Buổi trưa bắt đầu có tuyết, những bông tuyết đầu tiên rơi xuống như bắp rang giữa trời, mười phút sau tuyết đã bay phất phơ tựa lông vũ, chớp mắt phủ trắng cả một vùng. Chẳng mấy chốc, đồng ruộng đã được đắp thêm một lớp chăn bông màu trắng, cả những ngọn cây cũng tập đội thêm chiếc mũ trắng tinh.
Tuyết dày phủ kín lối, những chú chó la cà bên ngoài đều phải chạy về nhà, mẹ Lý không yên tâm về hai con bò ở khu cỏ lau, nên chạy ra ngoài xem. Tuyết rơi đến buổi tối mới ngừng, mặt đất in đầy dấu chân, khi dẫm lên phát ra âm thanh sột soạt.
Lý Tồn Căn chạy một chuyến đến nhà thím A Phúc, xách về một cái chân dê, trên áo mưa dính đầy tuyết, anh vẩy tóc rồi thay giày. Trần Kiều dựa vào tường mơ màng ngủ, Hoa Nhi nhỏ giọng học bài, anh nhẹ nhàng vào nhà ngồi xuống cạnh Trần Kiều. Ngọn lửa bập bùng hắt một tầng ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa lên mặt cô, làn da mịn màng căng mọng, lông mày đen tuyền, môi hồng cong cong.
Nhìn dáng vẻ lung linh không chân thật của cô, anh nghĩ mình đang mơ, sợ cô cứ như vậy mà biến mất bất kì lúc nào. Ma xui quỷ khiến, anh đột nhiên duỗi tay đặt dưới mũi cô dò xét hơi thở, khi hơi thở nóng ấm phả lên tay, tảng đá trong lòng anh mới được thả xuống.
Đốm lửa nhỏ bùng lên tanh tách, giọng nói vội vàng của mẹ vang lên từ bên ngoài: “Căn Tử về chưa? Mau ra đây, Anh Tử bị ngã rồi.”
Trần Kiều tỉnh dậy, chạy ra cùng Lý Tồn Căn, tại con dốc nhỏ trước cửa nhà họ, Anh Tử quỳ trên mặt đất không đứng dậy nổi. Lý Đạt đi theo sau, khuôn mặt đầy hoảng sợ đỡ Anh Tử vào nhà cùng Lý Tồn Căn, mẹ Lý Đạt thấy cảnh này thì liên tục kêu to, đầu óc choáng váng.
Cha Lý Đạt phản ứng nhanh, thấy băng ghế Anh Tử đang ngồi dính màu đỏ thì gõ mạnh tàn thuốc, “Tìm thím A Phúc đi, nhanh lên. Đưa con bé lên giường trước.”
Sau đó là một cảnh tượng hỗn loạn, Anh Tử mang thai trong nhà không ai biết đã đành, giờ còn sảy thai, sau khi xem xét thím A Phúc kêu Lý Đạt đi gọi anh chồng của thím Biểu qua, ông là một bác sĩ trung y, cũng am hiểu về phụ khoa, nên kê trước một toa thuốc cầm cự. Mẹ Lý và mẹ Lý Đạt thay quần áo cho Anh Tử, máu đỏ thấm ướt cả quần bông, mẹ Lý Đạt khóc, còn mẹ Lý bưng chậu nước ra ngoài.
Sắc mặt Anh Tử tái nhợt, tóc tai bù xù, đôi môi bong tróc. Trần Kiều rót một ly nước ấm, quấn một sợi cỏ lau làm ống hút, rồi đỡ Anh Tử dậy uống nước. Cô hơi sợ hãi, tình trạng tồi tệ của Anh Tử thật làm người ta chua xót, “Cô hãy nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ lung tung, cơ thể khoẻ lại rồi nói. Không có việc gì đâu.”
Anh Tử cười với cô, biểu cảm lại có chút phấn khởi, đôi mắt lóe lên vẻ trả được thù, “Sao lại không tốt, bây giờ tôi thấy rất tốt thì có.” Tuy giọng nói khàn khàn nhưng vẫn có thể nghe thấy được.
Trần Kiều chấn động, cổ họng thắt lại, ánh mắt đờ đẫn, Anh Tử vừa thấy vẻ mặt của cô là biết cô đã hiểu. Thật ra cô ấy đã biết mình mang thai từ sớm rồi, cho nên hôm nay mới cố ý chọc tức Lý Đạt, để anh ta tự ra tay giết con mình. Lúc mới phát hiện mình đang mang thai, cô ấy đã chạy tới chạy lui trên núi, vận động cực mạnh, thậm chí còn cố gắng ngâm mình trong nước lạnh, nhưng vẫn không sảy.
