Trời đã tờ mờ sáng, Lý Tồn Căn tỉnh dậy, ăn cơm rồi gom mấy vật dụng cần thiết đeo lên lưng bò. Trên lưng anh còn vác thêm một cái sọt, mặt trời ở phía đông chỉ mới nhú lên khỏi sườn núi một chút nên bốn phía vẫn còn chìm trong một mảnh màu xám nhạt, gắng hết sức mới có thể nhìn rõ đường. Hai người họ lên đường về nhà.
Đường xuống núi dễ đi hơn đường lên núi một chút, chỉ có điều sắc trời còn quá sớm, sương mù phủ dày đặc, những nơi có cỏ cao trên thắt lưng không dễ đi chút nào. Họ phải đi theo con đường này đến chiều mới có thể về nhà được. Hai người về đúng lúc Hoa nhi và mẹ Lý đang ăn cơm, thấy họ, bà đặt chén cơm xuống, lấy thứ gì đó rồi dắt bò về chuồng, đun nước nóng cho hai người họ tắm rửa.
Ban đêm, mẹ Lý và Lý Tồn Căn ngồi bên đống lửa trao đổi mấy việc vặt trong nhà, ánh đèn dầu không lớn lắm, chỉ rọi sáng được một khu. Hoa Nhi đang chép lại bài văn vào vở, còn Hoàng Kim thì cứ đi tới đi lui bên chân Trần Kiều, Trần Kiều gãi gãi bụng nó, nó khẽ cắn tay cô rồi kéo cô tới đống củi. Trần Kiều chậm chạp đi đến, ngồi xổm xuống cạnh Hoa Nhi và Hoàng Kim, cô gạt đống vải rách đi, thì thấy mấy chú chó con đang ngủ say như chết.
Trần Kiều vui mừng ôm lấy một con, gãi cằm nó, rồi sờ đầu Hoàng Kim: “Là mày à.”
Hoàng Kim thoải mái híp mắt lại, nó dùng ánh mắt như dâng vật quý nhìn Trần Kiều, rồi lại nhìn chằm chằm chú chó con trên tay cô. Họ mới lên núi không về có hai ngày thôi mà Hoàng Kim đã dẫn một con chó cái bụng mang dạ chửa về nhà, mẹ vốn không muốn giữ chúng lại. Tuy nuôi chó cũng không tốn kém gì lắm, một đàn chó chỉ tốn chút cơm thôi, Hoàng Kim đã ở nhà nhiều năm rồi, từ giữ nhà đến đi săn đều rất giỏi, xem như là một thành viên không thể thiếu trong gia đình. Thời tiết thì càng ngày càng lạnh, vùng núi hẻo lánh này lại chẳng có gì ngon, mấy con chó nhỏ mới được sinh ra không biết sống được mấy con, thôi thì đến lúc nào đó cho người ta thì tốt hơn. Dù sao cũng do chó trong nhà sinh ra mà.
Hoa Nhi ôm một con chó nhỏ vào lòng, nó hừ hừ, ngửi ngửi đầu ngón tay cô bé, rồi lại ủi cái đầu nhỏ, trông rất tội nghiệp và đáng yêu: “Chị ơi, chị đặt tên cho bọn chúng đi, chúng đáng yêu quá.” Hoàng Kim có lông màu vàng, cơ thể không lớn không nhỏ, vì lâu rồi nó chưa được tỉa lông nên nhìn giống như một con sư tử. Còn mấy ‘đám nhóc’ nó sinh ra lại có đen có trắng, có con trắng đen xen kẽ nữa, một đàn có tới bốn năm con chen lấn nhau. Trong chốc lát, cô không thể nghĩ ra cái tên đàng hoàng phù hợp dễ nghe nào cả.
Mẹ Lý đang vá áo nhìn về ổ chó một cái rồi tiếp tục nhìn lại quần áo, tựa như bà không thấy rõ, bà ngẩng đầu, híp mắt một hồi: “Đặt tên làm chi, qua mấy ngày nữa cũng đem đi cho rồi, không phải ai cũng thích mấy cái tên tây tây đâu, tên xấu dễ nuôi hơn.”
