Thôn Lý gia nằm trên sườn núi, xung quanh là những ngọn núi to nối tiếp nhau, mỏ đá cách đó vài dặm đã lâu rồi chưa mở, nơi đó xa hơn nơi bọn họ sống rất nhiều, chỉ có thể vào bằng những con đường núi rộng mười thước. Tất nhiên, không có chiếc xe đạp nào có thể vào nên mỗi lần xuống núi mua đồ ăn Tiểu Lâm đều mất cả ngày, không phải vì sọt đồ quá nặng, chủ yếu là do đường khó đi, quá nhiều con dốc, khiến cho mồ hôi chảy đầm đìa do hai chân phải hoạt động liên tục.
Tiểu Lâm ngồi trên tảng đá ven đường thở dốc, cởi áo bông ra vắt trên vai, chiếc sọt đan bằng tre, bởi vì quải trên người quá lâu nên lưng và vai cậu đã bị hằn một vết đỏ lớn. Cậu uống một ngụm nước, rồi phun ra một làn sương trắng, đường núi quanh co, cậu nhìn về phía bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện kia, không lâu sau đó thì đã đến trước mặt cậu.
Tiểu Lâm nhăn mặt vẫy tay: “Lại đây uống miếng nước đi, lần nào cũng thế, sao anh không biết mệt vậy. Lúc em đi xuống thì anh đi lên, lúc em đi lên anh cũng đi lên, em không thấy anh chắc cũng mất dấu lâu rồi.”
Những công nhân khác cũng bị Lý Tồn Căn bỏ lại phía sau, anh đi đến bên cạnh Tiểu Lâm, vững vàng buông sọt xuống uống từng ngụm nước. Tiểu Lâm chống hai tay lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn anh, “Sao rồi, mệt lắm đúng không.”
“Vẫn ổn. Coi như có việc làm, ở nhà rảnh rỗi mới đáng sợ.” Anh nói chuyện với dáng vẻ thỏa mãn, tuy rằng rất mệt nhưng trong mắt lại tràn đầy sung sướng.
“Có vợ vào là khác hẳn, chỉ biết lo cho gia đình ha ha.” Tiểu Lâm còn nhớ rõ trước đây Lý Tồn Căn không thích bị chọc ghẹo, ai nhắc đến chuyện cưới vợ là anh nóng nảy lặp lại một câu như khúc gỗ: “Tôi sẽ không cưới vợ”.
“Con gái thành thị cũng khó chăm sóc nhỉ, yếu ớt lắm ấy, chắc vợ anh cũng vậy.” Thôn họ cô gái xinh đẹp nhạy bén vô cùng hiếm có khó tìm, cậu đã từng gặp Trần Kiều, vẻ ngoài xinh đẹp kia không biết đã làm xiêu lòng bao nhiêu người đàn ông..
Lý Tồn Căn ngẫm nghĩ, đôi khi Trần Kiều rất yếu đuối, một con sâu nhỏ thôi cũng làm cô sợ, ngoài ra cô còn thích những thứ tinh xảo đẹp đẽ. Lúc ở bên nhau họ có nhiều xích mích, mỗi lần cãi nhau cô đều giống một con gà trống, ý chí chiến đấu sục sôi, quyết không chịu thua, nhưng bù lại vẫn rất tốt.
Lòng tốt của cô cũng được thể hiện rất rõ ràng, có lần Hoàng Kim cắn nhau với chó hoang, bị cắn đến mức kêu la ầm ĩ, trong lúc anh chưa kịp phản ứng, Trần Kiều đã nhặt một tảng đá lớn bên bờ sông ném qua. Anh cũng giật mình, hỏi lỡ những con chó hoang đó cắn cô thì sao, A Kiều chỉ hừ hừ đáp: “Chó ngốc Hoàng Kim chỉ có thể bị tôi bắt nạt thôi, một mình nó đấu với cả đám chó như thế thật không công bằng.” Thật ra anh biết Hoàng Kim đã từng bảo vệ cô khỏi con ngỗng trắng của thím A Phúc
Anh cũng biết A Kiều rất ghét nơi này, đồng thời ghét luôn cả anh, cô hay mắng người đánh người, nhưng không bao giờ đụng vào gia đình anh. Cô là một người biết cảm thông, chưa bao giờ thương hại vì bọn họ nghèo khó, càng không tỏ vẻ cao cao tại thượng ỷ mình may mắn hơn để công kích sự khốn khổ của bọn họ.