Hôm nay nhất thời sinh ý xấu, cú ngã đó Anh Tử cũng góp phần 60%, trong lòng cô ấy đã nắm chắc phần thắng, nên cứ như vậy mà thành công. Sắc mặt Anh Tử nặng nề, lòng ngực và bụng đều đau, không biết đang nói chuyện với ai, “Ai bảo anh ta đến không đúng lúc, tôi không thể ở lại nơi này, nếu cô cứ mềm lòng thì cả đời này coi như xong. Vừa nghĩ về người nhà và bản thân mình, tôi thật sự không thể sống trong mông lung như thế này được…”
Nước mắt của Anh Tử lăn xuống gối, nhưng lại giống như rơi thẳng vào lòng cô, nóng quá, nóng như lửa đốt. Trần Kiều không cầm lòng nổi, nước mắt lăn dài, cô không muốn người bên ngoài nghe thấy, nên vội vàng lau đi, “Nếu họ chưa biết, thì cô cũng nên cẩn thận một chút, cứ… Cứ như vậy đi, tôi biết cô muốn trốn, tôi cũng vậy, và tôi nhất định sẽ trốn được.”
Mẹ Lý Đạt vừa vào, Trần Kiều bèn tranh thủ rời đi, Lý Đạt và Lý Tồn Căn ngồi cạnh nhau, chờ ở ngoài cửa. Lý Đạt gãi đầu, nhón chân nhìn vào trong, muốn đi vào nhưng không dám, cha Lý Đạt giận sôi máu đá vào chân anh ta, Lý Đạt không dám nói lời nào.
Lý Tồn Căn nắm tay Trần Kiều đi về nhà, không ai nói gì, mẹ Lý thấy đáng tiếc nên cứ nhắc mãi.
Sau ngày hôm đó, bầu không khí trong nhà luôn có chút kỳ lạ, Trần Kiều thấy thế, nhưng cô không phát hiện ra điều gì đáng nói. Mẹ Lý vẫn như mọi khi, nhìn chăm chú vào bụng của cô. Lý Tồn Căn cũng như thường lệ, không dám nhìn thẳng mặt cô, mỗi lần chạm mắt đều lập tức né tránh, anh không còn chọc ghẹo và thu hút sự chú ý của cô như trước nữa, sau đêm đó mọi chuyện cứ thế lắng xuống.
Ban ngày trầm mặc, ban đêm tinh lực dồi dào, Trần Kiều thấy anh đi vào là cô hoảng loạn ngay lập tức. Nằm trong chăn, cố gắng tránh xa anh nhất có thể, dù cho nơi này rộng lớn đến đâu, hay cô có trốn đi đâu, thì cuối cùng anh cũng bắt được cô ư.
Bờ vai trần lộ ra ngoài, gió lạnh lùa vào làm cho cô phát run, co rút người lại. Lý Tồn Căn lấy chăn che chở cho cô, rồi chui vào trong chăn vùi đầu ở trước ngực cô, tham luyến mơn trớn dần xuống, rồi dừng lại ở chiếc bụng nhỏ, Trần Kiều khẽ thở dốc, “Anh đừng, đừng như vậy, tôi khó chịu, hôm nay đừng làm được không?”
Anh chui ra khỏi lòng cô như một chú cún, đôi mắt trong veo sáng ngời, ẩn chứa điều gì đó mà cô không thể hiểu được. Yết hầu anh nhẹ nhàng di chuyển, cọ môi lên sườn mặt cô, thì thầm bằng giọng nói mê hoặc: “Một lần thôi được không em…”
Anh hôn lên xương quai xanh của cô, khẽ liếm mút, đột nhiên lời nói của Lý Đạt vang lên trong đầu anh: “Đừng cho rằng em không biết cô ta đang nghĩ gì, em không ngu cũng không mù, từ trước đến giờ em luôn bận tâm. Cô ta gạt em rằng cô ta sẽ không bỏ đi, mẹ nó toàn lời giả dối, em không tin cô ta không biết mình đang mang thai, con của em. Em sẽ kiện cô ta, anh à anh đừng tin, đừng để chúng ta cùng rơi vào một cái hố giống nhau…”
Anh nhận ra, Lý Đạt cũng rất đau buồn vì mất đi đứa con, những lời oán trách của Lý Đạt cũng chứng minh được vài điều. A Kiều nghĩ như thế nào, cô có thật sự tình nguyện ở lại không? Anh muốn tin tưởng cô, nhưng cảm giác bất an quá mãnh liệt, làm sao mới có thể giữ được cô đây.