Sau khi Anh Tử sảy thai, Trần Kiều cũng qua thăm cô ấy vài lần, nhưng vì cô chẳng biết nói gì, nên chỉ ngồi một lúc rồi về. Lý Đạt thấy cô tới thì rất vui, nghe Lý Tồn Căn nói hôm đó anh ta đã thề sẽ không đánh Anh Tử nữa, có điều Anh Tử vẫn không để ý tới anh ta, tự biết thân biết phận nên anh ta không dám làm phiền Anh Tử. Anh ta trông ngóng Trần Kiều qua đây để có thể khai sáng cho Anh Tử, hoặc trò chuyện thôi cũng được.
Mấy ngày nay tuyết lại rơi, các hộ gia đình trồng trọt đều khá rảnh rỗi, mẹ Lý và mẹ Lý Đạt ở nhà bàn về việc hái rau. Trần Kiều ngồi bên mép giường Anh Tử, đang nói chuyện thì bắt đầu thẩn thờ, sờ lên bụng nhỏ, vô cùng lo lắng. Đêm nào họ cũng làm, tuy Lý Tồn Căn đã đồng ý sẽ xuống núi cùng cô, nhưng vác cái bụng to ra ngoài cũng chẳng dễ chịu hơn việc ở lại.
Anh Tử dựa vào đầu giường cầm thuốc do bác sĩ nhà thím Biểu kê lên, mỗi loại cô ấy đều ngửi rồi cẩn thận xem xét. Đứa bé chưa hoàn toàn ‘mất sạch’, nên phải bài trừ phần máu đông, uống những loại thuốc lưu thông máu.
Đầu tháng 11, một đội xây dựng từ dưới chân núi đến, muốn tu sửa đường ray xe lửa nên tìm kiếm lao động địa phương. Nhiều người trẻ tuổi trong thôn đều đi, lúc Lý Tồn Căn nói về chuyện đó, trong lòng Trần Kiều khẽ động.
Bởi vì anh vẫn luôn đề phòng, không cho cô xuống núi, nên dù cô có lấy cớ là đưa anh ra ngoài, Lý Tồn Căn cũng sẽ không nới lỏng. Trần Kiều âm thầm nghĩ cách đối phó, sự xuất hiện của đội xây dựng này đã lập tức kích hoạt quyết tâm bỏ trốn của cô, nhưng cơ hội lại rất xa vời, thật sự cô không có cách nào tiếp xúc được với thế giới bên ngoài.
Có lần cô đi chợ với anh, tình cờ gặp được kỹ sư của đội xây dựng, tiếc rằng chưa nói được câu nào, Lý Tồn Căn đã khẩn trương kéo cô đi. Trần Kiều nghẹn một hơi, suýt nữa nhịn không được nổi giận với anh.
Họ không chỉ tìm công nhân địa phương, mà còn muốn tìm luôn người nấu ăn, Lý Tồn Căn bàn bạc với mẹ, Trần Kiều bèn ngồi cạnh, cô biết mình không có phần nên chỉ ngồi nghe. Lý Tồn Căn để ý Trần Kiều, thấy vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, lòng anh mới yên tâm, buổi tối anh ôm cô, hôn lên tóc cô bảo đảm, “A Kiều, em không bỏ tôi, thì em muốn đi đâu tôi cũng đi với em, chắc chắn sẽ có cơ hội mà.”
Trước Đông chí một ngày, vợ chồng Lý Tồn Diệp đến đón con gái về, buổi tối cả nhà vây quanh bếp lửa gói rất nhiều sủi cảo nhân củ cải và đồ ăn chay, để chuẩn bị cho mùa đông đến. Mẹ Lý nói với Lý Tồn Căn, mùa đông buốt giá, gió tuyết rít gào như thể thổi bay người ta, mà một mình nó ở trên công trường, không biết sẽ ăn gì nữa.
Lý Tồn Diệp an ủi bà, nghe nói đội xây dựng do đơn vị phái xuống, tiền nhiều lắm, lần trước người trong thôn quay về đều khen thức ăn ngon, buổi trưa được ăn cải trắng và thịt lợn. Mọi người đều ăn như nhau, chứ không phải kỹ sư ăn thịt công nhân uống canh, mẹ cảm thán vài câu vậy thì tốt rồi.
Hoa Nhi nướng khoai tây đưa cho Trần Kiều, Trần Kiều bóc vỏ rồi đút cho Tiểu An con gái Lý Tồn Diệp. Trong lúc vô tình cô hỏi có thể đi xem hay không, vào buổi tối lúc họ tan làm, cô sẽ mang sủi cảo đã nấu sẵn đến, nhiều người thường được gia đình mang đồ ăn đến tặng, cũng không phải chuyện gì to tát.
