Tiểu Lưu nhìn theo chiếc xe chậm rãi chạy lên sườn núi nhỏ, rồi từ trên đỉnh núi dần dần biến mất, trong lòng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm. Ngày hôm qua nghe tin đội khảo sát gặp nạn, trong đội không có ai bị thương nhưng có hai người dân địa phương mất tích, một người bị thương nặng được đưa đến bệnh viện tỉnh cấp cứu ngay trong đêm. Gia đình hai người kia đến gây sự, cha mẹ cùng vợ của người đã chết đòi kỹ sư công trình phải đưa ra lời giải thích, ầm ĩ náo loạn một trận.
Tiểu Lưu không nắm rõ tình hình, muốn đứng phía sau giúp một tay nhưng không giúp được, người anh trong đội thở dài liên tục, người trên núi không dễ chọc vào, đã huy động hết người đi tìm nhưng họ vẫn muốn gây chuyện, còn không thèm chờ đám nhân công ở dưới chân núi lên nữa.
“Bọn họ có ầm ĩ cũng không sao, người dẫn đường cho bọn họ đâu rồi?”
“Đừng nhắc đến nũa, nghe nói là không thấy hai vợ đâu nên cho người đi tìm rồi không để ý đến bên này đâu. Năm hạn có khác, người kia cũng vừa bị núi vùi xong.”
Tiểu Lưu khẽ nuốt nước bọt, trong lòng nổi lên một trận hoang mang, lặng lẽ nói bên tai đàn anh một câu. Người sau trừng mắt với anh ta: “Cậu đừng có ngu xuẩn, chúng ta còn đang nhờ bọn họ giúp đỡ, cậu lại dám làm ra chuyện thế này, lá gan lớn quá nhỉ.”
“Em chỉ thấy bọn họ quá đáng thương…” Tiểu Lưu lẩm nhẩm, tuy rằng chưa cân nhắc kỹ càng nhưng anh ta vẫn thấy bản thân không sai.
Trận huyên náo càng lúc càng nghiêm trọng, tình hình trước mắt không khéo còn có thể đánh nhau. Trần Công gỡ mắt kính xuống, tỏa ra xung quanh tìm người, nhân lực không đủ nên ai nấy cũng ra sức tìm kiếm. Mà trong lúc này Lý Đạt cùng Lý Tồn Căn cũng hùng hổ chạy đến, Lý Đạt vừa đến đã túm chặt cổ áo đàn anh, ép bọn họ giao người ra.
Đàn anh còn giả vờ ngơ ngác không biết, nắm đấm to của Lý Đạt đã nện thẳng lên mặt anh. Lý Tồn Căn đứng sau kéo anh ta lại: “Có người nhìn thấy hôm qua có hai người phụ nữ chạy vào đây. Anh Lâm, nếu anh giúp tôi tìm người, tôi sẽ giải quyết giúp anh đám người bên kia.”
Đàn anh cũng không biết nên quyết định thế nào, lặng lẽ đưa mắt nhìn Tiểu Lưu, Tiểu Lưu căng da đầu, trong lòng nghĩ không được. Ngày hôm qua anh ta ở trong phòng trực suốt, lúc bước vào nhà bếp tìm nước uống mới phát hiện ra hai người Anh Tử, có lẽ hai người lén trốn vào đây, sao lại để người khác nhìn thấy được, mau phủ nhận đi.
Anh ta ngẩng đầu nhìn Lý Tồn Căn, bỗng chốc cảm thấy sợ hãi, gương mặt kia không một chút cảm xúc nhưng ánh mắt hung tợn vẫn nhìn chằm chằm khiến anh ta run rẩy, lời nói dối sắp bật ra khỏi miệng lại nghẹn lại: “Vừa… vừa đi rồi…”
Từ khi bị mang vào đây hai người vẫn chưa từng nhìn thấy tiền, chiếc xe chở rau chạy đến một trấn nhỏ bên cạnh huyện, tài xế không đi thẳng mà lại rẽ về nhà. Trần Kiều và Anh Tử bất đắc dĩ xuống xe. Hai người bàn bạc, huyện dù sao cũng tốt hơn thị trấn, bây giờ hai người đi báo án cũng được. Nhưng mục đích của các cô là được về nhà, không nên khiến mọi chuyện càng thêm rắc rối.
Trong người không có tiền, cho dù ra được bến cũng không lên được xe. Đúng lúc này, chiếc xe đưa người bị thương vào bệnh viện tối qua chạy ra đường lớn, bắt gặp hai người. Trần Kiều căng thẳng cắn răng bước đến hỏi han, cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất.
Anh Tử hàn huyên được mấy câu đã muốn rời đi, tuy rằng trên đường Anh Tử có vẻ tự nhiên xởi lởi hơn Trần Kiều, nhưng thực tế cô ấy vẫn như chim sợ cành cong thôi, gặp phải người quen đều không thể tỏ ra tự nhiên được. Trần Kiều nhanh trí nghĩ ra một cách, nói dối bọn họ đang lên trấn mua đồ, rồi bị tên móc túi nhắm vào: “Đã không mua được đồ còn hết sạch tiền về thôn.”
