Mấy ngày liên tiếp đều như thế, họ mặc kệ cô ồn ào náo loạn ra sao, đập đồ, tuyệt thực cô đã làm hết, nhưng những người đó hoàn toàn lơ cô. Lần nào cũng vội vàng đưa đồ ăn tới rồi chuồn đi thật nhanh, Trần Kiều luôn diễn một vai giống nhau, chính là vai cực kỳ điên loạn. Cô đã nghĩ quá đơn giản rồi, ngay cả cơ hội nói chuyện còn không có, làm sao có thể nói về điều kiện? Sau đó cô bỏ cơm, không ai quan tâm cả.
Kiên trì được hai ngày, cuối cùng cô không chịu nổi nữa, thất tình lục dục có sẵn trong mỗi người, nên thèm ăn là điều tất nhiên, ý chí cô mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chống lại bản năng. Huống chi cô thật sự không muốn chết, còn phải giữ mạng để về nhà nữa, rốt cục Trần Kiều cũng ngoan ngoãn ăn cơm. Lý Tồn Căn thở phào nhẹ nhõm, cô quá náo loạn, nếu cô thật sự tuyệt thực, anh cũng không biết nên làm gì mới ổn.
Nhà khác mua phụ nữ, họ có thể sẽ náo loạn hơn cô, nhưng chỉ cần đánh đập hoặc bỏ đói thì sẽ phục tùng, anh không muốn làm vậy với cô, luôn hi vọng cô có thể ngoan ngoãn nghe lời. Mỗi ngày hai người gặp nhau chỉ có hai lần, mà cô còn bỏ ăn, dù anh có thật sự quý trọng hai lần gặp mặt đó đến đâu thì anh cũng không dám tiếp xúc quá nhiều với cô, anh sợ làm thế sẽ càng làm cô chống cự hơn.
Mỗi lần anh vào phòng, cô đều rất đề phòng, anh chỉ có thể lặng lẽ quan sát cô từ cửa sổ, chờ cô ăn xong anh mới rời đi.
Cô không rõ bối cảnh, lai lịch, điều kiện của gia đình đã mua cô, luôn bị giam giữ không thấy mặt trời, Trần Kiều ngày càng nôn nóng, thân thể cô đã dần khôi phục, làm cho thần kinh càng thêm căng thẳng. Bởi vì heo nuôi khỏe sẽ lấy thịt mà, bọn họ có thể khoan dung cô được bao lâu đây. Trong khoảng thời gian vô cùng buồn chán này, cô không la lối đòi thương lượng, thì lục lọi mọi thứ trong căn phòng.
Phía cuối giường có đặt một chậu gốm chứa đầy tro, chắc là bô đi vệ sinh, cô cũng tạm chấp nhận dùng. Trong lòng tràn đầy ác ý mà oán giận, cô chẳng thèm quan tâm đến mục đích của bọn họ, dơ thì cho dơ luôn, ai bảo bọn họ giam cô lại.
Bờ tường trong căn phòng này được làm bằng bùn, bên ngoài phủ một ít bột trắng, trong thời gian dài, đã bay đi không ít. Mặt đất là nền đất chắc chắn, cũng không lót gạch, lúc mới vừa phát hiện cô mừng như điên, vậy thì cô có thể đào một cái lỗ để chui ra rồi, trên tường có treo một số dụng cụ cắt gọt xem như có thể dùng đúng dịp.
Nhưng sau hai ngày né tránh và bận rộn, cô chỉ mới đào được cái hố lớn bằng nắm tay, Trần Kiều chợt uể oải, đào đến năm nào tháng nào thì cô mới có thể chui ra được đây? Hiện tại cô rất chăm ăn cơm, ăn xong là lo làm việc này, cẩn thận chú ý động tĩnh ở cửa, chỉ cần nghe được tiếng mở khóa, là cô lập tức nhét dụng cụ vào dưới giường, leo lên giường nằm, vô cùng liền mạch và lưu loát.
Hôm nay, ăn cơm xong là cô bắt đầu đào đất, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, cô lập tức trốn lên giường. Bóng dáng cao lớn quen thuộc đi đến, mở cửa, Trần Kiều chột dạ, hơi hé chăn, thấy anh cúi xuống giường lấy dụng cụ gây án của cô, thuận tay mang tất cả đồ sắc nhọn trong phòng đi.
Lòng Trần Kiều chấn động, bọn họ đã biết rồi sao, bọn họ biết cô đang đào hố à, chắc chắn đã thấy rồi, nếu không tại sao vừa vào phòng đã đi thẳng tới giường chứ. Cô nhảy xuống giường, la lớn: “Thả tôi ra! Mua bán người là phạm pháp, bị bắt là ngồi tù đấy! Tôi không muốn sống ở đây, tôi cho các người tiền, muốn nhiều hay ít tôi đều cho hết, các người thả tôi ra đi, thả tôi ra!”