Mẹ Lý và Lý Tồn Diệp nhìn nhau, đều vui mừng mỉm cười, Trần Kiều cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ gì đó. Vốn dĩ mẹ Lý không muốn Trần Kiều ra ngoài, nhưng hiếm khi Trần Kiều chủ động quan tâm đến Lý Tồn Căn, vì vậy bà cũng không ngăn cản suy nghĩ tích cực của cô, Lý Tồn Diệp cười nói: “Đúng lúc ngày mai cha Tiểu An cũng đến đây, tiện đường mà, lâu rồi chị không gặp Căn Tử. Chúng ta đi mang đồ ăn đến, buổi tối chị sẽ đưa em về.”
“Không cần phiền phức như vậy đâu, ngày mai con cứ đi về như bình thường đi, con trai nhà thím A Phúc cũng làm ở đó, mẹ đi một chuyến mang đồ ăn cùng vợ Căn Tử, dù sao trong nhà cũng không có việc gì làm.” Mẹ Lý không phản đối, suy nghĩ một chút rồi đưa ra ý kiến của mình.
Trần Kiều nghe mọi người thương lượng thì thấy hơi vui mừng, vì vốn dĩ cô cũng không hy vọng gì nhiều.
Sau khi vợ chồng Lý Tồn Diệp rời đi, mẹ Lý thay quần áo đeo giỏ vào, để Hoa Nhi ở nhà rồi cùng ra ngoài với Trần Kiều. Trên đường xuống núi, Trần Kiều bước đi rất nhẹ nhàng, cô nhìn những bông tuyết trắng phủ kín núi đồi, thế giới này tựa như dần đóng băng, hơi thở đều biến thành sương mù, từng bước đi xuyên qua gió lạnh.
Mẹ Lý thấy cô đi nhanh, đôi tay giấu trong áo, hít mũi nói: “Thằng bé đã ra ngoài nửa tháng rồi, từ lúc con vào nhà, thằng bé chưa đi lâu như vậy bao giờ.” Mẹ Lý bày ra biểu cảm cân nhắc, nghĩ rằng sự phấn khích của Trần Kiều có nghĩa là cô đang nhớ nhung.
Người con dâu này có rất nhiều điểm bà không hài lòng, cô không biết làm nông, không sử dụng được đồ dùng trong nhà, tính tình lại cáu kỉnh, còn không quan tâm đến con trai bà. Quan trọng nhất là lâu rồi bụng vẫn chưa có động tĩnh gì, nhưng dù có khuyết điểm, thì con trai bà vẫn thích, bà cũng chẳng thể so đo.
Bà không có bản lĩnh, sau khi chồng mất, các con của bà đều sống rất khổ cực, đặc biệt là con trai, nó đã bỏ học từ nhỏ để phụ giúp gia đình. Mỗi lần nhìn thấy gương mặt chưa trưởng thành của nó lo lắng về khoản nợ khổng lồ, nếu nói bà không cảm thấy khó chịu, thì chắc chắn là giả. Trần Kiều đến, cuối cùng bà cũng nhìn thấy sự phấn đấu trên mặt của con trai, tràn đầy khác vọng sống, lúc nào cũng vui vẻ, nên bà cũng không phải lo lắng nhiều.
Chỉ cần đôi vợ chồng trẻ cố gắng, không chừng vài năm nữa gia đình bà sẽ xây được nhà mới, sắm được một chiếc ti vi, mua những món đồ mà người thành phố hay dùng. Mẹ Lý dời mắt xuống nhìn bụng Trần Kiều, thật nóng lòng.
Trần Kiều giơ tay che mặt, gió lạnh len vào khe hở, không khí lạnh như băng từ sau tai truyền lên mặt.
Đội xây dựng không có nơi ở cố định, vài người sẽ tá túc trong các hộ nông dân gần đó, còn hầu hết sẽ xây những căn nhà gỗ đơn giản chia làm 3 phòng, để che mưa chắn gió. Phòng bếp được xây cao bằng gạch men, tựa như các nhà bếp bình thường, khi hai người đến nơi, đúng lúc các công nhân vừa ăn cơm xong đang đi về ký túc xá.
Người lao động đều đến từ những thôn lân cận, vì thế mẹ Lý tìm đại một người để nhờ đi gọi Lý Tồn Căn. Trần Kiều nhìn thấy một vài người đang ngồi xổm trước nhà bếp, ăn mặc chỉnh tề, đang viết viết vẽ vẽ trên mặt đất, thảo luận vấn đề, họ chạm mắt với cô rồi quay đầu đi.