“Chuyện này không giống vậy, mỗi con phải có một tên riêng.” Hoa Nhi không nỡ buông chú chó con đang ôm trong tay ra, như sợ nó bị cho ngay bây giờ vậy.
Trần Kiều rất biết thời biết thế, cô cũng đâu muốn đặt tên lắm đâu, theo cách nhìn nhận của cô, nơi đây càng có ít dấu vết của cô thì càng tốt. Hiện tại Hoa Nhi đã học cấp hai nên cần phải học thuộc văn cổ dài, cô bé đã chép hết bài vào mặt sau cuốn vở rồi, chữ cô bé rất nhỏ và ngay ngắn.
Trần Kiều mượn bút chì của cô bé, vẽ tranh lên cuốn vở, trong chốc lát đã vẽ ra một bức chân dung. Hoa Nhi thò đầu nhìn xem, thì ra là vẽ mình, vẽ mà cứ như chụp ảnh ấy, giống như đúc. Hoa Nhi xem đi xem lại, thích đến không nỡ buông tay, cô bé muốn sờ nhưng lại sợ làm bẩn: “Chị ơi, chị giỏi quá, vẽ còn đẹp hơn cả thầy em.”
Bị đôi mắt đen tuyền chứa đầy sự ngây thơ chất phác của cô bé nhìn làm mặt Trần Kiều hơi nóng lên: “Chị học về mảng này nên nhìn sẽ chuyên nghiệp hơn chút thôi.”
Lý Tồn Căn cũng lại gần nhìn xem, anh đặt cằm lên vai Trần Kiều, có vẻ như muốn nói gì đó lại thôi. Ban đêm, khi trở về phòng, anh ôm eo cô, cũng không có ý tốt gì: “A Kiều, tôi cũng muốn.”
“Muốn gì?”
Cô không quen với sự thân mật này lắm nên ngả đầu ra sau tránh khỏi hơi thở của anh. Bờ môi ấm áp của anh cọ lên bên tai cô, nói: “Vẽ. Vẽ một tấm về hai chúng ta đi.”
Trần Kiều vụng về thoái thác nói khi rảnh rỗi sẽ vẽ. Mặc dù Lý Tồn Căn không hài lòng về việc cô không đồng ý rõ ràng nhưng anh cũng không quấy rầy cô. Trước đó Trần Kiều đã bàn bạc chuyện ra ngoài với anh rồi, nên lúc này anh về nhà cô tận dụng mọi cơ hội, hỏi han, anh sảng khoái nói: “Sang năm mới, mấy người ở bên ngoài cũng sắp trở lại rồi, chắc chắn mẹ sẽ không cho chúng ta đi đâu.”
“Vậy hết năm nay chúng ta đi nhé? Chim dậy sớm thì có nhiều thức ăn, nhiều cơ hội hơn.” Cô nói.
Lý Tồn Căn sửa sang giường chiếu gọn gàng rồi xoay người lại nhìn cô, ánh mắt kia sáng quắc, khi nhìn thấy biểu cảm vô cùng chột dạ của Trần Kiều, anh lại thản nhiên. Trần Kiều nổi giận: “Anh đừng có đùa giỡn lừa gạt tôi, không đi thì thôi, không cần phải chọc cười tôi đâu, dù sao tôi cũng chẳng thể làm được gì anh cả.”
Biểu cảm của anh quá mức chân thật, như đã nhìn thấu cô: “A Kiều, em sẽ không lừa tôi, em sẽ luôn ở bên tôi, dù em có đi ra ngoài, em cũng sẽ không vứt bỏ tôi đâu đúng không.”
Trong nháy mắt, thần kinh của Trần Kiều tê dại, cô không biết mình đã học được cách nói dối không chớp mắt từ lúc nào: “Sẽ không, tôi đã đồng ý rồi mà.”
