ, phân rõ giới hạn, tự cho mình là người ngoài cuộc nhưng chung quy vẫn là người trong cuộc. Cô chưa từng nghĩ sẽ kể lể sự cay nghiệt của mẹ Lý với ai cả, nói ra cũng không biết giải thích những gì, rằng cô không quan trọng đến mức khiến Lý Tồn Căn chống đối lại mẹ, cô đã từng nghĩ như vậy.

Còn chưa hết tháng giêng mà trong nhà đã cãi vã ầm ĩ, cậu Lý Trường Thụ phải dẫn mợ sang đây mấy lần. Chưa quá hai ngày Hoa Nhi lại gọi bọn họ sang khiến hai người giật nảy mình. Không biết trong nhà lại xảy ra chuyện gì, có gì không thể giải quyết.

Lý Trường Thụ chỉ thấy cháu trai ủ rũ không lên tiếng, trong lòng cũng sáng tỏ. Thằng bé hiểu chuyện nên mới khổ, bình thường vẫn luôn săn sóc người mẹ già góa chồng. Không biết vì chuyện gì mà hai mẹ con lại trở mặt nhau thế này, lần này đã cãi nhau đến đỉnh điểm, không biết anh giận đến mức nào mà tàn nhẫn với bản thân như vậy.

Lý Trường Thụ dựa vào tường hút thuốc, thỉnh thoảng cầm kẹp than gắp củi cho vào đống lửa. Hàng củi vốn được xếp ngay ngắn dưới chân tường lăn xuống đất. Bên dưới góc tưởng chỗ xếp củ cả có vết máu kéo dài đã khô. Bởi vì tuổi đã cao, lúc cúi đầu mí mắt sụp xuống che khuất nửa con mắt, Lý Trường Thụ dập đầu thuốc lên băng ghế, mở miệng khuyên nhủ: “Trước đây cháu cũng hiểu chuyện, sao giờ lại nóng nảy như vậy, còn cầm dao dọa mẹ mình. Bà ấy có quá đáng cỡ nào cũng không nên làm vậy, cả đời cực khổ nuôi lớn các cháu, bây giờ có tuổi rồi sao lại không nói chuyện tử tế với nhau? Nếu nói không được thì còn có cậu và mợ cháu, chuyện gì cũng giải quyết xong mà. Lại nói đến cháu, tức giận thế nào mà đến mức tổn thương chính mình. Tuổi còn trẻ nên nông nổi, nhưng cháu còn phải gánh vác cả gia đình này, gia đình này đều nhờ cậy vào cháu đấy.”

Lý Trường Thụ thở dài: “Còn vợ cháu thì tính cách quá quyết liệt, bề ngoài ngoan hiền mà đảo mắt cái đã xóa bỏ con của mình, mẹ cháu đau lòng lắm.”

Lý Tồn Căn vẫn chống đầu, vừa nãy không phản ứng gì, nhưng khi cậu anh nhắc đến Trần Kiều, bờ vai anh không khống chế được run rẩy, giọng nói khàn đặc: “Cháu biết bà ấy đau lòng, nhưng có đau lòng hơn nữa cũng không được ngược đãi A Kiều.”

“Sao lại gọi là ngược đãi, trong nhà nhiều chuyện, chắc chỉ là sơ sẩy mà thôi.” Lý Trường Thụ cũng thầm thấy chị ông quá nôn nóng, nhưng cũng không thể trách móc thẳng thừng được, dẫu sao đã có vợ ông khuyên nhủ chị rồi, hi vọng bà ấy sẽ nghe theo.

Lý Tồn Căn không còn gì để nói, nghe thấy câu này anh cũng không muốn vì cậu bênh vực mẹ mà cãi vã nữa. Anh chỉ cúi đầu im lặng một lúc lâu, trong cổ họng vang lên tiếng kìm nén nghèn nghẹn, Lý Trường Thụ chỉ đành an ủi anh: “Tay có đau không? Thằng nhãi cháu không biết quý trọng thân thể gì cả, hiện giờ thấy đau thì có hối hận cũng không kịp. Sau này gặp phải chuyện to tát đến mấy cũng không nên dằn vặt cơ thể mình. Cháu chỉ muốn trả đũa mẹ cháu, khiến bà ấy đau lòng. Vậy thì ngón tay này, ai bù lại cho cháu?”

Khi ấy tầm mắt anh mơ hồ, không biết đang xảy ra chuyện gì, chỉ thấy trong lòng cực kỳ khổ sở, trái tim như bị bóp nghẹt, không thể thở nổi dù chỉ một giây một phút. Ngón út trái anh bị chặt đứt, hiện giờ đã băng lại nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy máu rỉ ra, rất đau, đau đến cắt ruột, đau đến từng cơn. Lúc ấy anh còn nhìn thấy ngón út anh văng ra ngoài, rơi xuống một góc, mẹ xông đến tìm nửa ngày. Đáng tiếc tìm được rồi cũng không thể nối lại được.

Anh không hối hận, thậm chí còn mơ hồ thấy thoải mái, bởi vì mỗi lúc cơn đau tê dại ruột gan nổi lên, anh có thể chìm trong đau đớn ngắn ngủi ấy tìm được một phút giây thả lỏng. Có phải lúc A Kiều mất con, cô cũng đau đớn như vậy không. Ngày ấy trở về anh thấy A Kiều như vừa vớt lên từ bể máu, sắc mặt tái nhợt như giấy trắng, không hề có chút tức giận, sao anh lại hành hạ cô ra nông nỗi này.