Lúc vừa đến đây, người trong nhà đã giết một con gà để bồi bổ thân thể cho cô, làm cô tức giận đến nỗi không chút nghĩ ngợi mà đánh đổ. Mẹ giận cô lãng phí, Hoa Nhi nhặt thịt gà lên rửa sạch rồi ăn. Từ đó về sau cho dù có tức giận nổi điên cô cũng không lãng phí đồ ăn nữa.
Cô thật sự rất tốt, thiện lương và mềm mại, thẳng thắn và đáng yêu, cô kể cho Hoa Nhi rất nhiều câu chuyện thú vị, viết chữ, vẽ tranh đều đẹp cả, dạy Hoa Nhi hát cũng dễ nghe. Anh thật sự thích cô. Vừa nhớ tới cô trái tim anh đã trở nên mềm nhũn, cô ở nhà, anh làm việc vừa khổ vừa mệt, nhưng luôn cảm thấy có mục tiêu để phấn đấu và tràn ngập hy vọng với tương lai.
Tiểu Lâm lắc đầu nhìn Lý Tồn Căn thay đổi biểu cảm liên tục, cuối cùng đầu gỗ khó hiểu phong tình trong thôn cũng thông suốt, ai rồi cũng trưởng thành. Nghỉ ngơi đủ rồi, hai người lại tiếp tục leo núi. Lý Tồn Căn mím môi, lau mồ hôi trên trán, “Bên ngoài như thế nào?”
Tiểu Lâm nghe anh hỏi về vấn đề này thì vui vẻ trả lời: “Bên ngoài rất đẹp, nhà cửa cao hơn núi ở chỗ chúng ta, đường đi thì rộng hơn sông Sa Hà, người bên ngoài mặc quần áo tơ lụa, ăn những món sơn hào hải vị. Ở ngoài thật sự rất vui đó, có vài thứ đồ chơi anh không thể tưởng tượng được đâu, không có ai không làm được, nơi phồn hoa như vậy thật tốt.” Cậu nói với vẻ mặt hồi tưởng.
Lý Tồn Căn hỏi: “Có kiếm được nhiều tiền không? Tiền lương thế nào.”
“Một năm trên núi kiếm được bao nhiêu? Bảy tám vạn, ở bên ngoài kiếm đại một công việc cũng gấp mười lần trên núi, chỗ nào cũng có tiền.”
Lý Tồn Căn: “Việc gì cũng có sao? Ngoài việc đầu bếp cậu học thì còn công việc nào yêu cầu bằng cấp thấp, nhưng có tiền nhanh không.”
Tiểu Lâm bốc phét vừa xong, sắc mặt hơi thay đổi nhìn Lý Tồn Căn từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi: “Anh muốn ra ngoài à?”
Anh thấp giọng ừ một tiếng, Tiểu Lâm im lặng trong chốc lát, rồi nói với vẻ mặt chua xót: “Căn Tử, hai ta cùng nhau lớn lên, có vài lời em không thể gạt anh. Anh không biết thôi, có một số thứ trong cuộc sống đã là định mệnh rồi, có người ở trên mây, có người ở dưới bùn, thứ không thuộc về mình anh có liều mạng cũng không thể chiếm được đâu, ngược lại còn rơi vỡ đầu chảy máu ấy chứ. Nếu chúng ta cố chấp đấu tranh, nó sẽ chẳng có tác dụng gì, sau đó anh sẽ nhận ra, anh thật sự chẳng là gì cả, những việc mà anh làm càng chẳng có tác dụng. Chúng ta sinh ra trên núi đã bị vây khốn cả đời, không bằng cứ như vậy an phận thủ thường, cuộc sống sẽ ít thăng trầm hơn.”