Anh tiến lên ôm cô vào lòng, chôn mặt vào cổ cô để tìm kiếm cảm giác an toàn, ánh mắt đen nhánh chứa sự kỳ lạ nặng nề: “Ừ, tôi tin em.”
Khi mở mắt ra lần nữa, trong đôi mắt cô thoáng qua một sự mờ mịt xa lạ, sau đó cô mới nhớ ra họ đã về nhà rồi, Trần Kiều nhẹ nhàng hít một hơi, xoay người xoa lên vùng eo đau nhức. Hạ thân co giật, cô cảm nhận được khe hở dưới hạ thân mình có thứ nóng rực gì đó chảy ra, hạ thân nóng lên, cô đưa tay lên sờ, miệng tiểu huyệt đã sưng lên rồi.
Tinh lực của anh quá nhiều, nhu cầu về phương diện này cũng rất khó thỏa mãn, mỗi lần làm đều là khiến cô chết đi sống lại. Nhất là những lúc như này, anh cứ kéo dài thời gian, khi đi vào rồi thì dù có làm hay nghỉ cũng không chịu lấy ra, bình thường đều là đến sáng hôm sau anh mới rời khỏi cơ thể của cô. Trần Kiều hoang mang trong lòng, cứ đà này cô sợ mình sẽ mang thai mất.
Nhưng muốn thuyết phục anh ra ngoài cũng không dễ, cô mà mang thai thì không thể đi được nữa. Trong bình điện có nước nóng, đổ vào chậu nước lạnh là có thể tắm rửa qua loa rồi. Anh bắn vào trong quá nhiều, khi đi lại nó sẽ liên tục chảy, cô đành phải lót giấy trong quần lót để không làm ướt quần.
Hoa Nhi đang cho gà ăn ở dốc thấp dưới sân, mẹ thì gom cỏ cho heo ăn, còn Trần Kiều thì ngồi bên đống lửa không có việc gì làm. Ban ngày không thấy bóng dáng của Lý Tồn Căn đâu, tối đến anh mới về, hóa ra là anh đi sửa chuồng bò giúp người ta. Trong nhà có nuôi hai con heo, trước kia thì một con bán một con giữ lại để ăn Tết, nhưng năm nay thì họ định bán cả đi để trả nợ trong nhà. Trần Kiều theo Hoa Nhi xác thùng đi cho heo ăn, Hoa Nhi lưu luyến nói: “Ăn cho ngon vào, mai là đi rồi đấy.”
Trần Kiều không phát biểu ý kiến gì, trong tay cô không có một xu nào cả, thu nhập trong nhà cô cũng không rõ. Cô chỉ biết là số tiền mấy ngàn để mua cô là thu nhập cả năm ngoái của nhà anh, cha anh khi còn sống bị bệnh, thiếu nợ người ta mấy chục ngàn, đến giờ vẫn còn chưa trả hết, bán hai con heo sẽ lời được khoảng tám ngàn, nhưng còn phải lo cho việc trồng trọt cho mùa xuân năm sau, học phí của Hoa Nhi, còn vài nhà thúc giục trả nợ, sang xuân còn có mấy đám cưới nữa cơ.
Lúc trước cô vô cùng khó hiểu, sao bọn họ lại đi mua vợ mà không cưới người bản xứ nhỉ. Lần đi dự đám cưới trước đó cộng với mấy lời của những bà thím cô mới hiểu sơ là, ở mấy nơi nhỏ bé như này, muốn kết hôn một cách đàng hoàng cũng không phải là việc nhỏ. Bên nhà gái đòi đổi nhà mới, trang trí lại vật dụng trong nhà, số lần làm lễ hỏi thì nhiều vô số kể, tính ra cũng phải tốn hơn hai ba vạn. Còn mua một nàng dâu thì chỉ tốn một phần mười tiền đó thôi, nên mua vợ tiết kiệm hơn.