“Mượn năm mươi tệ, về nhà sẽ trả anh…” Thôn bọn họ có không ít người đến nơi xây dựng làm công, thế nên có biết Lý Đạt và Lý Tồn Căn. Tên nhóc kia thật thà chất phác, đỏ mặt xua tay: “Chuyện nhỏ thôi mà, khi nào có thì trả.”
Mượn cớ vẫn chưa xong việc, hai người từ chối lời mời cho đi về nhờ của đối phương, chạy về phía nhà ga.
Lúc xe khởi động Trần Kiều vẫn còn hoảng hốt, trong đầu như có một giọng nói sắc bén nhắc nhở cô: “Đến rồi, sắp thành công rồi.” Cô chỉ hận không thể chắp thêm đôi cánh bay ngay lập tức, cảm giác sốt sắng khiến đầu óc cô căng thẳng. Cô vẫn rất bình tĩnh nhìn ra ngoài, dòng người đi trên đường phố, khu nhà dân hai tầng lùi vùn vụt phía sau chiếc xe, giống như đang tẩy sạch hết thảy một năm tăm tối này của cô.
Vừa ra khỏi thị trấn, phía trước có một trạm xăng, chỉ cần ra khỏi đây là có ba lối rẽ về ba hướng khác nhau, sẽ không có ai tìm được các cô nữa. Ai ngờ có một chiếc xe chở hàng hóa quá tải chặn ngang khiến xe hai người bị kẹt lại.
Trần Kiều lơ đãng liếc nhìn phía sau, cách đó không xa là chiếc xe căn cứ mới gặp vừa nãy, xe đang chạy băng băng đến phía các cô.
Chuyện sắp thành lại bại.
Trần Kiều bị bắt về hai ngày lại giống như lúc mới đến đây, cô bị nhốt trong gian phòng lạnh lẽo không thấy ánh sáng mặt trời. Trần Kiều căm hận nắm tóc, lúc ấy cô đã chạy vào trong trạm xăng, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thì bị té xỉu? Bác sĩ kia đã nói gì mà thiếu máu, không đủ dinh dưỡng, mang thai…
Cô dại ra một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào bụng mình, đến bây giờ vẫn không dám tin cô đã mang thai, xem ra lần này không đi được rồi. Trần Kiều giơ nắm đấm nện thật mạnh vào bụng mình cho hả giận, cửa phòng đột nhiên bị mở tung, Lý Tồn Căn bước đến giữ chặt tay cô.
Hai người im lặng cả nửa ngày, bầu không khí trầm mặc khiến Trần Kiều cảm thấy lúng túng. Cô biết anh đang rất tức giận, hai ngày nay ngoại trừ những lúc có chuyện thì anh không nói với cô một câu nào. Người mà lúc trước động tý là bước đến quan sát nhất cử nhất động của cô đã không chịu giải bày với cô nữa.
Cô vừa oan ức vừa phẫn nộ, bước thẳng đến giường vùi mặt vào gối, anh muốn im lặng thì cô cũng im lặng cho anh xem. Lý Tồn Căn đứng bên giường một lúc, không biết có nhìn cô hay không nhưng cô nghe thấy tiếng anh đang đè nén hô hấp.
Không biết anh rời đi từ lúc nào, khi cô tỉnh dậy thì trời đã tối, trong ngoài phòng đều cực kỳ yên tĩnh, trên bàn có bật một chiếc đèn. Cửa phòng được mở ra, bóng người cao lớn im lặng bước vào, anh đặt chiếc bát tráng men lên mặt bàn ‘cạch’ một tiếng. Trần Kiều không nhịn được nữa, lên tiếng trước: “Anh Tử đâu? Mấy người đã làm gì Anh Tử?”
Anh hít một hơi sâu: “Uống canh gà đi, tôi ra ngoài một lúc rồi về.”
Cô trở mình bước xuống giường, chặn ngang đường đi của anh, ngữ điệu mềm xuống: “Anh cho tôi biết cô ấy thế nào rồi. Lý Đạt vũ phu như vậy, chắc chắn không bỏ qua cho cô ấy.”
Anh bưng bát đến bên miệng cô: “Em uống trước đi rồi tôi nói.”
Trần Kiều nhấp một ngụm bị nóng bỏng lưỡi, cô thổi phù một lúc rồi uống ừng ực hết bát canh, tha thiết nhìn anh. Người phản ứng gay gắt nhất về chuyện Trần Kiều bỏ trốn là mẹ, ngày đó trở về thấy Trần Kiều đang ngất, bà còn tưởng rằng cô xảy ra chuyện không dùng được nữa, khóc lóc mắng một trận. Thấy Lý Tồn Căn không có phản ứng gì, lại mắng anh nuông chiều cô, không nỡ động vào một đầu ngón tay của cô, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Khi biết được Trần Kiều có thai, mẹ anh mừng thì có mừng, nhưng vẫn không cho Hoa Nhi đến gặp cô, quyết tâm phải dạy dỗ cô một trận.