Lý Tồn Căn biết Tiểu Lâm đã từng ra ngoài, mười ba tuổi đã đi, còn dẫn một cô gái về để bàn chuyện cưới hỏi, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Sau đó cậu ở nhà luôn, rồi cưới người vợ hiện tại.
Cuộc trò chuyện kết thúc, thấy sắp đến nơi, Tiểu Lâm vỗ vai anh, đầy ẩn ý nói: “Nếu anh thật sự muốn sống tốt với vợ mình thì đừng dẫn cô ấy ra ngoài trong thời gian ngắn, cá vào đại dương rồi thì không đến phiên anh làm chủ đâu.”
Cả ngày tâm trạng của Lý Tồn Căn rất tồi tệ, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, lúc về đến nhà nhìn thấy Trần Kiều ra đón với khuôn mặt tươi cười xinh đẹp, trái tim của anh mới trở về chỗ cũ. Cho dù như thế nào cô vẫn còn bên cạnh anh là tốt rồi.
Đã chín giờ tối, anh cầm chén ăn như chết đói, mẹ liên tục bảo anh ăn chậm lại, rót một ly nước đầy do sợ anh nghẹn. Trần Kiều biết anh vất vả, cõng mấy chục cân vôi mà đi hơn mười dặm đường núi, nghĩ thôi cũng thấy khó chịu rồi.
Nhưng bọn họ quá cố chấp, nếu bằng lòng thả cô đi, chút tiền bồi thường kia sẽ giúp được không ít. Với lại, có vẻ như từ khi cô đến đây Lý Tồn Căn càng liều mạng hơn, trước kia anh cũng không vất vả như bây giờ, cô vùi mình vào chăn bông, tự nhiên cảm thấy hơi ràng buộc…
Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, tiếng bước chân dừng lại bên mép giường, Trần Kiều chôn mặt càng sâu, có người nằm xuống bên cạnh, dựa sát vào rồi quấn lấy cô, xốc quần áo cô lên, Trần Kiều vội vàng xoay người đẩy vai anh, lập tức khựng lại.
Nương theo ánh đèn tối tăm, nhìn kỹ mới phát hiện bả vai trần trụi của anh có hai vết thâm, làn da xung quanh hơi sưng đỏ, cô còn ngửi thấy mùi rượu thuốc. Trần Kiều hụt hẫng trong lòng, rũ mắt xuống, không muốn nhìn nhiều, “Công việc anh đang làm thế nào rồi?”
Được cô chủ động hỏi về công việc, Lý Tồn Căn lo lắng, cố gắng sắp xếp từ ngữ, “Cũng, cũng tốt, A Kiều, tôi rất vui. Tiểu Lâm nói quản lý khen tôi làm nhanh, một ngày người ta đi năm chuyến, tôi có thể đi bảy chuyến, một chuyến 30 đồng, một ngày kiếm được nhiều hơn một tháng trước kia. Chỉ là lượng công việc không lớn, cùng lắm hơn nửa tháng đã xong rồi.” Anh hơi tiếc nuối, lại lập tức phấn chấn tinh thần, “Nhưng không có việc này thì có thể tìm việc khác. Tôi rất khỏe, chắc chắn sẽ được trọng dụng.”
Trần Kiều nghe anh lải nhải sau tai, vùi mặt vào gối. “A Kiều, tôi sẽ cho em một cuộc sống tốt đẹp không phải chịu khổ. Em là vợ tôi, tôi sẽ đối xử tốt với em.”
Cô không phản ứng, anh cũng không thèm để ý, bàn tay mò xuống nắm lấy hai chân cô, đặt bàn chân tổn thương do giá rét của cô lên bụng mình sưởi ấm. Ngày đầu tiên được phát lương, anh lập tức mua kem trị nứt da và kem dưỡng da mặt cho cô, mẹ Lý soạn mấy bộ quần áo mùa đông anh đã mặc mấy năm không giữ ấm được nữa ra, bảo anh mua thêm về mặc, anh tiếc tiền nên vẫn mặc đồ cũ. Mẹ Lý bảo anh mua vải bông và vải dệt về tự may, Lý Tồn Căn cũng đồng ý mua về cho mỗi người trong nhà một cái, nhưng lại quên đi chính mình.