Trần Kiều kích động, nghĩ thầm nếu nhờ họ giúp đỡ, biết đâu cô sẽ có vài phần thắng. Nhưng sau khi xem xét xung quanh, cô lập tức từ bỏ kế hoạch này, có quá nhiều người dân địa phương ở đây, nếu họ ngại phiền phức, chắc sẽ không để ý đến cô đâu.
Cô nắm chặt tay, như đang nắm lấy tia hy vọng cuối cùng. Lý Tồn Căn không ngờ người nhà sẽ đến thăm, anh rất vui mừng, đẩy cửa phòng ra, lại thấy mắt Trần Kiều không hề nhìn anh. Bên trong còn có hai người, họ chào hỏi mẹ Lý rồi đi ra ngoài.
Mẹ Lý lấy hộp giữ ấm từ trong sọt ra, gọi Lý Tồn Căn ăn sủi cảo, tuy rằng đã ăn cơm xong, nhưng anh vẫn ăn hết đống sủi cảo mẹ làm. Mẹ Lý ngồi bên cạnh nói chuyện, Trần Kiều lơ đãng, nghe tiếng bà gọi cô lập tức lấy lại tinh thần.
Lý Tồn Căn lau miệng, nghi hoặc nhìn về phía cô, Trần Kiều né tránh ánh mắt nóng như lửa của anh, bóp lòng bàn tay nói: “Đi đường dài nên chưa đi vệ sinh, bây giờ tôi muốn đi.”
Anh đứng lên đi đến trước mặt cô, bàn tay vô thức duỗi ra phía trước như muốn nắm lấy tay cô, nhưng lại dừng một chút rồi buông xuống. Trần Kiều nhìn thấy một người đàn ông trông giống như một kỹ sư đang đi về phía bụi cỏ, cô chỉ vào chỗ đó, “Có phải ở bên kia không?”
Lý Tồn Căn giữ chặt cô, “Đó là chỗ bọn tôi dùng, để tôi dẫn em đến một chỗ khác.”
Trần Kiều có hơi thất vọng, một giây sau lập tức nản lòng, không kiên trì nữa, đi theo sau Lý Tồn Căn. Anh đột nhiên dừng lại dắt lấy tay cô, từ từ nắm chặt, có hơi ngượng ngùng nói: “Mẹ nói, là em muốn tới đây?”
Trần Kiều ngẩng đầu đối diện với ánh mắt chờ mong hồn nhiên của anh, mỉm cười có lệ, “Đã lâu không gặp anh, không biết anh có sống tốt không.”
“A Kiều, em lo lắng cho tôi sao?” Anh muốn hỏi có phải em cũng nhớ tôi không, nhưng A Kiều da mặt mỏng, anh sợ cô sẽ thẹn thùng trở mặt nên thôi. Bàn tay vốn không tinh tế, bây giờ lại càng thô ráp hơn, vết chai cọ vào da cô hơi đau, nhưng bù lại chúng rất to lớn và ấm áp vô cùng, đủ để bảo vệ tay cô khỏi gió lạnh, sương giá.
Trần Kiều không được tự nhiên, cô hơi rụt tay lại nhưng không rút ra, anh ngửa lòng bàn tay cô lên nhẹ nhàng xoa xoa, rồi lấy một thứ từ trong túi ra nhét vào tay cô, “Em cầm về dùng thử đi, đây là thuốc trị tê cóng ở thành phố do Trần Công và những người khác giới thiệu, dùng rất tốt đó.”
Trần Kiều nghèn nghẹn, cô cảm thấy mình luôn mang ơn anh, nếu anh có thể nhẫn tâm với cô hơn một chút, thì cô sẽ không nảy sinh lòng thương hại nữa, chỉ sợ con dao nhỏ dịu dàng này sẽ dần dần nhẹ nhàng chặt đứt đôi cánh tự do của cô. Trần Kiều đuổi Lý Tồn Căn ra xa rồi tự đi vào nhà vệ sinh.
Cô phiền muộn vò tóc, ngẩng đầu lên gạt bỏ những phiền muộn sang một bên, không suy nghĩ nữa. Cô cẩn thận nhìn ra ngoài cửa, không thấy bóng dáng Lý Tồn Căn đâu, cô đóng cửa lại, rồi đi ra dạo một vòng.
Cô cầm một bao thư, tìm người khắp nơi, đi mãi vẫn không thấy ai đến, cô cũng không dám đi xa vì sợ bị nghi ngờ. Cuối cùng cũng có người đi tới, Trần Kiều nhìn kỹ, đúng là quần áo trong thành phố.