Hai người đang giằng co, mẹ ở bên ngoài không biết khó chịu điều gì lớn tiếng kể lể, câu nào cũng có từ mệnh khổ, trong nhà có nghiệp chướng. Cả hai đều không phản ứng, tầm mắt Lý Tồn Căn rơi xuống đôi chân trần trụi của Trần Kiều, ép buộc mình rời mắt.
Mẹ ở bên ngoài lại kêu một tiếng, anh chuẩn bị ra ngoài thì Trần Kiều túm chặt tay áo không chịu buông: “Anh chưa nói cho tôi biết…”
Còn chưa hết câu trời đất đã quay cuồng, Trần Kiều mở mắt ra thấy mình bị đè trên giường, bàn tay thô ráp của Lý Tồn Căn nắm lấy cổ cô giống như túm lấy gà con, cô hoàn toàn không thể phản kháng. Cảm xúc ngột ngạt trong lòng trào ra như đê vỡ, đáy mắt anh sáng rực, nhìn chăm chú vào cô, giọng điệu cứng rắn hơn mấy phần: “A Kiều, mọi người đều nói tôi quá nuông chiều em nên em mới chạy trốn hết lần này đến lần khác. Tôi nói sẽ đối tốt với em, tôi đã hứa, chắc chắn sẽ làm… Nhưng mà A Kiều, lòng em là sắt đá ư, em thực sự chưa từng để ý đến tôi sao? Lúc tôi còn chưa rõ sống chết thì em chỉ nghĩ đến chuyện bỏ trốn, rốt cuộc em coi tôi là cái gì?”
Trần Kiều nghẹn giọng, cô khó thở đỏ bừng mặt, nước mắt lặng lẽ thấm vào gối, vô lực nhìn anh. Giống như không cần cô trả lời, anh lại nói một mình: “Em không để ý đến tôi thì thôi đi, tại sao cũng không để ý đến con của chúng ta. Tôi biết em đang nghĩ cái gì, tôi khuyên em tốt nhất nên từ bỏ đi. A Kiều, tôi cũng có cảm xúc, em không nên ép buộc tôi, nếu còn có thêm lần nữa tôi chắc chắn sẽ giết em, chắc chắn đấy…” Anh lặp lại câu này giống như rất hạ quyết tâm.
Lần thứ hai nhìn thấy Anh Tử là mười ngày sau, ngày đó mẹ Lý Đạt mang đến vài chiếc bánh nướng áp chảo, hỏi đến Trần Kiều, thế nên cô mới được xuất hiện. Anh Tử đi theo Hoa Nhi vào trong, Trần Kiều đánh giá cô ấy một lượt, Anh Tử trợn trừng mắt, tàn nhẫn nói: “Hắn có bản lĩnh thì đánh chết tôi cho xong đi, không biết đời này tôi đã tạo ra cái nghiệp gì mà phải chịu tội thế này nhỉ.”
Còn sức mắng người là tốt, Trần Kiều yên lòng. Có điều lại khổ sở, lần này bị tóm về cô càng bị trông chừng nghiêm ngặt hơn, mấy người trong nhà lúc nào cũng để ý đến cô. Có lẽ Lý Tồn Căn mới là người giận cô nhất, ngày đó phát điên xong thì ra ngoài làm việc, đến nay vẫn chưa thấy bóng dáng anh.
“Anh ta có đánh cô không?”
Trần Kiều lắc đầu, Anh Tử lại tiếp tục: “Mấy con mụ lưỡi dài ba hoa chỉ hận không thể mọc thêm mắt để xăm xoi phòng ngủ nhà người ta, may mà cô không sao.”
Hai người than phiền một lúc, Anh Tử nheo mắt nhìn Trần Kiều, thì thầm: “Có thai?”
“Ừm.”
“Tính thế nào?”
Mẹ Lý cùng mẹ Lý Đạt đang đứng cạnh cửa nói chuyện, Hoa Nhi ôm chó con chơi đùa, trong phòng đang đốt bếp nấu canh gà. Vì muốn bồi bổ cho cô mà đã hầm đến con gà thứ ba rồi, cũng ăn ngon hơn lần đầu tiên cô đến đây. Có con quả nhiên đãi ngộ khác hẳn, nhưng mà bọn họ càng chờ mong đứa nhỏ này thì cô càng sợ hãi không tránh được kiếp nạn. Nếu như đứa nhỏ này biết được sự ra đời của mình sẽ mang đến đau khổ vô tận cho mẹ nó, chắc hẳn nó sẽ ủng hộ quyết định của cô.
Trong sân tuyết chất đống dưới tàng cây, lúc rơi xuống bùn đất thì không còn vẻ óng ánh nữa.
“Tôi không muốn, cô có thể giúp tôi không?” Cô nghe thấy âm thanh tê dại tuyệt tình của mình.