Chắc chắn cô sẽ đau hơn anh gấp mười lần, gấp trăm lần. Cô vốn dĩ sợ đau, thế mà vì phá đứa bé đã dằn vặt bản thân mất đi nửa cái mạng. Anh cảm thấy bản thân cực kỳ thất bại, thất bại đến không còn thuốc nào cứu chữa, trên người không có một điều gì đáng để cô quyến luyến.

Mợ và Lý Tồn Diệp ở lại hai ngày, hai người thay phiên nhau khuyên nhủ mẹ, không tiện nói thẳng rằng bà ngược đãi A Kiều như vậy là không được, chỉ dám nói dù sao cũng là người một nhà, có thế nào thì cũng nên bỏ qua. Đứa bé mất rồi thì sẽ thêm đứa khác, hai vợ chồng đều còn trẻ, chỉ là chưa phải lúc mà thôi. Mọi người đều không dễ chịu, nên nhịn được tý nào hay tý ấy.

Mẹ giống như phát sợ vì tính cách cực đoan của Lý Tồn Căn, cũng cảm thấy mình đã chèn ép con trai, sau này không còn khắt khe với A Kiều nữa. Lý Tồn Căn vẫn như cũ, vết thương trên tay lành thì chăm chỉ đi làm việc. Thỉnh thoảng mẹ có oán giận cũng không tranh luận, chỉ nói sau này tìm được việc sẽ dẫn A Kiều ra ngoài, không ở lại nhà cho thêm chướng mắt mẹ.

Mẹ vừa giận vừa cuống, một mình lặng lẽ gạt lệ, cuối cùng vẫn không làm gì được anh.

Đầu tháng hai Lý Tồn Căn đã tìm được việc, nhưng làm dưới hầm mỏ ở quặng  Đông Sơn, mẹ nghe xong không đồng ý cho anh đi. Quá nguy hiểm, nghe nói đó là hầm mỏ tư nhân, không có trang thiết bị an toàn, năm ngoái đã có vài người bị đè chết trong quặng mỏ, cuối cùng cũng không có ai đứng ra chịu trách nhiệm.

Con trai muốn đi bán mạng lấy tiền, mẹ khổ sở trong lòng không nói ra được, biết anh lo lắng cho A Kiều, chỉ đành hứa sau này sẽ đối xử tốt với cô, sẽ không cãi vã vì những chuyện không đâu nữa. Bà ấy cả nửa đời này chèo chống gia đình, không dễ gì mới nuôi lớn được con trai, ngộ nhỡ mất đi chỗ dựa, sau này bà ấy biết sống dựa vào ai đây.

Lý Tồn Căn nhìn thì hiền lành, một khi đã quyết thì mười con bò cũng không kéo lại được, anh thu dọn đồ đạc lên đường rời đi.

Buổi tối trước hôm lên đường, anh nghỉ trong phòng A Kiều, đây là lần chung giường đầu tiên của hai người trong hai tháng nay. Anh không làm gì cả, chỉ thành thật ôm lấy cô từ phía sau. Trần Kiều chưa ngủ, cũng biết anh chưa ngủ, không cẩn thận sờ phải cánh tay đang vòng lên người cô, cô chột dạ thở dốc.

Anh biết cô đang nghĩ gì, bật cười, cố gắng khiến ngữ điệu thật tự nhiên: “Em đừng sợ, tôi không phải người khốn nạn đến mức ra tay với vợ mình. A Kiều, em còn đau không?”

Từ ngày cô sảy thai đến nay, hôm nay anh mới chủ động nhắc đến chuyện này, thủ thỉ: “Chắc chắn rất đau đúng không, là tôi không tốt, là tôi không chăm sóc tốt cho em, sau này sẽ không như vậy nữa. Tôi sẽ ở bên em, để đứa nhỏ được ra đời khỏe mạnh.”

Trần Kiều không kìm được nghẹn ngào khóc, khóc đến khi cả người run rẩy, anh mãi mãi sẽ không biết, cô không thể có con được nữa, sẽ không bao giờ nữa…

Lý Tồn Căn ôm chặt Trần Kiều vào trong ngực, hôn lên gương mặt đẫm nước mắt của cô, nhỏ giọng dụ dỗ: “A Kiều đừng khóc, được rồi A Kiều đừng khóc. Là tôi khốn nạn để em chịu oan ức, sau này sẽ không như vậy nữa. Chúng ta sẽ sống thật tốt và luôn ở bên nhau như thế này nhé.”

Tựa như anh đã coi cô sảy thai là chuyện ngoài ý muốn, dù cô ngậm chặt miệng không đề cập đến anh vẫn luôn nhận hết trách nhiệm về mình. Trần Kiều khóc đến mơ màng, nửa tỉnh nửa mê cảm nhận được chất lỏng nong nóng thấm vào quần áo, anh vẫn nhỏ giọng thủ thỉ, cô căng tai lắng nghe nhưng cơn buồn ngủ ập đến khiến cô phải chìm vào giấc mộng tối tăm.