Người nọ sửng sốt vì có người đột nhiên nhảy ra, thấy rõ là một cô gái xinh đẹp thì quên cả việc hút thuốc, anh ta còn ngây ngốc khi bị nắm tay. Ánh mắt cô gái đầy vẻ khẩn cầu, chắp tay trước ngực giống như anh ta là Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn ấy, “Anh trai, xin anh giúp tôi, tôi không phải người ở đây, tôi bị bán đến đây. Nhà tôi ở Bắc Kinh, anh có thể gửi thư cho người nhà giúp tôi được không, tôi đã mất tích gần một năm rồi, chắc ba mẹ tôi phát điên mất. Cầu xin anh hãy giúp tôi, ba tôi nhất định sẽ cảm ơn anh. Cầu xin anh, xin anh đấy.”
Trần Kiều vô cùng tỉnh táo, cố gắng nói rõ ràng hoàn cảnh của mình, vì chắc chắn sẽ không ai cam tâm tình nguyện mạo hiểm giúp đỡ một người xa lạ cả, cô đành giải thích nhiều hơn về tình huống của mình. Nhưng người nọ vẫn không trả lời, tâm trạng của cô trùng xuống, nhỏ giọng cầu xin thêm lần nữa.
Lý Tồn Căn gọi cô từ xa, nghe thấy giọng nói thì đi đến đây, Trần Kiều đành phải buông tay ra, xoa xoa đôi mắt rồi xoay người sang chỗ khác. Lý Tồn Căn đi tới, bắt lấy Trần Kiều giấu ra phía sau, sắc mặt khẩn trương, ánh mắt sắc bén, “A Kiều?”
“Tôi đi ra tìm anh nhưng đã quên đường trở về, đúng lúc gặp được anh trai này nên mới hỏi một tiếng.” Giọng nói của Trần Kiều như ù đi, có hơi khàn khàn vì cảm lạnh.
Lý Tồn Căn mím môi, nhìn chằm chằm vào người đàn ông rồi gọi một tiếng Trần Công. Sau đó Trần Kiều mới biết hóa ra người cô tìm giúp trong lúc tuyệt vọng này chính là phó kỹ sư của đội xây dựng, lúc trước Lý Tồn Căn đã từng nhắc tới.
“À Căn Tử, đây là?” Trần Công đã ngoài bốn mươi tuổi, chắp tay sau lưng, rất có phong thái lãnh đạo.
“Vợ tôi.” Anh kiên định nói: “Chúng tôi đi về trước đây, chào anh.”
Trần Kiều rất muốn ngẩng đầu nhìn, nhưng Lý Tồn Căn đã cảnh giác, cuối cùng cô cũng không làm ra hành động gì. Mãi cho đến khi đi về Trần Kiều vẫn không có cơ hội gặp riêng bất kỳ ai cả, cũng may việc quan trọng nhất trong kế hoạch của cô đã hoàn thành, coi như sợ nhưng vẫn an toàn.
Trần Công đứng cạnh cửa phòng, trong đội đều là những thanh niên trẻ tuổi ít khi nhìn thấy phụ nữ, huống chi một cô gái xinh đẹp như vậy, nên Trần Kiều được rất nhiều người chú ý.
Mấy người học việc anh ta dẫn tới đều ngồi xổm ở cửa xem, họ đều là những sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, rất ham chơi và thích xem những thứ mới lạ, còn rất hòa thuận với các bạn cùng lứa trên núi nữa. Lý Tồn Căn là người hướng nội không thích nói chuyện, nhưng lại chăm chỉ nhanh nhẹn, khi được dặn dò anh cũng rất nghiêm túc học hỏi, nên mọi người đều có quan hệ tốt với anh, lúc trêu ghẹo cũng không phân biệt tuổi tác, “Haha, trông anh ta im hơi lặng tiếng như vậy mà có một cô vợ xinh đẹp nhỉ. Giấu kĩ thật.”
“Là tôi tôi cũng muốn giấu, cậu ta mới bao nhiêu tuổi, mười chín đúng không? A, thật vô lý, tôi đã hai mươi ba tuổi rồi! Ông trời thật không công bằng.”
“Đi hỏi xem cô ấy có chị em không, cậu có bản lĩnh thì cua luôn.”
Có người biết chuyện khá rõ ràng, ngăn cản những lời đùa giỡn, “Đừng nói bậy, nơi này của bọn họ có nhiều cô vợ kiểu thế lắm… Có lẽ cậu ta mua về đấy. Trông rất giống người thành phố.”