Cửa có người canh, chờ người đàn ông kia thu dọn toàn bộ đồ vật, họ liền đẩy cô về phòng, trở tay khóa cửa lại. Trần Kiều như phát điên, đạp vào cửa ầm ầm, vừa khóc vừa náo loạn, lập lại tình trạng như những ngày trước, không ai để ý đến cô hết, thậm chí đã một ngày rồi cũng không đưa cơm cho cô.
Tối đó, cô đói đến không còn sức lực, lại còn nghe thấy âm thanh nói chuyện bên ngoài. Cô ló đầu ra quan sát, nhà bọn họ có tất cả ba nữ một nam, một người nữ trung niên tầm 50 tuổi, trước giờ chưa từng đến phòng cô, nhưng cô biết, lúc trước cô đập chén đĩa bà ta là người mắng cô. Bên cạnh là một người phụ nữ trẻ tuổi chắc tầm hai mươi mấy, đưa cơm cho cô được một lần, người còn lại là thiếu nữ tầm mười mấy tuổi, có một lần cửa mở cô thấy cô bé đó mang theo cặp sách. Tiếp đến là người đàn ông kia, cô mơ hồ hiểu được, không chừng cô được mua về để làm vợ anh ta, nên mỗi lần thấy anh ta cô đều vô cùng hoảng sợ.
Trước kia họ chưa bao giờ nói chuyện lớn như thế, có hẳn ba bốn người, bọn họ muốn làm gì, đang thương lượng để đối phó cô? Cô đi đi lại lại trong phòng, một lúc liền bám lấy cửa sổ, ngây thơ muốn mở cửa sổ chạy trốn, nhưng khung cửa sổ đóng đầy đinh, bên ngoài cũng đóng chặt, dù cô có làm thế nào, cũng không có chút nhúc nhích. Sau đó cô bèn đi tới cái hố cô đào, chỉ bằng một nắm tay, móng tay cũng cắt đến sạch sẽ, căn bản là tốn công vô ích.
Không biết bên ngoài đang làm gì, náo nhiệt trong chốc lát, tiếng người đã dần nhỏ đi, cứ như đã bỏ đi hết rồi. Nhưng Trần Kiều lại cảm giác được sự nguy hiểm mà trước nay chưa từng có, tay cô nổi da gà hết cả lên, cô lắng tai nghe, sau vài tiếng nói chuyện trầm thấp, chính là tiếng cửa phòng mở khóa.
Cô chăm chú nhìn chằm chằm cửa, cuối cùng, cửa mở, người kia đi vào, đưa lưng về phía cô khóa kỹ cửa. Cô đói đến cả người nhũn ra, nhìn anh ta từng bước đi tới, cảm thấy bản thân như con dê non bị trói đợi làm thịt, đối mặt với dao mổ mà không có sức phản kháng.
Anh ta dừng lại cách giường tầm một bước chân, bắt đầu cởi quần áo, Trần Kiều hoàn toàn luống cuống, dọc theo chân tường không ngừng lui về sau, “Không, tôi không muốn. Tôi cho anh tiền, anh nói đi, anh mua tôi bao nhiêu, tôi sẽ trả cho anh hết. Làm ơn thả tôi đi đi, anh cũng có người nhà mà, anh có em gái còn gì, anh nghĩ đi nếu em của anh bị người ta bán đi, anh sẽ sốt ruột như thế nào hả. Ba mẹ tôi chỉ có đứa con gái là tôi thôi, tôi thật sự không thể bỏ họ, đừng như vậy có được không? Chúng ta thương lượng một chút, nhất định sẽ có biện pháp giải quyết, gia cảnh nhà tôi rất tốt, ba mẹ tôi nhất định sẽ tìm được tôi…”
Người nọ vốn không hề nghe cô nói, anh bắt lấy cổ tay cô tựa như kìm sắt vừa nhanh vừa chặt, cô lảo đảo ngã xuống giường, choáng váng hoa mắt. Anh đã cởi gần hết quần áo rồi và hiện giờ đang muốn cởi luôn quần áo của cô. Trần Kiều giữ chặt cổ áo, sợ hãi đến cực điểm, nguy cơ bị cưỡng hiếp làm cho cô vô cùng minh mẫn, cô hết cầu xin thì khuyên nhủ, ra hết tất cả điều kiện tốt nhất, nhưng đối phương mắt điếc tai ngơ, chỉ yên lặng cởi đồ cô.
Trần Kiều một ngày không ăn cơm nên không có sức lực chống cự, thậm chí tiếng khóc tiếng kêu đều vô cùng mỏng manh, cô cắn chặt răng, dùng toàn bộ sức lực giữ lấy quần áo mình. Trước kia cô hơi béo, dáng người khá đầy đặn, trải qua kiếp nạn này, dày vò đến mức gầy đi không ít, đặc biệt mặt và eo, eo nhỏ đến mức một tay đã có thể khống chế.