Trước đây, mấy người có vai vế trong nhà đã có ý định cưới vợ cho Lý Tồn Căn rồi, mẹ anh và cậu anh đã bàn bạc với nhau là khi anh lên mười lăm là sẽ mua vợ cho anh. Nhưng khi đó điều kiện nhà họ Lý không cho phép, Lý Tồn Căn không thể để Hoa Nhi bỏ học được, nên dù đã đến tuổi lập gia đình thì cũng đành gác chuyện này sang một bên.
Hoa Nhi nắm tay Trần Kiều rồi kéo cô vào phòng, lấy một cái khăn quàng cổ từ dưới gối ra, Trần Kiều kinh ngạc hỏi: “Cho chị à?”
Đây là đồ len thủ công, màu trắng tinh, tay nghề người làm rất điêu luyện, trên khăn còn có họa tiết xinh đẹp nữa. Chỉ có điều không biết là thiếu vải để thiết kế hay sao mà khăn không dài không rộng. Hoa Nhi cẩn thận nhìn Trần Kiều, hơi sợ cô ghét bỏ, len này là mấy ngày trước cô bé nhặt được trong sông, nó vốn là một chùm bẩn thỉu, cô bé phải giặt ba lần, tẩy xà phòng hai ngày mới sạch bùn được.
Hoa Nhi chỉ mới mười ba tuổi, vì không đủ dinh dưỡng nên sắc mặt vàng như nến, nhìn nhiều lắm cũng mười tuổi. Cuộc sống ở nhà thì khốn khổ, mẹ và anh trai đều rất vất vẻ, nên gia súc trong nhà rất nhiều lúc là do cô bé nuôi, đôi tay cô bé cứng ngắt rạn nứt, còn thô ráp hơn đôi tay của phụ nữ ngoài bốn mươi, sờ lên thì chai chai sạn sạn. Trong lòng Trần Kiều chua chát, cô cọ xát chiếc khăn quàng cổ vừa mềm vừa ấm lên mặt, gắng gượng nở nụ cười: “Cảm ơn nhé, chị rất thích nó.”
Cô ngồi trong phòng trong chốc lát, cất khăn quàng vào trong rương, vừa đến nhà chính thì nghe thấy giọng của mẹ ở ngoài cửa: “Con ơi, mày đúng là bị hỏng đầu rồi mà, con xem có nhà nào dám đồng ý để con dâu ra ngoài làm việc không? Cha mày cũng là vậy đấy, bên ngoài cũng không dễ kiếm tiền đâu. Ở lại trong nhà đi, nhân lúc mẹ còn có thể đi lại mà trả hết nợ nần, nuôi một đứa con không tốt sao? Vợ mày muốn ra ngoài mà mày nhìn nổi à?”
Trần Kiều không nghe Lý Tồn Căn nói gì, cô vô cùng căng thẳng, lo lắng anh lật lọng. Một lát sau, cô mới nghe anh nói: “Cũng nên ra ngoài, kiếm nhiều tiền để cuộc sống tốt đẹp hơn, bên ngoài cũng đâu có sói hổ gì, con có thể ứng phó được. Còn A Kiều, chúng con đã bàn bạc xong rồi.” Dù trong lòng nghĩ thế nào thì giọng điệu của anh cũng vô cùng kiên quyết.
“Mẹ không quan tâm, trước khi vợ mày đẻ mẹ sẽ không cho hai đứa ra ngoài.”
Mọi việc kết thúc trong ảm đạm, Trần Kiều vào nhà, cô cũng không sợ mẹ Lý không cho, chỉ cần Lý Tồn Căn muốn ra ngoài là được. Nhưng đúng là anh rất muốn cô mang thai, mấy ngày nay anh cứ cần mẫn làm mãi thôi, giày vò cô cả tối.
Trần Kiều rút người vào trong ngực anh, không lẽ anh muốn tự mình ra ngoài rồi để cô ở nhà sinh con ư? Trần Kiều hoàn toàn tỉnh lại, đến cùng cô lấy đâu ra tự tin rằng mình đã thuyết phục được anh cơ chứ? Cô vô cùng oan ức và bối rối, lại bị anh mạnh mẽ ra vào từng chút một khiến cô nhỏ giọng khóc nấc lên.