“Ấy vậy không phải là mua bán người sao? Phạm pháp đó, dám làm luôn à?”
“Vùng khỉ ho cò gáy này, xem nhiều tin tức thì biết. Tôi còn nghe nói có người đã hỗ trợ báo cảnh sát, nhưng kết quả đã bị dân bản xứ đánh chết. Thật quá đáng, thật đáng thương.” Vẻ mặt anh ta sợ hãi.
“Chưa chắc, Lý Tồn Căn rất yêu vợ mình, lúc trước cậu ấy còn hỏi chúng ta về thuốc trị tê cóng, rồi sẵn sàng mua nó với giá của năm sáu ngày làm công đó. Không đến mức phải mua vợ đâu, cậu ấy cũng khá đẹp trai mà, làm gì tới mức không cưới được vợ chứ?”
“Tóm lại bớt lo chuyện người khác đi, chúng ta chỉ có mấy người thì làm sao thắng nổi họ nhiều người như thế. Vợ của Lý Đạt đã từng đến đây nói mấy câu với tôi, cậu xem mấy ngày nay Lý Đạt lập tức nhìn tôi không vừa mắt, đừng nghĩ người trong núi dễ bắt nạt, dã tâm cũng lớn lắm đấy.”
…
Trần Công nhíu mày hút thuốc, anh ta vừa mới mở lá thư ra xem, bây giờ đã cảm thấy hơi phỏng tay. Buổi tối Lý Tồn Căn lại đến, lúc trước họ vẫn chưa quen thuộc địa hình nơi này, các chuyên gia cũng nói giữa trời lạnh sẽ có rất nhiều công việc không dễ triển khai, tuy đã tham khảo ý kiến của người dân địa phương. Nhưng đáng tiếc, người quen thuộc địa hình lại không biết chữ, người biết chữ thì hỏi ba câu đều không biết hết ba câu, hại công việc bị đình trệ.
Lý Tồn Căn như tàn hình vậy, anh luôn im lặng không lên tiếng, nhưng khi nói lại có chính kiến riêng. Anh rất quen thuộc với hoàn cảnh của ngọn núi này, còn được đi học lại rất thông minh, biết suy luận, học một hiểu mười. Nghi vấn của anh ta đều được rõ ràng ít nhất 60%, Trần Công vỗ vai Lý Tồn Căn, “Nhóc con tốt lắm, còn che giấu với tôi, sao trước giờ không nói gì? Sợ tôi không cho cậu nhiều quyền lợi à.”
Lý Tồn Căn mím môi, dáng vẻ thì sợ người lạ, nhưng lời nói lại ẩn chứa ý vị sâu xa, “Tôi không dám nói bừa, sợ làm chậm trễ việc lớn. Cùng lắm thì anh Trần Công đã giúp tôi, nên tôi phải nói. Vợ tôi nhát gan, nếu cô ấy đã nói gì với anh Trần Công thì anh cũng đừng để ý, cảm ơn anh.”
Trần Công thở dài trong lòng, “Yên tâm đi, yên tâm đi.” Quả nhiên không thể khinh thường người trên núi, không có ai ngu ngốc cả. Anh ta lần nữa hiểu ra một chân lý, đừng bao giờ coi người khác là kẻ ngốc.
Trần Kiều ở nhà khi thì nôn nóng, khi thì lại tự khuyên mình phải kiên nhẫn, nhìn phản ứng thản nhiên của Lý Tồn Căn, thì có lẽ anh vẫn chưa biết gì. Nhưng rốt cuộc lá thư kia có được gửi ra ngoài không, cô rất muốn hỏi Trần Công nhưng lại sợ người ta thấy cô phiền phức.
Cảm giác khi buộc tất cả hy vọng vào một sợi dây thừng thật không dễ chịu, sau đó mẹ Lý lại dẫn cô ra ngoài mấy lần, công việc của họ tiến triển rất nhanh. Vào năm trước, cuộc khảo sát sơ bộ đã được nửa chặng đường, nghe nói ngọn núi có thể chính thức mở cửa sớm nhất vào tháng hai năm sau.
Trần Kiều đến công trường lần thứ ba cũng không gặp lại Trần Công, cô không dám nghĩ là do trùng hợp hay đối phương cố tình tránh mặt mình. Rõ ràng chỉ mới gặp một lần, lời muốn nói còn chưa kịp thốt, dù không dám tin tưởng một cách mù quáng, nhưng cô thật sự không chờ nổi, chẳng thể trì hoãn thêm được nữa. Tháng này cô vẫn chưa có kinh nguyệt, cô thật sự không muốn nghĩ đến.